Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người

Chương 42: nhặt hạt dẻ.



Edit: Bạch Lan Tửu
 

Phí Hiên bị thương, Hạ Ngữ Băng cũng là sau khi trở lại dịp Quốc Khánh mới biết được việc này, vốn dĩ định nhân kì nghỉ này mà huấn luyện cho cậu một ít kỹ thuật vẽ tranh sơn dầu, bây giờ xem ra là không được rồi.
 
“Sao lại thế này?” Hạ Ngữ Băng hỏi.
 

 
【 Không sao, chỉ là vô tình làm cánh tay bị thương thôi.】Phí Hiên trả lời.
 
Nếu bị thương không đi được thì cũng thôi vậy, Hạ Ngữ Băng đã gửi mấy tin nhắn thoại, dặn dò Phí Hiên phải đi bệnh viện tiêm. Thời tiết Quốc Khánh đúng là cực kỳ tốt, mây xanh trời cao, ánh mặt trời không gắt không nhạt, không ấm không nóng, thoải mái đến mức khiến cho người ta ngủ gà ngủ gật.
 
Hạ Ngữ Băng lưu bản phác thảo, đóng phần mềm vẽ lại, quyết định đứng dậy đi làm chút đồ ăn vặt.
 
Vừa vặn là mùa bắp chín, dưới mái hiên mỗi nhà tại thôn Linh Khê đều treo bắp vàng óng ánh, bà Hai đem tặng cho Lâm Kiến Thâm một sọt nhỏ, Hạ Ngữ Băng nướng một ít bắp còn tươi coi như bữa sáng, còn dư lại thì đem phơi khô, rẽ hạt ra làm thành bắp rang caramel, cho vào bình thủy tinh đóng kín, lúc muốn ăn thì lấy hai viên ra gặm.
 
Lâm Kiến Thâm không có chút hứng thú nào đối với những thứ đồ ăn vặt này, mỗi lần chỉ ăn một chút ra vẻ tượng trưng, hơn phân nửa đều vào bụng Hạ Ngữ Băng.
 
Ăn nhiều bắp rang có chút khô lưỡi khô miệng, Hạ Ngữ Băng bèn làm trà sữa mà hiện nay đang rất thịnh hành, hồng trà thêm ít sữa bò đun sôi, không có trân châu thì dùng cơm rang thay thế, một nồi nóng hổi đổ vào trong ly thủy tinh, mùi hương tinh khiết tỏa ra bốn phía, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trà sữa mềm mại và cơm rang giòn tan hòa quyện vào nhau, hạnh phúc đến cả đôi mắt cũng phải nheo lại theo.
 

Lâm Kiến Thâm đẩy cửa sân đi vào thì thấy Hạ Ngữ Băng đang ngồi nghiêng trên ghế sô pha, trong lòng ôm con mèo thèm ăn kia, một ngụm trà sữa một ngụm cháo hoa, cuộc sống gia đình trôi qua thật dễ chịu.
 
“Anh, có để lại cho anh một ly ở trên bàn.” Hạ Ngữ Băng lười nhác chỉ chỉ bàn ăn.
 

 
Mới vừa đi cửa thôn khiêng gạo về nhà, Lâm Kiến Thâm đúng là đang khát nước, anh rửa sạch mặt, thuận tay bưng ly trà sữa ấm trên bàn, đầu tiên là nhấp một ngụm nhỏ, sau đó phát hiện hương vị ngon ngoài dự đoán, vì thế bèn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, rót đến mức đế ly hướng lên trời.
 
Hạ Ngữ Băng nhai bắp rang, thấy khi Lâm Kiến Thâm ngửa đầu uống trà sữa, hầu kết lên xuống, không hiểu sao lại cảm thấy thật gợi cảm, không khỏi nhập thần, tiểu tâm tư trong lòng lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
 
Sau lần gặp mặt ngày hôm qua, câu “trái tim đập thật nhanh” như là sợi lông vũ lay động tiếng lòng, cô không biết là anh cố ý hay vô tình, đành phải trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, tiếp tục giữ im lặng, chờ đợi một thời cơ thích hợp mà khai phá.
 
“Anh!” Cô gọi anh, hỏi: “Anh nói xem, con người có cách nào để nâng cao tuổi thọ hay không? Ý em là tu chân ngự kiếm, mọc cánh thành tiên linh tinh ấy…”
 
“Sao đột nhiên lại hỏi cái này?” Lâm Kiến Thâm đặt ly xuống, bên môi dính một vòng sữa, lại bị anh dùng đầu lưỡi liếm sạch.
 
“Đương nhiên là do em muốn sống lâu hơn một chút rồi.” Hạ Ngữ Băng bón cho mèo già một hạt bắp rang, vuốt vuốt bộ lông mượt mà của nó, tùy ý nói: “Nếu không mấy chục năm sau em không còn nữa, anh phải làm sao đây?”
 
Hạ Ngữ Băng không còn nữa thì anh nên làm thế nào bây giờ… vấn đề này khiến Lâm Kiến Thâm bất ngờ.
 
Anh nghiêm túc tự hỏi một phen, nghĩ thầm: Có lẽ mình sẽ trốn trở về núi nhỉ, chìm vào giấc ngủ say vĩnh viễn theo như kế hoạch đi.
 
“Con người tu tiên thành thần đều là lừa gạt trong TV mà thôi, nếu một người vứt bỏ tạp niệm quy ẩn sơn lâm, tu luyện tại nơi linh khí dồi dào, bỏ cũ lấy mới, đích thực có thể kéo dài tuổi thọ sống thêm mấy chục năm, thậm chí qua trăm năm cũng có.”
 
“Không thể giống yêu quái sống mấy trăm mấy ngàn năm ư?”
 
Lâm Kiến Thâm lắc lắc đầu: “Tôi chưa từng thấy người nào sống quá ba trăm tuổi, hơn nữa bọn họ cũng không thể giống như yêu quái lưu giữ làn da tươi trẻ, cho dù là cao nhân đắc đạo cũng là đều dần dần già đi cả.”
 
Hóa ra là như vậy…
 
Hạ Ngữ Băng có chút thất vọng, nhưng rất nhanh đã sốc lại tinh thần: “Sống ba trăm tuổi cũng được rồi, anh, anh dạy em tu luyện đi.”
 
Lâm Kiến Thâm hơi khó xử, sau một lúc lâu mới mím môi, thấp giọng nói: “Tôi không biết.”
 
“Gì cơ?”
 
“Tôi không biết con người nên tu luyện thế nào.”
 
“…” Hạ Ngữ Băng khiếp sợ: “Tại sao lại như vậy? Vậy thường ngày anh tu luyện như thế nào để hóa thành hình người?”
 
“Yêu quái sống đến độ tuổi nhất định, tích cóp đủ linh lực, toàn bộ thất khiếu sẽ khai mở, cứ tự nhiên như vậy mà biết thôi.” Lâm Kiến Thâm chậm rãi nói: “Chúng tôi tu luyện đại khái đơn giản như con người ăn cơm vậy, trời sinh ra đã biết, không liên quan đến học tập, cho nên tôi không dạy được em.”
 

“Vậy ư.” Nhiệt tình sôi sục của Hạ Ngữ Băng đều bị dập tắt, thở dài một tiếng, dựa trên sô pha, ngay cả mèo già kêu đòi ăn, cô cũng không có tâm trạng cho nó.
 
“Thật hy vọng em có thể gặp được cao nhân trên đường đi, nhặt được một viên đan dược gì đó.” Cô thất thần nói, lại bắt đầu mơ tưởng hão huyền.
 
Lâm Kiến Thâm nhìn dáng vẻ ủ rũ của cô cũng hơi không đành lòng, chần chờ nói: “Kỳ thật tôi biết có một cách, tuy rằng không thể biến con người thành thần tiên yêu quái, nhưng có thể…”
 
Hạ Ngữ Băng nổi lên hứng thú: “Có thể cái gì?”
 
Lâm Kiến Thâm lại ngừng câu chuyện, thấp giọng nói: “Không có gì, tôi nhớ không rõ lắm.”
 
Vì thế, Hạ Ngữ Băng mới vừa khôi phục một chút tinh thần xong lại ủ rũ.
 
“Đừng nghĩ những việc này nữa, không phải ai cũng có thể tu tiên đâu.” Thân thể Hạ Ngữ Băng có một phần tư thể chất của yêu, bẩm sinh đã khuyết tật, đừng nói là tu tiên, có thể bình an sống qua trăm tuổi không đã là vấn đề rồi. Lâm Kiến Thâm đặt ly đựng sữa trên bàn cơm, bước hai bước về phía cô, dỗ dành: “Sau núi có cây hạt dẻ trăm năm tuổi, hiện tại hạt dẻ đã chín, có muốn đi hái một ít làm đồ ăn vặt không?”
 
Vừa nghe đến có ăn, cuối cùng Hạ Ngữ Băng cũng có chút hứng thú, nhấc mi mắt lên hỏi: “Anh đi cùng em à?”
 
“Đi cùng em.” Lâm Kiến Thâm nói: “Sợ em bị ném ở sau núi, còn phải phiền tôi đi nhặt.”
 
“Đừng mạnh miệng, anh chính là lo lắng cho em thôi.” Hạ Ngữ Băng híp mắt, cười tủm tỉm mà “hừ” nói: “Mùa hè lặng lẽ qua đi, lưu lại trong lòng bí mật nhỏ, không thể nói với anh—“
 
“Ít nói nhảm đi.” Lâm Kiến Thâm nhàn nhạt liếc cô một cái: “Mau đi thay một chiếc áo dài tay cũ một chút, trong núi nhiều bụi gai.”
 
“Được rồi.” Hạ Ngữ Băng gật gật đầu, trong nháy mắt khi Lâm Kiến Thâm xoay người đi, ý cười của cô nhạt dần, khe khẽ thở dài.
 
Cô không biết rằng, bên ngoài nhà, Lâm Kiến Thâm đang ngồi trên thềm đá, che lồng ngực đau đớn lại, hơi nhíu mày.
 
Từ lúc Hạ Ngữ Băng hỏi anh về chuyện tu tiên, muốn sống lâu thêm mấy năm, trong lòng anh giống như có một cục bông chặn lại, buồn bực đến phát hoảng.
 

 
Đường sau núi quả nhiên rất dốc, rơi đầy lá thông và lá cây khô, Lâm Kiến Thâm cầm dao chặt củi đi trước mở đường, tự mình san bằng cỏ dại và bụi gai, xong mới duỗi tay kéo Hạ Ngữ Băng lên sườn dốc.
 
Vừa mở đường vừa leo núi như vậy, quanh quanh co co đi mất một giờ, cuối cùng cũng thấy được cây hạt dẻ cao hơn mười mét, ba người ôm mới hết một vòng thân.
 
Trên lá khô rơi một tầng dày hạt dẻ chín đã mở miệng, đàn sóc và thỏ hoang thoải mái tìm kiếm, thấy có người đến, chúng nó như ong vỡ tổ, còn vì chạy trốn quá gấp gáp mà suýt nữa đụng phải thân cây. Hạ Ngữ Băng lau mồ hôi, đi đến một phiến đá lạnh dưới thân cây ngồi nghỉ tạm, liền nghe thấy tiếng sàn sạt, những con thỏ hoang và sóc trốn dưới gốc cây lại từ bốn phương tám hướng mà thò đầu ra, âm thầm đánh giá.
 
“Đừng nhúc nhích, chúng nó sẽ không đả thương người.” Lâm Kiến Thâm đặt sọt xuống mặt đất, thấy Hạ Ngữ Băng xoay người nhặt những vỏ hạt dẻ rơi trên mặt đất, vội ngăn cản: “Đừng động vào!”
 
Nhưng đã chậm, Hạ Ngữ Băng bị đâm phải kêu thảm một tiếng, vội rụt tay về, hô: “Có con nhím đâm em!”
 
“… Không phải nhím đâu, là một hạt dẻ chưa lột vỏ thôi. Đưa tay tôi xem nào, không sao chứ?” Lâm Kiến Thâm ngồi xổm xuống, kéo bàn tay Hạ Ngữ Băng giấu sau người ra.
 

Đầu ngón tay non mịn bị đâm ra một nốt đỏ, cũng may không chảy máu. Lâm Kiến Thâm nhẹ nhàng thở ra, lấy một đôi bao tay màu trắng trong sọt ra đưa cho cô: “Đeo cái này vào.”
 
Hạ Ngữ Băng bị đâm đến sợ, đành phải thành thành thật thật mà đeo bao tay vào. Lâm Kiến Thâm dạy cô cách lấy hạt dẻ thế nào, đầu tiên là lấy hạt dẻ chưa lột vỏ đặt dưới chân nghiền mấy cái, để cho vỏ mở miệng, lộ ra hạt dẻ màu nâu bên trong, lấy hạt dẻ ra, lập tức thành loại hạt dẻ hồng hồng đỏ đỏ mà thường thấy ở chợ.
 
Chỉ chốc lát sau, hai người đã nhặt gần được một sọt hạt dẻ, Lâm Kiến Thâm nhấc sọt lên ước lượng, gật đầu nói: “Cũng tàm tạm rồi, trở về thôi.”
 
Hạ Ngữ Băng còn chưa chơi đủ, có chút nhớ mãi không quên, Lâm Kiến Thâm đành phải dỗ cô: “Mặt trời sắp xuống núi rồi, lần sau lại dẫn em đi nhặt nấm.”
 
Đều nói lên núi dễ xuống núi khó, lời này không có chút giả dối nào. Vừa rồi khi leo núi, Hạ Ngữ Băng chỉ cảm thấy mệt, lúc xuống núi nhìn thấy đường núi chênh vênh mới nhận thấy nguy hiểm.
 
Đường núi vừa dốc vừa trơn, thỉnh thoảng Lâm Kiến Thâm sẽ đưa tay đỡ cô một lần, gặp chỗ thật sự là quá cao và quá dốc, anh bèn dứt khoát chặn ngang bế Hạ Ngữ Băng lên mà đi, đến chỗ an toàn lại thả cô xuống. Hoàng hôn xuyên qua lá cây chiếu vào trong rừng, tầm nhìn bị che phủ bởi một mảng màu hồng vàng, Hạ Ngữ Băng được Lâm Kiến Thâm ôm vài lần, khuôn mặt so với hoàng hôn còn muốn đỏ hơn vài phần.
 
Đoạn đường rừng cuối cùng là gần với một dốc núi nghiêng bốn mươi lăm độ, mặt đường tương đối bằng phẳng, Lâm Kiến Thâm nghĩ sẽ không ngã được bèn đặt Hạ Ngữ Băng đứng vững trên mặt đất, liếc mắt đánh giá cô một cái, hỏi: “Mặt em sao lại đỏ như vậy? Nóng vậy sao?”
 
“Đúng vậy.” Hạ Ngữ Băng nhếch khóe môi, dùng tay quạt gió như che dấu: “Nóng quá.”
 
“Chờ ra khỏi rừng, có gió sẽ mát mẻ.” Lâm Kiến Thâm vẫn chưa nghi ngờ gì, tiếp tục cõng sọt đi về phía trước.
 
Đợi anh đi xa gần mười mét, Hạ Ngữ Băng mới dần bình tĩnh lại, vội đuổi theo, hô: “Ây da, anh, anh đi chậm thôi!”
 
Nhưng cô đã quên dưới chân mình là một sườn dốc, một khi tăng tốc mà chạy vội thì căn bản là không thể bám trụ được. Vì thế, một câu “từ từ thôi” mạnh mẽ kéo dài thành “từ từ thôi thôi thôi a a a â a….”
 
Lâm Kiến Thâm nghĩ nha đầu này đang êm đẹp sao lại học gà trống gáy sáng thế? Vừa quay đầu lại nhìn đã thấy khuôn mặt cô đầy hoảng sợ mà chạy như điên lại đây, vừa chạy vừa hô như điên: “Anh, em không dừng lại được a a a a.”
 
Dưới sườn dốc là một hàng cây phong, nếu Hạ Ngữ Băng không dừng lại kịp nhất định sẽ đụng đầu vào thân cây. Lâm Kiến Thâm vội ổn định thân thể, dang hai tay ra, chắn ở phía trước: “Em đừng vội! Chạy chậm một chút.”
 
“Chậm không được a a a a a!”
 
Cuối cùng là đâm vào trong ngực của Lâm Kiến Thâm! Lâm Kiến Thâm bị đâm vào khiến anh phải lui về sau một bước, lưng chạm vào thân cây, ngực cứng rắn dán cùng bộ ngực mềm mại, khiến lòng người ra không khỏi run lên.
 
Càng đáng sợ hơn chính là, Hạ Ngữ Băng đứng ở phía trên sườn dốc, Lâm Kiến Thâm đứng ở phía dưới sườn dốc, chênh lệch chiều cao được sườn dốc san bằng, mũi hai người dính lại cùng nhau, môi dán môi, tạo thành một nụ hôn.
 
Hạt dẻ trong sọt rơi ra rải đầy mặt đất, lẻ tẻ lăn giữa đám lá khô, nhưng cũng không có ai để ý.
 
Một tia nắng chiều cuối cùng len lỏi qua khe hở nơi hai người dính sát vào nhau, biến thành một tia sáng hẹp, chim tước không động, ngay cả tiếng gió cũng nhẹ đi, trong lúc nhất thời chỉ còn lại tiếng tim đập và tiếng thở nặng nề loạn xạ của hai người, hết đợt này đến đợt khác vang lên trong khu rừng yên tĩnh.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận