Ở trong mắt phàm nhân thế tục, đây đích thực là Tiên môn!
Đêm tối yên tĩnh, phía sau núi Bàn Long tông.
Một thiếu niên vết máu đầy người, đang giãy dụa trên đất cố gắng đứng dậy, trên y phục dính bùn đất cùng máu. Sau khi giãy dụa vài lần, thân thể thiếu niên lại mềm nhũn, một lần nữa ngã xuống đất.
Tại trước người thiếu niên, còn có một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, ở một bên thấp giọng gào khóc.
“Văn Thanh ca…” Thiếu nữ khóc rất thê lương, viền mắt đã hơi ửng hồng.
Thiếu niên nhịn đau, cố gắng chống đỡ thân thể, ngẩng đầu lên, nở nụ cười một cách gian nan, lộ ra một hàm răng trắng.
Hắn há miệng, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng bởi vì thương thế quá nặng, mắt tối sầm lại, rồi ngất đi.
Rất nhanh, một loạt tiếng bước chân tới gần, ngay lúc đó một thanh âm trong trẻo, vang vọng ở trong trời đêm: “Được rồi, tên rác rưởi này đã ngất đi, Thanh Sương, muội không cần giả bộ nữa.”
Một thanh niên nam tử khuôn mặt tuấn tú, từ trong bóng tối đi ra.
Thiếu nữ kia lúc nãy còn đang thấp giọng gào khóc, vẻ mặt bi thương đã bị quét đi sạch sành sanh.
Nguyễn Thanh Sương cười đón lấy chàng thanh niên kia, kéo tay của đối phương, làm nũng nói: “Từ Huy sư huynh, sao ngươi giờ mới đến a. Muốn cùng phế vật kia diễn loại tiết mục tình chân ý thực này, thực sự rất khó mà.”
Trong khi nói chuyện, ánh mắt Nguyễn Thanh Sương quét qua thiếu niên đang nằm dưới đất, trong ánh mắt biểu lộ một loại xem thường cùng căm ghét không hề che giấu chút nào.
“Ha ha ha, thực sự làm khó sư muội rồi, lại đây nào, để sư huynh, dẫn ngươi đi một nơi, cố gắng bồi thường cho ngươi được không nào.” Vị Từ Huy sư huynh này cười ha ha, lập tức ôm lấy thiếu nữ, rồi biến mất ở trong bóng tối.
“Ha ha ha, thực sự làm khó sư muội rồi, lại đây nào, để sư huynh, dẫn ngươi đi một nơi, cố gắng bồi thường cho ngươi được không nào.” Vị Từ Huy sư huynh này cười ha ha, lập tức ôm lấy thiếu nữ, rồi biến mất ở trong bóng tối.
Ngay tại nơi này, chỉ còn lại một mình thiếu niên nằm trên mặt đất.
Nhưng bọn hắn cũng không ai biết, giờ phút này, ở trên bầu trời phía sau núi, một cái bóng lờ mờ đang bồng bềnh trên hư không, yên lặng mà quan sát tất cả mọi việc phát sinh bên dưới.
Cái bóng rất mờ, mờ đến nỗi khiến người ta khó có thể thấy rõ hình dáng vẻ hắn, nhưng ngay tại mi tâm, có một ấn ký hình con kim thiền (con ve), toả ra ánh sáng vàng kim lộng lẫy, ở trong bầu trời đêm có vẻ cực kỳ chói mắt.
Vậy mà lúc trước, kể cả Thanh Sương sư muội, hay là vị Từ Huy sư huynh kia, cũng đều không cảm nhận được tất cả những thứ này.
Chờ đến khi tất cả mọi người đều rời đi, cái bóng mờ kia chợt lóe lên rồi lao đến trên người thiếu niên.
Sau một phút, thân thể thiếu niên đột nhiên co giật, run rẩy không ngừng, tình trạng này kéo dài trong một thời gian ngắn, rồi mới yên tĩnh trở lại.
Sau một hồi lâu, thiếu niên từ từ mở mắt ra.
Vẻ mặt hắn có chút mệt mỏi, trong tròng mắt tràn ngập một loại ý cảnh tang thương dường như đã trải qua vô tận năm tháng mới tích lũy được.
“Không nghĩ tới Bạch Sầu Ma quân ta cũng có lúc rơi vào tình cảnh này. Một tia tàn hồn thoát ra, phải sống nhờ trên thể xác một kẻ chỉ có cảnh giới Phàm thể giun dế này, mà phải vất vả lắm, chờ hắn đứng bên bờ vực của cái chết, mới may mắn thành công. Nhưng mà! Ta vẫn còn sống!”
Thiếu niên trầm mặc một lát, rồi nhẹ giọng nói, lúc hắn nói ra câu này, con ngươi trong suốt của hắn trước kia đã biến đổi đáng kinh ngạc trở nên hoàn toàn lạnh lẽo vô tình.
Hắn đã không còn là thiếu niên trước kia, mà là Bạch Sầu lão ma!
Dù cho hiện tại hắn hết sức suy yếu, nhưng chỉ cần dựa vào đoạt xá một phàm thể mà sống lại, hắn sẽ vẫn là Bạch Sầu lão ma như trước!
Đột nhiên, thiếu niên, hay có thể nói là Bạch Sầu lão ma, nhíu mày, đưa tay đè lên mi tâm.
Hắn cảm giác được, có một lượng lớn tin tức cùng hình ảnh, tràn vào trong óc của mình.
Những tin tức cùng hình ảnh này, đều là sự việc mà thiếu niên đã trải qua trước kia.
Bạch Sầu lão ma điểm nhẹ lên mi tâm của mình, chậm rãi tiêu hóa những tin tức cùng hình ảnh này.
Đoạt xá thân thể người khác, tất nhiên cũng cần tiếp nhận ký ức mà đối phương đã trải qua.
Nếu là những người khác, vô duyên vô cớ tiếp thu hơn mười năm kinh nghiệm sống của đối phương, e rằng sẽ tạo thành tư duy hỗn loạn, tinh thần tan vỡ.
Nhưng mà những kinh nghiệm này của thiếu niên, so với mấy trăm năm tu đạo của Bạch Sầu lão ma, căn bản không đáng nhắc tới.
Giống như trên mặt hồ rộng lớn, ta ném vào một hòn đá, hòn đá chỉ tạo ra một chút gợn sóng chứ không hề ảnh hưởng gì lớn đối với mặt hồ.
“Ngu xuẩn!”
Sau khi tiêu hóa ký ức của thiếu niên, Bạch Sầu lão ma chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ này.
Thông qua trí nhớ kia, Bạch Sầu lão ma biết, thiếu niên này gọi là Trần Văn Thanh, là một đệ tử dự bị rất bình thường trong Bàn Long tông.
Tu vi của hắn còn ở cảnh giới Phàm thể, về căn bản vẫn thuộc về phàm nhân, xác thực đúng là không có tư cách trở thành đệ tử chính thức trong Bàn Long tông.
Bất quá những năm gần đây, Trần Văn Thanh luôn luôn lấy mục tiêu phải trở thành đệ tử chính thức mà nỗ lực.
Mà thiếu nữ ở trước mặt hắn gào khóc diễn kịch kia, là Nguyễn Thanh Sương, con gái một vị chấp sự rất có quyền lực trong Bàn Long tông, cũng là đối tượng mà Trần Văn Thanh vẫn mến mộ.
Từ khi Trần Văn Thanh lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Thanh Sương thì đã bắt đầu mến mộ nàng.
Nhưng bởi vì song phương lúc đó địa vị khá chênh lệch, Trần Văn Thanh không dám đem sự mến mộ đó biểu hiện ra, chỉ có thể vùi đầu khổ tu, muốn nhanh chóng đột phá Phàm thể, đạt tới cảnh giới Thần tuyền, trở thành tu giả chân chính, chỉ có như thế, Trần Văn Thanh mới cảm thấy mình đủ tự tin để yêu Nguyễn Thanh Sương.
Chỉ có điều, con đường tu hành, gian nan nhường nào, Trần Văn Thanh khổ tu mấy năm, cũng chỉ tu luyện tới Phàm thể cảnh tầng sáu mà thôi.
Ngày hôm qua, một sự tình không tưởng tượng nổi đã phát sinh, người mà Trần Văn Thanh vẫn mến mộ đột nhiên tìm tới hắn.
Mà sự tình nàng nói tới, càng làm cho Trần Văn Thanh trong lòng thấy nhói đau.
Chuyện là, theo nhưng gì Nguyễn Thanh Sương nói, trước đây không lâu, nàng thích một vị đệ tử chính thức trong môn phái, đồng thời tin tưởng lời chót lưỡi đầu môi của đối phương, đã bị lừa mất thân thể của mình.
Kết quả, cũng không lâu lắm, vị phụ thân chấp sự của Nguyễn Thanh Sương phát hiện nàng nguyên âm đã mất, không còn thân thể hoàn bích, trong cơn tức giận, muốn điều tra làm rõ việc này.
Chuyện này phi thường nghiêm trọng, nếu thật sự bị phụ thân chấp sự tìm ra chân tướng, thì tình lang của mình cho dù có là đệ tử chính thức, e rằng cũng gặp chuyện không may lớn.
Nguyễn Thanh Sương lo lắng cho tình lang, lòng tràn đầy khổ sở không tìm ra cách nào giải quyết, tại thời khắc cuối cùng, chợt nghĩ đến Trần Văn Thanh, vì lẽ đó chạy tới khóc lóc với hắn.
Trần Văn Thanh trong lòng cay đắng khôn cùng, nhưng nhìn Nguyễn Thanh Sương nước mắt như mưa, trong lòng cũng cảm thấy thương tiếc.
Đặc biệt là Nguyễn Thanh Sương nằm nhoài trên vai mình, khóc nức nở nói muốn chết đi cho xong chuyện. Trần Văn Thanh trong lòng xúc động, ma xui quỷ khiến thế nào lại đem chuyện này đổ lên người mình, đến chịu lửa giận của chấp sự đại nhân.
“Yêu một người, không nhất định phải có được nàng, chỉ cần nhìn nàng hạnh phúc, vậy là đủ rồi.” Trần Văn Thanh trong lòng nghĩ như vậy.
Mà khi hắn nhận trách nhiệm chuyện này, hậu quả tự nhiên cũng phi thường khốc liệt, ngay tại chỗ liền bị phụ thân của Nguyễn Thanh Sương đánh gần chết, nếu như không phải sợ tin tức đánh chết người sẽ lan truyền ra ngoài, ảnh hưởng tới danh dự, Trần Văn Thanh đã mất mạng rồi.
Bất quá coi như còn sống, thì cũng có thể đoán được, ngày tháng Trần Văn Thanh ở trong môn phái, sẽ vô cùng thê lương.
Bạch Sầu lão ma cảm thụ những ký ức này của Trần Văn Thanh, cười nhạo, lại nói: “Ngu xuẩn a! Cái bẫy nho nhỏ mà nhìn không ra, bị người ta lừa cho như vậy, thực sự rất ngu…”
Nói tới chỗ này, Bạch Sầu lão ma đột nhiên im miệng không nói tiếp, hắn chợt nghĩ tới điều gì, cười tự giễu: “Ta đường đường Bạch Sầu Ma quân, tu luyện tới cảnh giới Hư Không đỉnh phong, lại bị đệ tử của mình hãm hại, chỉ thoát đi được một tia tàn hồn, thì có tư cách gì nói ngươi ngu xuẩn. Thôi được rồi, thôi được rồi, từ nay về sau, trên đời này không có Bạch Sầu lão ma, chỉ có Trần Văn Thanh mà thôi!”
Sau khi nói xong, Bạch Sầu lão ma, không! Phải gọi là Trần Văn Thanh, cố gắng ngồi dậy, ngồi xếp bằng trên mặt đất, chậm rãi điều hòa khí tức.
Hắn nhả ra nuốt vào khí tức tần suất rất là cổ quái, khí tức chuyển động chầm chậm nhẹ nhàng, thế nhưng thiên địa linh khí từ bốn phía, như bị một lực lượng thần bí bá đạo mạnh mẽ kéo qua đây, sau đó từng tia một đi vào trong cơ thể hắn.
Cũng không có mất thời gian bao lâu, những thương thế vô cùng nghiêm trọng trong cơ thể hắn dần dần được củng cố, bắt đầu chữa trị nhanh chóng.
Một lát sau, hắn dừng động tác, trong ánh mắt lóe lên vẻ mệt mỏi, khẽ thở dài: “Thân thể Phàm thể cảnh, thực sự quá yếu, cho dù ta thông hiểu rất nhiều tuyệt học thần kì, nhưng lấy thể phách hiện tại, cũng không cách nào ngay lập tức mạnh mẽ được, muốn trở lại đỉnh cao, xem ra phải tiến từng bước dần dần vậy.”
Trần Văn Thanh đứng dậy, biến mất trong bóng tối mênh mông.
Trong Bàn Long tông, từng tầng thứ đệ tử được phân chia rõ ràng, đệ tử dự bị bình thường có vị trí tu hành đều ở một đỉnh núi hẻo lánh, bên trong rất đông đúc, tuy rằng hoàn cảnh đơn sơ, thế nhưng mỗi một đệ tử dự bị, cũng có thể có căn phòng riêng biệt của mình.
Trần Văn Thanh trở lại phòng của mình, cũng không tiếp tục tu luyện, tắm rửa qua một chút, sau khi thay đổi một bộ quần áo sạch, liền lên giường ngủ một giấc thật sâu.
Sáng sớm ngày thứ hai, tiếng gõ cửa vang lên đánh thức Trần Văn Thanh.
Ngoài cửa, truyền đến âm thanh của Minh Luân, cũng là một đệ tử dự bị: “Văn Thanh, ngươi có trong phòng không? Lại muốn lười biếng à, ngày hôm qua ngươi nói có chuyện phải làm, muốn ta giúp ngươi làm nhiệm vụ tạp dịch. Ngày hôm nay không phải ngươi lại muốn chơi trò mất tích nữa chứ.”
Trần Văn Thanh từ trên giường ngồi dậy, lông mày cau lại, ở Bàn Long tông, đệ tử dự bị không có thân phận địa vị, kỳ thực cũng tương đương với tạp dịch, hàng ngày đều phải làm một số nhiệm vụ tạp dịch.
Để Bạch Sầu lão ma đi làm công việc tạp dịch này, xác thực có chút khó mà tin nổi.
Bất quá tâm trạng Bạch Sầu lão ma vô cùng tốt, từ khi hắn coi chính mình là Trần Văn Thanh, thì đang muốn quen dần với thân phận hiện tại.
Hắn mở cửa phòng, hướng về phía Minh Luân ở ngoài cửa, nói: “Một lát nữa ta sẽ đi.”
“Tốt lắm, ta vừa đi qua phòng tạp dịch, ngày hôm nay nhiệm vụ tạp dịch cũng không nhiều, nhiệm vụ của ngươi là đi tới đỉnh núi của Vương trưởng lão, loại bỏ cỏ dại giúp vườn thuốc của hắn.”
Minh Luân, là một người bạn quen thuộc của hắn, tu vi cũng gần như Trần Văn Thanh, là Phàm thể cảnh tầng bảy.
Sau khi hắn nói với Trần Văn Thanh xong, vẻ mặt đột nhiên biến đổi, ân cần nói: “Khí sắc của ngươi không tốt lắm, không sao chứ?”
“Không có chuyện gì.” Ngữ khí của Trần Văn Thanh rất bình thản, thậm chí có vẻ hơi lãnh đạm cùng khô cứng, phảng phất như mọi chuyện đều không có liên quan tới mình vậy.
Minh Luân tốt bụng nhắc nhở: “Nếu như thân thể ngươi không khỏe, ta có thể lại thay ngươi làm tạp dịch mấy ngày.”
Trần Văn Thanh bình thản đáp lại: “Không cần.”
“Vậy cũng tốt.” Minh Luân cũng không kiên trì nữa, nhưng mà từ đầu đến cuối đều cảm thấy ngày hôm nay Trần Văn Thanh hình như trở nên có chút không giống ngày thường cho lắm.