Bạch Nguyệt Quang Đã Thay Đổi Rồi

Chương 36: 36: Phiên Ngoại 1_ Độ Tẫn Thiên Phàm



[1] Độ tẫn thiên phàm: Mấy ngàn chiếc thuyền đều trải qua.

So sánh trải qua rất nhiều chuyện, nhiều lần trải qua gió táp mưa sa.
Từ nhỏ Ôn Cửu đã học ở Quốc tử giám.

Tuy tính tình bướng bỉnh, nhưng phấn điêu ngọc trác, rất xinh đẹp, gia thế lại cao, đám đệ tử hậu duệ quý tộc sợ hãi thế lực của Ôn gia cho nên không ai dám trêu chọc hắn.
Ôn Cửu ba ngày đánh cá, phơi lưới hai ngày [2], ngoại trừ việc thường xuyên vào cung làm bạn với nhị hoàng tử là không thể trốn được thì những lúc khác, hắn hết trèo cây bắt chim lại đến lội sông bắt cá, chuyện xấu gì cũng làm.
[2] Ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới: Bữa đực bữa cái, Không bền lòng, gián đoạn, không kiên trì trong làm việc cũng như học tập.
Tuy nhiên, một ngày nọ, hắn đặt nghiên mực trên nóc cửa, định “mưu hại” tiên sinh, nhưng một thiếu niên xa lạ lại bước vào.
Ôn Cửu vốn rất nhàm chán nên cố ý tìm niềm vui cho mình, cũng không quản là đập trúng ai, thấy thiếu niên kia chật vật liền vỗ tay bật cười.

Tuy nhiên khi đối phương lao tới, hắn lại không kịp tránh, ngược lại còn bị thiếu niên kia đập nghiên mực vào đầu.
Tiểu công tử Ôn gia lần đầu tiên trong đời bị thảm bại đến bể đầu chảy máu như vậy, hu hu khóc lớn chạy về nhà cáo trạng.

Nhưng sau khi hắn khóc lóc kể lể xong mới biêt đối phương là nhi tử độc nhất của Trấn quốc hầu phủ.

Hắn trừng phạt không được, cũng không động được, bởi vì Tiêu tướng quân còn đang ở biên quan Nam Cương quên mình phục vụ.
“Con mà dám làm gì Tiêu Vịnh, thánh thượng nhất định sẽ không tha cho con!”
Lời nghiêm túc cảnh cáo của phụ mẫu quanh quẩn trong đầu.

Đây là lần đầu tiên Ôn Cửu biết tên của Tiêu Vịnh, hắn liền dùng hết sức của mình viết ra cái tên này.
Phụ mẫu không đứng về phe hắn, hắn vô cùng ủy khuất, lưu loát viết một phong thư cáo trạng, hùng hồn cáo trạng với quý phi nương nương ở trong cung.
Tuy tính tình Ôn quý phi lạnh nhạt nhưng vẫn luôn yêu thương hắn, chỉ cần là thứ nhị hoàng tử có thì Ôn Cửu cũng luôn có một phần.
Nhưng lần này lại rất kỳ quái, ngày hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, hai mắt Ôn Cửu vẫn còn mơ màng đã bị đưa vào cung.


Hắn ngáp một cái, cúi đầu bái người trên chủ vị, không ngờ lại đụng phải một dáng người cao ráo.
“Tiêu Vịnh? Sao ngươi cũng ở đây?”
Ôn Cửu lập tức tỉnh táo lại, dốc sức trừng mắt nhìn hắn.
Tiêu Vịnh nhíu mày, cư cao lâm hạ nhìn Ôn Cửu.

Tuy hắn nhỏ tuổi hơn Ôn Cửu nhưng lại cao hơn nửa cái đầu, cho nên ý cảnh cáo trong ánh mắt lại biến thành khinh thường, tàn nhẫn đâm thẳng vào lòng tử trọng của Ôn tiểu công tử.
Cừu nhân gặp nhau, cực kỳ đỏ mắt.

Hắn chỉ vào Tiêu Vịnh hét lên: “Tiểu di, chính là hắn! Chính là hắn đánh con ra nông nỗi này!”
Băng gạc trên trán vẫn chưa đổi, Tiêu Vịnh tiến lên một bước, sờ lên trán hắn.
“Xin lỗi, là lỗi của ta.”
Hắn rất thẳng thắn xin lỗi, Ôn Cửu ngây ngốc ra, có muốn mắng cũng không mắng tiếp được nữa.
Ôn quý phi dịu dàng cười, ôm nhị điện hạ đang ngủ say trong tay đung đưa: “Vậy là tốt rồi, chút hiểu lầm nho nhỏ cứ bắt tay làm hòa là được, Tiểu Vịnh thật là một đứa bé ngoan.”
Cảm xúc của Ôn Cửu như bùng nổ, hắn không ngờ ngay cả tiểu di yêu thương hắn nhất, hiểu hắn nhất cũng cảm thấy chuyện hắn bị thương chỉ là chuyện nhỏ.
Không chỉ vậy, Ôn quý phi còn thân thiết dặn dò Tiêu Vịnh ở Quốc tử giám nhớ ngoan ngoãn học hành, thuận tiện giám sát Cửu nhi bướng bỉnh này chăm chỉ làm công khóa.
Dù sao thì Cửu nhi từ nhỏ đã ngoan cố ấu trĩ, đến phụ mẫu cũng không quản được, sau này chỉ có thể dựa vào Tiêu Vịnh kiềm chế hắn thôi.
Tiêu Vịnh như một tiểu đại nhân, lễ độ cẩn thận đồng ý.
Ôn Cửu không nghĩ nhiều, nhưng trong đầu cứ như bị một tảng đá đè ép.
Điều này có nghĩa là ngầm thừa nhận Tiêu Vịnh ngoan cũng trưởng thành hơn hắn?
Sau khi ra khỏi cửa cung, Ôn Cửu thở phì phò chống nạnh cười nhạt với Tiêu Vịnh: “Đầu nam nhân, eo nữ nhân là không được sờ, ngươi không biết sao?!”
Tiêu Vịnh thờ ơ nhìn hắn một cái, nhanh như chớp đưa tay nhéo eo hắn, sau đó lên xe rời đi.
“Ta đã nói, đầu nam nhân và eo nữ nhân ——”
Ôn cửu ngẩn người, ý thức được mình bị đùa bỡn liền tức giận muốn leo lên xe đuổi theo hắn.

Nhưng mà chân quá ngắn nên phải đạp mấy lần mới khó khăn leo lên được xe ngựa, nhưng đối phương đã biến mất dạng.
Từ đó về sau, hắn phải bắt đầu đến trường thường xuyên.
Bởi vì Ôn quý phi đã mạnh mẽ an bài Tiêu Vịnh ở bên giám sát hắn, ngày thường còn dịu dàng nhỏ nhẹ hỏi hai người chơi chung thế nào.
Vì vậy, cho dù không thích, nhưng mỗi khi Tiêu Vịnh đến, Ôn Cửu sẽ giả vờ như đang đọc sách.
Vị trí của Tiêu Vịnh ở ngay trước mặt hắn, trùng hợp lại chắn mất một nửa tầm nhìn của hắn.
Nhìn cái ót của Tiêu Vịnh, đến bữa trưa Ôn Cửu ăn càng nhiều hơn.

Hắn nén giận muốn vượt qua đối phương, bất luận là đầu óc hay bài vở.

Nếu như hắn thua Tiêu Vịnh thì quả thật rất mất mặt.
Triều đại này văn quý vũ tiện, Tiêu Vịnh lớn lên chỉ muốn vào quân doanh cho nên sau này vẫn phải cúi đầu hành lễ với hắn.
Mang theo những suy nghĩ nhỏ nhoi đen tối như vậy, Ôn Cửu giả vờ làm bạn với đối phương, giả vờ ứng phó với những câu hỏi của Ôn quý phi.

Mà Tiêu Vịnh dường như đã xem việc “giám sát” hắn là một nhiệm vụ, nghiêm khắc như tướng quân luyện binh, bất thình lình lại cho hắn một cước.
“Tiên sinh hỏi ngươi kìa, đừng có ngủ.”
“Tiên sinh đâu? Ở đâu?”
Ôn Cửu mơ màng lau nước miếng, từ trong cuốn sách nhìn lên.
“Được lắm, Tiêu Vịnh, ngươi lại dụ ta!”
Tiêu Vịnh nhìn bộ dáng ngốc nghếch này của hắn liền bất cười, lúc hắn cười rộ lên rất đẹp mắt nhưng cũng rất hiếm.

Ôn Cửu thấy vậy nhất thời vươn tay kéo lỗ tai hắn, hai người nháo nhào túm chặt lấy nhau.
Đúng lúc này tiên sinh đi tới, vừa nhìn thấy Ôn Cửu vểnh mông nằm gục trên bàn liền phạt hắn đứng ở góc tường, Tiêu Vịnh lại chủ động nói mình cũng có lỗi, cho nên hai người chia ra đứng một trái một phải trong góc tường, đội chậu nước trên đầu cùng nhau chịu phạt.
Ôn Cửu cảm thấy Tiêu Vịnh này quá kỳ quái, hắn là đang làm bộ làm tịch, nhưng Tiêu Vịnh lại là người thành thật, giống như làm bộ một chút cũng không biết.

Có một lần, hắn chia sẻ suy nghĩ của mình với Ôn quý phi, ánh mắt Ôn quý phi có thần, nói: “Đúng vậy, Tiêu tướng quân cũng là người như thế.”
“Tiểu di cũng nghĩ vậy là tốt sao?”
“Tốt chứ, trong triều hội tụ tất cả tinh hoa của trí tuệ văn võ.

Mặc dù cũng có mấy người khiêm tốn nhưng mà người có trí mà gian xảo lại càng nhiều.”
Ôn quý phi nói với hắn: “Thản nhiên thẳng thắng trên đời này là tốt nhất.”
Ôn Cửu không cho là đúng, còn có chút ghét bỏ Tiêu Vịnh cổ hũ, nhưng hai người càng ngày càng thân thiết.
Mọi người luôn thích ở chung với bằng hữu đơn giản và thân thiện hơn, ngay cả Ôn Cửu tâm địa gian xảo cũng không ngoại lệ.
Tiêu Vịnh vẫn luôn cao hơn hắn, chăm chỉ cố gắng hơn hắn, hắn cũng dần dần không còn cảm thấy tức giận nữa.
Nhưng mà mùa thu năm thứ hai đến, Nam Cương lại xảy ra sự cố.
Nửa đêm quân báo truyền đến, nói là Trấn quốc hầu Tiêu tướng quân bạo bệnh qua đời – Ôn quý phi trong cung nghe tin lập tức hộc máu, thánh thượng không hiểu sao lại nổi trận lôi đình, ban thánh chỉ nhốt Ôn quý phi vào lãnh cung hẻo lánh không người.
Ôn Cửu dường như thoáng chống đã hiểu, tại sao tiểu di lại cười nói ra câu “tốt nhất trên đời” kia.
Gia cảnh Ôn gian bấp bênh, hắn bị giam trong phủ không được ra ngoài, cáu kỉnh tuyệt thực.

Mãi đến ngày thứ ba, Ôn Cửu mới từ trên giường ngồi dậy, lặng lẽ ăn cơm, trèo tường nhà xí ở hậu viện trốn ra ngoài, vội vã chạy đến Trấn quốc hầu phủ.
Đường đi rất xa, hắn chạy đến rơi cả hà bao trên người.

Tiêu Vịnh nhìn khuôn mặt trắng hồng lấm tấm mồ hôi của hắn, chợt ôm chầm lấy hắn.
Ôn Cửu vừa định an ủi vài câu thì đột nhiên cảm thấy trên vai nóng hổi.
Tiêu Vịnh khóc.
Hóa ra một người mạnh mẽ và bình tĩnh như Tiêu Vịnh cũng sẽ khóc.
Ôn Cửu bị hắn ôm đến chân tê rần, xương sườn bị siết đau đớn.
Tay hắn không có chỗ để liền sờ đầu Tiêu Vịnh như đang xoa một đám cỏ dại.
Ôn Cửu có chút không hiểu nổi, nãy giờ Tiêu Vịnh không khóc, là do mình tới nên chọc hắn khóc sao?
Tuy nhiên, đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Vịnh ỷ lại hắn như thế này.

Ôn Cửu bỉ ổi cảm thấy hơi hơi vui vẻ, có chút đồng bệnh tương liên.
Hắn nghĩ, Ôn quý phi yêu thương hắn nhất đã xảy ra chuyện, cho nên hắn nhất định phải đối xử tốt với Tiêu Vịnh đáng thương, nếu không…

Nếu không thì sao?
Một giọt mưa rơi xuống, Ôn Cửu lạnh run.
Hắn mở mắt ra, hóa ra là tấm bạt trên mui thuyền bị dột, những giọt mưa lạnh buốt rơi xuống người hắn khiến hắn tỉnh mộng.
Thật là một giấc mộng dài, toàn bộ đều là Tiêu Vịnh.
Hắn lấy nước nóng trên bếp lau mặt, xốc tấm rèm nặng trịch lên, đi ra khỏi khoang thuyền.
Trước mặt là mưa tầm tã trên sông lớn, trong lớp sương mù tựa hồ có ngàn cánh buồm đang đua nhau, gần như đều là lương thuyền đầy ắp và tàu chở hàng.
“Công tử tỉnh rồi?”
Thiếu nữ lái thuyền cười nói: “Tối nay chúng ta đi suốt đêm, chẳng bao lâu nữa sẽ đến Dương Thành quận, đi tiếp về phía Nam chính là Nam Việt quận!”
Ôn Cửu “ồ” một tiếng, ngồi xuống trong kho hàng.

Thiếu nữ lái thuyền thấy hắn tuấn tuấn mỹ tiêu sái, tim đã sớm đập loạn nhịp, thấy tình hình như vậy không khỏi tiến tới dâng trà tiếp lời.
“Công tử mời xem, hiện tại lượng thuyền qua lại trên sông này nhiều hơn trước trận chiến đến sáu, bảy phần.

Đây đều là do Tiêu thái thú miễn giảm thuế, cho đào đường sông khuyến khích việc giao thông.”
“Lúc trước còn lão Hạ vương thì sưu cao thuế nặng, năm nào cũng cướp bóc nhà đò, bổ sung binh lính.

Cuộc sống của chúng ta không được như bây giờ đâu!”
Ôn Cửu cười cười, nhận trà của nàng.
“Vị Tiêu thái thú kia ở Nam Việt rất tốt sao?”
“Đương nhiên rồi, nhưng nghe nói Tiêu thái thú đã hơn ba mươi mà vẫn chưa có gia thất.

Cho nên không ít cao môn đại hộ ở phương Nam tới cửa cầu hôn như ong vỡ tổ, ngưỡng cửa cũng sắp bị giẫm nát rồi!”
Nàng dịu dàng cười, vuốt lại vạt áo rồi ngồi xuống bên cạnh Ôn Cửu.
“Dám hỏi công tử, lần này công tử đi Nam Việt là để làm việc sao? Cũng buôn bán lương thực à?”
“Ta sao?”
Ôn Cửu rũ mắt xuống, nhìn lá trà chìm nổi bất định trong chén, mặt mày dần trở nên dịu dàng trong làn sương mù.
“Ta không có gì ràng buộc, cũng không rành chuyện buôn bán, lần này đến Nam Việt…!là để thành thân.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận