Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 40: 40: Chung Một Chiếc Giường



Beta bởi @YourThw ╰(⸝⸝⸝꒳⸝⸝⸝)╯
===
Hồ Lại có đôi khi nóng nảy, nhưng luôn tiến lui một cách có chừng mực, trước giờ vẫn luôn hành xử khôn khéo, từ tốn.
Giống như việc vài ngày trước gọi cả tên họ của Thẩm Chứng Ảnh xong, ngay cả khi đã được sự cho phép của cô Thẩm, Hồ Lại cũng không xưng hô bằng tên với cô; sáng nay lúc dắt tay Thẩm Chứng Ảnh ở công viên hải dương, sau khi tìm được chỗ đậu xe rồi, có rất nhiều cơ hội để tiếp tục nắm tay, nhưng Hồ Lại không hề lợi dụng.

Nếu đổi thành người khác, nhất định sẽ tìm cơ hội mời mọc sau một nụ hôn sâu, nhưng vì cảm nhận được sự do dự của Thẩm Chứng Ảnh, nên cho dù rất muốn, Hồ Lại vẫn không làm gì khiến cho Thẩm Chứng Ảnh phải khó xử cả.
Cả hai đều là phụ nữ, nếu đặt mình vào vị trí của nhau và nghĩ cho nhau một chút, giả sử đối phương tỏ ra vồn vã vồ vập thì Hồ Lại cũng chán ngấy, vì như thế chẳng khác nào lấy tình yêu ra làm cớ, chỉ để nhắm đến cái đích là cởi sạch đồ leo lên giường, còn gì là thú vị nữa.

Vậy thì thà cứ khống chế tiết tấu, thả cho mọi thứ trôi chầm chậm còn hay hơn.
Ngay cả khi Thẩm Chứng Ảnh hết lần này đến lần khác đều ngầm thể hiện rằng mọi chuyện sẽ không đi tới đâu, Hồ Lại vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình.
So với việc Thẩm Chứng Ảnh sớm đầu hàng, Hồ Lại càng thích nhìn Thẩm Chứng Ảnh không tài nào cưỡng lại sức hấp dẫn của mình hơn.

Một đằng muốn vùng vẫy thoát ra, một đằng lại không có cách thoát khỏi.

Ngoài miệng thì Hồ Lại tuyên bố thế, nhưng thật ra sâu trong thân tâm, một Hồ Lại luôn tràn đầy tự tin lại không tự tin đến vậy.

Truyện Huyền Huyễn
Đôi khi trong mắt Thẩm Chứng Ảnh đầy giãy giụa, lại có đôi khi Hồ Lại đọc ra trong đôi mắt ấy một nỗi niềm cô liêu khó tả.
Hồ Lại xử lý mối quan hệ của cả hai thật cẩn thận, chừa cho Thẩm Chứng Ảnh một không gian vừa phải, chủ yếu là vì không muốn dọa giáo sư Thẩm lớn tuổi sợ bỏ chạy.
Hồ Lại có thể liệt kê rất nhiều lý do khiến Thẩm Chứng Ảnh muốn chạy trốn, nhưng không có lý do nào Hồ Lại dám chắc 100%.
Cuộc sống đơn giản của giáo sư Thẩm siêu trạch là một điều bí ẩn.
Hồ Lại không biết rằng, sự tinh tế của cô dưới con mắt của Thẩm Chứng Ảnh là một loại chiêu trò xảo quyệt, tiến hai bước lùi một bước, tiến một bước lùi nửa bước, mãi mãi duy trì một khoảng cách vừa phải, cho phép bản thân vùng vẫy trong một phạm vi nhất định.
Năm dài tháng rộng, đâu ai có thể dễ dàng rời khỏi.
Việc cả hai đều là phụ nữ cũng là một yếu tố để buông lỏng cảnh giác.

Nếu là người khác phái, cho dù là Kim Thành Vũ, Thẩm Chứng Ảnh cũng không dám tưởng tượng mình hâm đến nỗi dễ dàng chạy đến nhà người ta để—— ngủ trưa.

Dù rằng cô thật sự muốn ngủ trưa.
Bước vào nhà Hồ Lại chưa gì đã thấy thơm ngan ngát, bình hoa trên bàn ăn đã được thay sang một loại huệ tây – thường hay gọi là dạ lan hương.

Cảm giác dễ chịu thoải mái nhanh chóng ập đến, quét sạch hết nỗi âu sầu trong lòng Thẩm Chứng Ảnh.
Sau khi thay quần áo và uống một ít nước ấm, Thẩm Chứng Ảnh theo chân Hồ Lại bước vào phòng ngủ.

Cô Thẩm thở dài cảm thán: “Thật ra em là một người rất chi là tồi”.
Hồ Lại hiểu Thẩm Chứng Ảnh đang ám chỉ điều gì, quay sang bật điều hòa, quăng hết gấu bông trên giường lên thành cửa sổ, lật chăn rồi vỗ vỗ lên giường: “Em chỉ đang cố gắng giảm thiểu gánh nặng cho cô thôi mà, sao lại bảo em tồi cơ? Đối với cô, em không có bất cứ mưu đồ nào hết”.

“Hừ, nể tình em không có ý xấu…” Mới ngồi vào giường thôi mà cảm giác ấm áp lập tức vây lấy, Thẩm Chứng Ảnh vui như thể vừa được toại nguyện thứ gì.

Nói cũng lạ, cho dù ở nhà cô Thẩm có bày biện thế nào, có loay hoay bố trí cỡ nào, cũng không thể làm cho giường của mình thoải mái như giường của Hồ Lại.
“Nếu cô không ngại có người nằm cạnh, em định ở lại đọc sách”.
Rõ ràng là nhà của mình, giường của mình, lại đi nói khách sáo như vậy, Thẩm Chứng Ảnh cũng bái phục.

“Tùy em, ổ của em mà”.
Đặt phích trà hoa cúc kỷ tử sang một bên, Hồ Lại ngồi xuống bên cạnh Thẩm Chứng Ảnh, lưng tựa vào đầu giường rồi lấy một tấm chăn mỏng đắp lên chân chứ không cố tình chui vào chung chăn với Thẩm Chứng Ảnh.

Trên tay cô cầm một quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng bìa đen—— “Exhalation” của Ted Chiang.
Sau khi xem bộ phim “Arrival”, Thẩm Chứng Ảnh có tìm đọc thử nguyên tác “Story of your life”, bản dịch xuất sắc khiến trải nghiệm đọc cuốn tiểu thuyết trôi êm như đọc một bài thơ.

Tác giả xây dựng một bầu không khí mềm mại êm đềm tỏa ra trên từng trang giấy.

Lúc đó tự dưng Thẩm Chứng Ảnh lại nghĩ đến việc cô sẽ đối mặt với mỗi thực tại thế nào nếu như có thể dự đoán được mọi kết quả của tương lai.

Khi ấy, Thẩm Chứng Ảnh không có câu trả lời.
Cô Thẩm chăm chú nhìn gương mặt trẻ trung nghiêm túc của Hồ Lại, câu hỏi năm xưa bất chợt lại ùa về.
Thẩm Chứng Ảnh nghĩ: Mỗi người đều sẽ gặp những bước ngoặt không thể tránh khỏi, vậy liệu họ có còn đi theo con đường ấy hay không?
Liệu rằng họ sẽ vui? Hay thống khổ?
Còn đang mải xuất thần thì một bàn tay ấm áp đã che lên mắt, “Không ngủ đi lại còn lo suy nghĩ cái gì?”
Thẩm Chứng Ảnh gỡ tay Hồ Lại ra, vô tình lại chạm phải ánh mắt đầy quan tâm và dịu dàng của Hồ Lại.

Nếu có thể phân chia ấm áp ra các thể loại, thì đây là lần đầu tiên trong đời cô Thẩm trải qua khoảnh khắc ấm áp như thế này, kể cả tình yêu hay cuộc hôn nhân thời trẻ cũng chưa từng mang lại cho cô cảm giác ấy.
Khóe mắt đột nhiên cay cay, Thẩm Chứng Ảnh vội nói: “Không có gì”.
Việc cô Thẩm đột ngột để lộ cảm xúc dĩ nhiên không thoát khỏi mắt Hồ Lại – người đang chăm chú nhìn cô.

Tuy không biết vì sao tâm trạng Thẩm Chứng Ảnh lại xuống dốc, hỏi thì chắc chắn cô ấy cũng sẽ không nói, vì vậy Hồ Lại cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.

“Mau ngủ đi, nếu không chịu ngủ em sẽ hôn liên hoàn tới tấp cho cô khỏi ngủ luôn”.

Thẩm Chứng Ảnh vội vàng nhắm mắt lại, “Hồ Lại, có đôi khi tôi không hiểu nổi em”.
“Vâng, thỉnh thoảng em cũng không hiểu được cô.

Nhưng mà có hề gì, chúng ta còn rất nhiều thời gian, cứ thong thả khám phá, chậm rãi tìm hiểu nhau”.

Thẩm Chứng Ảnh không nói gì, chỉ vươn tay ra khỏi chăn của mình, luồn xuống dưới tấm chăn trên người Hồ Lại, gác hờ lên hông cô.
Đánh một giấc ngon lành đến 5 giờ chiều, nếu không phải vì mơ về thời bé, nghe tiếng cha mẹ quát quá sức chịu đựng, Thẩm Chứng Ảnh sẽ còn ngủ tiếp.
Khi cô Thẩm mở mắt ra thì trời đã nhá nhem tối, Hồ Lại cũng không còn bên cạnh nữa.

Thế nhưng những lời cay nghiệt của cha mẹ vẫn còn văng vẳng bên tai.
“Ở dưới quê, lũ đồng tính một thì bị thiêu sống, hai là bị nhốt lồng heo thả trôi sông”.
“Nên nhớ đồng tính là căn nguyên dẫn đến bệnh AIDS, khắp người mưng mủ lở loét, không khác gì mấy thằng nghiện đâu”.
“Liệu hồn đấy, đừng có mà học hư, đú đởn cặp kè với mấy đứa bê đê làm cha mẹ mất mặt, nhớ rõ chưa?”
“Chị phải hiểu đồng tính là không bình thường, người đời người ta khinh cho.

Mà cha mẹ chị cũng bị chỉ trỏ nói ra nói vào.

Nghe cho rõ đây, không bao giờ được a dua học đòi nhớ chưa, chúng tôi cấm tiệt!”
“Nếu mày giống cái con đấy thì cút đi.

Gia đình này từ xưa đến giờ gia giáo nề nếp, không chứa chấp cái loại như mày!”
Điều tệ nhất khi làm con giáo viên là nếu trong trường xảy ra chuyện lớn chuyện nhỏ gì, hay học sinh vi phạm bất kể nội quy nào, cha mẹ đều lôi ra để làm ví dụ cũng như răn đe con cái nhớ đâu là giới hạn, cho dù việc đó có liên quan tới con của họ hay không.

Tóm lại, cứ răn đe trước cái đã.
Trong một quãng thời gian rất dài, Thẩm Chứng Ảnh và anh trai mình thường xuyên phải chịu cảnh này, không chỉ trong thời gian đi học mà kể cả khi đã làm cha mẹ, hai người vẫn bị phụ huynh nghiêm khắc dạy dỗ.
Lúc này Hồ Lại mới thò đầu vào, “Cô dậy rồi à?”
Thẩm Chứng Ảnh ngồi dậy, “Mấy giờ rồi?”
“5 giờ rưỡi.

Cô làm một giấc ngủ trưa khủng thật đấy”.

Hồ Lại bật đèn lên, đập vào mắt cô là vẻ mặt mê man của Thẩm Chứng Ảnh, trông không giống người có một giấc ngủ ngon.

“Cô sao thế? Gặp ác mộng à? Ở trên giường của em mà lại bị ác mộng sao, đúng ra phải mơ thấy một giấc đẹp tuyệt vời chứ nhỉ?”
Thẩm Chứng Ảnh cười nhẹ, “Mơ về lúc còn nhỏ thôi.

Sao em không gọi cô dậy?”
“Thì bây giờ em vào gọi cô này.


Chiều nay em ăn cơm tiệm, cô có muốn ăn luôn không?”
“Ăn”.
Thẩm Chứng Ảnh muốn rửa mặt, Hồ Lại vui vẻ lột vỏ bàn chải đánh răng mới đưa cho cô Thẩm, “Sau này lúc nào tới cô cứ dùng cái này, để em chuẩn bị thêm khăn và cốc cho cô.

À đúng rồi giáo sư Thẩm, cô thích bàn chải điện không? Nếu thích thì em sẽ lấy một cái cho cô dùng.

Cô thấy hãng Philips được không? Cùng loại với em nè”.
Làm giọng điệu giống như sắp tới mình sẽ thường xuyên đến ở cùng Hồ Lại không bằng.
Thẩm Chứng Ảnh giả vờ không nghe thấy, “Tối nay ăn gì vậy?”
Hồ Lại phụt cười, “Khả năng đánh trống lảng của cô tệ thật đấy, thấy nguyên liệu với nồi nước dùng Sukiyaki nằm ngay trên bàn còn giả vờ hỏi”.
“Còn khả năng giả vui giả mừng của em cũng không ra gì”.

Giả vờ ngây thơ để cố tình thăm dò, bụng dạ thật khó lường.
“Chứng tỏ chúng ta đều là người thành thật, không giỏi diễn trò đóng kịch”.
“À há”.
Trước khi dùng bữa, Thẩm Chứng Ảnh thoáng nhìn qua điện thoại, cha mẹ và chị dâu cùng gửi tin nhắn nói muốn giới thiệu người nào đó cho cô.
Lần này là một giáo sư hói đầu lưu vong, à không, một giáo sư hói đầu quay về cố hương.
Thảo nào lại mơ về thời thơ ấu.
“Sao vậy ạ? Con trai cô tìm cô à?”
“Là người nhà, định giới thiệu cô đi xem mắt”.

“Lại nữa?”
“Ừ, lại nữa”.
Thẩm Chứng Ảnh từng kể cho Hồ Lại nghe chuyện gia đình sắp xếp cho mình đi xem mắt, chị dâu là đầu nậu còn bố mẹ thì đứng ngoài xúc tác thêm.

Lần nào Thẩm Chứng Ảnh cũng tỏ ý không cần, nhưng hết lần này đến lần khác đều không có kết quả, hoàn toàn không để vào tai lời của cô.
“Ăn cơm rồi hẵng nói”.

Gắp cho Thẩm Chứng Ảnh hai miếng ba chỉ bò xong, Hồ Lại nói, “Chị dâu cô làm gì mà lại nhiệt huyết thế.

Thời xưa phụ nữ ly dị quay về nhà mẹ đẻ, chị dâu lo toan chi tiêu trong nhà phải gánh thêm một miệng ăn, vì thế mới ngày đêm trông ngóng gả em chồng quách đi cho xong.

Còn đằng này cô với bà chị chồng cách nhau 800 con phố, bà ta cứ nhớ nhung cô miết làm gì.

Đừng nói bà ấy yêu thầm cô nên muốn kiếm chồng mới cho cô nhanh nhanh, xem như sớm chặt đứt vọng tưởng của mình đấy nhé”.
Suýt chút nữa Thẩm Chứng Ảnh phun hết đồ ăn ra ngoài.
“Sao cô không biết bản thân mình còn tồn tại một khía cạnh hấp dẫn như thế nhỉ? Một người phụ nữ tuổi không còn trẻ, lại từng có một đời chồng, không tiền không luôn nhan sắc, em thích cô rồi nhìn đâu cũng nghĩ rằng người khác thích…” Nói đến đây, Thẩm Chứng Ảnh nín bặt, từ bao giờ mà mình lại để chuyện Hồ Lại thích mình làm câu cửa miệng, xem đấy như là việc hiển nhiên.
Hồ Lại cười trộm, giả vờ như không biết gì, thản nhiên hỏi: “Có cần em giúp gì không?”
“Em muốn giúp như thế nào?” Hồ Lại mà ra tay giúp thì dĩ nhiên sẽ cực kỳ phô trương và đầy kịch tính, Thẩm Chứng Ảnh cũng rất tò mò.
“Khi nào đi xem mắt, dẫn em đi cùng”.
Ý là có Hồ Lại ở đó, người khác sẽ chỉ lo nhìn em ấy?

“Tự tin đến vậy à?”
“Không, không phải như cô nghĩ đâu.

Người ta chưa chắc đã vừa mắt em, cái trò xem mắt ấy mà, thực dụng lắm, đi đi về về chỉ để tìm người kết hôn, tìm người kết hôn lại rất khác với tìm người yêu.

Tuy em nhìn không giống một đối tượng kết hôn lý tưởng cho lắm, nhưng lại có lợi thế về tuổi tác, hơn nữa cũng có chút nhan sắc.

Cô có thể lấy đó làm cớ, nói với gia đình rằng đối tượng họ giới thiệu quá mê gái”.
“Ắt hẳn người giới thiệu sẽ nói đàn ông ai mà chẳng mê gái, chỉ cần họ chấm mình làm bến đỗ cuối cùng thì nhìn ai đi nữa cũng có quan trọng gì”.
“Nếu thế…?”
“Không cần phiền phức như vậy đâu”.

Thẩm Chứng Ảnh không muốn để cho người khác săm soi Hồ Lại, “Cái trò này tái diễn ngần ấy năm rồi, chẳng lẽ lúc em chưa xuất hiện, cô không tự xử lý được hay sao?”
“Không phải bây giờ có em rồi ư?”
Nói cứ y như thật.
Vào nhà Hồ Lại phải thay một bộ quần áo, ra khỏi nhà Hồ Lại lại phải thay một bộ quần áo.

Nghĩ đến việc từ ngôi nhà ấm áp bước ra ngoài trời đông giá rét, Thẩm Chứng Ảnh đột nhiên thấy chùn chân vô cùng.

“Tôi nghi ngờ em đang cố ý muốn tôi thay này thay kia, cho tôi giường ngủ, cho tôi cơm ăn, để khiến tôi khó mà rời đi được”.
“Vậy cô ở lại đây đi ạ, em cho cô chìa khóa và mật khẩu, đồ ăn đồ dùng cái gì cũng có”.
“Ôn nhu hương là mộ anh hùng.

Hôm nay cô mới hiểu được đạo lý này”.
Đến lúc phải đi, Thẩm Chứng Ảnh vẫn nhất quyết không cho Hồ Lại đưa mình về.

Hồ Lại bỗng à lên một tiếng, “Em quên nói cho cô nghe về hạng mục mới phát triển”.
“Sao lúc ban chiều không nói?”
“Cô ngủ mà”.
“……”
“Ăn xong thì cô đã phải về luôn rồi, làm gì có thời gian để nói ạ”.
“Thế thì để lần sau vậy”.

Thẩm Chứng Ảnh không mắc bẫy, “Không cần đưa cô về đâu, hôm nay cô muốn đi bộ”.
Đi lại vận động cho tỉnh, có thế mới nhắc bản thân nhớ rằng, đừng dễ dàng sa vào mộng đẹp.
===
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay đăng muộn, chủ yếu là do lạnh quá, tay muốn đóng băng gõ bàn phím không nổi.
Còn tầm 1-2 chương gì đó sẽ tới cảnh mà mọi người mong chờ nha~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận