Chịu đựng một lần, Hồ Lại không muốn chịu đựng lần hai.
Cảm giác luôn phải dè chừng vì sợ người khác phát hiện bất cứ lúc nào đương nhiên rất kích thích, nhưng Hồ Lại không thích sống trong sợ hãi. Giả sử bị phát hiện, cô có thể trả giá nhưng Thẩm Chứng Ảnh thì chưa chắc. Nghĩ tới những rắc rối chẳng may xảy ra, tay chân Hồ Lại ngoan ngoãn hẳn. Thẩm Chứng Ảnh mặc quần áo vào là ngượng nhưng trên giường không kiêng nể gì, hóa sói trong tíc tắc, cho mình hiểu thế nào là gừng càng già càng cay, chơi mấy trăm trò xôi thịt không phải để phí. So với một Thẩm Chứng Ảnh vừa nghe nhắc đến chủ đề người lớn đã đỏ mặt nói lắp thì bộ dạng không mặc quần áo của chị ấy thật khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Bảo sao người thành công đa số đều thuộc trường phái hành động, khả năng làm việc mạnh mẽ, nói ít làm nhiều.
Lấy mẫu lần chót xong, Hồ Lại mừng rơn, chỉ muốn la to vạn tuế; nhưng đến ngày cách ly cuối cùng lại nuối tiếc.
Giang Ngữ Minh lẫn Du Tử Toàn cũng cùng chung cảm giác.
Tuy không muốn trải qua lần nữa, nhưng hai người ai cũng khắc ghi khoảng thời gian qua. Dù sau này có chia tay, quay lại, mười bốn ngày này vẫn sẽ là kỉ niệm quý giá. Hồ Lại đặc biệt xuống bếp nấu một bữa đồ Trung, Giang Ngữ Minh ăn xong chỉ mặt mắng cô là đồ gian xảo, rõ ràng biết nấu ăn mà dám ba xạo, để hôm nào cậu ta cũng phải bục mặt trong bếp.
Hồ Lại khiêm tốn nói, đây hoàn toàn là nhờ những ngày qua mình đi theo học hỏi Giang Ngữ Minh.
“Mẹ, mẹ nhìn cô ta kìa! Mẹ nhìn cô ta kìa!”
Thẩm Chứng Ảnh im lặng gặm cánh gà, Hồ Lại trả lời thay: “Ngày nào mẹ cậu chẳng nhìn.”
Du Tử Toàn nghĩ trong đầu, đúng mà, hai người ở chung hơn mười ngày, ngày nào chẳng nhìn thấy nhau.
Cô bật cười.
Những ngày qua Du Tử Toàn đã quen với việc Giang Ngữ Minh và Hồ Lại là cặp đôi người yêu cũ khắc khẩu, cũng giống như cô đã quen với việc Hồ Lại và giáo sư Thẩm thường xuyên rầm rì to nhỏ. Du Tử Toàn nghĩ rất đơn giản, một cô nàng vui vẻ dễ mến, một bà mẹ không có con gái, vì công việc mà quen biết, lại tương đồng về sở thích, cộng thêm tình hình dịch bệnh phải sinh hoạt chung, quan hệ tốt là điều hiển nhiên. Không phải Du Tử Toàn không biết về đồng tính, nhưng do chênh lệch tuổi tác lẫn nhờ phước Hồ Lại và Giang Ngữ Minh hở chút là cãi nhau ầm ĩ nên cô hoàn toàn không nghĩ theo chiều hướng đó.
Nói về sự thân thiết của hai người này, trong mắt Du Tử Toàn, con gái thân nhau đến mức mặc chung quần là chuyện hết sức bình thường, cô thậm chí còn hơi ghen tỵ.
Mới đầu cứ tưởng đây là một nàng tiểu thư kiêu kỳ đỏng đảnh, nhưng Hồ Lại nói chuyện có tình có lý, không hề kiêu ngạo mà ngược lại còn hay cà rỡn, thi thoảng lên cơn ngoa ngoắt cũng chỉ ngoa với Giang Ngữ Minh chứ không bao giờ nặng nhẹ với mình. Theo Du Tử Toàn thấy, việc hai người hay gầm ghè nhau không thể trách Hồ Lại, ai bảo người yêu mình cứ hứng lên là lại kiếm chuyện chọc Hồ Lại làm gì. Sau vài lần chứng kiến, Du Tử Toàn hoàn toàn bỏ suy nghĩ Giang Ngữ Minh và Hồ Lại sẽ nối lại tình xưa, tiến vào cùng tần số với Thẩm Chứng Ảnh, hai đứa nhóc thích cãi cứ cho cãi, miễn không đánh nhau thì sao cũng được.
0h đêm nay là thời khắc giải phóng. Người dân trong khu không ai buồn ngủ, người thì canh đồng hồ, người thì canh cửa. Họ muốn chờ khoảnh khắc gỡ bỏ lệnh cách ly để được ra ngoài hít thở không khí trong lành và tìm món gì ăn khuya. Bước ra khỏi cổng khu tập thể đồng nghĩa với việc cuộc sống của họ trở lại bình thường.
Ban đầu Hồ Lại định mai mới về, cô và Thẩm Chứng Ảnh hòa thuận vui vẻ, không cần phải vội vã như tội phạm mãn hạn tù. Thế như Hồ Dược và Vương Phương Viên nóng lòng muốn gặp con nên đã xí hẹn. Nửa tháng không gặp, hai vợ chồng cùng xuất hiện, Hồ Lại không thể nói cha mẹ đừng tới rước con. Chưa kể Du Tử Toàn cũng sốt ruột muốn về nhà nên đi chung xe với gia đình Hồ Lại.
Hồ Dược đứng ngoài cổng khu tập thể, thấy Thẩm Chứng Ảnh và Giang Ngữ Minh ra tiễn, ông thầm nghĩ trong bụng hai mẹ con nhà cô này là người đàng hoàng, tới lúc thấy thêm Du Tử Toàn – nghe bảo cô bé này là bạn gái Giang Ngữ Minh thì ông hoàn toàn chấm dứt mọi lo âu.
Con gái ở nhờ mười mấy ngày, mặc dù có gửi vài thứ sang nhưng theo lý vẫn nên cảm ơn người ta. Thấy con vẫn khỏe mạnh hớn hở sau hai tuần bị cầm tù, Vương Phương Viên đặc biệt xuống xe cảm ơn Thẩm Chứng Ảnh.
Cái hôm Hồ Dược nằm đoán mò, Vương Phương Viên vẫn chưa biết sự tình nên ngủ dậy bà gần như vứt mọi thứ ra khỏi đầu, chỉ nhớ mang máng đức ông chồng khuya khoắt không lo ngủ, cứ trằn trọc cố nhớ ra tay thầy giáo nào, cũng chẳng chịu nói rõ với bà. Lúc gọi video call với Hồ Lại, Vương Phương Viên chợt nhớ mình chưa biết con gái đang ở cùng ai, lại nghe Hồ Dược kể có một thằng bé khá điển trai bèn hỏi thử.
Hồ Lại biết mẹ là người sắc sảo nên không bao giờ dám qua mặt bà, những gì có thể kể Hồ Lại đều kể hết với mẹ. Khi biết Thẩm Chứng Ảnh là giảng viên và có một cậu con trai tầm hai mấy, Vương Phương Viên cứ nghĩ đây là một bà cô cổ hủ suýt soát tuổi mình. Thế nên đến lúc thấy Thẩm Chứng Ảnh, bà khá bất ngờ. Tóc buộc đuôi ngựa trẻ trung, ăn mặc lịch sự, ánh mắt sâu thẳm, vừa chững chạc vừa trí thức, trông trẻ hơn mình rất nhiều.
Xung quanh vừa đông vừa nhốn nháo, chưa kể cũng đã khuya, Vương Phương Viên nói ngắn gọn: “Giáo sư Thẩm, mấy ngày qua con bé nhà tôi làm phiền gia đình chị nhiều rồi.”
“Không đâu không đâu. Là tôi làm phiền em ấy, nếu không đưa tôi về thì Hồ Lại cũng không bị cách ly.” Hơn một tiếng trước, cả hai bịn rịn chia tay, trốn trong phòng hôn trộm lần cuối, bây giờ đứng trước mặt mẹ Hồ Lại, nhớ lại những chuyện cùng làm với cô nàng suốt mấy ngày qua, Thẩm Chứng Ảnh không khỏi xấu hổ và lúng túng. Bất kể ai là người chủ động trước, Thẩm Chứng Ảnh tự thấy trong mối quan hệ này mình lớn tuổi hơn, đương nhiên mình phải gách vác trách nhiệm nhiều hơn.
Thấy Thẩm Chứng Ảnh rụt rè bẽn lẽn, Vương Phương Viên cười xòa: “Con gái tôi từ bé đã bị chiều quá hóa hư, vừa kén chọn vừa lắm trò, chắc chị phải đau đầu lắm. Khuya rồi không làm phiền chị nghỉ ngơi nữa, để vài bữa rồi chúng ta xếp lịch cho hai nhà cùng dùng bữa cơm.”
Thẩm Chứng Ảnh đồng ý cũng không phải mà từ chối cũng không phải, đành tạm thời gật đầu: “Có Hồ Lại ở đây chúng tôi rất vui, cảm ơn anh chị đã gửi đồ sang. Với cả, tính Hồ Lại được lắm, em ấy rất dễ gần, anh chị giáo dục em ấy rất tốt.” Nói xong, thấy nét mặt Vương Phương Viên càng tủm tỉm hơn, Thẩm Chứng Ảnh chỉ muốn tự rút lưỡi, không biết mình vừa nói linh tinh gì.
Nãy giờ Hồ Lại vẫn luôn chú ý hai người, thấy Thẩm Chứng Ảnh tỏ ra ấp úng trước mặt mẹ liền chạy tới khoác tay Vương Phương Viên, nói: “Mẹ, mau về nhà thôi. Mẹ không nhớ con sao? Con nhớ mẹ chết đi được.”
Vương Phương Viên hừ giọng: “Khó tin thế nhỉ. Thế không nhớ cha à?”
“Nhớ chứ ạ, hai người là vợ chồng, vợ chồng tức là một, nhớ mẹ tức là nhớ luôn cả cha.” Hồ Lại vừa lắc lắc cánh tay mẹ vừa cười ngây thơ đầy nịnh nọt.
Lâu không gặp con gái, Vương Phương Viên cũng thấy hân hoan trong lòng, bà khách sáo khen Giang Ngữ Minh vài câu, hẹn Thẩm Chứng Ảnh nhất định phải hẹn một ngày cho hai gia đình đi ăn rồi quay lại xe.
Sau khi đưa Du Tử Toàn về nhà, nhớ lại vị giáo sư họ Thẩm nọ, Vương Phương Viên hơi mỉm cười: “Có thật giáo sư Thẩm là giảng viên đại học không? Sao trông cứ như gái mới lớn, nói chuyện với mẹ cứ bẽn là bẽn lẽn.”
Hồ Lại cười thầm trong bụng, người ta “hành” con gái mẹ như vậy, không ngượng mới là lạ, song ngoài miệng Hồ Lại lại nói thành: “Mẹ nhớ chú ý kiểm soát sức hút của mình, đừng bỏ bùa mấy cô nàng bên công ty cha rồi tiếp tục đi rắc thính khắp nơi. Mẹ phải nhớ mẹ là phụ nữ đã có chồng.”
“Ối trời, cô tưởng mẹ cô là người phụ nữ vạn người mê đấy à, làm như ai cũng bị mẹ cô hớp hồn sao. Giáo sư Thẩm đó có con trai rồi đấy.” Nghe con gái tâng bốc ghẹo mình, Vương Phương Viên vui vẻ trả lời con.
“Có con trai hay không liên quan gì ạ, những thứ như sức hấp dẫn hay tình yêu đâu bị quyết định bởi lý trí. À đúng rồi, trước mặt Giang Ngữ Minh mẹ nhớ ghìm lại, Giang Ngữ Minh thích phụ nữ mạnh mẽ, càng độc tài càng thích, bất kể tuổi tác.”
“Cứ nói nhảm đi, thằng bé có người yêu, mẹ làm sao bì được mấy cô gái trẻ?”
“Mẹ à, phụ nữ trưởng thành thú vị hơn mấy cô nàng ngu ngơ chưa biết gì nhiều.”
Vương Phương Viên cười ngặt nghẽo, “Ông Hồ, chẳng trách người ta cứ nói xa thơm gần thối. Bị nhốt hơn chục ngày, con gái ông bắt đầu thấy tôi hấp dẫn kìa.”
“Lúc nào bà chẳng hấp dẫn, nó không nhận ra là do mắt nó kém.”
Hồ Dược vừa lái xe vừa nghe hai mẹ con cười đùa vui vẻ, ông cảm thấy thỏa mãn tràn trề song đâu đó vẫn len lỏi một chút lo âu khó tả, giống như đã lần ra manh mối nào đó nhưng trong phút chốc chưa thể đào sâu thêm. Có điều, dĩ nhiên ông biết nhiều về Thẩm Chứng Ảnh hơn Vương Phương Viên: “Bà biết không, Phương Cầm và giáo sư Thẩm là bạn học đấy, cả bà chủ quán ‘Nhiên’ nữa.”
“Ố, trùng hợp vậy. Tôi chẳng biết gì cả.” Vương Phương Viên ngạc nhiên. “Giáo sư Thẩm trông trẻ hơn Phương Cầm nhiều. Ông Hồ, ông phải khuyên Phương Cầm bình thường bớt lo lắng bớt suy nghĩ lại đi.”
“Mẹ, chị Phương Cầm có nghe cha đâu, mà nếu nghe thì chẳng phải người lo lại là mẹ sao?”
“Lo chi cho mệt, nếu có chuyện gì thì cho ông ấy cuốn gói ra khỏi nhà.”
Trên đường về, ba người cười nói rôm rả, không nhắc gì tới nỗi lo cũng như bao nhớ mong suốt những ngày qua. Về đến nhà, Hồ Dược cẩn thận nhìn con gái từ đầu đến chân, cuối cùng mới xoa đầu con dặn: “Nghỉ ngơi sớm đi. Nếu mệt thì mai xin nghỉ, dù sao cũng hai tuần chưa lên công ty, phép thêm một ngày không sao.”
Hồ Lại bỗng thấy mũi cay cay: “Cha, con làm cha mẹ lo lắng rồi.”
Hồ Dược cười khà: “Cũng không lo lắm, bình thường cuối tuần cô nương cũng chẳng siêng mò về nhà mấy. May mà con bình an vô sự, không xảy ra chuyện gì là tốt rồi. Cha thấy con sống cũng thoải mái đấy chứ.”
“Đâu có, con cũng nhớ cha mẹ mà.” Hồ Lại ôm cổ cha làm nũng.
Câu nói vừa rồi của cha khiến Hồ Lại thót tim.
“Xem nào, mặt có vẻ hơi phính lên. Tốt. Trước đây cha thấy con gầy quá, tăng cân một chút cho khỏe mạnh, đỡ lo gió thổi bay mất con.”
Con gái gầy, ông thấy gầy xinh; con gái tròn lên, ông thấy tròn cũng xinh; tóm lại con gái ông có như thế nào cũng tuyệt, chủ trương này từ xưa đến giờ chưa bao giờ thay đổi.
“Cha, mong đến sinh nhật của cha quá, vài bữa nữa con phải tặng gấp cho cha cờ luân lưu Best dad mới được.”
Từ căn hộ hai phòng chật chội, bốn người chen chúc trở về căn phòng rộng rãi chiếm trọn một tầng bên nhà cha mẹ, nói chuyện và tắm rửa xong, Hồ Lại nhớ mấy hôm trước Chu Hoài Nghi hỏi cô rằng trải nghiệm cuộc sống hôn nhân với giáo sư Thẩm lâu như vậy có thấy chán không.
Chỉ mới xa nhau hai tiếng, cô đã bắt đầu nhớ.
Du Tử Toàn và Hồ Lại về rồi, hai mẹ con Thẩm Chứng Ảnh lên lầu, vừa vào cửa đã nhìn nhau.
Lại trở về trật tự cuộc sống bình lặng mọi ngày.
Giang Ngữ Minh cởi áo khoác nhảy phóc lên giường, ngủ sofa nhiều ngày khiến lưng cậu ta rã rời.
Thẩm Chứng Ảnh nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được. Thiếu đi người bên cạnh, giường trở nên rộng hơn nhiều, trong lòng cũng trống trải.
Gối và chăn vẫn thoang thoảng mùi của Hồ Lại, chỉ thiếu đi hơi ấm của em ấy.
Người ta hay nói cần hai mươi mốt ngày để tạo thói quen, đằng này chưa được bao nhiêu ngày.
Muốn lấy quần áo của Hồ Lại trong giỏ giặt ra ôm nhưng thấy suy nghĩ này hơi biến thái nên đành chấp nhận ôm gối tạm.
Muốn nhắn tin cho em ấy, nhưng cầm điện thoại lên lại đặt xuống.
Một nhà ba người hai tuần không gặp, chắc chắn có rất nhiều chuyện để nói.
Vương Phương Viên vừa nhìn đã biết không phải kiểu người để cho ai muốn khua môi múa mép thế nào thì khua, đối diện bà ấy rất áp lực.
Sau này phải làm sao, nếu gia đình Hồ Lại phát hiện thì thế nào…
Hệt như đêm mới bắt đầu cách ly, khu tập thể nhốn nháo, ồn ào không ngủ được, từng nhóm ăn đêm xong no nê quay về, thỉnh thoảng có người còn thích thú hú lên, thậm chí nghêu ngao hát vang trời.
Thẩm Chứng Ảnh lạc vào những suy nghĩ miên man.
Bỗng dưng điện thoại ting lên một tiếng, khiến cô giật bắn người.
Hồ Lai Lai: Nhớ chị.
Ngay tại khoảnh khắc đó, tất cả niềm vui nỗi nhớ, cảm giác mong chờ cũng như cô đơn đều mãnh liệt trào dâng, hóa thành một bông hoa nhỏ trong tim.
===
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Tự dưng hôm qua xuống tinh thần ghia, không biết có phải bị ai rủa không, hừm hừm~~~
Những chương tiếp theo sẽ lại có rất nhiều sự kiện náo nhiệt đấy. Dế hế.