“Phương bắc đệ nhất dũng tướng: Công Tôn Chỉ!” sau khi Tôn Quyền nhận được tin tức, hắn lập tức đi tới lâu thành, chứng kiến lá cờ này, cho dù bản thân hắn đã làm tốt việc chuẩn bị tư tưởng, trong lòng hắn vẫn vô cùng bồn chồn.
“Người này là nhân vật nổi tiếng thứ hai trong ‘ Bắc Địa tam kiệt ‘! Nếu như nói về thực chất, uy danh của người này tại phương bắc, chỉ sợ còn muốn lớn hơn khi so với ‘ Thương Lang ‘ Bàng Bái,!” Rất xa, giấu mình ở một nơi rất xa bên ngoài thành Kiến Nghiệp, Chu Du, nói với một gã chiến tướng áo trắng bên người.
“Mặc dù hắn là Công Tôn Chỉ, nơi này là Giang Đông, không phải Bắc Cương, còn chưa tới phiên hắn đến giương oai ở nơi đây!” chiến tướng áo trắng, Lữ Mông Lữ Tử Minh, nhẹ nhàng nói.
Trước kia Lữ Mông luôn luôn nổi tiếng cuồng bạo dũng cảm ở Giang Đông, mà không phải là vì mưu trí. Còn lần này hắn dùng một số ít binh mã có biểu hiện giả dối, đồng thời dẫn đại quân, hành quân với tốc độ nhanh nhất có thể, đến ngoài thành Kiến Nghiệp mới dừng chân nghỉ ngơi và hồi phục, mưu đồ tập kích bất ngờ đối với đạo kỳ binh này của quân Hứa Thành. Thế nhưng điều này lại không hẹn mà gặp cùng Chu Du. Thì ra hai người lại cùng nghĩ đến một địa điểm, điều này cũng khó trách cho Chu Du giật mình.
“Vào thời khắc nguy cấp này, Tử Minh ngươi có biểu hiện như thế, thật sự là phúc của Giang Đông ta” Chu Du nhìn gương mặt tự tin của Lữ Mông, trịnh trọng nói.
“Lữ Mông chịu đại ân của Đại tướng quân ( Tôn Sách ) cùng Ngô Hầu, không dám hết sức không vì Giang Đông ta!” Lữ Mông đáp.
“Tốt! Chúng ta hãy cùng hành động để khiến cho vị dũng tướng phương bắc ở ngoài thành Kiến Nghiệp nếm thử lợi hại của tướng sĩ Giang Đông ta!” Chu Du đưa bàn tay ra.
“Nguyện theo đại đô đốc đánh một trận!” Lữ Mông cũng giơ tay lên.
“Binh!” Hai bàn tay vỗ xuống cùng một chỗ.
“Tử Minh, theo ý ngươi, vì sao mấy ngày trước Công Tôn Chỉ không giương cờ hiệu của hắn lên, để đến hôm nay mới dựng lên?” Chu Du lại nhìn Lữ Mông hỏi.
“Kéo dài thời gian!” Lữ Mông hiển nhiên sớm có chuẩn bị, hắn lập tức có câu trả lời với câu hỏi mang tính chất kiểm tra của Chu Du.
“Giải thích thế nào?” Chu Du cũng không muốn nói nhiều, hắn lại hỏi.
“Lúc trước hắn một đường cường công dồn sức đánh, tiến lên gấp, chỉ là muốn biểu hiện ra lực công kích cường đại của mình, bức Ngô Hầu cầu viện mà thôi, mà không lộ ra tên tuổi của mình, hiện tại mới để lộ ra tên tuổi!” Lữ Mông dừng lại một lát, nhìn về phía Chu Du.
“Nói tiếp đi!” Tuy Chu Du vẫn không cho ý kiến, thế nhưng dáng vẻ thưởng thức trên mặt hắn thì không thể nào che dấu được. Điều này làm cho Lữ Mông, vốn vẫn còn đôi chút lo lắng trong lòng, đã nắm chắc.
“Công Tôn Chỉ đi vào Kiến Nghiệp lại không công thành, hiện tại lại lộ ra tên tuổi của mình, chính là vì hắn muốn dùng uy danh đã tích góp từng tí một nhiều năm qua để dọa ngăn các lộ viện quân của ta. Đồng thời, bởi vì tình thế Kiến Nghiệp cũng không khẩn cấp, cũng giảm bớt suy nghĩ khẩn cấp ở trong các lộ đại quân chúng ta!” Lữ Mông càng nói sắc mặt hắn càng hùng hồn. Hắn nói tiếp: “Làm như vậy, chỉ có một mục đích, chính là dùng lực lượng một mình hắn, ngăn chặn tất cả binh lực còn lại bên trong Giang Đông chúng ta!”
“Mục đích của hắn?” Chu Du lại hỏi.
“. . .” Lữ Mông vừa liếc nhìn Chu Du, thần sắc dần dần ảm đạm, hắn trì hoãn trong chốc lát, mới lại nói tiếp: “Vì muốn làm nền cho người khác!”
“Đúng vậy, ” Chu Du chậm rãi gật gật đầu, hắn trầm giọng nói: “Công Tôn Chỉ đã đến, từ trên biển! Thế nhưng đội thuyền vận chuyển của bọn chúng đâu? Đã quay trở về sao? Cũng quá lãng phí. Hơn nữa, nếu như Tào Tháo nhận được tin tức này, ai biết bọn hắn còn có thể thuận lợi trở về hay không? Cho nên, nếu như ta không đoán sai, đại quân Công Tôn Chỉ ở trước mặt, tuy lừa dối xưng là có ba vạn người, thực tế chỉ sợ cũng chỉ có khoảng một nửa so với con số đó. Mặt khác còn có một đại quân nữa, sẽ thừa dịp Giang Đông ta trống rỗng mà tiến đánh, một kích đánh cho chúng ta trí mạng!”
“Từ trên biển, cũng chỉ có hướng nam. Chỗ đó, có Bộ Chất cùng bảy vạn đại quân của Chu Thái, đang phòng ngự Từ Thứ ở Giao Châu!” Lữ Mông lạnh lùng nói.
“Còn không chỉ có vậy, sợ rằng Kinh Châu cũng phải động viên toàn quân. Nếu như Liêu Trọng Cử buông tha một cơ hội tuyệt hảo như này, hắn sẽ không xứng trở thành Đại tướng dưới trướng Hứa Thành! Chỉ sợ đám người Công Dịch phải gánh chịu áp lực sẽ càng thêm lớn hơn mà thôi!” Chu Du bổ sung.
“Đại đô đốc, xin hãy hạ lệnh!” Lữ Mông nhìn Chu Du và quỳ xuống, hắn cũng chắp tay nói. Hắn đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Chu Du. Hôm nay, nếu không muốn để cho cục diện này thật sự xuất hiện, cũng chỉ có cách duy nhất là nhanh chóng tiêu diệt đại quân Công Tôn Chỉ ở phía trước. Ít nhất, cũng phải đánh tan đạo quân này, như vậy bọn hắn mới có thể rảnh tay để đi đối phó với đạo quân Hứa Thành còn không xuất hiện, giảm bớt áp lực tứ phía cho quân coi giữ Giang Đông. Mà muốn đạt được mục đích này, thì nhất định phải dùng chiến thuật tập kích cường lực. Trong việc này phải cần một gã dũng tướng dẫn đầu, mà Lữ Mông hắn lại luôn luôn anh dũng lao lên trước hòn tên mũi đạn, đã sớm vượt qua các lão tướng Trình Phổ, Hoàng Cái, chỉ ở phía dưới Cam Ninh, Chu Thái, là nhân tuyển tốt nhất cho cuộc chiến này. Hơn nữa hôm nay, Chu Du lại phát hiện ra hắn là một Đại tướng có tài hiếm có, lúc này để cho như vậy một tướng lĩnh mà con đường phía trước không thể lường được phải xông lên chiến đấu anh dũng, đối địch với Công Tôn Chỉ uy trấn thiên hạ, thật sự là một điều nguy hiểm, cho nên, Chu Du đại đô đốc, người được cử phụ trách hai quân thuỷ bộ Giang Đông, đối mặt loại tình huống này, đã trở nên rất khó xử. Huống chi bản thân Chu Du còn là người luôn luôn yêu người tài như mạng, mà hiện tại dưới loại tình huống này, bọn hắn dùng hơn hai vạn binh mã tập kích, hơn nữa đến lúc đó quân coi giữ Kiến Nghiệp khẳng định cũng sẽ biết phối hợp cùng xuất binh giáp công, thắng lợi có lẽ là điều nhất định sẽ đạt được, có thể bảo toàn tánh mạng mà cũng lấy được thắng lợi đương nhiên sẽ là kết quả tốt nhất rồi. Thế nhưng vạn nhất không thể giữ được tánh mạng thì sao? Thế nhưng nếu như thiếu đi một mũi tên dẫn đầu có lực tấn công hùng mạnh thì sẽ không tạo thành lực công kích cường đại, lại để cho Công Tôn Chỉ, cường tướng phương bắc bạo phát, hậu quả lại sẽ càng thêm khó có thể đoán trước. Dù sao, khi người ta quyết chiến ở trên thảo nguyên phương bắc đã là một trong những người chỉ huy đại quân, binh mã bên cạnh mình cho dù mãnh liệt, sao có thể so được với mấy chục vạn dũng sĩ Tiên Ti?
“Tử Minh, ngươi. . . Cần phải suy nghĩ kỹ!” Chu Du cảm thấy trong lời của mình như đang rung động.
“Lữ Mông đã từng nói, vì Giang Đông, vì ơn tri ngộ của Đại tướng quân cùng Ngô Hầu, nguyện đem hết toàn lực đánh một trận. Hôm nay, Giang Đông đang cần Lữ Mông xuất chiến, Mông há dám lùi bước?” Lữ Mông dõng dạc nói.
“Tốt, ngay tại tối nay, do ngươi chỉ huy, quân ta phát động tập kích!” Cắn răng một cái, rốt cục Chu Du hạ quyết tâm. Một trận, nếu không thể thành công, tức thì ngày Giang Đông bị diệt không xa, cho nên, nhất định phải toàn lực ứng phó, không được phép có chút mềm lòng.
. . .
Đêm đó, ngay sau khi Công Tôn Chỉ lộ ra cờ hiệu trấn trụ người Giang Đông bên trong thành Kiến Nghiệp, một trận tập kích chiến bất ngời đánh cho hắn hoàn toàn không kịp trở tay! Đại tướng quân Hứa Thành luôn luôn am hiểu đánh lén người khác, lần đầu tiên nếm thử mùi vị khó chịu khi bị người khác đánh lén.
Mà không lâu sau khi trận tập kích này diễn ra, quân coi giữ Giang Đông bên trong thành Kiến Nghiệp dưới sự chỉ huy của lão tướng Trình Phổ, cũng chen chúc xông ra ngoài, phát động tiến công mãnh liệt đến cực điểm về phía đại quân Công Tôn Chỉ.
“Lúc ấy, đám người đó, quả thực không muốn sống nữa!” Ngày sau mỗi lần Công Tôn Chỉ nói chuyện cùng người khác về trận chiến này, hắn luôn nói như vậy.
Hai mặt giáp công, cộng lại gần năm vạn binh mã cường lực tập kích, dù Công Tôn Chỉ anh dũng dẫn đầu ba quân, trên thực tế hắn vẻn vẹn mang theo chỉ có hơn một vạn binh mã nên cũng khó có thể ngăn cản đối phương. Nhưng dù sao đi nữa hắn cũng là một nhân vật uy danh hiển hách dưới trướng Hứa Thành, tuy ngăn cản không nổi quân địch, dưới sự chỉ huy tỉnh táo của hắn, hơn một vạn binh mã vẫn nhanh chóng tập kết lại, vừa đánh vừa lui. Dù Lữ Mông cùng các tướng lãnh Giang Đông liều mạng mà tiến công, cũng không thể lại một lần nữa đánh hỗn loạn thế trận quân đội của hắn.
“Đây chính là người mà chúa công tuyển ra từ trong toàn quân, là tinh duệ trong tinh duệ, không người nào mà không thân kinh bách chiến. Nếu xuất chiến chính quy, ít nhất cũng một đối năm, hay đối bảy. Ồ, Chu Du, vậy sáu thành. Đúng, nắm chắc sáu thành. Tuy bọn chúng tập kích, muốn tiêu diệt đại quân này của chúng ta, quả thực chính là nằm mơ. Đến cuối cùng, còn không phải là bọn hắn tổn thất nhiều hơn sao? Chúng ta chỉ mới thương vong không đến ba nghìn người!” Trong cuộc sống sau này, Công Tôn Chỉ đã từng nhiều lần khoe khoang như này ở trước mặt người khác. Thế nhưng với lối nói này của hắn, lại chưa từng có người nào cho rằng hắn khoác lác, bởi vì, sự thật chính là như thế, tuy quân Giang Đông tiến công cực kỳ mãnh liệt, Công Tôn Chỉ vẫn dẫn dắt đại quân vừa đánh vừa lui, cuối cùng đã để cho ý đồ của quân Giang Đông biến thành bọt nước.
“Khó trách Hứa Thành lại để cho hắn mang binh đến Giang Nam!” sau khi tập kích diễn ra, nhìn thấy đại quân Công Tôn Chỉ thong dong lui lại phía sau, Tôn Quyền nhìn đám người Chu Du đứng hầu bên người thở dài nói, mà bên trong giọng điệu của hắn hiển nhiên mang theo dáng vẻ buồn nản.
“Giờ này khắc này, chỉ có thừa thắng xông lên, một lần hành động mà tiêu diệt!” Trình Phổ nói ra suy nghĩ của mình trước tiên.
“Khó!” Chu Du cùng Lữ Mông đồng thời nói.
“Tập kích chiếm hết ưu thế mà chúng ta còn không thể tiêu diệt người này. Hôm nay hắn đã có phòng bị, chúng ta còn muốn tiêu diệt hắn, khả năng thật sự là quá nhỏ!” Gia Cát Cẩn cũng không còn dáng vẻ trấn định như trước kia, trên mặt hắn xuất hiện một vẻ bi ai.
Mà khi hắn nói, người ở chỗ này có ai sẽ không rõ sao? Trong lúc nhất thời, bầu không khí vô cùng giá lạnh.
. . .
“Bẩm báo. . . Chu Nhiên tướng quân đã mang binh truy kích Công Tôn Chỉ!” Một lính liên lạc vội vàng chạy tới báo cáo.
“Lập tức goi hắn trở về!” Tôn Quyền nghe xong lời này, vội la lên.
“Vâng!” Lính liên lạc đáp lời rồi lại đi.
Thế nhưng Chu Nhiên không thể về được, bởi vì hắn lại dám không biết trời cao đất rộng mà đuổi theo Công Tôn Chỉ.
Sau khi lính liên lạc đi không lâu, hắn lại đã trở về, hắn mang về dĩ nhiên chính là thi thể của Chu Nhiên, muốn chiếm tiện nghi của Công Tôn Chỉ. Mới chỉ đủ vốn để làm đầu lĩnh, đương nhiên không thể ngăn được “Phương bắc đệ nhất dũng tướng” toàn lực quay giáo một kích, cuối cùng cũng chỉ có kết cục này mà thôi. Thế nhưng, rất hiển nhiên Chu Nhiên còn thảm hại hơn. Nếu như hắn gặp Công Tôn Chỉ nhiều lắm thì trên người hắn mang theo mấy lổ thủng mà trở về, không ngờ hắn lại gặp Hoắc Khắc Sơn. Sau khi bị “Quấn tác” cuốn lấy, đầu hắn cũng bị Hoắc Khắc Sơn dùng bảo bối đao rỉ kia cắt xuống. Về phần tại sao hắn phải đuổi theo Công Tôn Chỉ, theo như thân binh của hắn nói, thật sự là bởi vì Hoắc Khắc Sơn quá khốn khiếp, rõ ràng tên đó lại mắng hắn là “Nửa tai”, phạm vào điều kiêng kị của hắn. Kết quả, Chu Nhiên đuổi theo sau khiêu chiến, thất thủ bị giết!
Công Tôn Chỉ bị ép lui lại, thế nhưng hắn lại không rút lui về Mạt Lăng ở hướng gần nhất, mà rút lui đến Thần Đình Lĩnh, nơi giao chiến ngày xưa của Tôn Sách cùng Lưu Diêu, trú đóng ở nơi đó.
Mà mặc dù biết Công Tôn Chỉ khó đối phó, đám người Tôn Quyền cũng chỉ còn cách phái binh theo sát phía sau, coi như là giám sát hắn. Lúc này cũng phải theo lao mà thôi, bọn hắn cũng sẽ không dễ dàng mà buông tha.
Tuy vậy, giống như những gì Chu Du đã đoán trước, tất cả mọi việc cũng bắt đầu phát triển theo hướng bất lợi với Giang Đông.
Đầu tiên, chính là Liêu Giang ở Kinh Châu.
Sau khi Chu Du mang binh đánh trả Công Tôn Chỉ không lâu, Liêu Giang liền khởi đại quân Kinh Châu, tiến về hướng nam!
Sau khi đại quân đến đại trại thủy quân của Thái Mạo, Liêu Giang liền lập tức sai người chế tạo liên thể thuyền lớn, có ý tứ toàn quân tiếp cận biên giới.
Mà thừa dịp hắn không có mặt ở Tương Dương, Trương Phi, kẻ vẫn một mực ở Giang Hạ quan sát tình hình, cảm thấy cơ hội tới, không để ý tới Hướng Sủng khuyên can, dẫn đại quân định tiến công Tương Dương. Kết quả, đại quân Trương Phi mới ra khỏi Giang Hạ không bao lâu, đã bị Đại tướng quân Hứa Thành, Chu Thương, liên thủ cùng hai người Liêu Hóa, Bùi Nguyên Thiệu suất binh lực chiếm ưu thế chặn đánh tại nửa đường. Bản thân Trương Phi càng được đám người Chu Thương hợp lực thân mật chiếu cố. Ba người bọn họ đều từng được Vương Việt huấn luyện ở Lạc Dương, cộng thêm lại có các tướng sĩ trợ chiến, tuy Trương Phi dũng mãnh dị thường, sau khi huyết chiến rốt cục chém giết ra khỏi lớp lớp vòng vây, cuối cùng, hắn vẫn bại, binh mã tổn thất hơn phân nửa còn không nói, bản thân hắn còn bị thương không nhẹ, đành phải một lần nữa lui về Giang Hạ, nhưng không còn thực lực xuất chiến.
Mà sau khi đám người Chu Thương đánh bại Trương Phi, phụng mệnh lệnh của Liêu Giang, không thừa thắng xông lên. Chu Thương lãnh binh xuất phát tiến về Phàn thành, đổi phiên cho Lý Nghiêm để Lý Nghiêm có thể đến dưới trướng Liêu Giang nghe lệnh. Sau đó, Văn Sính quy hàng, bị phái đi phòng thủ Nam, Hoàng Trung bởi vì còn có phiền phức khó chịu trong lòng, Liêu Giang không muốn bức bách quá đáng, đã phái hắn đến đóng ở Tương Dương, không cho hắn tham dự đại chiến Giang Đông. Đương nhiên, hai huynh đệ Lưu Kỳ cùng Lưu Tông sớm đã bị đưa đến Lạc Dương. Có hai huynh đệ này trong tay, không sợ Hoàng Trung sẽ phản, tuy loại khả năng vốn rất nhỏ.
Mà sau khi tất cả mọi việc đều xử lý xong, Liêu Giang có thể chuyên tâm mà đặt mục tiêu của mình vào thủy quân Giang Đông ở Tam Giang khẩu.
Mà trong khi Liêu Giang không ngừng có hành động tại Kinh Châu, rất hiển nhiên Từ Hoảng cũng không thể ngồi yên tại Trường Sa. Dưới sự chỉ huy của Diêm Hành cùng Thái Sử Từ, đại quân bắt đầu chậm rãi tiến về phía quan ải mà Lỗ Túc đang trấn thủ.
Thế nhưng đây hết thảy còn không phải là chuyện bết bát nhất. Ngay tất cả người Giang Đông, dưới áp lực cường đại của quân Hứa Thành trước mặt, hoảng sợ không chịu nổi một ngày, một đạo quân Hứa Thành mà Chu Du đã đoán trước cuối cùng xũng xuất hiện từ trong biển rộng, lên đất liền.
Hơn một vạn binh mã với Vu Cấm làm chủ tướng, sau khi rời thuyền, hành động đầu tiên chính là đánh chiếm Hội Kê, sau đó lại một lần nữa lên thuyền nhập biển, tiến lên phía bắc dọn dẹp xong Ngô quận, lại có ý tứ tiến lên phía bắc hội quân cùng Công Tôn Chỉ ở Thần Đình Lĩnh, mà khi quân Giang Đông rất vất vả mới có thể phân ra một bộ phận binh mã để chặn đường hắn, hắn lại một lần nữa lui xuống, thế nhưng lần này, hắn cũng không phải quay về thuyền.
Bắt đầu tư Thái Hồ, hắn bắt đầu một đường càn quét, nhưng phàm là thế gia vọng tộc Giang Đông, chỉ cần gặp gỡ hắn, không khỏi bị đánh nghiêm trọng, tuy không đến mức diệt tộc, những thế gia vọng tộc này, sau khi hắn qua đi, thế lực không khỏi suy giảm rất mạnh. Về phần nguyên nhân, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể minh bạch, xét nhà! Hơn nữa, những đồ vật sau khi xét nhà, một bộ phận rất lớn đều thuộc về dân chúng của những thế gia vọng tộc này. Hơn nữa, những dân chúng này sau khi hắn đi qua, cũng bắt đầu nhao nhao lấy được tự do, tuy vẫn có một số ít người ôm quan niệm cũ nói cái gì mà phải thuần phục gia tộc, thế nhưng khi đứng trước lợi ích thực tế, những đám người được gọi là hào phú lại thực sự không coi người khác là người, càng ngày càng để cho dân chúng Giang Đông cảm thấy mệt mỏi. Hơn nữa, cho dù có người vẫn đang tràn đầy hy vọng đối với thế gia vọng tộc, khiến cho bọn họ phải bỏ đi lợi ích cũng phải thật sự có đôi chút ép buộc, cho nên mâu thuẫn cũng bởi vậy mà sinh ra!
Mà Vu Cấm một đường tiến lên trong nội đia Giang Đông, hơn nữa còn cố ý tạo ra những “Câu chuyện”, cùng tận lực tuyên dương, Giang Đông vốn nằm dưới thống trị của thế gia cực kỳ cường đại, dưới vũ lực cường đại, cộng thêm tuyên truyền, bắt đầu trở nên không yên tĩnh. Hơn nữa, loại tình trạng không yên tĩnh này theo bước châm xâm nhập của Vu Cấm vào Giang Đông mà càng ngày càng nghiêm trọng.
Đối mặt với việc Vu Cấm tiến quân thần tốc, đương nhiên người Giang Đông rơi vào tình trạng nhìn ở trong mắt, gấp tại trong lòng, thế nhưng bọn họ thì có biện pháp gì để đối phó lại? Tuy nỗ lực rút ra một bộ binh mã từ trong đại quân năm vạn vây khốn Công Tôn Chỉ tiến đến ngăn cản Vu Cấm, vấn đề là đối phương lại không muốn đối nghịch với ngươi. Ngươi tới hắn bỏ chạy, lương thảo không đủ? Nói đùa gì vậy? Giang Đông giàu có và đông đúc, một đường xét nhà, Vu Cấm còn kiếm được không ít lương thảo, mà ngay cả những cái tướng sĩ thủ hạ người Giang Đông, ai cũng đều có một gia đình nhỏ. Cứ như vậy, thế cục Giang Đông ngày từng ngày một xấu đi. Đám người Tôn Quyền cùng Chu Du lại không có biện pháp gì, bọn hắn vốn định bí mật điều ra một bộ phận binh mã nữa mà từ trong đại quân vây khốn Thần Đình Lĩnh do Chu Du chỉ huy đi công kích Vu Cấm, thế nhưng kế hoạch này lại bị Công Tôn Chỉ nhìn thấu. Kết quả, Công Tôn Chỉ dồn sức đánh, khiến cho bọn hắn không thể không buông tha ý nghĩ này.
Thế nhưng, Giang Đông cuối cùng vẫn là nơi nhân tài xuất hiện lớp lớp. Ngay khi Vu Cấm đang một đường khải hoàn ca, công chiếm mấy nơi Ngô quận, Gia Hưng, Dư Hàng, Ô Trình, khiến cho Giang Đông trở thành một mảnh hỗn độn, hơn nữa hắn còn thừa thắng mà tiến sâu vào trong nội địa Giang Đông. Khi hắn một đường càn quét đến quận Đan Dương, hắn rốt cục gặp phải phiền toái. Ngô quận có một vị kỳ tài, tuy tuổi trẻ, lại cũng từng đi theo làm tùy tùng Tôn Sách chinh phạt các thế lực cắt cứ Hội Kê, Bà Dương, cũng đã từng phô bày tài năng quân sự trác tuyệt trong nhiều trận chiến sự. Ngày nay, hắn được Tôn Quyền phong là Định Uy hiệu úy, còn gả con gái Tôn Sách cho hắn. Mặc dù vào thời điểm Vu Cấm phá được Ngô quận, hắn không có mặt, mà đang trấn thủ ở Đan Dương, binh mã trong tay cũng không quá ngàn người thế nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn sẽ bỏ qua cho kẻ làm cho gia tộc của hắn rối loạn. Lúc này, Vu Cấm đưa đến tận cửa, hắn sẽ không khách khí.
Tuy chỉ vẹn vẹn có hơn ngàn binh mã, hắn căn bản không cần thủ thành. Sau khi Vu Cấm đến, hắn liền mang binh “Chật vật” mà bỏ chạy, nhường cho Vu Cấm đơn giản mà chiếm lĩnh Đan Dương. Thế nhưng, ở Đan Dương, Vu Cấm không thể có được bao nhiêu lợi ích thực tế, bởi vì những thế gia đại tộc ở nơi này đều mang theo gia nhân mà bỏ chạy, cho nên sau khi ở lại nơi này một đêm, hắn liền tiếp tục đi tới, quay lại hướng bắc, mục tiêu được ấn định là Khúc A, một nơi cách Mạt Lăng cùng Kiến Nghiệp đều rất gần.
Nhưng ngay khi Vu Cấm đang đôi chút đắc chí vừa lòng, ngay trong đêm hôm sau, sau khi hắn cho toàn quân hạ trại nghỉ ngơi, tên tiểu tướng xuất thân Ngô quận đã ra tay. Tên kia đã sớm tính toán kỹ lưỡng tốc độ hành quân của Vu Cấm, hơn nữa tại bốn phía xung quanh Đan Dương đều đã chọn được các địa điểm có khả năng đóng quân làm điểm mai phục. Sau khi nhìn thấy Vu Cấm ra khỏi Đan Dương, đi lên hướng bắc, hắn lập tức dẫn đầu hơn ngàn binh mã đi theo sau. Sau đó, vào lúc đại quân Vu Cấm đang ngủ “Không còn ngủ say hơn nữa” mà thả một mồi lửa.
Bởi vì trước khi đại quân Vu Cấm đến, trong doanh trại này đã sớm có an bài, cho nên, trong ngoài cùng đốt, ngọn lửa này phải nói là cực kỳ mạnh! Mà sau khi lửa cháy, gã thiếu niên tướng lãnh này lại mang binh đánh sâu vào trong đại doanh Vu Cấm. Khi nhận thấy tướng sĩ quân Hứa Thành chặn đánh mãnh liệt, hắn quyết định lui lại thật nhanh. Cuối cùng, quân bản bộ Vu Cấm tuy số ngời tổn thất không lớn, những đồ vật khác có thể nói là cháy gần như sạch sẽ, nhất là lương thảo, rõ ràng đã bị đốt rụi hơn phân nửa. Tuy số lương thảo này gần như đều là của lấy được, cứ như thế mà ném đi cũng làm cho người ta đau lòng! Vì thế, Vu Cấm không thể không quyết tìm được tên thiếu niên tướng lãnh kia, từ bỏ kế hoạch Bắc thượng tiến tới Khúc A, một lần nữa quay về hướng đông, chuẩn bị phản công Ngô quận, muốn cướp lấy một ít lương thảo từ nơi ấy. Đương nhiên, một trong những nguyên nhân phản công Ngô quận chính là mặc dù không tìm được tên tướng lãnh Giang Đông tập kích hắn, hắn lại đã biết tên cùng với quê quán của viên tướng kia. Người nọ là người Ngô quận, tên là Lục Tốn, chữ Bá Ngôn!