“Ai?” Hứa Thành nhảy dựng lên. Cảm giác này cũng không thể bổ sung tổn thất thể lực cho hắn, huống chi đã vài ngày hắn chưa từng ăn cơm, ngủ rất không thoải mái. Rõ ràng còn có người đạp mình, có để cho người ta sống hay không?
Khi Hứa Thành phục hồi lại tinh thần, hắn chứng kiến mấy binh sĩ mặc áo giáp sắt đang đứng bên giường, lạnh lùng nhìn mình, sắc mặt rất không thân mật
“Các người là ai? Muốn làm gì?” Hứa Thành lo lắng, bất an hỏi
“Ha ha tiểu tử” một binh sĩ có râu quai nón, giơ tay nắm cổ áo hắn nói:
“Ngày đầu tiên ngươi đã dám nằm ỳ, gan không nhỏ. Xem Tề lão đại ta thu thập ngươi như thế nào” Nói xong, gã lại dùng lực, kéo Hứa Thành từ trên giường xuống , gã còn quay ra đằng sau thét lên: “Các huynh đệ, cầm chậu nước đến, rửa cho tiểu tử này, ha ha ha “
Ngay khi Hứa Thành không kịp phản ứng, một chậu nước lạnh giội vào mặt, thoáng cái ướt từ đầu đến chân. Ngay sau đó, một chậu nước nóng lại lao đến, lạnh nóng luân chuyển khiến cho Hứa Thành run rẩy. Có thể mấy người này cảm thấy không đủ, lại cùng nhau động thủ, lột tất cả quần áo cùng giáp da của
Hứa Thành ra. Sau khi làm xong những việc này, cả nhóm người đó cười hì hì rời đi. Cuối cùng trước khi đi, đám người đó ném cho hắn một bộ quần áo cùng một bộ áo giáp, bảo hắn mặc vào tập hợp
Cho đến tận mấy ngày sau Hứa Thành mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì
Hắn không biết làm thế nào mà lại thay đổi thời đại, lại đến Tây Lương,
Đông Hán năm Trung Bình thứ ba. Con ngựa kia chính là ngựa Xích Thố.
Đổng Trác, vào một lần đi săn phát hiện ra nó, y phái người đi bắt, lại phát hiện là thần mã của một bộ lạc người Khương vì vậy Đổng Trác liền lợi dụng chính quyền uy Thứ sử Tây Lương của mình, lệnh cho đối phương dâng bảo mã. Bộ lạc người Khương không đồng ý, Đổng Trác giận dữ, phát binh đánh, kết quả chết không ít người. Ngựa Xích Thố lại thừa dịp hỗn loạn mà bỏ chạy, không thể tìm thấy. Khi Đổng Trác cực kỳ thất vọng, y lại nhận được báo cáo, nói ngoài thành phát hiện tung tích ngựa Xích
Thố. Chuyện còn lại rất đơn giản, Đổng Trác dẫn người thật vất vả mới bắt được Xích Thố, lại phát hiện trên mình ngựa có người cưỡi. Nhìn trang phục, là thủ hạ Tây Lương binh của mình, thế nhưng tay chân người này lại chặt cứng, dù làm thế nào cũng không thể tách ra. Lúc ấy con rể hắn, Ngưu Phụ muốn chém tay chân Hứa Thành, bị hắn ngăn lại, cho dù phải chém, cũng không thể chém trước mặt nhiều binh lính như thế.
Vì vậy, Hứa Thành bám ở trên cổ ngựa bị đưa đến phủ Thứ sử, vừa vặn gặp phải một con rể khác của Đổng Trác, Lý Nho. Sau khi biết rõ tình huống,
Lý Nho liền phái người lấy ra một chậu nước, nước lạnh, kích thích Hứa
Thành, tất cả đều giải quyết xong
Về phần mấy người lính, thì có chủ tâm bới móc, nguyên nhân rất đơn giản, cũng là vì Xích Thố. Bọn hắn đã từng bị phái đi tìm nhưng dù bọn hắn cố gắng như nào đi nữa cũng không tìm thấy vì thế bọn hắn bị Đổng Trác đánh khá nhiều gậy. Thế nhưng một tiểu tử không có danh tiếng gì lại tìm thấy, trong lòng đám lính đó nghĩ rằng không công bằng, tự nhiên muốn tìm nơi trút giận. Bọn hắn chỉ muốn khiến cho Hứa Thành một chút tổn thưởng. Liên tục vài ngày, thường xuyên tìm cơ hội cho Hứa Thành nếm chút mát xa miễn phí, lại khiến cho hắn không cơ hội biểu hiện công tác, làm hại Hứa Thành vài ngày không thể ăn một bữa cơm no, thường xuyên thiếu ngủ. Điều này tự nhiên lại khiến cho bọn hắn mượn cơ hội giao lưu thân mật cùng Hứa Thành
Đại khái đã hiểu rõ nguyên nhân rõ ràng của sự việc, Hứa Thành cực kỳ buồn rầu. Hắn lại một lần nữa giơ ngón giữa đối với ông trời. Xong đời, không có cơ hội sửa chữa sai lầm, chẳng lẽ thấy cái chết của Hứa lão đại chúng ta không đủ đặc sắc, muốn chế thêm thuốc hay sao? Tam quốc này chính là thời điểm mỗi ngày có rất nhiều người chết. Rõ ràng đến nơi này, đã đến thì cũng không sao. Điều xấu chính là Đổng Trác, đệ nhất gian thần Tam quốc, thằng quỷ không may số một, đỉnh cấp lục quy đầu.
Nghĩ tới đây, Hứa Thành không khỏi nhức đầu
Thế nhưng, sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy, Hứa Thành nhanh chóng suy nghĩ chính mình phải nên làm như thế nào trước tiên. Mối uy hiếp trực tiếp nhất không phải là bị Đổng Trác bị giết, mà là mấy gã thân binh. Bọn hắn mang tâm lý không phục, luôn tìm Hứa Thành gây phiền toái, phải tìm cơ hội dọn dẹp. Tiếp theo chính là vấn đề thân phận. Sau khi sống ở nơi này một thời gian ngắn, Hứa Thành phát hiện ra rằng ở thời đại này, mọi người vô cùng chú trọng vấn đề địa vị thân phận. Địa vị cao thấp cùng xuất thân trực tiếp quyết định chuyện mọi người kết giao với nhau. Thân là một gã tiểu binh, căn bản không có tư cách nói chuyện với cả một sĩ tử cấp thấp nhất. Nếu như cứ tiếp tục là người nằm ở tầng chót nhất có lẽ rất không an toàn. Sẽ không có ai coi trọng tánh mạng của bọn hắn. Hơn nữa, tiểu binh sẽ không thể đi lên tới địa vị cao. Cho dù là thân binh cũng chỉ có thể đảm nhiệm một vài chức quan cấp thấp, trừ phi lập đại công, mới có cơ hội đi lên cao một chút. Cho nên nhiệm vụ thứ hai của Hứa Thành chính là lập công, nhưng đại công cuối cùng phải lập chính là phải tìm cơ hội rời khỏi Đổng Trác, không thể chôn cùng một chỗ với hắn.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Hứa Thành lập tức thay đổi hành động. Đối phó mấy tên lính quèn, hắn tương đối có kinh nghiệm trong chuyện này. Ngay khi hắn vừa mới bắt đầu đi ra ngoài lăn lộn, cũng thường xuyên bị sỉ nhục. Tuy rằng tiền thưởng của Đổng Trác không vào tay hắn, bị quản gia tham ô, nhưng còn có những biện pháp khác vì vậy không tới mấy ngày, những tiểu binh này đã xưng huynh gọi đệ cùng với hắn. Tuy rằng không phải rất thân thiết, tóm lại vẫn tốt hơn nhiều so với cả ngày bị đánh.
Ngay khi hoàn cảnh sống của Hứa Thành đang được dần cải thiện, phủ Thứ sử nhận được tin tức: người Khương Tây Lương phản loạn, dưới sự chỉ huy của Thủ lĩnh Thiết Khương Minh, Bắc Cung Bá Ngọc, Mã Đằng, Hàn Toại cũng đồng thời khởi binh tạo phản, triều đình mệnh lệnh Đổng Trác đi theo Xa kỵ tướng quân Hoàng Phủ Tung đến bình định phản loạn
Khi cơ hội của
Hứa Thành tới, ngay cả chính hắn cũng không nghĩ cơ hội tới nhanh như vậy. Thế nhưng công lao thật sự dễ lập như vậy sao?
Bởi vì quân đội của Hoàng Phủ Tung còn một thời gian ngắn mới có thể đến, cho nên,
Đổng Trác cũng không lập tức khởi binh. Hứa Thành, biết rõ đạo lý làm người, tự nhiên hiểu rõ Đổng Trác có ý gì. Vào thời đại này, nắm đấm chính là đạo lý, binh lực chính là tiền vốn, huống chi tại nơi Tây Lương chinh chiến sát phạt không ngừng này, Đổng Trác cũng không thiếu kẻ thù thì đương nhiên hắn không muốn tổn thất binh mã vì tận trung với triều đình.
Đổng Trác không xuất binh, cũng không có nghĩa là người khác sẽ nghỉ ngơi. Bắc Cung Bá Ngọc chỉ huy Khương binh nhân cơ hội này tấn công mạnh trọng trấn An Định của Tây Lương, Thái Thú An Định tận lực mà viện binh không đến, cuối cùng bỏ thành chạy. Thiết Khương Minh thích thú vào thành An Định. Trong lúc nhất thời, Khương binh uy thế đại thịnh, chỉ đợi tĩnh dưỡng một phen, sẽ trực tiếp đánh thủ phủ Tây
Lương, Thiên Thủy nơi mà Đổng Trác đóng quân.
Ngay khi mọi người còn đang hoảng loạn, rốt cục Hoàng Phủ Tung đã đến. Cùng tới với hắn còn có năm vạn đại quân triều đình. Khi Đổng Trác ra khỏi thành đón chào,
Hứa Thành, với tư cách thân binh, cũng đi theo. Đối mặt năm vạn đại quân phảng phất vô biên vô hạn, hắn cảm thấy cực kỳ khó thở. Khá lắm, muốn mạng người, cuộc chiến này, xem ra có chút khó đánh. Khương binh thế mạnh lại có những hai mươi vạn thì sao Hứa Thành chẳng đột nhiên cảm thấy mình không có cơ hội lập công. Tốt nhất vẫn nên tranh thủ bảo trụ cái mạng nhỏ của mình. Hắn âm thầm thở dài
Nghi thức nghênh đón qua đi, Đổng Trác đưa Hoàng Phủ Tung cùng chúng tướng tiến vào phòng nghị sự, Hứa Thành vừa vặn gác ở bên ngoài phòng.
Mọi người ngồi vào chỗ của mình, Hoàng Phủ Tung liền lên tiếng: “Đổng Thứ sử, vì sao bây giờ ngươi còn không khởi binh, chẳng lẽ ngươi không nhận được thánh chỉ triều đình sao?”
Đổng Trác cũng nghiêm túc, nói: “Xa kỵ đại nhân, không phải ty chức không muốn khởi binh. Thật sự là Khương binh thế đại, binh lực của ty chức hơi ít. Nếu thất bại, chẳng phải càng cổ vũ, giúp phản tặc kiêu căng sao?”
“Thứ sử đại nhân, chuyện đó không khỏi có vẻ e sợ địch, sợ chiến. Chẳng lẽ đại nhân giương mắt nhìn người Khương tấn công thành trì, giết dân chúng sao? Huống hồ Khương binh mới trải qua đại chiến, tất nhiên tướng sĩ mỏi mệt. Lúc này chúng ta nên nhanh chóng tiến binh, mới có thể nắm lấy thời cơ đánh tan người
Khương” một bộ tướng dưới trướng Hoàng Phủ Tung nói.
“Ngươi là người phương nào?” Đổng Trác có chút nổi giận, nhưng hắn vẫn nhìn rất đúng địa vị. Trong con mắt Đổng Trác, trong số những người đang ngồi chỉ có Hoàng Phủ Tung có đủ tư cách thảo luận cùng mình, những người khác căn bản cũng không có phần nói chen vào. Hiện tại lại có người dám chọc mắt mình. Nếu không phải đang ở trước mặt Hoàng Phủ Tung, hắn đã sớm nổi giận
“Không dám, ty chức Tôn Kiên, hiện giữ chức Hiệu úy” Người nọ đáp
Nghe nói như thế, Đổng Trác ngược lại không có phản ứng gì. Hứa Thành đứng bên ngoài khẽ run rẩy trong lòng “WOW, hắn cũng tới “
“Hừ, ta cùng với Hoàng Phủ Xa kỵ nói chuyện, khi nào đến phiên ngươi, một Hiệu úy nho nhỏ chen vào nói, lui ra” Đổng Trác nói
“Tôn Hiệu úy tinh thông mưu lược, khi đánh dẹp giặc Khăn vàng lập không ít công lao. Đối với ta mà nói, hắn có kiến thức rất sâu” Hoàng Phủ Tung nói.
“Thế nhưng lúc này Khương binh thế đại, nếu như. . .” Đổng
Trác còn muốn lên tiếng, Hoàng Phủ Tung khoát tay chặn lại, nói: “Hôm nay đại quân nghỉ ngơi một ngày, ngày mai xuất phát tiến thẳng tới An
Định”
Dứt lời, Hoàng Phủ Tung cũng không đợi Đổng Trác đáp lời, lập tức mang theo thủ hạ rời đi. Tuy rằng Đổng Trác không muốn, cũng không thể làm gì được, sau một hồi tức giận, hắn cũng chỉ đành phái người đi chuẩn bị công việc khởi binh.
Ngày kế tiếp, Hoàng Phủ
Tung dẫn đầu đại quân xuất phát, Tây Lương quân của Đổng Trác làm cánh quân bên trái. Cánh phải do chính một viên tướng lãnh do Hoàng Phủ Tung mang đến lãnh binh. Hứa Thành là thân binh của Đổng Trác, đương nhiên đi theo cánh quân bên trái cùng xuất phát
Đại quân lên đường không bao lâu, liền đụng phải một đội Khương binh. Sau đó lính trinh sát đi trinh sát, phát hiện đại quân người Khương cũng đã tới Kinh Triệu Thiên
Thủy, hai quân cách nhau không đến năm mươi dặm
Hai quân đều không nghĩ sẽ đụng phải đối phương, Hoàng Phủ Tung không ngờ Khương binh rõ ràng không nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian ngắn lại liên tục tác chiến; mà Bắc Cung Bá Ngọc cũng không ngờ quân đội của triều đình đến nhanh như vậy. Hắn cùng Thiết Khương Minh cùng Hàn Toại, Mã Đằng, hai thủ lĩnh khác thương lượng nhân cơ hội này đánh phá Thiên Thủy, tiêu diệt Đổng Trác, cho nên không để ý tướng sĩ mệt nhọc sau đại chiến, nhanh chóng xuất binh.
Nếu như nhân vật chính đều đã đến, trò hay tự nhiên cũng bắt đầu