Bán Tinh

Chương 6: Hiệp sỹ và thanh kiếm


Toàn thân của Lục Duy Chân cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch như trang giấy trắng, ngơ ngác nhìn người trên trần nhà. Một lúc lâu sau, cô nhắm mắt lại, liên tục lẩm bẩm: “Mình đang nằm mơ, chắc chắn đang nằm mơ…” nhất quyết không nhìn về phía người kia.

Hướng Nguyệt Hằng bám trên trần nhà: “…”

“Hey you!” Không hiểu sao Hướng Nguyệt Hằng lại có cảm giác bị khinh thường, gã nói: “Cô em không nằm mơ đâu! Không tin thì tự béo mình xem có đau hay không?”

Sau đó liền thấy cô gái này mắt nhắm mắt nhở, một bàn tay run run thò ra béo vào cánh tay còn lại, vẻ mặt cứng đờ.

Hướng Nguyệt Hằng cười ha hả, gương mặt vẫn xoay ngược, quỷ dị đến tột cùng.

Lục Duy Chân sợ hãi hỏi: “Anh là thứ gì? Yêu quái? Hay là ma quỷ?”

Hướng Nguyệt Hằng nói: “Mê tín! Trên đời này lấy đâu ra ma quỷ, anh chính là yêu quái mà loài người các em hay nhắc đến đó.”

Lục Duy Chân lắp bắp: “Thật sự là yêu quái… sao… sao trên đời này có thể có yêu quái, anh từ đâu tới?”

Hướng Nguyệt Hằng nhìn cô kỹ hơn, cô gái này lại không sợ đến mức ngất xỉu, vẫn còn lắp bắp hỏi lai lịch của gã, đúng là khiến gã khá bất ngờ, to gan đấy.

Gã nói: “Quan tâm việc anh từ đâu đến làm gì, cô em chỉ cần biết, tối nay cô em là của tôi.”

Lục Duy Chân co rúm người: “Anh định làm gì?”

Hướng Nguyệt Hằng bật cười dữ tợn: “Đương nhiên là… ăn thịt cô rồi!” Sau đó xương cốt toàn thân vang lên âm thanh chuyển động “răng rắc”…

“Khoan đã!” Lục Duy Chân nhấc tay lên, dường như đã lấy hết dũng khí: “Nếu anh là yêu quái, vậy tối nay… người cùng tôi coi mắt có phải là anh không?” Nói xong thì có chút bi thương.

Hướng Nguyệt Hằng hơi sững sờ, động tác hơi dừng lại.

Trong ánh sáng mờ nhạt, bầu không khí bỗng yên tĩnh.

“Đúng.” Gã đáp: “Là anh đây.”

Lục Duy Chân cắn môi, vẻ mặt phức tạp, nhưng phần nhiều là hoảng sợ, như thể từng tấc trên cơ thể đều căng thẳng.

“Tại sao lại là tôi?” Lục Duy Chân nói: “Tại sao lại cùng tôi coi mắt, giờ… còn muốn… còn muốn…”

Nụ cười trên gương mặt của Hướng Nguyệt Hằng hoàn toàn tan biến, thật ra buổi coi mắt tối nay khá ổn, so với mấy cô trước đây thì cô gái này khiến gã cảm thấy thoải mái và vui vẻ hơn cả.

Gã thở dài, nói: “Lúc anh đi dạo thì gặp cô em, tôi rất thích mùi hương của cô em, cũng rất thích thân thể của cô em. Cho nên mới tìm cách cùng cô em coi mắt. Nhưng cô em đừng buồn, cô em không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng. Sau khi anh ăn cô em vào bụng, cô em sẽ giống những cô gái trước đây, trở thành một phần của cơ thể anh, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”

Lục Duy Chân sợ điếng người, trong bóng đêm, đôi mắt long lanh như rưng rưng nước mắt. Cô ngơ ngác hỏi: “Tôi là người thứ mấy?”

“Người thứ tư.”

Lục Duy Chân giơ tay lên che mắt, dưới ánh nhìn của bất kỳ giống đực nào thì bộ dáng kia đều rất yểu điệu đáng yêu.

Hướng Nguyệt Hằng hơi buồn bực, một lần nữa cười gằn: “Bảo bối, anh bắt đầu đây!”

Tiếng xương cốt chuyển động lại vang lên.

“Chờ chút đã!” Lục Duy Chân kêu, lại giơ tay ra ngăn cản.

Sự kiên nhẫn của Hướng Nguyệt Hằng sắp cạn sạch, gã giận dữ hét lên: “Lại làm sao nữa?! Cô em là kẻ nhiều chuyện nhất trong người đàn bà mà anh từng ăn đó nha!”

Lục Duy Chân sợ run cầm cập, nhưng vẫn cắn chặt răng, run rẩy nói: “Anh có thể… tha cho tôi được không? Tôi không muốn chết, tôi không làm gì sai cả, tôi là người vô tội, tôi còn ba mẹ, bọn họ chỉ có một mình tôi… van xin anh, tha cho tôi, có được không?”

Hướng Nguyệt Hằng thở dài một tiếng, đáp: “Không được, tên đã rời cung thì không thể quay lại, anh ăn thịt người thì sớm muộn cũng sẽ có người đến giết tôi. Yên tâm đi, anh cũng thích cô em, anh sẽ thật nhẹ nhàng. Anh quyết định sẽ ăn từ đầu trước, như vậy cô sẽ chết ngay lập tức, sẽ không quá đau đớn.” Còn chưa nói hết câu thì đã nhào về phía Lục Duy Chân.

Lục Duy Chân đang kéo dài thời gian với gã, vừa nói vừa nhìn trái ngó phải tìm cách thoát thân. Lúc này cô phản ứng rất nhanh, lăn một vòng từ trên giường ngã xuống sàn.

Hướng Nguyệt Hằng vồ hụt nhưng không hề tức giận, ngược lại càng thêm hưng phấn! Gã rất thích loại cảm giác săn mồi thế này.

Hướng Nguyệt Hằng cười hì hì, nói: “Chạy đi, cô em chạy đi! Anh sẽ đuổi theo cô em!”

Lục Duy Chân nhanh chóng bò từ dưới đất, xoay người chạy ra phía cửa. Nhưng lần này Hướng Nguyệt Hằng đoán đúng phản ứng của cô, bèn nhào thẳng về hướng cô! Lục Duy Chân chỉ kịp trông thấy một bóng đen nhào về phía mình, khi cô chỉ cách cửa phòng có 5,6 bước nữa.

Cô theo bản năng giơ một tay ôm đầu, tay còn lại cản trước mặt…

Ngay trong giây phút đó…

Giày cao cổ đen.

Trong tầm mắt cô bỗng bỗng hiện lên một đôi giày cao cổ đen, giẫm trên sàn nhà, quần rằn ri nhét vào ống giày, trông quen quen.

Lục Duy Chân ngẩng đầu lên.

Cô nhìn thấy gương mặt góc cạnh, cũng thấy đôi mắt như có thể nuốt chửng ánh sáng kia. Cô kinh hoàng trong vài giây, cảm giác như đang nằm mơ vậy —— trong phòng cùng lúc xuất hiện 2 người đàn ông, nửa đêm một trước một sau vào nhà cô. Một người kỳ quái tự nhận mình là “Dị chủng”, một người thì âm thầm không một tiếng động như bóng ma. Đột nhiên một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi hiện lên trong đầu của Lục Duy Chân…

Chẳng lẽ anh ta cũng là yêu quái, là đồng bọn sao?

Trần Huyền Tùng đứng tại chỗ, thứ đầu tiên mà anh nhìn chính là Lục Duy Chân.

Cô ôm đầu dựa vào tường, toàn thân co rúm, run rẩy như đoá cúc dại, cô vẫn đang mặc quần áo ngủ, tóc tai rối tung, cực kỳ nhếch nhác. Thế nhưng khi nhìn thấy anh, đôi mắt kia lại trong veo như thuỷ tinh.

Bờ vai cô lộ hết ra, dưới ánh đèn làn da trắng đến phát sáng. Trần Huyền Tùng lập tức dời mắt đi, anh lắc người, thân thủ còn nhanh hơn cả yêu quái, cứ thế chắn trước mặt của Lục Duy Chân.

Lục Duy Chân ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn bờ vai rộng lớn, vững chãi như núi đang chắn giữa cô và yêu quái.

“Đừng sợ, đừng cử động, đừng nhìn.” Anh nói.

Lục Duy Chân bỗng hiểu ra điều gì, theo bản năng vươn tay túm lấy vạt áo sau lưng anh, chỉ cảm thấy cơ bắp bên dưới đột nhiên căng lên, nhưng anh vẫn không nhúc nhích mà để mặc cho cô túm.

Nhưng sao Lục Duy Chân có thể không nhìn cơ chứ? Cô sợ đến mức không dám nhắm mắt.

Sau đó cô liền nhìn thấy, anh rút từ bên hông ra một thanh kiếm.

Là kiếm thật, đen xì, có thể thoáng trông thấy vết gỉ sét loang lổ, cũ nát. Chẳng qua vào giây phút khi anh rút ra, dường như có hơi nước quay quanh thân kiếm.

Lục Duy Chân lập tức tròn xoe mắt.

Hướng Nguyệt Hằng đang hung ác nhào tới cũng kinh hoàng, thật ra gã hơi hoa mắt, bởi vì tốc độ xuất hiện của người đàn ông này quá nhanh, chỉ chớp mắt đã đứng bên cạnh Lục Duy Chân. Nhưng gã vừa liếc thấy thanh kiếm kia bèn hiểu, rất có thể mình đã gặp thứ đáng sợ nhất. Bàn tay vốn theo đà sắp túm lấy bả vai Trần Huyền Tùng vội giật phắt ra sau như bị điện giật, sau đó xoay mình trên không trung, lui vụt lại.

Lại thấy người đàn ông kia lạnh lẽo vung kiếm lên.

Một kiếm.

Một vệt sáng.

Một luồng sáng trắng như tuyết xuất hiện trong phòng, giống như trăng lưỡi liềm loé lên từ bao kiếm, không chút dấu vết lan rộng toả sáng bao trùm cả căn hộ.

Phía sau ánh sáng rực rỡ là Hướng Nguyệt Hằng sợ chết khiếp, gã gần như đã dùng hết sức lực điên cuồng lăn ra sau, nhưng một cánh tay vẫn bị kiếm quang làm bị thương, máu tươi chảy ròng ròng. Tình hình quá hiểm nghèo, cơ thể vặn vẹo, di chuyển quá nhanh, chỉ nghe “choang” một tiếng, phá vỡ kính cửa sổ, gã lao thẳng xuống phía dưới.

Tầng 17.

Toàn bộ quá trình chiến đấu chưa đến 2 giây.

Lục Duy Chân ngơ ngác dựa vào tường, nhìn người trước mắt thu kiếm lại vào bên hông. Bên hông anh không hề có bao kiếm, chỉ có một chiếc túi màu đen, thanh kiếm dài khoảng 2/3 mét mà không hiểu sao vừa thu vào bao đã biến mất không thấy tăm hơi. Chẳng khác nào túi thần kỳ của Doraemon.

Anh xoay người lại.

Lục Duy Chân buông tay ra khỏi lưng anh. Khoảng cách giữa giường và hành lang rất hẹp, hai người gần như dựa sát vào nhau.

Dưới ánh đèn, bóng dáng cao lớn của anh như ôm trọn lấy cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận