Chúng tôi có chút chuyện cần hỏi thím.
Tư Kì Dương cười xã giao.
– Mời vào trong.
Thím Giao dẫn Tư Kì Dương và Dạ Minh Hàn đi vào.
Nơi này hình như vừa mới được tu sửa, mọi thứ khá mới và rộng rãi, bầu không khí nơi này chả hiểu sao lại khiến Dạ Minh Hàn cảm thấy dễ chịu vô cùng, nó rất trong lành và thoáng mát.
Hai anh được đưa đến phòng khách.
Vừa bước vào đã thấy rất nhiều các bức hình lớn nhỏ treo trên tường, có những tấm trông như đã được chụp từ rất lâu rồi.
– Mời các cậu ngồi.
Thím Giao ngồi xuống đối diện với hai người đàn ông.
– Không biết các cậu tìm tôi có chuyện gì?
– À…Là thế này, chúng tôi muốn hỏi lý lịch của cô bé này, người đã từng ở đây hai mươi năm trước.
Tư Kì Dương lấy ảnh ra đưa cho Thím Giao.
– Cô bé này…
Thím Giao cầm tấm ảnh, chăm chú ngập ngừng cố gắng nhớ thử xem, vì ở đây không ít trẻ em, thậm chí hình ảnh của cô bé này là của hai mươi năm về trước nữa.
– Xin lỗi cậu nhưng tôi không nhớ ra được, vì thời gian đó tôi rất ít khi đến đây.
Đúng rồi, là Dì Trạm! Dì ấy đã làm xuyên suốt một khoảng thời gian dài lúc đó, tôi nghĩ dì ấy sẽ biết thông tin của cô bé này.
Thím Giao dịu dàng nói, bà thật sự không nhớ nổi.
– Vậy Dì Trạm đâu?
Dạ Minh Hàn im lặng nãy giờ, anh bỗng dưng lên tiếng.
– Dì ấy đã về quê sinh sống rồi, vì tuổi đã cao sức cũng yếu nên không thể chăm sóc cho bọn nhỏ được.
Bà thở dài, dì Trạm như là một người mẹ hiền từ và rất yêu thương các đứa trẻ bị bỏ rơi ấy.
Một tay dì từng nuôi dưỡng không biết bao nhiêu đứa đến trưởng thành.
Nghĩ đến lại thấy lo cho tình hình sức khỏe của dì.
– Có thể cho tôi địa chỉ nhà bà ấy được không?
Dạ Minh Hàn nói.
Anh thật sự rất nôn nóng và mong chờ.
Anh tin mình sẽ có thể gặp lại cô bé năm ấy.
– Chuyện này thì tôi xin lỗi, tôi không giúp được, tôi không biết cụ thể nhà bà ấy ở đâu, chỉ biết được là ở thôn Diên Đường thôi.
– Vâng, cảm ơn thím.
Tư Kì Dương mỉm cười, bọn họ chào tạm biệt bà rồi rời đi.
Trên xe.
Tư Kì Dương vừa lái xe vừa liếc nhìn Dạ Minh Hàn qua kính xe.
– Rầu rĩ cái gì, chả phải có chút manh mối rồi hay sao?
– Cho người tìm bà ấy.
Dạ Minh Hàn lạnh lùng nói rồi nhắm mà tựa vào ghế.
Không biết cô ấy đã lập gia đình chưa, không biết cô còn nhớ mình không…
Rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu anh.
…
______________
Tối đến.
Bạch Cửu Ngôn cả người uể oải, bây giờ cô chuẩn bị đi tắm để thư giãn một chút.
Căn phòng cô tuy không quá lớn nhưng lại rất đầy đủ tiện nghi, đến cả phòng tắm cũng có bồn tắm, bồn rửa tay đầy đủ.
Bạch Cửu Ngôn cởi đồ, cô bước vào bồn tắm.
“Ào….ào…”
Nước bên trong bồn tắm do quán tính nên tràn ngược ra ngoài một ít.
“Phù…”
Cô thở ra.
Được ngâm mình trong bồn tắm nước ấm thế này thích thật đấy.
Da dẻ cô vốn mịn màng trắng trẻo nhưng do khi ở Tần gia không thể nào chăm sóc kĩ nên có phần khô khốc và chai sạn.
Bạch Cửu Ngôn chạm vào chiếc dây chuyền của mình, cô suy nghĩ gì đó một lúc rồi tháo nó ra.
Ngắm nhìn chiếc chìa khóa trên sợi dây chuyền, khóe môi cô bất giác mỉm cười.
– Mình nên cất nó thì hơn, mất thì không hay…
Động lực của cô là từ nó, nếu mất đi thì sự sợ hãi và áp lực mọi thứ xung quanh của cô chắc sẽ bao trùm lấy thế giới trước mắt quá.
Cất vẫn tốt hơn.
Cứ như vậy sau khi tắm xong, Bạch Cửu Ngôn đặt nó vào một chiếc hộp nhỏ sau đó cô cất nó vào tủ đầu giường.
Nghe có tiếng động bên ngoài, Bạch Cửu Ngôn đi ra xem thử.
Là Dạ Minh Hàn, anh đang ở dưới nhà.
Bạch Cửu Ngôn rón rén bước xuống dưới, đi được nửa đường cầu thang, cô dừng lại.
Dạ Minh Hàn ngồi trên sofa, anh đang làm việc với máy tính.
Bình thường anh sẽ làm việc trong thư phòng trên kia mà? Sao tự nhiên lại ngồi đây?
– Pha cafe cho tôi.
Đang thất thần, giọng nói lạnh lẽo của anh kéo cô về thực tại.
Dạ Minh Hàn gọi cô sao?
– Anh gọi tôi sao? Xin lỗi, tôi hơi mất tập trung nên không nghe….
Bạch Cửu Ngôn chầm chậm bước tới, Dạ Minh Hàn ngước lên nhìn cô.
– Tôi kêu cô pha cafe.
Anh nói, giọng điệu không mấy dịu dàng cũng không quá gắt gỏng.
Nghe vậy cô liền đi vào bếp pha cafe.
Một tách cafe nóng hổi nhanh chóng được mang đến, Bạch Cửu Ngôn đặt nó lên bàn cho anh.
Dạ Minh Hàn cũng vừa hay xong việc, anh đóng máy tính lại rồi day day trán.
Nhìn thấy anh có phần mệt mỏi, Bạch Cửu Ngôn nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt lúng túng.
– Cô muốn nói gì?
Biết được ý Bạch Cửu Ngôn muốn nói gì đó nhưng không dám, anh với tay lấy tách cafe tiện thể lạnh lùng phun ra một câu.
– Anh trông có vẻ mệt mỏi…Có cần tôi xoa bóp giúp không…?
Bạch Cửu Ngôn nói nhỏ, đầu cô cúi xuống không dám nhìn thẳng anh.
Cô biết mình cũng không cần thiết phải làm thế, nhưng cô muốn bản thân ít nhất cũng giúp anh gì đó dù chỉ là chuyện nhỏ vì đối với Bạch Cửu Ngôn, Dạ Minh Hàn là người đã kéo cô ra khỏi nơi tăm tối kia.
Cho dù hằng ngày phải đối mặt với dáng vẻ lạnh lẽo hung dữ của anh nhưng chắc chắn một điều rằng anh sẽ không động tay động chân đánh cô, chỉ như vậy thôi cô đã ấm lòng rồi.
Dạ Minh Hàn hơi khựng lại một chút, ánh mắt anh có phần hoài nghi.
– …Được.
Bạch Cửu Ngôn ngẩn đầu mình anh, cô tưởng anh sẽ từ chối chứ? Dạ Minh Hàn hôm nay bị cái quái gì vậy?
Thật sự đúng như người ta đồn sao? Một tên lập dị không bình thường?
Cô bước tới phía sau anh, Dạ Minh Hàn ngã người tựa vào sofa.
Bạch Cửu Ngôn hơi dè chừng một chút.
Tự nhiên cô thấy hối hận rồi, bây giờ không dám động vào người anh luôn.
– Sao vậy?
Thấy Bạch Cửu Ngôn cứ mãi đứng yên, anh hỏi.
– Kh…không có gì.
Cô giật mình.
Bạch Cửu Ngôn hít sâu rồi đặt tay lên vai anh xoa bóp nhẹ nhàng.
Cảm nhận được nhiệt độ của Dạ Minh Hàn truyền qua tay, mặt cô bỗng chốc đỏ ửng.
Đây là lần đầu tiên cô chạm tay vào đàn ông đấy!
Nói gì thì nói, da thịt Dạ Minh Hàn cực kỳ săn chắc, bóp rất…đã tay.
– Cứ mạnh tay, cô xoa bóp như vậy tôi chả thấy hề hấn gì cả.
Dạ Minh Hàn nói, xem ra bây giờ anh cũng đang rất thư giãn đấy chứ.
Bạch Cửu Ngôn nghe lời anh, cô dùng lực xoa bóp bả vai cứng nhắc kia của anh.
Đứng từ vị trí của cô có thể nhìn thấy đỉnh đầu của anh.
Tóc anh rất đẹp, không biết anh có chăm sóc tóc hay không mà từng sợi tóc đều vô cùng đẹp.
Thật khiến người ta muốn xoa đầu anh thử.
– Này, cô cũng từng ở cô nhi viện mà phải không?
Dạ Minh Hàn bỗng lên tiếng hỏi.
– Ừm.
Tâm trạng Bạch Cửu Ngôn hơi tuột xuống khi nghe anh nhắc đến đó.
Chuyện cô từng ở cô nhi viện thì chả sao nhưng lí do khiến cô phải vào đó…nghĩ thôi lồng ngực cũng có chút nhói.
– Cô nhi viện nào?
Nghe đến đây, cô dừng tay lại.
Anh đây là đang muốn tra khảo về chuyện của cô hay sao? Thứ được gọi là quá khứ đó, không, không phải, là nỗi ám ảnh đó cô chả muốn nhớ lại chút nào.
– Xin anh…đừng hỏi tôi về những chuyện đó.
Tôi xoa bóp xong rồi, xin phép về phòng trước.
Dứt câu, Bạch Cửu Ngôn chưa kịp đợi anh phản ứng cô đã quay đi.
Cô gái này bị cái quái gì vậy?
Nhìn theo bóng lưng gầy gò kia, Dạ Minh Hàn không khỏi nhíu mày..