Hắn ôm tay nhìn người đang bò lên chân mình, than thở: “Thật sự biết sai rồi?”
Bạch Tiểu Đường gật đầu, ngồi trên hông Thường Hành cọ cọ.
“Sao em có thể quậy đến như vậy?” hắn nhéo quai hàm cậu cảm khái, “Anh cũng không muốn ép em, chỉ vài chuyện muốn tốt cho em thôi, sao em lại không nghe lời? Giỏi thật đấy, hôm nay còn lừa tẩu tử ra ngoài, em biết bởi vì chuyện này mà anh bị anh Cửu mắng bao lâu không?”
“Em xin lỗi.” thái độ nhận sai của Bạch Tiểu Đường rất tốt, “Đều là em sai.”
“Đừng xin lỗi.” Thường Hành hừ lạnh, nói, “Giải thích cho anh, vì sao không nghe lời?”
Cậu ấp úng một lúc lâu, bỗng nhiên nhào lên làm bộ muốn hôn Thường Hành. Hắn xụ mặt đẩy cậu ra, không nói lời nào không cho cậu hôn.
“Em… trước kia em nói em nghịch ngợm…” cậu thấy Thường Hành không chịu hôn mình, rơi vài giọt nước mắt, “Ngày kết hôn em nói… em chỉ là không nhịn được, trước kia lúc chưa kết hôn em vẫn băn khoăn, sợ anh không cần em nữa. Giờ em biết anh yêu em, cảm thấy quậy thế nào anh cũng không giận, cho nên…”
“Cho nên em dốc hết sức chọc anh giận?” Thường Hành cắt ngang lời cậu, thở dài, “Cục cưng, em quậy thế nào cũng được, dù sao anh không thể nhẫn tâm mắng em, nhưng tẩu tử mới mang thai vẫn chưa ổn định, sao em lại tùy tiện đưa ra ngoài xem kịch chứ?”
“Em sai rồi…” Bạch Tiểu Đường xoa mắt vùi vào lòng hắn, khổ sở nói, “Nhưng mà anh không chơi với em.”
Hắn ho khan một tiếng, xấu hổ giải thích: “Anh nghe《Tây Du Ký》 hoặc là《Trận trường bản》cũng được, đổi thành《 Ngọc Đường xuân 》là anh buồn ngủ.”
Bạch Tiểu Đường nghe vậy buồn bực quay đầu, gác đầu lên vai Thường Hành thì thầm: “Vậy anh đưa em đến sòng bạc đi, em muốn ở bên anh.”
“Không được!” hắn thẳng thừng từ chối, “Đến sòng bạc anh càng không quản được em, đến lúc em bị bắt nạt thì làm thế nào?”
“Em mang súng…” Bạch Tiểu Đường còn chưa lời dứt đã bỗng nhiên vui vẻ ngồi bật dậy, “Thường Hành, anh mặc đồng phục cho em xem được không?”
“Sao em còn nhớ chuyện này?” hắn dở khóc dở cười lắc đầu.
“Em muốn xem, Thường Hành anh mặc cho em xem đi.” Bạch Tiểu Đường cố chấp, quấn lấy hắn một hai bắt hắn mặc quần áo đồng phục của sòng bạc. Thường Hành không lay chuyển được cậu, miễn cưỡng đồng ý, nhưng chỉ mặc một lần.
“Nói rồi đấy nha, ngày mai đưa em đến sòng bạc.” hắn cao hứng cong mi mắt, treo trên người Thường Hành tính toán, “Anh phải mặc bộ đấy chơi em.”
Hắn đang ôm cậu đi vào phòng ngủ, nghe vậy chân lảo đảo: “Nếu em muốn thân thiết thì vì sao tối hôm qua không cho anh làm?”
“Sưng lên rồi mà.” Bạch Tiểu Đường nhăn mũi lại, “Ngày mai mới được, đêm nay anh cũng nhịn đi.”
Thường Hành giận ngứa cả răng, ôm Bạch Tiểu Đường ngủ một đêm, ở trong mộng chơi cậu mấy trăm lần.
Ngày hôm sau lúc tỉnh cậu ngoan ngoãn nằm trong lòng Thường Hành một lát, chắc là biết mình đùa quá trớn, sợ hắn lại giận. Thường Hành nhắm mắt giả bộ ngủ, chờ cậu không nhịn được quậy, ai ngờ cậu trừ sột soạt cọ cọ cũng không làm chuyện gì khác.
Tối hôm qua hai người họ không thân thiết, vẫn mặc quần áo ngủ. Bạch Tiểu Đường thích cảm giác da thịt tiếp xúc, cọ tới cọ lui đá văng quần, lại thò tay vào vạt áo Thường Hành, đầu ngón tay thăm dò háng hắn.
Tinh lực của Thường Hành tốt hơn so với Bạch Tiểu Đường nghĩ, sáng sớm cương lên, cậu thấy nóng thở hổn hển, lại thật cẩn thận bò lên ngực Thường Hành cắm dục căn sưng to vào huyệt đạo.
“Ngoan vậy à?” rốt cuộc hắn không nhịn được, mở to mắt ôm eo cậu.
“Anh dậy rồi à?” Bạch Tiểu Đường cười tủm tỉm nằm trong lòng Thường Hành, tìm ngón tay hắn đan mười ngón tay vào nhau mới bằng lòng ngoan ngoãn bị cắm.
Thường Hành nghĩ hôm nay còn phải dẫn cậu đến sòng bạc chơi, bắn một hồi giảm bớt tình triều thì buông tha cho cậu. Vì thế Bạch Tiểu Đường dậy vẫn có sức chơi đùa, đi theo tùy thời nhảy lên lưng hắn.
“Anh nói cho em biết.” Thường Hành ngồi xổm xuống cõng Bạch Tiểu Đường trên lưng, “Sòng bạc không phải là nơi để chơi bời, hôm nay anh còn hẹn người ta bàn chuyện làm ăn, em tự cầm súng, anh bàn xong việc sẽ đi tìm em.”
Bạch Tiểu Đường nhéo tai hắn thất thần đồng ý, chỉ hỏi: “Vậy lúc nào anh mặc đồng phục làm em thế?”
“… Dâm đãng.” Tai Thường Hành bị cậu kéo đỏ, hắn đành vỗ mông cậu, “Bàn xong việc anh đi thay quần áo được không?” Nói xong hắn thả Bạch Tiểu Đường vào trong xe, mặc cho cậu hưng phấn nói dọc đường, đến sòng bạc đầu tiên là gọi mấy hạ nhân đi theo cậu, lúc này mới lưu luyến đi vào phòng bàn chuyện làm ăn.
Nhưng mà mấy Beta sao quản được Bạch Tiểu Đường. Ban đầu cậu nhớ lời Thường Hành nói không quậy loạn, sau lại phát hiện dân cờ bạc cố kỵ cậu là Omega của Thường Hành, thấy cậu là đi đường vòng, tức khắc đắc ý vểnh đuôi, thấy ai không vừa mắt là qua chơi một ván, chưa đến một lát đã chơi vui vẻ vô cùng, quên lời cảnh cáo của hắn sạch sành sanh.
Thường Hành quá hiểu Bạch Tiểu Đường, cậu không thật sự ghi tạc lời dặn dò của mình vào lòng, vì thế lúc bàn chuyện thất thần muốn đi, tuy rằng hắn biết Bạch Tiểu Đường hung hăng lên thì Alpha cũng chẳng sợ, nhưng chung quy vẫn không yên tâm. Mãi mới bàn bạc xong, hắn chạy về phòng ngủ thay đồng phục. Quần áo này thoạt nhìn đẹp, mặc vào lại phiền phức, chỉ dành cho Beta và Omega, Thường Hành là Alpha mặc vào lại không được tự nhiên, hơi chật, cúc áo cũng không cài nổi, càng miễn bàn đến cà vạt.
Mà Bạch Tiểu Đường thích, Thường Hành dù mặc khó chịu nhưng nghĩ đến cậu mềm mại thì trong mắt cũng có ý cười —— Tiểu Đường của hắn chắc là là người yêu dính người nhất trên đời.
Thường Hành ở trong phòng cố sức mặc đồng phục, Bạch Tiểu Đường thì đã chơi vui vẻ.
Cậu ngả nửa người lên bàn bài, chống cằm vẫy tay với người chia bài.
Người chia bài biết cậu là Omega của Thường Hành, vẻ mặt như đưa đám khuyên: “Ngài đừng đùa nữa, ông chủ thấy là giận đấy.”
“Tôi không sợ, anh sợ cái gì?” Bạch Tiểu Đường ném một tấm bài ra, dùng mấy lá bài còn lại phẩy gió, “Thường Hành ấy à… Anh ấy khẩu xà tâm Phật, giận cũng là lừa gạt người ta, không trách tôi thật đâu.”
Đúng lúc Thường Hành đi đến cạnh bàn bài, nghe xong lời này thu hồi bàn tay muốn ôm lấy eo Bạch Tiểu Đường, tựa vào tường cười xem cậu chơi.
Người chia bài thấy Thường Hành thì tay run lên, làm rơi hết bài lên bàn. Hắn nghiêng đầu đặt ngón trỏ bên môi “suỵt” một tiếng, dời tầm mắt đi tiếp tục nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Đường.
Thân hình cậu mảnh mai, luôn với không tới bài, cậu nghiêng người nhào lên bàn bài, những Alpha đó dù cố kỵ Thường Hành nhưng lâu dần ánh mắt vẫn mơ hồ.
Ý cười ở khóe miệng Thường Hành lạnh hơn, nhìn thấy một Alpha đi đến sau Bạch Tiểu Đường, nếu gã dám sờ, hắn sẽ sờ súng. Nhưng mà Thường Hành chưa kịp động, Bạch Tiểu Đường đã quay đầu nện cho đối phương một cú.
Tiếng kêu thảm thiết của Alpha làm cho cả sòng bạc an tĩnh lại, Bạch Tiểu Đường xoay người ngồi trên bàn bài lắc tay, ghét bỏ nói: “Trừ Thường Hành ra, đừng hòng chạm vào tôi.”
Thường Hành đi ra khỏi chỗ tối, đè Bạch Tiểu Đường trên bàn bài nhẹ nhàng “Ha” một tiếng: “Lợi hại quá nhỉ?”
Cậu thấy Thường Hành thay đồng phục, mỗi một tấc cơ bắp đều được vải vóc nửa trong suốt phác hoạ ra thì hô hấp rối loạn, ôm cổ hắn trên bàn bài nháy mắt chảy ướt quần.
“Lúc trước anh nói gì, em quên rồi à?” Thường Hành chen đầu gối vào bắp đùi Bạch Tiểu Đường, chọc giữa háng ướt sũng của cậu đong đưa không nhanh không chậm.
Bạch Tiểu Đường vùi mặt vào cổ Thường Hành si mê ngửi. Áo sơmi quá nhỏ, hắn không cài mấy cúc áo trên, lộ ra phần ngực đầy dấu hôn.
“A… Alpha của em.” Bạch Tiểu Đường nghe vậy bỗng nhiên bật dậy, ôm cổ Thường Hành treo người lên người hắn, “Tất cả không được nhìn!” rồi giương nanh múa vuốt nói với người bốn phía, “Thường Hành của tôi chỉ có thể là của mình tôi…” Lời còn chưa dứt đã bị Thường Hành hôn, hắn nhịn cười phất tay ý bảo hạ nhân rời đi, lại đá dân cờ bạc bị Bạch Tiểu Đường đánh đến choáng váng sang một bên, chờ sòng bạc chỉ còn hai người họ mới đặt cậu lên bàn bài véo mặt.
Bạch Tiểu Đường thèm khát đến độ hạ thân chảy nước ròng ròng, đôi tay du tẩu bên hông Thường Hành, lúc thì bóp mông hắn, lúc thì không biết sống chết xoa xoa dục căn.
Thường Hành bị cậu giỡn, thầm nghĩ sao có thể thua dưới tay Bạch Tiểu Đường như vậy. Nếu đổi thành Omega ngoan ngoãn thì không biết ngày tháng bớt lo bao nhiêu, nhưng hắn nghĩ tới nghĩ lui, kế hoạch tương lai đều chuẩn bị cho Bạch Tiểu Đường, không có cậu tất cả đều nhàm chán vô vị, nói đến cùng vẫn là một chữ —— yêu.
Đáng đời hắn bị Omega chọc tức đến độ tiều tụy còn nâng niu cậu trong tay nuông chiều. Chuyện yêu này không thể nói rõ, so với Bạch Tiểu Đường, có lẽ Thường Hành không thể rời xa cậu hơn.
“Thường Hành…” cậu thấy Thường Hành bất động thì chủ động nhích lại gần, kéo khóa quần hắn xuống sờ dục căn sưng to, “Cắm cắm.”
“Cắm cắm cắm, cả ngày chỉ biết cắm!” Thường Hành nắm chặt cổ tay của cậu hừ hừ, “Lúc trước anh nói thế nào? Không được nghịch ngợm, ngoan ngoãn chờ anh, em thì giỏi rồi… Alpha khác cũng trêu ghẹo cho được.”
“Em đánh nó rồi mà.” Bạch Tiểu Đường nghe vậy vội vàng nắm tay hắn giải thích, “Thường Hành, nó không đụng tới em.”
“Nếu nó đụng tới em thì đã không đơn giản là bị em đánh thế đâu.” Hắn cười nhạo đạp một chân lên người trên đất.
Lúc này Bạch Tiểu Đường mới phản ứng lại, chui vào trong lòng Thường Hành lấy chân vòng qua eo hắn: “Anh đến lâu rồi à?”
“Em nói xem?” Thường Hành ấn gáy cậu thô bạo vuốt ve, “Sao anh có thể yên tâm bỏ em lại.”
Bạch Tiểu Đường nghe vậy hưng phấn thở dốc, mông hơi nhếch lên, một lát bỗng nhiên run lên, sảng khoái tựa vào vai Thường Hành.
“Nhanh vậy à?” hắn thò tay vào quần cậu, sờ thấy tinh dịch thì kinh ngạc nhéo cánh mông cậu, “Anh chưa cắm vào đâu.”
Cậu bắn quá nhanh nên hơi xấu hổ, vùi mặt vào cổ Thường Hành đòi về phòng ngủ. Hắn vốn đang muốn trừng phạt cậu vài lần, nhưng nghe cậu làm nũng tai lại mềm, ôm cậu về phòng ngủ còn cởi quần áo cho cậu.
Bạch Tiểu Đường trần truồng ngồi trên giường bụm mặt rầm rì, miệng huyệt ướt đẫm, dục căn còn dính tinh dịch.
“Nói đi, sao em bắn nhanh thế?” Thường Hành cúi người nắm chặt tay Bạch Tiểu Đường, ấn cậu vào giữa háng căng phồng của mình.
Cậu bị sờ mặt đỏ rần, hàm hồ nói: “Em… Em nghĩ anh mặc bộ này nhìn em, nên… nên…”
“Nên sướng bắn luôn?” Thường Hành không nhịn được bật cười, “Đúng là dâm.”
Bạch Tiểu Đường nghe xong lời này nắm dương v*t hắn nhéo nhéo: “Thích… Thích anh dữ với em…”
“Thích thật?” Thường Hành ôm lấy eo cậu, không cởi quần, cách một tầng vải dệt dùng dục căn dữ tợn cọ miệng huyệt của Bạch Tiểu Đường.
Cậu kích động người run run, ngây ngốc gọi tên Thường Hành bắn ra.
“Không được, hôm nay em bắn nhanh quá.” Hắn đứng dậy móc ra cà vạt ra khỏi túi, che mắt cậu khẽ cười, “Không thể cho em làm bậy được, anh phải dữ với em một chút.”
Bạch Tiểu Đường nghe lời này càng thêm hưng phấn, tầm mắt bị cà vạt ngăn chặn nên cậu đành dùng tay ôm chặt eo Thường Hành. Hắn lại vỗ tay cậu ra, ném cậu lên giường không chạm vào cậu.
Cậu cong mông bò ra mép giường, muốn chui vào trong lòng hắn. Thường Hành thấy cậu sắp rơi xuống giường mới đè đầu gối cậu lại.
“… Á!” hai chân cậu treo ở mép giường, lại bị Thường Hành kéo lại, dùng tư thế như vậy bị cắm vào hoàn toàn.
Hắn không cởi quần áo, chỉ cởi khóa quần thô bạo đâm vào. Tuy rằng Bạch Tiểu Đường không nhìn thấy lại thò tay sờ lung tung, xoa nắn vuốt ve đường cong trên sống lưng Thường Hành, vừa lòng hừ hừ.
“Thích đến thế à?” hắn không khỏi đắc ý.
Bạch Tiểu Đường vội gật đầu lia lịa: “Thích… Anh thật là lợi hại!”
Thường Hành cười hôn cậu, vừa hôn vừa lắc đầu: “Sao anh dữ với em được.”
“Dữ…” cậu lại túm chặt cổ áo Thường Hành, bất mãn nâng cằm lên, “Em muốn anh dữ.”
Thường Hành thấy mắt cậu bị cà vạt che không nhìn thấy gì còn dâm như vậy, không khỏi bất đắc dĩ, hơi ngừng lại, túm cậu lên ấn vào trước người, đứng dậy vừa đi vừa cắm.
Bạch Tiểu Đường lấy làm lạ, lắc đầu không ngừng, bị đâm đến thở hồng hộc hãy còn huyên thuyên không chịu im miệng: “Sâu… Sâu quá… Thường Hành anh nhanh…”
“Còn chê anh chậm?” hắn dở khóc dở cười sờ rãnh mông tràn lan d*m thủy.
“Mau buông em xuống…” Bạch Tiểu Đường nói nửa câu sau thì đã muộn rồi, Thường Hành ôm cậu vào trong phòng làm.
Cậu rên rỉ một lúc lâu không có sức, gục đầu xuống treo trên người Thường Hành thở dốc.
“Mệt không?” hắn nhéo gáy cậu nhịn cười quay lại giường. Mông Bạch Tiểu Đường dính giường là cậu nằm ngã xuống, mệt đến nỗi đầu ngón tay cũng không chịu động.
Thường Hành đè lên, không động đậy chỉ hôn miệng cậu. Bạch Tiểu Đường được hôn lại đắc ý, rõ ràng mệt không chịu được lại còn thò tay xoa mông hắn.
“Không ngoan chút nào.” Thường Hành nâng gáy cậu lên vừa hôn vừa đâm. Hai đùi Bạch Tiểu Đường mở rộng run run, mắt lại không nhìn thấy, quả nhiên chỗ sâu trong huyệt đạo ướt át tràn lan. Hắn giã hai cái đã bị huyệt đạo căng chặt mút đến hô hấp dồn dập, nắm chặt tay cậu điên cuồng đưa đẩy, cuối cùng bắn vào tử cung.
Cậu bị tinh dịch phun trào kích thích co rút không thôi, ngoẹo đầu ngủ luôn.
Thường Hành nằm trên người cậu dở khóc dở cười hôn môi: “Lại ngủ rồi à?”
Bạch Tiểu Đường mơ màng trở mình, cà vạt trên mắt bị cậu làm rơi, lộ ra khóe mắt hồng lên vì khóc.
“Rõ ràng là chẳng lợi hại hơn ai…” Thường Hành không khỏi đau lòng ôm cậu vào lòng, “Lại còn muốn quậy.”
Trong lúc ngủ mơ cậu vùi mặt vào lòng Thường Hành cọ cọ, ngủ sâu, trời tối mới tỉnh.