Nhìn bàn ăn được bày ra trên bàn, Bạch Cửu Ngôn vô cùng vui vẻ, hình như rất lâu rồi cô mới cảm nhận được cái cảm giác ăn cơm ấm cúng cùng gia đình này.
– Minh Hàn chưa tới nữa sao?
Trần Uyên vừa sắp xếp đồ ăn vừa hỏi Dạ Vũ.
– Anh đã gọi rồi, nó nghe máy nhưng không trả lời.
Haizzz…chúng ta cứ mặc kệ nó đi.
Dạ Vũ bất lực lắc đầu.
Cái thằng con trai này của ông tính tình khó khăn không biết là giống ai nữa, sẽ không biết vị cao nhân nào trong tương lai có thể khiến nó thay đổi được.
– Vậy chúng ta ăn thôi, không cần chờ nó nữa.
Trần Uyên cũng lắc đầu chán chê với đứa con của mình.
Cả ba người ngồi vào bàn, Bạch Cửu Ngôn cung kính mời ông và bà dùng cơm.
“Cộp…cộp….”
Có tiếng bước chân đi vào đây, tất cả mọi người đều chú ý tới.
Là Dạ Minh Hàn, anh đến thật sao? Bạch Cửu Ngôn ngạc nhiên.
Anh liếc nhìn Bạch Cửu Ngôn rồi bước tới kéo ghế bên cạnh cô ngồi xuống.
– Mẹ còn tưởng con sẽ không đến chứ.
Trần Uyên mỉm cười nhưng thái độ của bà rõ ràng là đang chỉ trích anh.
– Chỉ tiện đường nên con ghé thôi.
Anh lạnh lùng nói.
Bát đũa cũng đã chuẩn bị sẵn, Dạ Minh Hàn trực tiếp cầm đũa lên rồi ăn.
Câu nói đó của anh khiến cho Trần Uyên khó chịu, bà lườm anh.
– Con với chả cái! Tiện đường con mới ghé sao? Ý con là nếu không tiện thì con sẽ không đến đây nữa?
– Em à, bình tĩnh đi, nó cũng đã tới rồi, ăn cơm thôi.
Dạ Vũ vội lên tiếng làm dịu đi cơn giận của bà, ông nhìn anh.
Cái thằng này nó bình thản và nhởn nhơ chả thèm để tâm đến cái gì cả.
Đừng nói là Trần Uyên, ông cũng bực nó lắm chứ!
Bạch Cửu Ngôn ngồi lẳng lặng.
Ban nãy còn thấy vui vẻ, bây giờ anh xuất hiện khiến bầu không khí trở nên khó tả.
Cô thật sự là chả dám nhúc nhích luôn đó, nhưng ngồi im sẽ bị chú ý, Bạch Cửu Ngôn cố gắng vươn tay gắp đĩa thịt ở gần mình nhất rồi cúi đầu cặm cụi ăn.
Dạ Minh Hàn ăn được vài miếng thịt bò xào, anh bỗng lên tiếng hỏi.
– Cái này là ai làm?
Là đầu bếp nào nấu vậy? Hương vị này không giống mẹ anh nấu, trông khá bình thường nhưng hương vị lại vô cùng vừa ý anh.
– Là Cửu Ngôn làm đó, ngon không?
Trần Uyên nói.
Bạch Cửu Ngôn giật mình, cô cứng đơ không dám nhúc nhích.
Anh sẽ…ăn tiếp hay sẽ khó chịu rồi bỏ đi?
Dạ Minh Hàn hơi ngạc nhiên một chút, cafe cũng vậy đồ ăn cũng vậy, sao cái nào cô cũng làm vừa khẩu vị của anh hết vậy?
Anh không trả lời câu hỏi của Trần Uyên mà tiếp tục động đũa ăn.
Bạch Cửu Ngôn sững sờ giây lát, cô hơi liếc mắt nhìn anh, Dạ Minh Hàn vẫn ăn món thịt bò xào do cô làm đó, anh không ghét nó sao?! Đó là đồ cô làm kia mà?
Anh có bị làm sao không vậy? Dạo gần đây anh hơi lạ đó.
…
Ăn xong bữa cơm, Bạch Cửu Ngôn bị Trần Uyên giữ lại chơi còn Dạ Minh Hàn thì rời đi vì công ty có chút việc cần anh giải quyết.
Mãi cho đến tối, Bạch Cửu Ngôn được tài xế của nhà chính đưa về Giang Xuyên.
Vừa vào nhà Bạch Cửu Ngôn đã nhìn thấy giày của anh, Dạ Minh Hàn về rồi sao?
Cô đi thẳng lên lầu, đi ngang qua phòng làm việc của Dạ Minh Hàn, Bạch Cửu Ngôn nhìn thấy qua cánh cửa đóng còn để hở kia, bộ dáng nghiêm túc ngồi chăm chú vào máy tính, trông anh càng có gì đó rất thu hút người nhìn.
Vì sợ anh phát hiện nên cô đã vội đi ngay.
Trở về phòng mình, cô đi tắm rửa cho thoải mái.
Chợt nhớ ra cả ngày nay cô cứ ở bên nhà chính, vẫn chưa dọn dẹp nhà cửa xong nữa.
Tắm xong, Bạch Cửu Ngôn vội vã chạy xuống dưới nhà.
“ẦM!”
Nghe thấy tiếng động lớn dưới nhà, Dạ Minh Hàn không khỏi nhíu mày, anh đứng dậy đi ra xem thử.
Bạch Cửu Ngôn bất cẩn trượt chân té xuống dưới cầu thang, cũng may chỉ cách mặt đất bốn bậc thang không thôi cái mạng nhỏ này của cô cũng bỏ luôn rồi.
Chân hình như bị trật rồi, hơi đau.
Bạch Cửu Ngôn xoa xoa cổ chân.
– Cô làm gì vậy?
Dạ Minh Hàn đứng từ trên cầu thang nhìn cô với vẻ mặt lạnh lùng nhưng lại có chút khó hiểu.
Cô làm gì ngồi đó vậy???
Bạch Cửu Ngôn nhìn thấy anh, cô hoảng loạn đứng dậy nhưng vì cái chân bị đau khiến cô phải vội vịn vào tường.
– Tôi…tôi xin lỗi!
Sự hoảng loạn của cô khiến cô không biết phải nói gì nữa, là cô đã làm phiền đến anh đang làm việc rồi.
Dạ Minh Hàn im lặng, một vài giây sau anh bước xuống bên cạnh cô.
Bạch Cửu Ngôn theo phản xạ lùi lại một bước cũng vì thế mà động đến vết thương ở chân.
“Ư….” Cô nhíu mày.
– Chân cô bị làm sao?
Dạ Minh Hàn chú ý tới chân và vẻ mặt cau có của cô, anh hỏi.
– Tôi không cẩn thận nên trượt chân thôi, không có sao cả.
Chắc là tôi làm phiền đến anh rồi, tôi xin lỗi…
– Ngồi xuống.
Dạ Minh Hàn lạnh lùng nói, anh kéo Bạch Cửu Ngôn ngồi xuống dưới bậc thang rồi quay người đi.
Vẻ mặt cô đầy lo lắng, cơ thể cô bất giác run lên, anh…anh sẽ đánh cô chứ? Như cách mà Vương Lâm làm mỗi khi cô mắc lỗi ấy.
Bà ta sẽ đánh cô…anh cũng…
– Á…!
Bạch Cửu Ngôn giật mình, đột nhiên một dòng nước mắt lăn xuống má cô.
Dạ Minh Hàn hơi khựng lại, anh chỉ là đi lấy đá rồi chườm cho cô thôi, sao tự nhiên cô lại khóc?
Bốn mắt nhìn nhau, cảm giác lạnh giá của túi đá chạm vào chân cô khiến Bạch Cửu Ngôn nhíu mày.
Cô vừa định thần lại đã vội lau đi nước mắt, miệng lắp bắp nói.
– Xin…Xin lỗi…Tôi tự làm được.
Dạ Minh Hàn im lặng, anh buông tay để cho cô tự cầm túi chườm.
“Cô ấy sao lại khóc?” Trong đầu anh đột nhiên nảy ra mấy suy nghĩ kì lạ đó.
– Bạch Cửu Ngôn…sao cô cứ nói xin lỗi mãi vậy? Tại sao phải xin lỗi tôi khi bản thân chả làm gì cả?
Dạ Minh Hàn bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Miệng nói rồi não mới kịp phản ứng, anh cũng bất ngờ về câu hỏi của mình.
Vừa định đứng dậy đi thì Bạch Cửu Ngôn nói.
– Tôi sợ sẽ khiến anh giận…
Anh hơi khó hiểu nhìn cô.
Giận cái gì?
– Ai cũng ghét bỏ tôi hết….Tôi rất chướng mắt phải không?
Giọng cô run run, đột nhiên những giọt nước mắt cô lại tuôn ra rơi xuống đất.
– Tôi ghét cô hồi nào?
Dạ Minh Hàn nói, giọng anh hơi hạ xuống một chút, cảm giác nhẹ nhàng ôn nhu hơn bình thường nhiều.
Ban đầu sự xuất hiện của Bạch Cửu Ngôn thật sự khiến Dạ Minh Hàn khó chịu nhưng đâu có lí do gì khiến anh phải ghét cô đâu?
Bạch Cửu Ngôn ngẩn đầu lên nhìn anh, nước mắt cô cứ rơi lã chã, đôi mắt đỏ hoe.
Bây giờ anh mới nhìn rõ mặt Bạch Cửu Ngôn.
Từ lúc kết hôn đến giờ giữa họ đều có khoảng cách, đột nhiên nhìn gần thế này.
Đúng thật cô có nét gì đó rất đẹp….
– Giả dối…mọi thứ đều giả dối.
Kể cả cuộc đời này của tôi cũng rất giả dối và nực cười.
Tôi chẳng cần bất kỳ ai thương hại hết…xin đừng nói những lời đó…
Bạch Cửu Ngôn nói, môi cô hơi cong lên nở một nụ cười chua chát.
Cuộc sống này với cô nó là thứ gì đó rất ảo diệu và không thực tế, cô cực kỳ hoài nghi có phải mình đã chết từ lâu rồi sau đó bị kẹt vào một vực thẳm nào đó không? Tại sao hạnh phúc cứ đến rồi lại đi, thay vào đó là những nỗi đau cô buộc phải gánh chịu nó từng ngày?
Dạ Minh Hàn có chút suy tư.
Cô gái này sao đột nhiên kích động đến vậy? Anh cũng đâu có nói lời nào quá đáng đâu?
“Rốt cuộc…cô ấy đã phải trải qua những gì…?” Cái suy nghĩ đáng sợ này cuối cùng cũng hiện lên trong đầu anh..