Cho nên khi Trương Khởi Khởi tuyên bố muốn ở lại cùng con riêng, người trong thôn cũng không cảm động lệ nóng doanh tròng, mà là “vèo” một cái chạy đi làm việc riêng của mình.
Đối với thôn dân không nể tình như vậy, Trương Khởi Khởi cũng không tiện nói gì, dù sao cô không để ý!
Ở lại thực ra có nghĩa là con riêng tiếp tục làm người lãnh đạo thôn, sau đó vẫn có thể tới thành phố và thị trấn có cấp cao, chẳng qua hàng tháng đúng ngày về thôn giao tài nguyên cho thôn dân thăng cấp, nếu không về thì sẽ bị giáng cấp…
Tổ ba người vẫn không thay đổi, Đinh Đương muốn đi theo Trương Khởi Khởi, vì thế khi ba người Trương Khởi Khởi đứng ở truyền tống trận, ánh mắt người trong thôn khá phức tạp, vừa hi vọng Trương Khởi Khởi có năng lực hoàn thành nhiệm vụ, lại hi vọng con riêng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thật sự là một đám thôn dân tà ác…
Khi chọn truyền tống trận, hệ thống bắn ra một khung tuyển chọn:
”Xin xác nhận địa điểm muốn truyền tống.”
Sau đó ở ô vuông trước mặt hiện lên ba lựa chọn, theo thứ tự là đế quốc Sáng Thế — thị trấn sơ cấp 173, đế quốc Vận Mệnh — thị trấn sơ cấp 184, đế quốc hệ thống mà Trương Khởi Khởi đang ở, đế quốc Sinh Mệnh — thị trấn sơ cấp 257.
Hai nơi khác đều là đế quốc người chơi, cho nên người không nhiều như đế quốc hệ thống, Trương Khởi Khởi tặng quyền lựa chọn cho con riêng, bởi vì chỉ con riêng tuyển chọn mới có tác dụng.
Dưới sự chỉ đạo của Trương Khởi Khởi, con riêng lựa chọn thôn trấn của đế quốc Sinh Mệnh, hệ thống lại bắn ra một khung thông báo:
”Bạn là người cầm quyền của thôn, phải lựa chọn đế quốc mình thuộc về, có bỏ thân phận người cầm quyền hay không?”
Con riêng lựa chọn không.
”Không bỏ thân phận người cầm quyền, tiến vào thị trấn sơ cấp 257 của đế quốc sinh mệnh, hiện tại bắt đầu truyền tống…””
Con riêng lựa chọn thành công, nghĩa là hai người khác cũng có thể chọn ra thôn, khác biệt chính là hai người còn có một dòng lựa chọn có về thôn tân thủ hay không, tất nhiên đều chọn có.
Khi truyền tống trận sáng rọi, bốn tiện khách thê lương chạy tới từ cửa thôn xa xôi: “Đại nhân, nhớ nhắn giùm lời hỏi thăm ân cần của tôi tới hàng xóm Tiểu Hoa bên cạnh nhà ông Tam nhé ~~~!”
Câu trả lời của Trương Khởi Khởi chính là dựng thẳng ngón giữa với hắn.
Trong lúc chờ ánh sáng của truyền tống trận tán đi, Trương Khởi Khởi vô cùng hưng phấn đợi hình ảnh trong tưởng tượng của mình hiện lên.
Trong tưởng tượng của cô, là cảnh vật của một trò chơi hư cấu, tân thủ khi lên tới cấp 10 đều từ súng bắn chim biến thành pháo, vùa thay đổi hoàn cảnh thì con đường kiêu ngạo chính thức mở ra, mà ảo cảnh này, cũng hẳn cất giấu đại boss, thưởng cho bản đồ tốt đẹp với nhiệm vụ ẩn phong phú, nhưng khi Trương Khởi Khởi nhìn thấy, mới nhận ra cô suy nghĩ nhiều…
Từ khi cô tiến vào trong trò chơi, không có một việc nào là phát triển như dự kiến của cô, theo như trấn sơ cấp trước mắt, ngoại trừ có thêm khách sạn, thêm một con phố, nhà ở từ ngói rơm biến thành ngói gạch, người nhiều hơn một chút, thật mẹ nó không khác thôn tân thủ là mấy…
Mấy tiểu thuyết miêu tả thị trấn xa hoa như thành thị đúng là đáng chết…
Biểu cảm của Đinh Đương nhìn từ xa có vẻ bi thương, “Điều này chênh lệch hơi lớn so với tưởng tượng của tôi…” Lúc trước thấy trên diễn đàn nói đừng ôm hi vọng quá lớn với trấn tân thủ hắn còn không tin, hiện tại xem ra đúng là không nghe lời người già, hối hận ngay lập tức.
Con riêng cũng mếu máo, “Còn không bằng trong thôn nữa.” Trong ba người thì oán niệm của hắn là lớn nhất.