Trên đời này nào tìm được Omega biết làm ầm ĩ hơn Bạch Tiểu Đường, Thường Hành xoa đầu cậu nhận mệnh thở dài.
Nhưng lúc ngủ Bạch Tiểu Đường rất ngoan, vùi vào trong lòng hắn không rời, như là không có hắn là không ngủ được, cố chấp vùi trong lòng đối phương. Nói trắng ra là ham muốn chiếm hữu quấy phá. Thường Hành thì rất thích thấy dáng vẻ Bạch Tiểu Đường ghen, chung quy cậu cũng hung dữ, bắt được ai là cắn người đó, bị chọc giận thì Alpha của mình cũng dám ôm cắn. Nói ngắn gọn thì Bạch Tiểu Đường là được chiều đến to gan, Thường Hành thích cậu, cậu không sợ, dù sao làm ầm ĩ thế nào cũng có thể giải quyết trên giường, hơi ngoan là hắn đã hết cách với cậu, trừ phi ép Thường Hành nóng nảy, bị cắm không xuống giường nổi thì cậu mới yên tĩnh mấy ngày.
Nhưng chưa đến ba ngày cậu lại tung tăng nhảy nhót ầm ĩ khắp nơi, Thường Hành muốn quản cũng không được, không ngờ lúc mắng Bạch Tiểu Đường còn nhào vào trong lòng. Hắn bị cậu ôm chặt, vừa đấm vừa xoa cuối cùng đầu hàng vẫn là hắn.
Đôi khi Thường Hành cũng buồn bực, cảm thấy mình vô pháp vô thiên lúc du học dường như chuyển dời hết lên người Bạch Tiểu Đường, mình thì đi sau cậu lo lắng hãi hùng, cả ngày quấn lấy cậu, sợ cậu không để ý đến mình.
Cho nên —— Thường Hành ôm Bạch Tiểu Đường oán hận nghĩ, đáng gặp phải Omega như vậy, trợn trắng mắt rồi cũng chỉ có thể lẽo đẽo đi theo.
Bạch Tiểu Đường ở trong mộng trở mình, áo ngủ cuốn lên lộ ra cái bụng nhỏ trắng nõn.
Thường Hành vội vàng nhẹ tay nhẹ chân giúp cậu dém chăn, dém xong lại cảm thấy mình làm một Alpha bị Omega chà đạp nói ra lại mất mặt, nằm bên cạnh Bạch Tiểu Đường cố nén không ôm eo cậu.
“Thường… Thường Hành…” cậu nói mớ trong lúc ngủ mơ.
Trong lòng Thường Hành tức khắc chỉ còn một mình Bạch Tiểu Đường, mặc kệ có mất mặt không, ôm cậu sung sướng nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau lúc Bạch Tiểu Đường dậy, Thường Hành đã đến bến tàu xem hàng hóa, không biết tuyết lại rơi tự bao giờ, lò sưởi tường trong phòng khách vẫn đang đốt lửa, cậu đoán là hắn sai hạ nhân đốt, sợ lúc cậu dậy lại lạnh.
Cậu rửa mặt xong mặc áo bông thật dày, lại đeo chụp tai, lúc này mới giơ dù chậm rãi đi ra ngoài phòng. Cậu muốn ra cửa mua đồ Tết, vừa đi vừa nhớ đến Thường Hành, bất tri bất giác đã đi đến bến tàu. Cậu run lên, lại mất tự nhiên đứng tại chỗ một lát, cuối cùng mới chịu đi tìm Thường Hành.
Bạch Tiểu Đường không thể không thừa nhận mình càng ngày càng ỷ lại vào hắn, cảm giác đồng cam cộng khổ dung nhập cốt nhục, làm cậu tựa như điên đi theo Thường Hành chạy loạn khắp thế giới.
Tuyết vẫn đang rơi, cậu thấy giơ dù phiền, thu dù đội tuyết đi bộ đến nhà kho.
Thường Hành đang đứng trên nền tuyết xem hàng, cũng không bung dù, đi theo mấy Beta xuyên qua mấy thùng hàng, biểu tình tư thái không khác gì đại ca, có cảm giác sát phạt quyết đoán tàn nhẫn, như một người khác hẳn so với khi ở nhà.
Bạch Tiểu Đường nhìn mà lòng nóng lên, hai chân mềm nhũn hận không thể lập tức bám lấy Thường Hành cọ cọ. Cậu không cảm thấy lạnh, chạy đến bến tàu, chớp mắt té ngã, lại ngẩng đầu liếc mắt một cái nhìn thấy hắn vào trong xe, tức khắc lòng nóng như lửa đốt bò dậy, ai ngờ hắn lại xuống xe, đi đến kho hàng cởi áo ngoài đưa cho người khác.
Bạch Tiểu Đường nghi ngờ nhìn một lúc lâu, phủi tuyết trên người đi, chờ Thường Hành ngồi xe đi mới lảo đảo chạy tới xem. Hóa ra ở bến tàu có một cô nhi, hắn để lại quần áo và tiền, còn có mấy miếng bánh ngọt nóng hầm hập.
Hốc mắt cậu nóng lên, Alpha của cậu vừa dịu dàng vừa bá đạo, tốt hơn bất kì ai trên thế gian này. Bạch Tiểu Đường nghĩ đến đây cũng muốn đến chỗ người kia, lại có giọng nói xen lẫn trong tiếng gió.
Giọng nói kia Bạch Tiểu Đường rất quen thuộc, là Thiệu Lan.
“Này!” Thiệu Lan bung dù lén la lén lút đến bên cạnh cậu ta, “Đừng diễn nữa, đưa đồ cho tôi.”
“Cô nhi” nhảy lên khỏi đất, đưa áo khoác của Thường Hành cho Thiệu Lan, lại nghênh ngang gặm bánh ngọt lấy tiền chạy lấy người.
Nghi vấn trong lòng Bạch Tiểu Đường về lí do vì sao trên người Thiệu Lan có mùi của Thường Hành toàn bộ tan thành mây khói, chân tướng làm cậu vừa vui mừng vừa phẫn nộ. Cử chỉ thiện ý của Alpha nhà mình bị Thiệu Lan lợi dụng, cậu tức giận đến độ người run run, vừa hay trước khi ra ngoài mang theo súng, cậu đi theo Thiệu Lan.
Gió tuyết vù vù, Thiệu Lan cầm áo khoác của Thường Hành say mê ngửi dọc đường, Bạch Tiểu Đường thì thở hổn hển, cố nén không làm lộ dấu vết, nhưng ngón tay cầm súng siết chặt rất nhiều lần, mỗi lần đều vất vả nhịn xuống, mãi đến khi Thiệu Lan quẹo vào một con hẻm tối tăm, cậu mới giơ súng đi theo. Tuyết đọng thật dày làm Bạch Tiểu Đường như con mèo lặng yên không một tiếng động tới gần Thiệu Lan, nhân lúc đối phương si mê ôm áo khoác đột nhiên nhào qua, hung tợn ấn đầu cậu ta lên tường.
“Là… là anh à?” Thiệu Lan đầu tiên là hoang mang giãy giụa, lại ác độc bật cười, “Anh à, chung quy anh vẫn không tin Thường Hành, còn biết theo dõi cơ đấy.”
“Tao tin hay không liên quan gì đến mày với anh ấy?” Bạch Tiểu Đường không bị khiêu khích, chĩa súng vào đầu Thiệu Lan cười nhạo, “Cho dù tao vô dụng thì cũng mạnh mẽ hơn loại người lợi dụng lòng tốt của người khác như mày.”
“Anh thấy rồi?”
Bạch Tiểu Đường khinh thường đạp Thiệu Lan một cái: “Đê tiện.”
Thiệu Lan ngã ngồi trên tuyết, nắm chặt áo khoác của Thường Hành thê lương cười: “Đúng vậy, tao đê tiện đấy! Nhưng mày không biết nhà họ Thiệu chúng ta đã không sống nổi nữa rồi, nếu không liên hôn với nhà họ Thường, ở Thượng Hải một ngày cũng không sống nổi, cho nên tao phải trói buộc Alpha của nhà họ Thường. Thường Cửu cũng được, Thường Hành cũng thế, chỉ cần cưới tao, ai cũng được.”
“Không sống được cũng là chúng mày gieo gió gặt bão.” Bạch Tiểu Đường cười khinh thường gạt lớp tuyết đọng trên súng, “Lòng tham không đáy rắn nuốt voi, trước kia tạo nghiệp giờ bị quả báo, chấp nhận số phận đi.”
“Chấp nhận số phận?” Thiệu Lan nghe vậy trong mắt bỗng nhiên bốc cháy lên sự bướng bỉnh, “Tao sẽ không chấp nhận, vì sao mày có thể gả cho Thường Hành, tao thì không được?”
“Mày…” Bạch Tiểu Đường dùng súng chĩa vào thái dương Thiệu Lan, gằn từng chữ một nói, “Không xứng.”
Thiệu Lan ôm áo Thường Hành cuộn tròn trên tuyết run bần bật, như là điên dại, ngây ngốc ngửi mùi của Alpha, lại ngẩng đầu gào lên với cậu: “Mày có bản lĩnh thì nổ súng đi! Tao muốn xem Thường Hành có thể sống cả đời với một thằng tay dính máu như mày hay không!”
Bạch Tiểu Đường không ngờ Thiệu Lan lại đề cập đến chuyện này, ngây người. Dù cậu ác thế nào, muốn báo thù đến mấy, thật ra tay cậu chưa dính máu, mỗi lần xuống tay đều bởi vì đủ loại lý do mà không giải quyết được, tuy rằng chém không ít Alpha, nhưng đều không đủ trí mạng, cho nên Thiệu Lan nói bậy nói bạ chọc trúng tim đen của cậu.
“Sợ chứ gì?” Thiệu Lan thấy cậu sửng sốt thì đắc ý cười ha hả, “Anh hai à, mày đoán xem, nếu Thường Hành biết mày giết người còn yêu mày nữa không? Dù anh ta còn yêu mày, mà một thằng tội phạm giết người như mày còn không biết xấu hổ ở bên cạnh anh ta được không?”
Bạch Tiểu Đường cầm súng lảo đảo lui về phía sau vài bước, gương mặt Thường Hành không ngừng chớp nhoáng trước mắt cậu. Cậu nháy mắt hoảng sợ, yêu càng sâu, băn khoăn càng nhiều, Bạch Tiểu Đường đời này cơ hồ không sợ gì, chuyện lo lắng duy nhất là rời xa Alpha của mình, dù vì lý do gì cậu cũng sợ vô cùng.
Nhưng mà Bạch Tiểu Đường ngây người cho Thiệu Lan cơ hội phản kích. Cậu ta nhảy lên, đầu tiên là dùng áo của Thường Hành trùm đầu cậu, lại đá bay súng trong tay cậu đi, móc con dao nhỏ trong túi cách áo đâm cho anh mình một nhát, thấy máu mới điên điên khùng khùng chạy đi.
Mà Bạch Tiểu Đường thì lảo đảo đi vài bước, lưng tựa vào mặt tường lạnh băng chậm rãi ngồi xuống đất, cái áo che khuất đầu bị gió lạnh cuốn lên, lộ ra phần gáy máu tươi đầm đìa.
“Thường… Thường Hành…” cậu che tuyến thể bị thương giãy giụa bò về trước, “Thường Hành…”
Đó là chỗ cậu bị hắn đánh dấu, cũng là tượng trưng cho sự kết hợp của họ. Tình cảm của Bạch Tiểu Đường và Thường Hành nảy mầm tại đây, lần này bị thương tựa như dùng dao tàn nhẫn tróc Alpha khỏi thân thể và linh hồn cậu.
“Không muốn…” Bạch Tiểu Đường sợ hãi mở to hai mắt, đập vào mắt chỉ là gió tuyết vô tình, “Đừng bỏ em… Thường Hành…”
Con hẻm trống rỗng tựa hồ có tiếng ô tô bóp còi. Cậu tuyệt vọng nằm trên nền tuyết nức nở, áo khoác còn đầy mùi chất dẫn dụ của Thường Hành, tựa như cái ôm của hắn. Bạch Tiểu Đường giãy giụa dùng ngón tay dính đầy máu tươi ôm nó, chưa kịp đắp lên người mình đã hôn mê bất tỉnh trong cơn đau.
Cùng lúc đó, Thường Hành trên đường về nhà lòng không yên, cứ cảm thấy đã xảy ra chuyện gì, thúc giục tài xế lái xe nhanh, ước gì mọc cánh bay về nhà mới an tâm. Nhưng về nhà lại không thấy bóng dáng Bạch Tiểu Đường đâu. Hắn nhớ rõ trước khi cậu ngủ từng nói muốn ra cửa mua đồ Tết, đành lái xe tìm kiếm khắp đường, không thu hoạch được gì, hoảng sợ.
Không hiểu sao, Thường Hành bỗng nhiên cảm thấy ngực quặn đau, kiểu cảm xúc vi diệu lại khó có thể nắm lấy bỗng nhiên xuất hiện không lý do, lại lướt qua trong giây lát, nhưng đủ để cho Alpha hiểu rõ Omega của mình đã xảy ra chuyện.
Tuyết càng rơi càng lớn, lái xe còn không bằng đi đường. Thường Hành đỗ xe ở ven đường nôn nóng gọi tên Bạch Tiểu Đường, lại gian nan chạy trên nền tuyết, thoáng nhìn thấy một bóng dáng vọt ra ngoài hẻm, dường như là Thiệu Lan. Tim Thường Hành vọt lên cổ họng, không chút nghĩ ngợi vọt qua, chưa tới gần hẻm đã bị mùi chất dẫn dụ trộn lẫn mùi máu làm cho lảo đảo.
“Tiểu Đường… Tiểu Đường của anh…” hắn thốt lên vài tiếng từ kẽ răng, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía vũng máu nơi xa, trước mắt mơ hồ, cảnh tượng như là bị bọc một tầng máu.
Bạch Tiểu Đường an tĩnh quỳ rạp trên đất, nửa người bị tuyết che đậy, gáy vẫn đang đổ máu.
“Tiểu Đường…” Thường Hành quỳ gối trên nền tuyết bế cậu lên, bị cơ thể lạnh lẽo của cậu dọa sợ tới mức nói năng lộn xộn, “Bạch Tiểu Đường, em đừng làm anh sợ!”
Cậu không phản bác, mặt tái nhợt không hề có chút huyết sắc, hô hấp cũng nhẹ như thể tùy thời sẽ biến mất.
“Bạch Tiểu Đường, nếu em dám chết…” hai mắt Thường Hành tràn ngập tơ máu, hắn cắn răng bế cậu lên chạy về xe, “Ông đây sẽ đi chết cùng em.”
Cậu mất máu quá nhiều không đáp lại, chỉ dựa vào bản năng vùi trong lòng ngực ấm áp của Thường Hành.