Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 19: Bỏ trốn vui lòng phải nghiêm túc tận tâm


Thẩm Chứng Ảnh, sau khi tốt nghiệp đại học liền kết hôn sinh con, vượt qua kỳ thi sát hạch trở thành nghiên cứu sinh, sau lại tiếp tục học lên tiến sĩ, hiện tại đang là phó giáo sư khoa tâm lý Đại học H. Tuy không giỏi nịnh bợ luồn lách, còn bị sinh viên lén đặt cho biệt danh là nghệ nhân thôi miên nhưng vẫn luôn làm tròn bổn phận và chức trách được giao. Từ đó có thể kết luận cô Thẩm là một người có đầy đủ nhận thức lẫn trí tuệ, ấy vậy mà giờ phút này cô lại không hiểu Hồ Lại vừa nói cái gì.

Bỏ trốn gì cơ chứ.

Thời xa xưa, đôi lứa bị cha mẹ cấm cản, dắt nhau bỏ đi nơi khác sống thì gọi là bỏ trốn.

Mình và Hồ Lại đưa nhau đi trốn còn ra thể thống gì.

Mấy ngày trước muốn mình đóng giả làm bạn gái, bây giờ lại xúi giục mình bỏ trốn cùng, con bé này lắm trò thật sự. Chiêu trò nhiều như vậy áp dụng với ai mà chẳng được, mặc kệ là nam hay nữ, đảm bảo vẫn sẽ có người dính chiêu, tội tình gì cứ nhất quyết phải chạy đến ụp cả rổ thính lên đầu mình.


Sững người trong giây lát, sinh viên đã túa ra.

Ở trước mặt sinh viên, Thẩm Chứng Ảnh luôn ít nói ít cười. Cô nhanh chóng quay lưng đi theo con đường về nhà quen thuộc, làm như chưa nghe thấy gì.

Ngay lúc Hồ Lại đang định giãy nãy lên, cô chợt nhớ đến việc Thẩm Chứng Ảnh khi có sinh viên và không có sinh viên là hai con người hoàn toàn khác nhau. Nếu bây giờ giãy nãy mè nheo e chỉ tổ chọc cho giáo sư Thẩm điên lên, thế nên Hồ Lại ngoan ngoãn giữ im lặng tò tò theo chân Thẩm Chứng Ảnh.

Không biết trước kia Thẩm Chứng Ảnh gặp phải chuyện gì mà đến bây giờ vẫn còn sợ hãi cảnh giác. Người ta một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, còn cô ấy vừa nghe tiếng ai giật dây đã chạy. Chẳng những tự biến mình thành một bà cô già lôi thôi quê mùa, luôn cực kỳ hạn chế tiếp xúc riêng với sinh viên mà ngay cả thời gian và địa điểm giảng dạy chỉ vỏn vẹn đúng như trong thời khóa biểu. Những người duy nhất có thể tiếp xúc với cô sau buổi học là các sinh viên đang cần hỗ trợ chỉnh sửa luận văn, song vẫn phải xác nhận giờ giấc nơi chốn cụ thể ngay từ đầu.


Hồ Lại trộm hỏi “anti fan” Vương Bao Bao, nghe nói lúc còn trẻ giáo sư Thẩm rất hòa đồng, luôn được sinh viên quý mến vì tính cách gần gũi, tốt bụng lại tận tụy, trái ngược hoàn toàn với hiện tại. Vương Bao Bao có vài bức ảnh lưu niệm khi Thẩm Chứng Ảnh tham gia hoạt động ngoại khóa của trường. Khi đó quần áo của giáo sư Thẩm không tính là hợp mốt nhưng chí ít cũng tươi sáng, không lùng thùng cũng không phải kiểu mặc qua quýt gì cũng được cốt chỉ để che thân như bây giờ. Vừa nhìn đã biết đây là một giảng viên vững chuyên môn, ấm áp được đại đa số sinh viên tin yêu.

Giờ đây, cả người Thẩm Chứng Ảnh lúc đứng lớp chỉ tản ra hơi thở cứng nhắc bảo thủ.

Nhìn một lần, hừm, người này không dễ xơi đâu.

Nhìn hai lần, tẻ ngắt.

Nhìn ba lần, ngại quá, ngủ mất rồi.


Nguyên nhân nói dễ đoán thì không dễ đoán, nhưng nói khó đoán thì cũng không quá khó đoán. Lúc Hồ Lại và Chu Hoài Nghi ngồi nói chuyện trên trời dưới đất đã từng nhắc đến việc này rồi chụm đầu vào phân tích, cuối cùng cả hai đi đến kết luận rằng chắc hẳn phải có chuyện việc gì lớn xảy ra.

Về cơ bản, các hành vi và khuôn mẫu hành vi của con người luôn có tính ổn định, chỉ khi một sự cố to lớn phát sinh mới có khả năng xoay chuyển khuôn mẫu ấy. Nước chảy đá mòn, tất nhiên theo năm tháng con người cũng có thể thay đổi, nhưng trong quá trình biến chất ắt hẳn phải có một sự kiện mang tính cột mốc nào đó xúc tác.

Thứ hai, thái độ của Thẩm Chứng Ảnh trở ngược 180 độ, đặc biệt là khi ở trường học và đối diện với sinh viên, vậy khả năng cao nguồn cơn mọi chuyện đều liên quan tới hai đối tượng này.
Hồ Lại phỏng đoán rằng: một là giáo sư Thẩm và sinh viên nảy sinh tình yêu sét đánh tội lỗi, hoặc không thì là chồng cô ấy nɠɵạı ŧìиɦ với sinh viên, chính vì thế Thẩm Chứng Ảnh mới ly hôn.

So với cái đầu tiên, giả thuyết sau nhiều khả năng xảy ra hơn.

Xét cho cùng, chuyện nảy sinh tình yêu sét đánh tội lỗi với sinh viên không giống với phong cách của Thẩm Chứng Ảnh, hơn nữa nếu thật sự Thẩm Chứng Ảnh có quan hệ bất chính với sinh viên mình dẫn dắt, chắc chắn con trai cô ấy sẽ rất hận mẹ. Nhưng quãng thời gian hẹn hò với Giang Ngữ Minh, mỗi khi cậu ta nhắc đến mẹ Hồ Lại đều cảm thấy sự kính trọng phát ra từ tận đáy lòng.

Thẩm Chứng Ảnh không nói tiếng nào, Hồ Lại cũng im lặng tự mình nghiền ngẫm đánh giá, thỉnh thoảng lại có một vài sinh viên đi lướt qua hai người.
“Tạm biệt giáo sư Thẩm”.

Thẩm Chứng Ảnh: “Tạm biệt”.

“Chúc giáo sư Thẩm ngủ ngon”.

Thẩm Chứng Ảnh: “Ngủ ngon”.

“Tuần sau lại gặp giáo sư Thẩm ạ”.

Thẩm Chứng Ảnh: “Tuần sau gặp”.

Bao nhiêu câu chào hỏi xã giao khuôn mẫu là từng ấy câu trả lời lịch sự nhưng thờ ơ vô hồn.

Chờ đến khi rẽ vào một lối nhỏ tương đối yên tĩnh vắng vẻ, Hồ Lại mới khẽ liếc sang Thẩm Chứng Ảnh. Tuy nét mặt của giáo sư Thẩm vẫn bình thường như mọi ngày, nhưng trực giác mách bảo Hồ Lại rằng tâm trạng cô ấy đang không tốt.

Hồ Lại sờ sờ cằm, tự hỏi bản thân rằng chẳng lẽ câu đùa ban nãy hơi quá trớn? Nhưng chẳng qua chỉ nhắc vui việc bỏ trốn thôi mà, có gì ghê gớm đâu. Giáo sư Thẩm cũng không giống như người không biết pha trò.

Chẳng lẽ cô ấy nhìn ra ý đồ xấu của mình rồi?

Có một vấn đề khi làm kẻ gian, đó là rất dễ chột dạ. Một khi có động tĩnh gì đều giật mình thon thót.
Hồ Lại còn đang mải lo lắng sợ sệt, bỗng nhiên Thẩm Chứng Ảnh dừng bước, quay lại nhìn cô.

Hồ Lại làm ra vẻ tội nghiệp đáng thương.

“Sao không nói gì cả thế?” Thẩm Chứng Ảnh hỏi.

Tổn thọ. Đấy là vì cô cứ im ru, em còn tưởng âm mưu bị bại lộ rồi, đang tìm cách thoát thân đây này.

“Em đang chờ đáp án của giáo sư Thẩm đó”. Nhận ra Thẩm Chứng Ảnh không phải đang giận dỗi gì mình, Hồ Lại tiếp tục đùa dai, cúi đầu nhìn mấy ngón chân. “Thế cuối cùng có bỏ trốn cùng nhau không ạ?”

Ngay lúc Hồ Lại cho rằng Thẩm Chứng Ảnh nhất định sẽ giả vờ không nghe thấy rồi chuyển đề tài hoặc mắng mình là đồ thần kinh đùa không đúng lúc đúng chỗ thì cô liền nghe Thẩm Chứng Ảnh thở dài, đáp: “Có”.

“Hả?” Hồ Lại lập tức ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt không vui không buồn của giáo sư Thẩm.
Bây giờ đã thật sự chắc chắn nguyên nhân làm cho giáo sư Thẩm tối nay không vui không phải là mình. Nếu mình là thủ phạm, có lẽ giáo sư Thẩm sẽ nói: “Cút đi”.

Thẩm Chứng Ảnh xuống tinh thần, Hồ Lại cũng không cảm thấy khá hơn là bao sau buổi xem mắt tồi tệ ban sáng. Đúng ra lúc đầu Hồ Lại chỉ thuận miệng đề nghị bỏ trốn cho vui, nhân tiện trêu giáo sư Thẩm, không ngờ cô ấy lại đồng ý. Từ xưa đến nay, có lẽ niềm vui sướng và phấn khích lớn nhất của bỏ trốn là khi nhận được cái gật đầu của đối phương.

Thật ra lúc giáo sư Thẩm bảo có, Hồ Lại cảm thấy ngạc nhiên nhiều hơn là vui mừng, mặc dù tự thấy sức hấp dẫn của mình có một không hai nhưng Hồ Lại cũng không tưởng bở rằng giáo sư Thẩm bị sắc đẹp của mình làm cho thần điên bát đảo.

Hồ Lại đảo mắt, trong đầu đã nảy ra ý tưởng.
“Vậy đi thôi”.

Mỗi lần đến Đại học H, Hồ Lại luôn đỗ xe một chỗ cố định. Hai người không ai nói với ai tiếng nào, chậm rãi đi ra cổng. Khi trông thấy xe của mình, Hồ Lại hỏi: “Cô có mang theo căn cước không?”

Thẩm Chứng Ảnh ngần ngừ trong giây lát rồi đáp: “Có”.

Không hề hỏi mang theo để làm gì.

Hồ Lại cảm thấy cuộc đối thoại vỏn vẹn hai câu hỏi đáp này đặc biệt buồn cười, cứ như thể đang chuẩn bị kỹ lưỡng để đi thuê khách sạn, nhất là khi Thẩm Chứng Ảnh chần chừ, rõ ràng có thể cảm nhận được sự bực tức của cô ấy nổ ra trong nháy mắt, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng thường ngày. Chờ đến khi vào trong xe, nhìn thấy Thẩm Chứng Ảnh thắt kỹ dây an toàn xong, mặt mũi vô hồn ngồi thừ giống kiểu mặc kệ sự đời muốn ra sao thì ra, Hồ Lại nhoài người tựa vào vô lăng cười phá lên.
“Giáo sư Thẩm, cô đáng yêu quá đi”.

Thẩm Chứng Ảnh không biết mình có điểm nào đáng yêu mà có thể làm cho con bé này lên cơn tăng động. Cô Thẩm gỡ mắt kính, nhéo nhéo sống mũi.

“Không phải em bảo bỏ trốn sao?”

Cô Thẩm muốn xem Hồ Lại sẽ đưa cô đi đâu.

.

Đó là một nơi Thẩm Chứng Ảnh không ngờ đến.

Chỗ này không quá xa, ngay trong nội thành Thượng Hải. Nhưng cũng không tính là gần, mất tầm một tiếng rưỡi để tới nơi.

Dọc đường đi, trên xe lặng ngắt như tờ, Thẩm Chứng Ảnh nếu không chợp mắt nghỉ ngơi thì chỉ hé cửa sổ hóng gió. Cô Thẩm ủ rũ không muốn nói gì, những lời cha mẹ nói ban sáng vẫn còn văng vẳng bên tai.

“Cha mẹ luôn tự hào rằng cả đời chúng ta không làm gì phải xấu hổ với lương tâm, duy chỉ có một vết nhơ đó là chuyện hôn nhân của con gái. Giang Bác đã tái hôn, con cứ ở vậy một mình không ổn, miệng đời sẽ xầm xì rằng vấn đề là ở con”.
“Chứng Ảnh à, chị dâu con bảo có người này được lắm”.

“Cha mẹ không đòi hỏi nhiều, chỉ cần đối tượng tái hôn có nghề nghiệp ổn định là tốt rồi. Con gái riêng bên kia lớn tuổi hơn Minh Minh, đã có gia đình riêng, con không cần sợ dây dưa phiền phức. Chị dâu con bảo gia cảnh người này không tệ, tự mình gầy dựng sự nghiệp, là chủ một doanh nghiệp quy mô vừa phải. Có điều lớn hơn con một chút, năm nay 60 tuổi”.

“Cha mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, một ngày này đó chúng ta nằm xuống, con lẻ bóng một thân một mình thì làm sao đây? Tuổi trẻ cần tình yêu, tuổi già cần tình bạn. Buổi xế chiều phải có người bầu bạn cùng cho đỡ vắng vẻ”.

“Nhưng mà, con nhất định phải sửa tính sửa nết. Kết hôn không phải là trò đùa, đã lấy nhau về thì phải hòa thuận nhường nhịn nhau. Lúc con ly hôn Giang Bác, kỳ thật cha mẹ rất không vừa lòng”.
Cô bé này 25 tuổi bị người nhà lôi đi xem mắt, một người phụ nữ 45 tuổi đã ly hôn như mình gia đình cũng đề nghị tương tự. Đối tượng bao nhiêu tuổi? 60.

Quả nhiên “hoàng hôn rực rỡ nhất vẫn là hoàng hôn muộn” (chỗ này có lẽ lấy ý từ bài hát “Red sunset”, mình sẽ để lời bài hát ở cuối cho các bạn nhé).

Trong mắt người khác, ly hôn không phải là cái tội. Nhưng trong mắt cha mẹ mình, ly hôn là vết nhơ, là khuyết điểm.

Thẩm Chứng Ảnh cũng muốn cười. Cô cười khẽ một tiếng trong cổ họng, nhưng chỉ thấy hốc mắt nóng lên.

Đến lúc xe dừng lại, một tờ khăn giấy chìa đến trước mặt Thẩm Chứng Ảnh.

“Giáo sư Thẩm yên tâm, chờ thêm mấy năm nữa sinh được một bé gái, mang thai thêm một bé trai, chúng ta ôm con trở về, lúc đó không thèm sợ gia đình cản trở nữa”.
Lời thoại chuẩn mực dòng phim tình yêu bị ngăn cấm.

Thẩm Chứng Ảnh nhận lấy tờ khăn giấy, “Em sinh đi. Cô già rồi, phụ nữ lớn tuổi có nguy cơ tiền sản giật cao hơn, dễ gặp nhiều biến chứng nguy hiểm cho cả mẹ và con”.

“……” Hồ Lại ra vẻ đấu tranh tư tưởng một lúc mới nói, “Nếu không thì nhận con nuôi vậy?”

Bấy giờ Thẩm Chứng Ảnh mới cười ra tiếng, “Chỉ sợ nhận con nuôi lại bỏ phí mã gen xinh xắn của em thôi”.

“Ơ kìa, giáo sư Thẩm, không ngờ cô……” Quả thật Hồ Lại không nghĩ Thẩm Chứng Ảnh sẽ công nhận nhan sắc của mình.

“Cô không có mù”. Nói đùa qua lại vài ba câu, nỗi bực dọc trong người bay biến hơn phân nửa. Thẩm Chứng Ảnh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đây là đâu? Đừng dừng xe lung tung. Cô không sao, em cứ chạy tiếp đi”.

“Đến rồi ạ. Bên ngoài có lẽ hơi lạnh, cô đợi chút”. Hồ Lại xuống xe, đi vòng ra lấy một chiếc áo phao dài để ở hàng ghế sau đưa cho giáo sư Thẩm.
Khi Thẩm Chứng Ảnh xuống xe, quả nhiên khí lạnh lập tức bủa vây tới, lúc này cô Thẩm mới khoác áo vào.

Trước khi cô kịp nhận ra, hai người đã tới hồ thủy điện ven ngoại ô Thượng Hải. Xe dừng trước một nhà nghỉ được trang hoàng rất đẹp. Lúc này đã gần 11 giờ đêm, chung quanh không có mấy người đi lại, chỉ có ánh đèn sáng trưng như ban ngày ở quảng trường cách đó không xa hắt vào, càng làm nổi bật không gian tĩnh lặng bao quanh nhà nghỉ này.

Một cơn gió cuốn theo hơi nước từ mặt hồ thoảng qua. Thẩm Chứng Ảnh có thể ngửi ra mùi hương thoang thoảng đó, nhưng nổi bật hơn hẳn phải kể đến mùi hoa quế ngào ngạt trong đêm.

Sau khi về nhà thăm cha mẹ, tâm trạng cô Thẩm đã không tốt, không tập trung nổi vì những lời nói kia cứ lởn vởn trong đầu. Trừ lúc đứng lớp ra thì lúc nào cũng bị cảm xúc cáu kỉnh nhấn chìm. Bởi vậy khi Hồ Lại đề nghị đi trốn, cô liền đồng ý ngay.
Giây phút đó, cô Thẩm thực sự hy vọng mình có thể bỏ lại hết tất cả và biến mất khỏi đây, ngao du khắp chân trời góc bể.

Mãi đến tận bây giờ, khi những đám mây u ám trong lòng dần tan đi, Thẩm Chứng Ảnh mới lấy lại được minh mẫn. Nhìn ánh đèn tù mù của nhà nghỉ trước mặt, đột nhiên cô Thẩm nảy sinh một dự cảm không lành.

Tôi là ai?

Tôi đang ở đâu?

Tôi đang định làm gì vậy?

Hồ Lại lôi từ trong cốp ra một cái ba lô lớn, lại cầm thêm một túi đồ khác rồi mới khóa cửa xe.

“Đi vào thôi nào giáo sư Thẩm, sao còn đứng ngẩn ra đó làm gì”.

“Đi đâu?”

“Ơ, đương nhiên là đi vào trong rồi ạ”.

“Hả? Này…… Không ổn đâu”.

“Có gì mà không ổn chứ”. Hồ Lại không dông dài thêm nữa, khoác tay Thẩm Chứng Ảnh kéo cô vào trong. “Bảng hiệu đã viết rõ chỗ này là cơ sở lưu trú ngắn hạn, không phải khách sạn tình yêu. Sợ gì nào, chẳng phải lúc đồng ý bỏ trốn cô hùng hồn lắm sao?”
“Nhưng mà……”

“Nhưng nhưng cái gì, này nhé, sáng mai cô không có tiết, cũng không còn là thiếu nữ vị thành niên nữa. Đã mang tiếng bỏ trốn thì vui lòng phải nghiêm túc tận tâm chút đi ạ”.

11 giờ đêm ven ngoại ô một của một thành phố lớn, nhà nghỉ vẫn sáng đèn. Hai người phụ nữ trạc 40 tuổi đang ngồi uống trà trong phòng khách, trông thấy Hồ Lại và Thẩm Chứng Ảnh đi tới bèn ồ lên một tiếng.

Người phụ nữ béo hơn nói trước: “Nghe tiếng đỗ xe chị mày đã nghĩ là nhóc, không ngờ đúng là nhóc thật”.

Tới lượt người phụ nữ gầy: “Ở lại hai hôm rồi hẵng đi, tối nay trời đẹp. Bạn nhóc à?”

“Đúng vậy, là bạn của em”. Hồ Lại chào hỏi vài câu, giới thiệu ngắn gọn với Thẩm Chứng Ảnh, sau đó lôi từ trong túi ra hai chiếc bình giữ nhiệt, “Một cái để nước, một cái để cà phê. Em cảm ơn”.
Thẩm Chứng Ảnh lại ngẩn người.

Bà chủ quán trọ quen việc, đổ đầy nước nóng vào bình xong lại quay sang vừa khuấy cà phê với nửa ly sữa tươi vừa bảo với Hồ Lại, không một động tác thừa: “Dù gì cũng là bạch phú mỹ, lần sau tự mua mang theo đi, đừng có chạy đến đây làm thánh bào nữa”.

Hồ Lại cười ngọt như mật, “Tiết kiệm là đức tính tốt của em mà”.

Có thể thấy Hồ Lại khá thân quen với họ. Nói qua lại mấy câu, căn cước cũng không chìa ra, Hồ Lại đã cầm chìa khóa kéo Thẩm Chứng Ảnh lên lầu.

“Khi nào đẹp trời em sẽ đến đây chơi. Hai người lúc nãy là chị em ruột, họ Tôn, bà chủ nhà nghỉ này. Em cũng có hùn hạp vào đây, đổi lấy một phòng trên sân thượng”.

Nhà nghỉ này chỉ có ba lầu, khách ở lác đác. Mỗi khi không có khách thì phòng trên sân thượng chính là phòng riêng của Hồ Lại.
Đi theo Hồ Lại lên đến sân thượng, Thẩm Chứng Ảnh trù trừ mãi ngoài cửa, trong lòng ân hận mãi không thôi.

Từ lúc xuống xe cho tới khi lên đây, cô Thẩm vẫn không hình dung nổi vì sao hành trình bỏ trốn lại rẽ ngoặt sang hướng đi thuê nhà nghỉ cùng Hồ Lại rồi.

Không chỉ vì Hồ Lại là người cùng giới, không chỉ vì Hồ Lại đáng tuổi con gái cô, mà còn vì đây là lần đầu tiên cô ở cùng phòng với người khác khi đi đâu xa.

Hồ Lại nhận ra Thẩm Chứng Ảnh đang hối hận khôn nguôi, cảm thấy buồn cười vô cùng. Cô thả đồ đạc cầm theo xuống đất, rót cho giáo sư Thẩm một ly cà phê, sau đó cầm ba lô ra ban công lắp ráp thiết bị.

Một ngày bất ngờ nối tiếp bất ngờ, Thẩm Chứng Ảnh nhìn Hồ Lại nhanh nhẹn lắp kính thiên văn xong vẫy tay gọi mình ra ngắm sao cùng, không biết nên nói gì mới phải.
Trung tâm thành phố ô nhiễm ánh sáng nghiêm trọng, hiếm lắm mới nhìn thấy sao. Nhà nghỉ chỗ này vừa đối diện hồ thủy điện vừa ngược hướng với quảng trường nên view rất rộng rãi thoáng đãng. Sau 11 giờ rưỡi quảng trường tắt đèn, không gian như chìm vào im lặng, chỉ còn ánh đèn vàng ấm áp trong phòng cùng tiếng xe chở hàng thi thoảng vụt qua đường cái.

Như lời bà chủ Tôn nói, hôm nay đẹp trời quang mây, là thời điểm thích hợp để ngắm sao.

“Thời sự bảo rạng sáng sao Hỏa sẽ trùng tụ Mặt Trăng, trong chu kỳ trăng tròn bộ đôi thiên thể này tiến đến rất gần nhau, là thời điểm tốt để quan sát sao Hỏa. Lúc đó có thể thấy sao Hỏa bằng mắt thường, để ý đốm sáng nào đỏ rực, xung quanh có ám mờ thì chính là nó. Đáng tiếc lần trước bận việc, không có thời gian đến đây ngắm mưa sao băng Orionid”.
Thẩm Chứng Ảnh đã từng có dịp nhìn thấy Dải Ngân hà trên núi, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời cô ngắm nhìn các vì sao bằng kính viễn vọng. Tất cả có thể gói gọn trong một câu: Thật gần mà cũng thật xa.

Hồ Lại ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, nhấp một ngụm cà phê rồi chậm rãi kể: “Em có một người bạn đợt rằm tháng 10 đi du lịch sang thị trấn Ali ở Tây Tạng, tình cờ chụp được một bức ảnh trăng tròn vành vạnh treo trên đỉnh núi thiêng Kailaish. Ôi, ghen tỵ chết mất”.

“Không cần phải ghen tỵ, em có thể xin nghỉ phép để đi. Có sợ độ cao không?”

“Nghe nói người say độ cao khi lên núi sẽ dễ chóng mặt đau đầu, đầu ngón tay và môi tím tái, nghiêm trọng còn có trường hợp lên cơn đau tim. Nhưng mà em không sợ. Giáo sư Thẩm đã từng đến Ali sao?”

“Ừ, có ghé qua một lần”.
Hồ Lại suýt chút nữa bật dậy từ trên ghế: “Thật ư? Địa hình và điều kiện thời tiết nơi đó có khắc nghiệt không? Cô có bị say độ cao cấp tính không?”

“Không đến nỗi, cô ở Lhasa mấy ngày rồi mới đi. Độ cao từ từ tăng lên, miễn là không chạy hùng hục thì không có vấn đề gì”. Nhìn đôi mắt còn sáng hơn sao lấp lánh vẻ hâm mộ của Hồ Lại, Thẩm Chứng Ảnh bật cười, “Cứ đi đi, không phải sợ”.

“Em không có sợ, thật sự không sợ”.

Sực nhớ mấy tấm ảnh khách sạn Hồ Lại đăng trong vòng bạn bè, Thẩm Chứng Ảnh nói: “Nơi nghỉ chân ở Tây Tạng không được tiện nghi lắm, em quen ở khách sạn cao cấp có lẽ sẽ chịu không nổi”.

Hồ Lại khẽ thở dài, “Giáo sư Thẩm, lúc trước em đã nói với cô rồi mà, em đâu có thích ở khách sạn. Chắc có lẽ đến rạng sáng mới thấy được Sao Hỏa kề Mặt Trăng, cô có muốn ngủ một lát không?”
“Bây giờ không ngủ được”. Vùng ven này lạnh hơn so với trong nội thành. Thẩm Chứng Ảnh đang ngồi co ro, đột nhiên một cơn gió buốt cuối thu thổi vụt qua, thiên hà Andromeda và Perseus cũng hiện ra ngay trước ống kính viễn vọng, cô Thẩm lập tức tràn đầy năng lượng trở lại. “Nãy giờ cô uống cà phê nên không sao. Em đưa áo phao cho cô rồi, có lạnh không?”

Hồ Lại xoay xoay chiếc ly bốc khói, “Vẫn ổn”.

Trên sân thượng chỉ có một ghế xích đu, một người ngồi thênh thang thoải mái, hai người thì lại hơi chật. Nhưng cũng chưa ai lên tiếng muốn lấy thêm ghế trong nhà ra.

Con người luôn có những tưởng tượng vô tận về bầu trời đầy sao, Thẩm Chứng Ảnh chỉ tay lên, hỏi: “Đó là chòm sao gì?”

“Làm sao em biết được”. Hồ Lại hợp tình hợp lý đáp.

Chỉ có nhân vật trong tiểu thuyết đưa bạn bè đi ngắm sao mới có thể trỏ đâu đáp đó.
“……” Thẩm Chứng Ảnh phì cười.

Hồ Lại còn tiếp tục hỏi rất có lý: “Chắc cô đã thấy bầu trời đầy sao trong Real Fantasy Land rồi đúng không?”

“Ừ, có thấy”.

“Đây chính là sự khác biệt giữa thực tế và ảo ảnh. Trong thực tế, nếu chỉ tay lên bầu trời, chúng ta không thể chạm vào bất cứ thứ gì, nhưng trong thế giới ảo, sẽ xuất hiện ngay một hộp thoại nói cho người chơi biết đó là ngôi sao gì, đặc điểm ra sao, cách Trái Đất bao nhiêu km. Quan tâm làm gì, cứ mặc kệ nó, vũ trụ mênh mông, chỉ cần cảm thấy thoải mái là được”.

Thẩm Chứng Ảnh lại mỉm cười.

“Giáo sư Thẩm”.

“Sao thế?”

“Hôm nay cô không vui”.

“Hiện tại cô đang rất hài lòng. Còn em thì sao, xem mắt thế nào?”

“Đến khổ”.

Hồ Lại thuật lại cho Thẩm Chứng Ảnh nghe những gì xảy ra trong bữa cơm trưa nay. Thẩm Chứng Ảnh thi thoảng lại cười, con bé này đúng là miệng mồm chua ngoa khó ai bì.
“Giáo sư Thẩm giáo sư Thẩm”. Hồ Lại nắm tay lại vờ làm microphone, hươ huơ đến trước mặt Thẩm Chứng Ảnh giống như đang phỏng vấn: “Chẳng lẽ bà mẹ nào sinh con trai cũng có cảm giác sắp được thừa hưởng ngôi báu, khoác áo hoàng bào thật sao?”

“Thần kinh. Cô luôn giáo dục con trai mình là phải biết yêu thương phụ nữ và trẻ em, tôn trọng phái nữ. Nếu có quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ phải luôn nhớ sử dụng biện pháp tránh thai. Thật ra thì, cô thích có con gái hơn là con trai…”

“Cắt cắt”. Hồ Lại làm vẻ mặt coi thường, ngắt lời Thẩm Chứng Ảnh. “Bây giờ rất nhiều người nói như vậy. Em cũng thích có con gái, nhưng tình trạng bất bình đẳng giới ngày càng đáng sợ, làm thân con gái quả thật quá vất vả, cho nên đó là lý do em muốn sinh con trai. Hơn nữa cha mẹ là tấm gương cho con cái, em không phải hình mẫu người mẹ tốt cho con gái em noi theo, nên sinh con trai có vẻ hợp lý hơn. Còn mấy con mụ giả tạo miệng thì nói một đằng nhưng vừa cấn thai đã vội chạy khắp đình chùa miếu mạo khấn con trai, hừ, em ăn bao nhiêu cơm cũng không đủ nôn ra”.
“Hóa ra em cũng rất nữ quyền”.

“Việc cần làm thôi ạ”.

Hai người cứ thế ngồi trên sân thượng trò chuyện. Thẩm Chứng Ảnh uống xong một phích cà phê nóng bèn cảm thấy hơi đói. Hầu như ngày nào đi dạy cô Thẩm cũng ăn ở canteen, mà canteen vốn đông, muốn ăn món ngon phải ghé sớm mới tranh giành lại với một tập đoàn người. Vì thế cô thường ăn tối sớm, ngủ cũng sớm, bình thường giờ này đã ngủ.

“Em đói quá”. Hồ Lại sờ sờ bụng, dẩu miệng lặp lại: “Đói”.

Trưa nay Hồ Lại ăn nhiều, lại cộng thêm việc mỗi lần nhớ đến bà thím kia là lại tức anh ách nên không nuốt nổi cơm tối. Nãy giờ lái xe hơn hai tiếng, thức ăn tiêu hóa hết, bụng bắt đầu biểu tình.

“Cô cũng đói. Ở đây có đặt được đồ ăn không?”

“Có thì có, nhưng mà không ngon. Giáo sư Thẩm chờ em, sơn nhân tự khắc có diệu kế”.
Nói vi diệu đúng thật là vi diệu không sai, chí ít Thẩm Chứng Ảnh chưa từng tưởng tượng một người vác kính viễn vọng đi ngắm sao sẽ mang cả lẩu tự sôi theo.

Thật là.

Trong cái túi Hồ Lại mang theo có ba hộp lẩu ăn liền của ba nhãn hiệu khác nhau: Xiaolongkan, Dalongyi và Haidilao, hai hộp mì chua cay, một búp xà lách, ba gói bò khô Hormel, một túi thanh cua, một hộp spam và một túi bắp hạt. Nếu con bé lôi ra tiếp vài quả trứng gà chắc cũng không ai cảm thấy bất ngờ.

Khó trách hai chị em bà chủ Tôn lại bảo con bé này là cái máy bào.

Thẩm Chứng Ảnh đã bị thuyết phục hoàn toàn.

===

Lyrics bài “Red Sunset” (Nguồn: baidu – Ơ sao mình copy link vào không được nhỉ :-?)

Đẹp nhất là hoàng hôn đỏ rực, ấm áp và êm đềm,

Mặt trời lặn là bông hoa nở muộn, là một chai rượu ủ lâu năm,

Mặt trời lặn là tình yêu muộn màng, là mối tình dang dở,
Tất cả tình yêu đều hóa thành màu đỏ hoàng hôn.

P/s: À thì là tuần rồi mình định edit một lần hai chương luôn xem như quà mừng năm mới tặng mọi người. Nhưng mà thi IELTS onl về mình suy sụp quá, mình tưởng mình hẹo phần speaking rồi chứ =)))) hú vía may quá cuối cùng vẫn đủ band điểm mình cần. Giờ lại có tinh thần edit tiếp chương sau rồi hihi =)) Cơ mà tác giả lừa dã man, mấy chương đầu còn ngắn ngắn tầm 3k chữ càng về sau càng dài =)) như chương 20 tới đây 5k chữ úi giời ơi không biết bao giờ mới xong =))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận