Bất Diệt

Chương 7: Đại họa lâm đầu


“Săn bắn?”

Trần Văn Thanh hơi nhíu mày lại.

Nơi săn bắn là ở phụ cận sơn môn Bàn Long tông, là một khu vực đặc thù, bên trong nuôi thả rất nhiều yêu thú, đều là do cao thủ trong môn phái cố ý bắt về từ Vạn Thú sơn, cho đệ tử ngoại môn dùng để tôi luyện.

Kế hoạch tiếp theo của Trần Văn Thanh, vốn cũng muốn đi một nơi nào đó để tăng lên thực lực của mình.

Hắn nắm giữ không ít bí thuật, đặc biệt có một ít pháp môn ma đạo, có thể hấp thu tinh huyết của sinh linh để tăng cao tu vi.

Chỉ là có muốn hợp tác cùng đối phương hay không, thì cần phải suy tính một chút.

“Thân thể này của ta hiện nay thực lực vẫn quá thấp, khó bảo đảm không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nếu cùng đi với những người khác có thể chia sẻ một chút nguy hiểm, nhưng như vậy một ít thủ đoạn của ta lại không dễ sử dụng rồi.” Trần Văn Thanh suy tính trong lòng.

“Ha ha, Trần Văn Thanh, theo ta cùng đi, về mặt an toàn ngươi không cần lo lắng. Ngoại trừ chúng ta ra, còn có mấy vị đồng môn cũng sẽ cùng đi, trong đó còn có hai vị sư huynh ngoại môn.”

Triệu Uyển nhìn Trần Văn Thanh trầm ngâm không nói, còn tưởng đối phương lo lắng vấn đề an toàn khi tiến vào nơi săn bắn, lúc này mới nói như vậy.

Viêm Phong cũng cười lạnh nói: “Hừ, Uyển nhi, không cần khách khí với hắn như vậy, chúng ta đến mời hắn, đó là để mắt tới hắn. Nói thật, với chút thực lực này của hắn, thì có hắn hay không có hắn, cũng không có gì khác cả.”

Triệu Uyển đôi mi thanh tú cau lại.

Viêm Phong liền vội vàng khoát tay nói: “Được được được, ta không nói, đừng nóng giận.”

Triệu Uyển lúc này mới nhìn về phía Trần Văn Thanh, nói: “An toàn của ngươi, chúng ta nhất định sẽ bảo đảm. Hơn nữa chúng ta mời ngươi cùng đi, chủ yếu là vừa ý sức quan sát nhạy cảm của ngươi, sẽ không để cho ngươi xung phong đi trước. Hơn nữa, ta nghe nói ngươi cùng Từ Huy ở ngoại môn có chút ân oán. Việc này chúng ta có thể giúp ngươi đi hóa giải một chút.”

Trần Văn Thanh đánh giá một chút thiếu nữ xinh đẹp ở trước mặt, khẽ cười nói: “Chuyện của ta và Từ Huy, không cần làm phiền các ngươi. Hắn dám tìm ta phiền phức, ta cũng đánh cho hắn tàn phế như thế!”

“Hừ!” Viêm Phong nghe vậy, không nhịn được rên lên một tiếng, “Khẩu khí thật lớn, thực sự là không biết trời cao đất rộng.”

Triệu Uyển vẻ mặt tươi cười cũng hơi thu lại một phần, cảm thấy Trần Văn Thanh có chút cuồng ngạo.

Dù sao Từ Huy thế nào cũng là tu giả Thần tuyền cảnh.

Bất quá Triệu Uyển vẫn kìm nén tâm tình trong lòng một chút, khẽ thở dài một hơi, nói: “Ngươi có thể đối phó được Từ Huy cũng vô dụng, theo ta được biết, Từ Huy có quan hệ rất tốt với Triệu Kim Long sư huynh. Triệu Kim Long sư huynh đã tu thành Thần tuyền cảnh tầng năm, chờ hắn xuất quan thực lực sẽ càng mạnh hơn.”

“Thần tuyền cảnh tầng năm. . .”

Trần Văn Thanh nghiền ngẫm mấy chữ này, trong lòng lại có chút xem thường, nếu như là lúc trước, loại mặt hàng giun dế này, một hơi là hắn có thể thổi chết cả đám.

Tuy rằng trước mắt thân thể này của mình quá yếu, về sức mạnh cũng chênh lệch lớn so với đối phương, không cách nào lấy kỹ xảo để bù vào được, nếu thật sự mặt đối mặt, sợ là không cách nào bảo trụ được, nhưng Trần Văn Thanh cũng có phương pháp có thể chơi chết hắn.

“Triệu Kim Long.” Trần Văn Thanh gật đầu, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, hay là mình tiên hạ thủ vi cường, âm chết đối phương đi.

Nhìn thấy Trần Văn Thanh không nói lời nào, Viêm Phong cho rằng hắn bị dọa sợ, trên mặt hiện lên một nụ cười đắc ý, nói: “Không sai, ngươi rốt cuộc biết sợ chưa. Việc này thật sự làm kinh động tới Triệu Kim Long sư huynh, ai cũng không cứu được ngươi. Khà khà, hắn đã giết chết mấy đệ tử dự bị rồi mà môn phái đều không có hỏi đến. Bất quá Uyển Nhi cùng ta ở trong môn phái cũng có chút quan hệ.”

Nói tới chỗ này, Viêm Phong liếc nhìn Trần Văn Thanh, trưng cái vẻ mặt giống như nói “Ngươi mau tới cầu xin ta”.

Trần Văn Thanh ánh mắt tỏ vẻ coi thường, nhìn chằm chằm Viêm Phong, “Ngươi ở bên trong môn phái có quan hệ gì, liên quan gì đến chuyện của ta, sang bên cạnh nghịch cát đi!”

“Ngươi. . . Muốn chết!”

Viêm Phong tức giận sầm mặt lại, liên tục bị Trần Văn Thanh khiêu khích, nếu như không có chút biểu hiện gì thì sau này còn làm sao lăn lộn.

Lần này, ngay cả Triệu Uyển cũng cảm thấy Trần Văn Thanh thực sự quá kiêu ngạo, cũng không ngăn cản.

Bất quá ngay khi Viêm Phong chuẩn bị động thủ, ánh mắt của hắn nhìn ra đằng xa, hơi có chút sững sờ, lập tức trên mặt hiện lên thần sắc cổ quái.

“Xem ra không cần ta ra tay giáo huấn ngươi. Tiểu tử, ngươi đại họa lâm đầu rồi.”

Nói rồi, hắn lùi về sau hai bước, làm ra bộ dáng đứng xem trò vui.

Mà từ đằng xa, cũng vang lên một tiếng náo động.

Chỉ thấy ở phương hướng mà Viêm Phong đang nhìn, có bốn tên đệ tử dự bị đang nâng một chiếc kiệu tre chạy tới.

Ở trên kiệu tre, một chàng thanh niên với tay chân đều quấn chằng chịt băng vải, đằng đằng sát khí rống to: “Nhanh lên một chút, nhanh hơn chút nữa, nếu để cho phế vật kia chạy thoát, ta sẽ giết chết các ngươi.”

Bốn tên đệ tử khênh kiệu tre nghe thấy như thế, lấy hết sức lực chạy nhanh tới.

“Trần Văn Thanh!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận