[Chủ nhân nên tận dụng cơ hội này để gắn bó hơn với Quỷ vương.]
Diêu Thẩm thà gắn bó với một giấc ngủ ngon và một bát mì ăn liền còn hơn.
“Anh sẽ không đi phải không?” cậu hỏi Tân Hổ Lỗi với một tiếng thở dài đầy đau khổ.
Tân Hổ Lỗi mở một cuộn kịch bản từ trong áo khoác ra và trải nó trên đùi, vuốt phẳng những trang giấy được đánh dấu cẩn thận.
“Không,” anh nói mà không rời mắt khỏi kịch bản. “Bộ phim này sẽ quay tất cả các cảnh lớn theo trình tự thời gian, nhưng một số cảnh nhỏ hơn sẽ được quay không theo thứ tự khi có sẵn bối cảnh.”
Anh lật tập kịch bản đến khi tìm thấy cảnh hai người họ quay cùng nhau. “Cảnh của chúng ta ngày mai diễn ra khi Yến Thư Nghị và Tạ Huân đã có quan hệ với nhau rồi, chúng ta không thể cứng nhắc quá nếu không sẽ khiến người xem khó chịu.”
Đôi mắt đen của anh ta chạm vào mắt Diêu Thẩm trong chốc lát trước khi anh vỗ nhẹ vào chiếc đệm trống bên cạnh. “Đến đây.”
Đó là một mệnh lệnh, nhưng cách nói bình tĩnh của Tân Hổ Lỗi khiến nó nghe như một yêu cầu.
Trước khi cậu kịp nhận ra thì Diêu Thẩm đã ngồi xuống ghế sofa, giữ khoảng cách giữa hai người xa nhất có thể.
Cậu nghiêng người với lấy tập kịch bản của mình trên bàn cà phê.
“Sẵn sàng khi anh sẵn sàng,” Diêu Thẩm nói, lườm Tân Hổ Lỗi vì đã bắt cậu làm điều này khi cậu đã quá mệt mỏi vì chuyến bay khủng khiếp.
Tân Hổ Lỗi hắng giọng, ngay sau đó biến thành Tạ Huân, khuôn mặt lạnh lùng thay thế bằng tính khí nóng nảy của Tạ Huân.
Sự thay đổi ngoạn mục đến mức Diêu Thẩm có thể thề rằng họ trông giống như hai người khác nhau.
“Đệ tử đã chép lại đoạn mà sư tôn yêu cầu,” Tân Hổ Lỗi nói, đôi mắt cụp xuống tỏ vẻ tôn kính đối với sư phụ của mình nhưng môi hắn lại nhếch lên một đường khinh thường.
Vào thời điểm đó, Yến Thư Nghị đang ở trong phòng riêng của mình, viết một bức thư pháp và chỉ ậm ừ xác nhận – không rời mắt khỏi tác phẩm của mình.
“Tạ Huân đã hiểu chưa?”
Đó không phải là những gì Tạ Huân mong đợi được nghe, và Tân Hổ Lỗi đã khắc họa một cách hoàn hảo sự bực tức của hắn ta bằng cái nhíu mày tinh tế và sự căng cứng ở quai hàm.
Cuối cùng Tạ Huân thừa nhận, “Ta không hiểu tại sao lại có một vị vua tên là Hoành thánh, tại sao các vị vua khác lại chọc thủng người ông ấy và tại sao ông ấy lại chết.”
Điều này chả khác nào việc thừa nhận hắn chả hiểu gì hết về câu chuyện ngụ ngôn.
Lúc này Yến Thư Nghị cuối cùng cũng đặt bút xuống và quay lại đối mặt với Tạ Huân. “Ngươi nghĩ Thầy Trang(1) ám chỉ điều gì?”
Tạ Huân lại cau mày. “Ta không biết, ta bị phân tâm bởi những cái tên ngu ngốc của các vị Vua.”
Kịch bản ghi đoạn văn mà Tạ Huân phải sao chép để những diễn viên không quen thuộc với Đạo tạng kinh có thể hiểu được những điều đang thảo luận.
Ý chính của nó là có ba vị vua. Vua Nam Hải tên là Mau Lẹ; vua Bắc Hải tên là Thình Lình; vua Trung Ương tên là Hoành Thánh.
Một hôm Mau Lẹ và Thình Lình gặp nhau ở xứ của Hoành Thánh, được Hoành Thánh tiếp đãi trọng hậu, muốn đáp lòng tốt đó, bàn với nhau: “Người ta ai cũng có bảy lỗ để nhìn, nghe, ăn và thở; mà anh Hoành Thánh không có một lỗ nào cả, tụi mình thử đục cho ảnh có đủ lỗ đi”.
Thế là mỗi ngày họ đục một lỗ, tới ngày thứ bảy Hoành Thánh Chết.
— Nam Hoa Kinh, thiên “Ứng đế vương”
Trang Chu cho rằng, vạn vật, vật nào cũng có tính tự nhiên của nó. Con người nếu được phát triển tự do năng khiếu tự nhiên của mình thì có thể đạt được hạnh phúc và phát triển bản thân một cách hoàn thiện. Đối với giai thoại này, Mair cho rằng Trang Chu đã vận dụng “Hoành Thánh” hay “Hỗn Độn” – một thuật ngữ trong thần thoại Trung Quốc dùng để chỉ sự hỗn loạn thuở khai thiên lập địa, lúc trời đất chưa phân rành mạch – một cách hài hước và đầy ý tứ để chứng minh cho cái mà ông tin là hậu quả tai hại của việc không thuận theo lẽ tự nhiên của vạn vật.
Diêu Thẩm là người đầu tiên thú nhận ý nghĩa thực sự trong lời nói của Trang Đại nhân mà lúc đầu cậu cũng không hiểu rõ.
Nhưng cậu không thể để điều đó lộ ra mặt được, bởi vì Yến Thư Nghị đang biến chuyện này thành một giờ giảng dạy, nên thay vào đó hắn mỉm cười trước sự bối rối của Tạ Hoan, nói: “Các vị vua Bắc Hải và Nam Hải muốn báo ơn nhưng thay vào đó cuối cùng lại giết chết gia chủ tốt bụng của họ. Ngươi nghĩ điều đó dạy ta điều gì?”
Tân Hổ Lôi nhún vai, giả bộ dạng chán nản cùng cực của Tạ Huân. “Là không có việc tốt nào sẽ không bị trừng phạt?”
Yến Thư Nghị cười, và Diêu Thẩm che miệng bằng cách kéo ống tay áo rộng tưởng tượng của mình trước mặt – để thể hiện sự nhã nhặn mà cậu cho rằng phù hợp với tính cách của Yến Thư Nghị.
Tiếng cười của cậu khiến anh ngạc nhiên cũng như đối với Tạ Huân, người đang mở to đôi mắt.
“Đệ tử ngốc nghếch,” Yến Thư Nghị nói, lắc đầu trìu mến. “Điều đó có nghĩa là nếu ngươi trân trọng điều gì đó hoặc ai đó, đừng bao giờ cố gắng thay đổi bản chất thực sự của họ.”
Cậu dựa sát vào Tạ Huân, như thể đang tiết lộ một bí mật. “Chúng ta chỉ có thể chiêm ngưỡng thế giới tự nhiên với trật tự và sự hỗn loạn của nó – cố gắng thay đổi nó cũng tương đương với việc phá hủy nó.”
Sau đó, cảnh phim kết thúc với cận cảnh vẻ mặt kinh ngạc của Tạ Huân. Đây sẽ là khoảnh khắc tác động lớn đến hắn ta cũng như quan điểm của hắn về Yến Thư Nghị.
Sau cuộc trò chuyện này, niềm tin của Tạ Huân rằng hắn và Yến Thư Nghị đã định là kẻ thù của nhau sẽ bắt đầu sụp đổ. Hắn cũng hiểu chắc rằng Yến Thư Nghị sẽ từ chối hắn làm đệ tử nếu người biết được bản chất ma quỷ của hắn.
Diêu Thẩm thoát khỏi cảnh đối diễn với vẻ khá tự tin rằng mình đã làm tốt.
Khi nhìn qua Tân Hổ Lỗi, cậu thấy anh ta đang chìm đắm trong suy nghĩ.
“Anh có muốn diễn lại lần nữa không?” Diêu Thẩm hỏi, không thể đọc được tâm trạng của Tân Hổ Lỗi từ vẻ mặt không cảm xúc của anh ta.
Tân Hổ Lỗi ậm ừ, lắc đầu, không phải cự tuyệt mà như đang muốn giải tỏa đầu óc.
“Cậu làm tốt lắm,” anh nói với Diêu Thẩm, với vẻ hăng hái như ai đó đang thúc giục đèn giao thông chuyển sang màu xanh.
“Cảm ơn,” Diêu Thẩm nói qua hàm răng nghiến chặt.
Tân Hổ Lỗi gấp kịch bản lại và đứng dậy, duỗi thẳng đôi chân dài của mình. “Cậu có đói không? Tôi có thể làm gì đó cho chúng ta.”
Lời nói của anh ta khiến Diêu Thẩm ngạc nhiên đến mức gần như không thể phản ứng.
Tân Hổ Lỗi đi qua một góc trong phòng khách, nơi có bồn rửa nhỏ, tủ đựng chén và tủ lạnh mini.
Anh tìm thấy hai bát mì ăn liền trong kệ tủ.
“Cậu muốn ăn cay hay chua ngọt?” Tân Hổ Lỗi hỏi trong khi đọc hướng dẫn trên mặt hộp mì.
“Ừm, cay,” Diêu Thẩm nói, không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra.
Sự bối rối của cậu vẫn không nguôi khi Tân Hổ Lỗi đun nóng nước trong ấm điện, đổ vào bát và trộn tất cả các gói hương vị vào.
Khi não cậu tỉnh lại, Diêu Thẩm đi lại ngồi xuống ghế sofa, ăn mì cạnh Tân Hổ Lỗi.
Thật kỳ quặc, Tân Hổ Lỗi ăn mì mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào – lại một điều nữa mà Diêu Thẩm cảm thấy không thể chịu nổi ở anh ta.
Họ ăn trong im lặng một lúc, chỉ thỉnh thoảng bị gián đoạn bởi những tiếng xì xụp lớn của Diêu Thẩm – một điểm nhấn.
“Lúc nãy tôi thấy cậu rất tốt.” Tân Hổ Lỗi đột nhiên nói, vừa đặt đũa lên khóe môi vừa nhai. “Nhưng tôi không biết liệu cậu có hiểu Yến Thư Nghị thật sự muốn nói gì với Tạ Huân không.”
Ngón tay của Diêu Thẩm siết chặt hộp mì, khiến nước bên trong sóng sánh. “Có gì phải hiểu? ‘Đừng cố gắng thay đổi người khác’. Đó sẽ là nền tảng trong mối quan hệ của anh ấy và Tạ Huân. Tôi hiểu điều đó.”
Tân Hổ Lỗi ậm ừ. “Đúng vậy, nhưng nó cũng nói cho cậu biết về tính cách của Yến Thư Nghị.” Đôi mắt anh nhìn xa xăm, trầm tư.
“Yến Thư Nghị giống như một dòng sông, một nội lực của thiên nhiên hòa nhập hoàn hảo trong môi trường của anh ta. Anh ta là người thực sự hiểu rằng con đường dẫn đến giác ngộ cũng có giá trị như chính sự giác ngộ.”
Tại sao Tân Hổ Lỗi lại dành quá nhiều thời gian để suy nghĩ về nhân vật Diêu Thẩm đang đóng chứ? Có phải ban đầu anh ấy muốn đóng vai Yến Thư Nghị không?
“Điều đó không khiến anh ta trở nên kiêu ngạo mà thực sự thích thú khi chia sẻ kiến thức của mình, nhưng anh ta cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, hay người để người khác làm theo ý họ mà không cần suy nghĩ phê phán. Anh ta có một ranh giới đạo đức rất mạnh mẽ, thanh gươm của sự đồng cảm mà anh ta mài dũa.”
Đôi mắt của Tân Hổ Lỗi nhìn thẳng vào mắt Diêu Thẩm, sự mãnh liệt tràn ngập dưới đôi mắt sâu tĩnh lặng. “Nhớ lấy.”
Diêu Thẩm sẽ nhớ mọi thứ về cuộc trò chuyện kỳ lạ này, đó là điều chắc chắn. Mọi thứ về Tân Hổ Lỗi dường như được sắp đặt cẩn thận để khiến cậu phải lo ngại.
“Tôi đoán Tân lão sư thực sự rất thích cuốn tiểu thuyết gốc,” Diêu Thẩm lẩm bẩm, vì chả biết nói gì hơn.
Tân Hổ Lỗi nhíu mày trong một khắc trước khi khuôn mặt anh trở nên bình tĩnh như mọi khi. “Tôi ước nó chưa bao giờ được viết.”
Tại sao mọi điều tên này nói đều điên khùng vậy?
Diêu Thẩm bối rối nhìn Tân Hổ Lỗi ăn xong mì của mình và đi về phía cửa. “Một số câu chuyện không phải để kể,” anh nói, mở cửa và để Diêu Thẩm tự lý giải những lời khó hiểu của mình.
[Xin chúc mừng Chủ nhân đã đạt 2% thân thiết với Quỷ vương. Đã mở khóa phần thưởng đầu tiên: loại bỏ hiệu ứng xui xẻo.]
– —
(1) Đây là một câu chuyện ngụ ngôn của Trang Tử, là tuyển tập những lời dạy của Thầy Trang, một bậc thầy và triết gia Đạo giáo. Nếu có cơ hội, tôi khuyên bạn nên đọc cuốn sách này vì nó a) rất sâu sắc, b) đôi khi rất vui nhộn. Bên cạnh đồ ăn, Hoành Thánh còn là tên gọi khác của Hỗn Độn, tức sự hỗn loạn nguyên thủy và được mô tả như một sinh vật không có khuôn mặt. Như bạn có thể thấy, câu chuyện ngụ ngôn rất hài hước này có nhiều tầng lớp.
Lời của editor: Hic tui phải đi tìm bản dịch sát nhất của câu chuyện ngụ ngôn này oải luôn, mong mn đọc sẽ hiểu nhaaa cũng thú vị lắm đó.