Bảy Người Chị Gái Phong Hoa Tuyệt Đại Của Tôi

Chương 76: Không biết


Long Ngạo Tuyết tâm tình lúc này vô cùng trầm cảm, muốn tìm một chỗ rúc vào mà khóc,

Cô trời sinh ra đã đẹp, tự cảm thấy nếu bỏ qua tính cách có hơi một chút xíu dở hơi ở ngoài, cũng khá thông minh a, chẳng những là khá, còn có thể tính là tiểu thiên tài đi.

Thế mà từ lúc quen biết tên Vương Thuật này, nhân sinh liền xoay một vòng, hoàn toàn là bị tên này tính toán sạch sẽ.

Thiếu chút nữa đem mình chơi xỏ tới chết al

Nhìn tên Vương vô lại đang cười gian xảo, Long Ngạo Tuyết cũng cười, nụ cười càng ngày càng khó coi.

Vương Thuật liền cảm thấy lần này bỏ mẹ, nhanh chóng chạy lại, đánh lạc hướng: “Đại thẩm, nơi này có một đứa trẻ tên là Tiểu Vũ, đại thẩm có biết không?”

“Tiểu Vũ?” Đại thẩm suy nghĩ một lát, Vương Thuật nhanh chóng bồi thêm một câu:”“Đúng rồi, hắn còn có một em gái, đã bị liệt…”

“Không biết”

Đại thẩm vừa nghe, sắc mặt biến đổi kịch liệt, nhanh chóng xoay người chạy đi.

Vương Thuật cảm thấy vô cùng kinh ngạc:”Long Ngạo Tuyết, cô có biết không?”

Long Ngạo Tuyết lắc đầu nói:”Tôi ít khi tới nơi này, cũng không biết”

“kỳ lạ! Vị đại thẩm kia chắc chăn biết, chẳng qua là không muốn nói.”

Vương Thuật có ánh mắt trộm cắp trời sinh, liếc mắt một cái liền biết có gì đó không đúng, vội vàng thúc giục Long Ngạo Tuyết, hai người vác balo hướng thôn quê phía trước đi tới.

Không lâu sau đó lại gặp được một ông lão, chắc khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, bởi do lao động vất vả, nhìn già cứ như bảy tám mươi tuổi, trên miệng còn ngậm một tẩu thuốc.

Vương Thuật quay lại nói với Long Ngạo Tuyết:”Mượn chút tiền.”

Long Ngạo Tuyết hỏi:”Để làm gì” nhưng vẫn móc từ trong balo ra hơn mười tờ tiền đưa cho Vương Thuật, Vương Thuật cầm tiền đuổi theo ông lão:” Ông lão, xin hỏi ông chút việc.”

Nói xong liền đem tiền nhét vào tay ông lão, tiếp tục hỏi:”Nơi này có một đứa nhỏ, mấy năm trước đi ra ngoài, trong nhà còn có một em gái bị bại liệt, nhà nàng ở đâu?”

Ông lão vừa nghe đến đó liền xoay người muốn chạy, kết quả bị Vương Thuật túm lại:”Ông già, nhận tiền không nói còn muốn chạy, hôm nay không nói ra đừng mong rời đi.”

Ông lão run run, lại nhìn số tiền cầm trong tay, quay bốn phía dòm ngó qua bốn phía rồi rất nhanh chóng nói:”Ta biết, là một đứa nhỏ tốt, đáng tiếc a…..Nhà đứa nhó đó ở phía cuối của thôn.”

Ông lão nói xong, giãy khỏi tay Vương Thuật nhanh chóng bỏ chạy, con mẹ nó nhanh thật a!l, vừa mới chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Nằm rãnh!

Vương Thuật ánh mắt đăm đăm, cùng long Ngạo Tuyết mang theo bao lớn bao nhỏ hướng về phía cuối thôn đi tới.

10 phút sau, hai người rẽ qua một con ngõ nhỏ, đi tới một căn nhà nhỏ cũ nát.

Căn nhà gần như sắp hỏng, gạch tường thủng lỗ chỗ, tường còn hơi nghiêng, không chừng chạm nhẹ một cái là sẽ đổ sụp.

“Cô đứng ngoài chờ, tôi vào bên trong xem.”

Vương Thuật nói với Long Ngạo Tuyết một câu, hướng phía căn nhà nhỏ mà đi, còn chưa kịp vào cửa, từ bên trong đi ra hai người trẻ tuổi, miệng ngậm tẩu thuốc, hướng phía Vương Thuật nói:

“Đứng lại.”

Đứng con c**I

Vương Thuật hai lần bị ông lão cùng đại thẩm kia chơi xỏ, sớm đã không nhịn nổi, hơn nữ theo như miêu tả đây là nhà Tiểu Vũ, không còn nghỉ ngờ gì nữa, Vương Thuật một bước lao tới, hai tay vung chưởng, hai cậu thanh niên kia còn chưa hiểu rõ ràng, đã quỳ gục bất tỉnh trên mặt đất, Vương Thuật bước vào sân.

Thật thê lương!

Toàn bộ sân đều mọc đầy cỏ dại, cùng nơi hoang vu không khác nhau là mấy, cuối sân có ba gian nhà gỗ, cửa phòng đều đã cũ nát, nửa mở nửa đóng, từ trong phòng phát ra một mùi nấm mốc khó ngửi.

Vương Thuật đột nhiên có cảm giác nhói đau trong tim, giống như tia chớp lao nhanh vào trong phòng.

Nhìn thấy tình cảnh trong phòng, Vương Thuật cảm giác như ngã vào hố băng, cả người phun trào cảm giác muốn giết người.

Long Ngạo Tuyết theo sát ngay phía sau Vương Thuật, còn chưa có đi vào trong phòng đã chấn động, cảm giác khí lạnh trong phòng lưu chuyển cuồn cuộn, dường như là trải nghiệm tiến nhập mùa đông băng giá thấu xương.

Vương Thuật? Long Ngạo Tuyết theo sát ngay phía sau.

Bên trong căn nhà tồi tàn, phía đông có một chiếc giường ngay cạnh lò sưởi, gian giữa cũ nát không kém là một cái bàn gõ, trên mặt bàn là hai chiếc máy tính cũ nát.

Sau bàn là một cái ghế gỗ, trên ghế ngồi có một cô gái gầy như que củi, tiều tụy vô cùng, gầy yếu như người ốm bệnh liệt giường vài năm, hai con mắt vốn dĩ sáng mà nay lại ảm đạm vô thần, đang chuyên chú nhìn vào màn hình máy tính.

Lúc Vương Thuật tiến vào, cô gái nhỏ vẫn không nghe thấy, mí mắt đều không có chuyển động một chút, dường như trong ánh mắt của nàng, mọi thứ đều đã chết.

Mang lại cho Vương Thuật cái cảm giác giết người bùng cháy ấy, chính là trên đùi cái cô gái gây như que củi ấy, có mấy sợi dây dừng cột chặt cô gái nhỏ vào cái ghế…..

“Súc sinh” Vương Thuật trong mắt hiện lên tia máu.

Nếu như đứng đối diện với ánh mắt của hắn hiện giờ, sẽ phát hiện ở trong sâu thẳm con mắt của hẳn, có hai luồng lửa nhảy lên.

Sau lưng Vương Thuật hiện lên một đầu Huyết Lang (bóng con chó sói có bộ lông màu máu) như ẩn như hiện, tựa hồ đang giãy dụa thoát khỏi khống chế của Vương Thuật để ra ngoài.

“Vương Thuật, bình tĩnh.”

Long Ngạo Tuyết chưa từng nhìn thấy dáng vẻ kh ủng bố như thế này của anh trước đây, giống như trước mặt cô không còn là con người, mà là một đầu động vật hoang dại từ thời xa xưa.

“Tránh ra.”

Vương Thuật bước ra khỏi gian nhà, hai chân bước ra cái sân trước cửa.

Tội nghiệp hai cu cậu thanh niên, còn đang hồ đồ nằm ở đó, bọn họ chắc hắn không hề nghĩ tới, hôm nay là ngày cuối cùng được sống.

Vương Thuật tóm lấy cổ chân hai cậu thanh niên, trực tiếp giống như kéo hai con chó vào trong viện, tay trái nhặt lên một tảng đá, hung ác nện mạnh về phía đầu cậu thanh niên.

Đứng bên cạnh Long Ngạo Tuyết quá sợ hãi:” Vương Thuật, anh không thể dựa vào Hắc Long Lệnh lạm sát người vô tội!”

“Cút! ông đây muốn giết người, ai dám cản trở.”PhanhI!

Vương Thuật vung tay lên, hất Long Ngạo Tuyết ra, tảng đá trong tay nện về phía đầu cậu thanh niên, đầu óc nát bét chết ngay tại chỗ.

Ba!

Vương Thuật tay trái động một chút, người thanh niên còn lại kia cũng chết trong vũng máu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận