“Oái, Cúc Ú, suýt nữa thì chị kẹp vào em rồi!” Vân Du ngồi xổm xuống, sau đó bế cậu đặt vào túi, một cái đầu lông xù lộ ra bên ngoài.
“Em có muốn ở nhà một mình không?” Cô vuốt ve chiếc đầu nhỏ của Chu Tử Ninh.
“Meo~” Chu Tử Ninh ngẩng đầu, đôi mắt xanh thẳm nhìn cô chằm chằm. Cậu muốn xem thử tên đàn ông ăn gan hùm mật báo dám cướp người phụ nữ của cậu là ai?
“Thế này là không muốn rồi nhỉ? Vậy thì chị sẽ dẫn em đi gặp ba.”
“Meo~” Hai chân trước của Chu Tử Ninh bám vào mép túi xách. Này, bây giờ còn quá sớm để ra mắt ba vợ đó, người ta vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng mà. Đợi chút đã! Có phải cô ấy muốn ông già nhìn thấy cảnh mình hẹn hò với tên đàn ông khác không?
Chu Tử Ninh sờ ria mèo của mình, hai mắt nheo lại. Vụ này, cậu nhất định phải phá.
Vừa lên xe, Vân Du liền phát hiện ra Cúc Ú nhà mình đã ngủ mất tiêu. Cô đẩy qua đẩy lại mà con mèo đó vẫn ngủ say như chết.
Mãi tới khi đến biệt thự Chu Tử Ninh mới mở mắt tỉnh dậy. Đầu óc cậu rối tung hết lên. Đoán chừng bây giờ đang là sáu rưỡi, nếu không chui ra ngoài ngay thì cậu sẽ trễ mất.
“Đòi đi chơi rồi ngủ gục trên xe vậy hả?” Vân Du nói khẽ rồi khởi động xe. Vì hôm nay là ngày cuối tuần nên xe cộ kẹt đầy đường. Cô mất khoảng bốn tiếng để đến được quán lẩu mà hai ba con đã hẹn nhau.
Vào phòng đặt riêng, cô lập tức thấy ba mình đang ngồi nghiêm chỉnh ở đấy. Đối diện ông còn có hai người đàn ông, một già một trẻ khác.
“Ba, con đến rồi.” Vân Du ôm Cúc Ú đi vào.
Vân Tiêu vui vẻ vẫy tay: “Con mau lại đây, còn thiếu mình con thôi đó!” “Khụ khụ.” Người đàn ông lớn tuổi ho khan hai tiếng.
“Ông Ngạn, ông sao vậy?” Vân Tiêu đặt đũa xuống, thân thiết hỏi han.
“Đối với người kinh doanh chúng tôi, thời gian chính là vàng bạc. Tuy chỉ có mấy phút nhưng nếu rơi vào hoàn cảnh của tôi thì có thể mất luôn đơn hàng mấy trăm triệu.” Vương Ngạn khẽ mỉm cười, nụ cười tràn ngập ý xoi mói. Ông ta khoảng chừng năm mươi tuổi, đầu tóc chỉnh tề, mặc áo sơ mi màu xanh hoàng gia, trên túi áo ở ngực có treo một cặp mắt kính. Cho dù ông ta nhuộm tóc đen thì người khác vẫn có thể thấy được chân tóc bạc trắng.
Vân Du và Vân Tiêu nhìn nhau.
“Tôi đùa đó.” Người đàn ông cười lớn, ai không biết còn nghĩ ông chưa được cười bao giờ.
“Thực ra con gái của ông cũng được coi là xứng đôi với con trai tôi. Vậy nên cho dù có mất đơn hàng mấy trăm triệu thì tôi cũng không quan tâm.”
Mặt mày Vân Tiêu đen lại: “Ông nói gì vậy, hôm nay chỉ là buổi ăn cơm giữa những người bạn cũ mà thôi.” Ông đưa thực đơn cho Vân Du.
“Du Du, lâu rồi chưa gặp, muốn ăn gì thì con cứ gọi tự nhiên đi.”
Thấy Vân Tiêu không đưa thực đơn cho cha con mình nên Vương Ngạn cau mày, tự đứng lên lấy thực đơn.
Ông ta nhét thực đơn vào tay con trai Vương Xán: “Xán Xán, con phải gọi món mời chú Vân đi chứ?”
Vương Xán mở thực đơn ra rồi lật đến trang hải sản.
“Vì sao bữa ăn này vợ ông không tới?” Vương Ngạn lại nhíu mày. Một mình Vân Tiêu đến khiến ông cảm thấy đối phương không tôn trọng hai cha con mình.
“À, chúng tôi vừa mua một ngôi nhà ở Florida nên bà ấy phải ở nhà sửa sang.” Vân Tiêu hờ hững nói, “Nghe nói con trai ông từng đi du học Mỹ, không biết thằng bé từng đến Florida chơi chưa?”
“Cháu chưa từng đến đó. Lần sau nếu đi, cháu sẽ hỏi chú trước.” Vương Xán cong lưng, nâng cặp kính dày.
“À, vậy cháu đã đi đến những chỗ nào của nước Mỹ rồi?”
Vương Ngạn gập mạnh thực đơn: “Thằng bé quá bận rộn nên làm gì có thời gian dạo chơi. Nó đứng đầu lớp và còn là chủ tịch hội học sinh đấy. Vì phải làm nghiên cứu khoa học với viết luận văn nên hơi vất vả. Tôi thường nhắc nó đừng làm thục mạng, nhà mình có tiền nhưng nó vẫn khăng khăng muốn tự cố gắng. Hiếm có đứa nào giỏi được như vậy lắm.”
“Ừ.” Vân Tiêu gọi phục vụ lại.
Chu Tử Ninh cuối cùng cũng tỉnh dậy. Bây giờ đang là giờ ngủ trưa ở trường. Nghĩ đến Vân Du nên cậu vội vàng ngủ lại để được xuyên về chỗ cũ. Mở mắt ra, cậu lập tức thấy một người đàn ông trẻ lưng gù, mặc áo sơ mi xám. Cặp kính dày đến mức khiến con mắt như muốn lồi ra. Mắt một mí, môi dày, sống mũi rất cao nhưng cằm nên thấp một chút nếu không sẽ rất giống tấm lót giày.
Mặt hàng như tên này, cậu chỉ cần dùng một chiêu cũng có thể hạ gục được.
Cậu dựng tai lên nghe ngóng. Mấy chuyện này là sao? Du học sinh Mỹ hằng ngày đều như vậy à?
Vương Xán xoay thực đơn lại rồi đẩy đến trước mặt Vân Tiêu: “Chú Vân, cháu nghĩ mình nên chọn món này.”
Vân Du nhướn người nhìn qua, món đó là lẩu hotpot Trấn Điếm Chi Bảo – lẩu hải sản hoàng gia. Nồi nấu to ngang với chậu rửa mặt cỡ lớn, bên trong nồi là hai con tôm hùm Boston càng to và cua Alaska với cặp chân to ngang ngón tay người, thịt sò được phủ kín đáy nồi. Giá tiền lên đến 18.888 tệ.
Vân Tiêu há miệng, sửng sốt hỏi: “Cháu không ăn được thịt dê và thịt bò à?”
Vương Ngạn đè tay Vương Xán xuống, lắc đầu đáp: “Mấy món kia có món nào ăn được đâu. Xán Xán nhà tôi đó giờ đều ghét mấy loại rẻ tiền.”
Chu Tử Ninh đang nằm sấp trên bệ cửa bỗng phe phẩy đuôi. Người này đúng là hiếm thấy nha. Không cần cậu ra tay thì ba vợ cũng có thể đập hai người này vỡ ra từng khúc rồi đúc lại.
“Thật à? Gọi nhiều món như vậy mà thằng bé vẫn có thể ăn hết được sao?” Vân Tiêu đặt đũa xuống.
“Tại sao lại không ăn hết được? Xán Xán nhà tôi chỉ cần mút một cái là giải quyết xong chân của con cua này.”
“Nếu ông muốn thì gọi đi.” Vân Tiêu mỉm cười đáp. Trước đó ông đã nói bọn họ có thể thoải mái gọi lẩu Tứ Xuyên truyền thống, lẩu nấm hoặc lẩu cay nhưng lại quên đề cập đến món Lẩu vương này.
“Cúc Ú, em dậy rồi à?” Vân Du bế Chu Tử Ninh lên đùi mình. Chu Tử Ninh nằm nhoài trên cặp đùi mảnh mai của cô. Cách một lớp vải trắng, cậu nhẹ nhàng đụng chạm vào vùng kín của cô gái. Vân Du phát giác ra trò mờ ám này nên tiện tay vỗ một cái lên cặp trứng của ai đó.
Chu Tử Ninh giận dỗi rút móng vuốt lại. Cô gái, đừng để một ngày nào đó tôi tóm được em.
Chu Tử Ninh vừa ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt đang suy tính gì đó của ba vợ. Đàn ông với đàn ông nên chỉ cần chạm mắt nhau là Chu Tử Ninh cũng biết được ông ấy đang nghĩ gì.
“Meo~” Cậu nhảy lên bàn, đá đổ cốc nước trái cây của Vân Du. Nước chanh đổ ra làm ướt một mảng lớn từ ngực đến hông.
“Cúc Ú!” Vân Du túm cậu đi vào nhà vệ sinh.
Không lâu sau đó, món lẩu Vương được mang đến. Lúc này, phục vụ cho tôm và cua Hoàng đế vào nồi. Dù trong phòng bật điều hòa nhưng khói nóng vẫn bay mịt mù khắp không gian.
“Tôi ra ngoài tìm Du Du.” Vân Tiêu đứng dậy, nhét một xấp tiền xuống phía dưới khăn trải bàn.
Vân Du đang bận dạy dỗ lại Cúc Ú thì ông đột nhiên gọi đến. “Du Du, con mau theo ba về đi.”
“Làm sao vậy ba?”
“Con mau ra đây nhanh lên!”
Dù không hiểu chuyện gì nhưng Vân Du vẫn bế Chu Tử Ninh chạy lên xe. Xe Vân Tiêu ở phía trước xe Vân Du. Thấy con gái, ông vội vàng khởi động xe.
“Ba, có chuyện gì vậy?”
“Ừ thì….Ba sợ bọn họ đẩy món Lẩu Vương qua làm khó chúng ta.” Qua điện thoại, giọng nói của ba cô có chút thở dốc.
“Hả? Ba trốn trả tiền hả?” Vân Du bắt đầu khởi động xe.
“Không hề. Trước khi đến ba đã bảo họ có thể tự do chọn món lẩu Tứ Xuyên truyền thống, lẩu nấm hay lẩu cay nhưng kết quả thì sao? Rõ ràng họ đang muốn làm khó ba. Mấy người đó muốn ba bỏ tiền đãi họ ăn Lẩu vương thì cũng phải nhìn xem mình có xứng hay không chứ?”
“Ặc…”
“Du Du, đi thôi. Ba dẫn con đến trung tâm thương mại, ba thấy ở đó có chiếc túi LV mà con gửi qua lần trước đó.” Ba cô nói lớn vào điện thoại.
“Có thật không ạ? Con cảm ơn ba!”
“Bọn họ đúng là làm ba tức chết! Ba muốn mua cho Du Du nhà chúng ta ít đồ để xả giận.”
Chu Tử Ninh cố gắng nâng mí mắt nặng trĩu lên, con ngươi màu xanh nhạt khẽ lay chuyển. Cậu cũng có thể mua cho cô, mua một núi nhỏ đè chết cô cũng không thành vấn đề.