Bề Tôi Dưới Làn Váy - Nhiễm Nhĩ

Chương 28


[28] Bạch Tiểu Đường quyến rũ Alpha

Dường như trong một đêm trời lạnh đi, lúc Bạch Tiểu Đường mở mắt rùng mình một cái, loáng thoáng nghe thấy Thường Hành nói chuyện với bác sĩ.

Đơn giản là tránh cho Omega bị kì phát tình ảnh hưởng cùng với một ít lời khuyên linh tinh vụn vặt. Thường Hành nghe rất nghiêm túc, còn cầm bút máy viết vài chữ. Bạch Tiểu Đường nhoài ra mép giường vểnh tai nghe một lát, lúc cửa sổ bị cuồng phong thổi vang lên loảng xoảng mới khàn giọng gọi tên hắn.

“Tiểu Đường.” Thường Hành vọt đến bên giường bế cậu lên, “Lạnh không?”

Bạch Tiểu Đường chui vào lòng hắn thở dài: “Lúc nào chúng ta về nhà?”

Thường Hành do dự: “Hay là ở bệnh viện một ngày nhé?”

Cậu nghe vậy lắc lắc đầu, túm ngón tay Thường Hành nhẹ giọng nói: “Về đi, chuyện tẩu tử và anh Cửu vẫn cần chúng ta giúp đỡ, không thể trì hoãn.”

“Nhưng cũng không thể ép em chịu đựng.” Thường Hành trách cứ trừng mắt nhìn cậu một cái, “Cũng không thể tiêm thuốc ức chế, ảnh hưởng lớn cho cơ thể em.”

Bạch Tiểu Đường mím môi không hé răng, lúc hắn giúp cậu mặc quần áo xong cậu mới ngập ngừng nói: “Em xin lỗi.”

Thường Hành đang cài cúc áo dừng một chút, cúi đầu hôn cậu: “Tiểu Đường của anh càng ngày càng ngoan.”

“Trước kia em không uống nhiều thuốc ức chế thì tốt rồi…” cậu siết chặt ống tay áo nhẹ giọng nói, “Thường Hành, anh nói cho em đi, có phải bởi vì em uống thuốc ức chế quá nhiều…”

Thường Hành lại cười cắt lời cậu: “Đừng nghĩ vớ vẩn.”

Bạch Tiểu Đường ngơ ngẩn nhìn mặt hắn, lại nhích đến gần cọ cổ Thường Hành, nói một lúc lâu, vẫn là một câu: “Em xin lỗi.”

“Đã nói em đừng nghĩ vớ vẩn rồi.” Thường Hành xách cậu lên ôm vào trong lòng vỗ mông, “Em chưa mang thai không liên quan đến thuốc ức chế.”

“Nhưng… Nhưng chúng ta đã làm nhiều lần như vậy…” mắt Bạch Tiểu Đường ầng ậc nước mắt, “Bây giờ kì phát tình của em vẫn chưa ổn định, sau này phải làm thế nào?”

“Kì phát tình của em không ổn định không trách em, là anh mù quáng đưa em đến sòng bạc, còn chỗ này…” hắn vuốt bụng cậu hừ hừ một tiếng, “Em cũng chưa thật sự ngủ với anh được mấy lần, anh ít bắn vào trong, đương nhiên xác suất mang thai cũng thấp.”

Bạch Tiểu Đường bất an xoay người: “Thật à?”

“Đương nhiên là thật.” Thường Hành thầm thở dài, ấn đầu cậu vào cổ mình.

Nhưng sao không liên quan được?

Nếu không phải lần này kì phát tình của Bạch Tiểu Đường có vấn đề, Thường Hành vẫn không biết trước kia cậu dùng thuốc ức chế ảnh hưởng cho sức khỏe, sợ là phải dưỡng lâu mới có thể mang thai. Nhưng Bạch Tiểu Đường quá nhạy cảm, Thường Hành chỉ cần biểu hiện ra một tia chần chừ cũng bị cậu phát giác ra manh mối. Cũng may hắn ý thức được điểm này, vừa lừa vừa gạt đưa cậu về nhà.

Bạch Tiểu Đường khỏe hơn, mơ màng ngồi ở phòng khách. Thường Hành sợ cậu rời khỏi chất dẫn dụ của mình là khó chịu nên ngồi cạnh cậu chậm rãi lau súng, lau xong cầm dao nhỏ nghiêm túc khắc một chữ “Đường” lên báng súng.

“Thế nào?” hắn đưa khẩu súng cho Bạch Tiểu Đường xem.

Cậu sờ chữ vừa mới khắc, lấy con dao trong tay Thường Hành, khắc một chữ “Hành” xiêu xiêu vẹo vẹo lên súng của mình.

“Aiz.” Bạch Tiểu Đường không hài lòng, “Em khắc không đẹp.”

“Đẹp lắm.” Thường Hành lấy dao trong tay cậu, đặt lên bàn, lại cầm tay cậu vuốt ve, “Anh rất thích.”

Bạch Tiểu Đường ngồi giữa hai chân hắn ngáp một cái, đầu ngón tay lướt qua chữ “Đường” ở súng của Thường Hành, lại xoay người cắn cổ đối phương, như là lưu lại dấu hiệu trên người hắn.

Thường Hành thấy cậu cắn tập trung, đỡ gáy Bạch Tiểu Đường hỏi: “Sao bỗng nhiên em nghĩ đến chuyện sinh con thế?”

“Bởi vì lúc kì phát tình dễ mang thai nhất.” giữa mày cậu tràn đầy đau thương, “Chúng ta làm nhiều lần như vậy, nhưng… nhưng em…”

“Cho nên em cảm thấy thuốc ức chế có vấn đề, không chịu tiêm?” Thường Hành buồn bực nhéo gáy cậu.

“Chẳng lẽ không phải à?” Bạch Tiểu Đường đột nhiên ngẩng đầu, bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào mắt Thường Hành, “Anh đừng an ủi em, em biết hết, lúc trước thuốc ức chế gây ảnh hưởng quá lớn cho em, dù trong kì phát tình em cũng cũng rất khó…”

Thường Hành chưa đợi cậu nói xong đã hôn, vuốt ve phần hông mảnh khảnh của Bạch Tiểu Đường: “Khó thì sao, khó anh cũng có thể làm em lớn bụng.”

Bạch Tiểu Đường nghe vậy người run rẩy, túm ống tay áo Thường Hành không kìm lòng được, vươn hai ngón tay ở trước mặt hắn làm một số “hai”.

“Cắm cắm…” cậu vùi trong lòng Thường Hành hừ hừ, “Em muốn cắm.”

“Không được.” Thường Hành từ chối thẳng thừng, “Cắm nữa lại đi tiêm thuốc ức chế.”

Bạch Tiểu Đường sợ hãi rụt cổ, ôm cánh tay Thường Hành lắc đầu nguầy nguậy, cầm súng nói sang chuyện khác: “Chuyện nhà họ Thiệu giải quyết thế nào?”

“Ý của đại ca là kết hôn, có tin tức không chừng có thể kích thích tẩu tử về, thứ hai là chúng ta phải ra tay ở hôn lễ.” Thường Hành nói xong nhìn Bạch Tiểu Đường, “Em đừng đi, anh sợ em bị thương.”

Cậu nhướng mày hừ lạnh, cướp lấy súng trong tay Thường Hành: “Em nào có dễ bị thương như vậy chứ?”

“Anh xin em được chưa?” Thường Hành thở dài, “Tiểu Đường, có em anh sẽ phân tâm.”

Bạch Tiểu Đường không cam lòng ném khẩu súng lên bàn, nhìn chằm chằm hắn thật lâu mới nhỏ giọng: “Anh cẩn thận một chút.”

“Không cẩn thận sao được?” Thường Hành liếc mắt nhìn cậu, “Nếu anh bị thương, người đau lòng không phải em sao?”

Bạch Tiểu Đường nghe xong lời này không nhịn được cười rộ lên, ngồi giữa hai chân hắn khảy cúc áo đối phương, lòng lại ngứa ngáy, duỗi hai ngón tay lắc lắc trước mặt Thường Hành.

“Không cắm.” hắn giơ tay đánh mông cậu mấy cái, “Trước kia không muốn thân thiết với anh, giờ mới biết hối hận à?”

Bạch Tiểu Đường ngượng ngùng gật đầu, kéo vạt áo cọ cọ.

“Đừng giả vờ đáng thương.” Thường Hành lạnh mặt hừ hừ, nhích lại gần hôn cậu một cái, “Anh sẽ không mềm lòng.”

Cậu vội vàng dán qua ôm cổ hắn cọ, chân cũng vắt bên hông đối phương: “Thường Hành…”

Hắn không tự chủ được thò tay vào quần cậu, cởi chỉ còn quần lót mới phản ứng lại, buồn bực nhấc mắt cá chân của cậu ấn cậu xuống sô pha cắn gáy: “Còn quyến rũ anh à?”

Bạch Tiểu Đường bị cắn người run run, cuối cùng ngoan ngoan nằm bò bất động, chỉ uất ức dùng mũi chân cọ mu bàn tay Thường Hành.

“Rõ ràng em biết nếu kì phát tình không ổn định lại phải tiêm thuốc ức chế, sao còn muốn anh cắm?” Thường Hành không nhịn được ôm cậu vào lòng, “Bạch Tiểu Đường, em lại bắt đầu nghịch ngợm có phải không?”

Bạch Tiểu Đường ngồi giữa háng Thường Hành cúi đầu, hồi lâu mới khàn giọng nói: “Em muốn anh.”

“Không phải ngày nào anh cũng ở bên em à?” hắn nghe mà mềm lòng, nhéo mặt cậu, “Nhưng kì phát tình không ổn định như vậy, nếu trách thì trách anh, là anh cắm em thành như vậy.”

“Sớm biết sẽ gặp anh thì em đã không uống thuốc ức chế.” Bạch Tiểu Đường khổ sở lẩm bẩm tự nói.

“Tiểu Đường, lời này của em không đúng.” Thường Hành không nhịn được bật cười, “Không ai biết mình sẽ vào lúc nào, ở đâu gặp được người nào, như ngày em gặp được anh đó, em có nghĩ đến ngày chúng ta tạo kết không?”

Bạch Tiểu Đường ngoan ngoãn lắc đầu.

“Nếu không biết thì em tự trách làm gì?” Thường Hành nói càng thêm bất đắc dĩ, “Không bằng trách anh đi, cứ muốn khiến em phát tình.”

Cậu gãi gãi đầu, suy tư một lúc lâu mới há miệng cắn cổ Thường Hành, vừa cắn vừa nói: “Trách anh.”

“Ừ, đều do anh.” trên mặt hắn tràn đầy ý cười dịu dàng, hắn xoa đầu Bạch Tiểu Đường, “Còn nói muốn giúp ca ca và tẩu tử cái gì, chuyện của mình đã giải quyết xong đâu.”

Bạch Tiểu Đường vội vàng đứng dậy, nóng vội hỏi: “Hôn lễ vào ngày nào thế?”

“Qua Tết mà.” Thường Hành lại ấn cậu vào lòng, “Hơn nữa đây là lần đầu chúng ta cùng nhau ăn Tết, em muốn ăn gì?”

Cậu nghe vậy thì thầm: “Còn ăn cái gì được nữa… Ngày lễ ngày Tết toàn mấy món đó mà?”

Thường Hành nghĩ thấy cũng đúng, không hỏi thêm, nhân lúc chưa đến ngày Tết phát tiền công cho công nhân ở bến tàu, lại xử lí hết mấy vụ làm ăn, lúc này mới đưa Bạch Tiểu Đường quay về nhà chính.

Dường như nhà họ Thường không có chút không khí ăn Tết nào, thậm chí là hơi âm trầm. Bạch Tiểu Đường theo về, nơi Thường Hành ở mới náo nhiệt lên chút, chẳng qua một ngày Lan Tiểu Xuyên chưa về nhà, sắc mặt Thường Cửu vẫn chưa tốt.

Bạch Tiểu Đường chờ mong năm mới. Thường Hành đi du học quá nhiều năm đã không nhớ rõ ngày Tết thế nào, cậu nhân một ngày tuyết ngừng, kéo hắn ra cửa xem kịch.

Gần cuối năm, Lê Viên chỉ diễn mấy vở kịch cũ kỹ, quần chúng náo nhiệt đương nhiên là ồn ào. Cậu ngồi bên bàn, hai chân gác lên đầu gối Thường Hành sưởi ấm, không ngừng cắn hạt dưa, tự ăn một hạt lại nhét một hạt vào miệng Thường Hành.

Thường Hành là công tử lâu chưa về nước, nghe《Ba lần đánh Bạch Cốt Tinh》cũng mê mẩn được, nước trà cũng không uống, Bạch Tiểu Đường đến gần nói mới cảm thấy khát, vội vàng cầm tay cậu ừng ực uống một cốc, lại tập trung tinh thần xem kịch trên sân khấu.

“Về nhà em hát cho anh.” Bạch Tiểu Đường nhìn dáng vẻ này của Thường Hành thì cười cong cả eo, “Những bài này em biết hết.”

“Vậy thì tốt quá, không cần tốn tiền ra ngoài.” Hắn ôm cậu cảm khái, “Đóng cửa lại nghe Omega của mình xướng khúc, còn làm thập bát mô được đúng không…”(*)

(Thập bát mô: bài hát mười tám cái sờ nổi tiếng của Vi Tiểu Bảo trong Lộc Đỉnh Kí)

Bạch Tiểu Đường nghe vậy tức giận dùng chân đá cẳng chân Thường Hành: “Cả ngày chẳng đứng đắn gì, em thấy anh ở Pháp chẳng học được cái gì hay ho cả!”

“Chỉ nói như vậy với em.” Hắn ôm chặt cậu, lại gác cằm ở đầu vai Bạch Tiểu Đường, xem võ sinh diễn Tôn Ngộ Không bổ nhào, nhìn đến chỗ xuất sắc vừa vỗ tay vừa trầm trồ khen ngợi.

Bạch Tiểu Đường ở Lê Viên xem diễn như vậy mấy chục lần, đã không có cảm giác mới mẻ, nhưng xem dáng vẻ kích động của Thường Hành thì thấy thú vị, chui vào lòng hắn cọ tới cọ lui, lại bưng trà lại rót nước, cười người cũng run.

“Anh tưởng em có lòng tốt đưa anh đi xem kịch.” Thường Hành buồn bực xoa đầu cậu, “Hóa ra là muốn cười anh.”

“Chưa từng thấy anh như vậy,《Tây Du Ký》thôi mà.” Bạch Tiểu Đường cười cong cong mi mắt, “Lộn nhào mấy cái anh đã vui vậy rồi.”

“Sao anh lại chưa đọc lần nào nhỉ?” Thường Hành ôm cậu hôn hôn, “Nhưng nay khác xưa mà, anh về nước còn kết hôn, có em, ngay cả《Ba lần đánh Bạch Cốt Tinh》 nghe cũng thấy khác.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận