[Bhtt] Đế Sư

Chương 7: 7: Xuống Nước Làm Mồi Cho Cá



Công chúa ngốc có tiếp thu lời xin lỗi hay không Lý Quý Hâm không biết, nàng chỉ biết rằng, đã có người ở dưới mí mắt nàng khi dễ người của nàng, vậy thì những kẻ đó cần phải trả giá thật lớn!
Nàng không biết vì cái gì trong nháy mắt kia nàng lại đem công chúa ngốc trở thành người một nhà, nhưng thân là nữ phó của nàng, nàng thấy mình phải gánh cái trách nhiệm này.

Một mình đi ra bên ngoài nếu như đến trách nhiệm của chính mình còn gánh không nổi thì làm sao có thể gánh nổi một tháng bổng lộc cao như vậy đây?
“Thái Tử điện hạ cùng thái phó nếu là thật sự không xin lỗi, ta đây đành phải nghiêm khắc giúp các ngươi nhận lỗi vậy.” Nàng gật gật đầu, ý cười lấp lánh.

Công chúa ngốc đứng ở phía sau túm lấy tay áo nàng, giống một con mèo con mới vừa được người ta cứu ra từ trong nước, trông đáng thương đến làm người ta phải đau lòng.

Chỉ là lúc này trong lòng nàng lại đang khấp khởi mừng thầm: cái nữ phó này, quả nhiên là không giống người thường mà.

Có gan đối mặt đấu tranh với thế lực ác độc, có gan đối mặt với những kẻ có quyền thế.

Nếu trên đường đi tới mà không có được một cái người như vậy, thì sẽ có bao nhiêu tiếc nuối đây?
“Lý nữ phó, ngươi đây là có ý gì?” Thang Vệ Quốc không một chút ý tốt: “Bắt Thái Tử điện hạ phải nói lời xin lỗi với một tên ngốc, ngươi đây là chê đầu ở trên cổ quá lâu rồi, là đã chán sống?”
Lý Quý Hâm chỉ mỉm cười, một thân trường bào bích ngọc thúy trúc, xứng với thân hình mảnh mai của nàng, thật đúng là thanh cao mặc trúc, cao ngạo đến không thể gần.

Nàng cười, cười đến như thể hồ nước đang gợn sóng vậy: “Thái phó đại nhân, ta chính là người từ Hoa Xà Sơn tới.”
Hoa Xà Sơn, cái môn phái này đã không còn được người trong chốn giang hồ coi trọng nữa, vậy nên người trong cung cũng dần dần không còn nhắc đến nó.

Nhưng nếu một ngày nào đó có người nhắc tới, liền sẽ có các lão thần của ít nhất một bang nhớ lại chút chuyện cũ.

Hoa Xà Sơn không màng chuyện thế sự, nhưng cho tới bây giờ đều là đối tượng không phải để cho người ta dễ dàng bắt nạt!
Cái người Lý Quý Hâm này đã đem công chúa ngốc trở thành người một nhà, điều đó có nghĩa là, ai dám khi dễ công chúa ngốc, ăn không hết cũng phải gói đem đi!
Thẩm Vân Tân có lẽ là phát hiện ra sắc mặt Thang Vệ Quốc chợt biến, cảm giác được vấn đề trong đó, liền cười mở miệng: “Là ta không đúng, ta nói lời xin lỗi với A Dao, được chưa?”
Công chúa ngốc tức khắc sốt ruột.

Nếu tiếp nhận lời xin lỗi này, chẳng phải là nàng đã uổng công uống mấy ngụm nước bùn rồi hay sao?
Vì thế nàng cầm góc áo Lý Quý Hâm lôi kéo, rưng rưng đôi mắt cún con đầy cái vẻ trông mong mà nhìn nàng.


Lý Quý Hâm lại chỉ là sờ sờ mái tóc ướt dầm dề của nàng, rồi sau đó mắt đối mắt với Thẩm Vân Tân: “Đáng tiếc, đã muộn!”
Bỏ lỡ thời gian nàng nguyện ý tiếp thu lời xin lỗi, một khi đã đem ba chữ Hoa Xà Sơn bày ra đó rồi, giờ phút này nếu lại tiếp thu lời xin lỗi, kia liền không phải Lý Quý Hâm nàng nữa!
Nàng cúi người nhặt lên đoạn vòng bảo hộ bị gãy rời ra kia nhưng lại bị công chúa ngốc một phen cướp đi từ phía sau lưng!
Tốc độ kia quá nhanh, nhanh đến nỗi Lý Quý Hâm cũng phải choáng váng.

Rốt cuộc công chúa ngốc lại không ngốc, nàng là cố ý tới đây để kiếm chuyện.

Chỉ thấy nàng bắt lấy đoạn vòng bảo hộ bị gãy rời từ trong tay Lý Quý Hâm rồi hung hăng mà hướng về phía trong hồ ném đi, trong miệng thì lẩm bẩm: “Đánh chết ngươi cái đại phôi đản! Đại phôi đản! Hừ!” Rồi sau đó lại ngẩng đầu nước mắt lưng tròng: “Mỹ Nhân Nữ Phó, ta đã đem đại ma vương ném vào trong nước rồi!”
Lý Quý Hâm chỉ cười: “Ngươi đem đại ma vương ném vào trong nước, vậy thì làm thế nào hướng đại ma vương báo thù bây giờ?”
Công chúa ngốc làm ra vẻ như là đang tự hỏi, sau một lúc lâu mới như bừng tỉnh đại ngộ vậy: “A Dao đã biết! Đem đại ma vương vớt lên!”
Lý Quý Hâm che miệng cười.

Công chúa tuy ngốc, nhưng ngốc đến là thú vị, ngốc đến trúng phóc tâm ý của mình.

Nàng liền ngẩng đầu lên tiếp tục làm như thản nhiên mở miệng: “Nếu như vì vòng bảo hộ bị gãy mới khiến cho công chúa điện hạ bị rơi vào trong hồ, vậy thì người khởi xướng phải trả lại công bằng mới được.

Lát nữa ta còn phải đến gặp Hoàng Hậu nương nương để bẩm báo chuyện này, dù sao cũng phải đem theo chứng cứ để trình báo.

Nếu không, Thái Tử điện hạ hoặc là thái phó đại nhân nghĩ cách giúp ta đem đoạn vòng bảo hộ bị gãy kia vớt lên, đến lúc đó chuyện này xem như chúng ta đã thanh toán xong xuôi?”
Thẩm Vân Tân cùng Thang Vệ Quốc tức khắc cùng bị sửng sốt.

Chỉ vừa mới đây thôi, vào cái lúc Thẩm Vân Tân khiến cho Thẩm Dao Quân bị rơi xuống hồ ấy, Thang Vệ Quốc còn sung sướng cười nhạo nàng phải làm mồi cho cá, nhưng hiện tại thì sao? Cái nữ phó Hoa Xà Sơn mới tới trước mắt này, lại muốn bắt bọn họ phải xuống hồ làm mồi cho cá!
Cái người Lý Quý Hâm này, đúng là một kẻ thật khó đối phó!
“Ngươi!” Thang Vệ Quốc tức khắc nổi cơn giận dữ, đang chuẩn bị xắn tay áo để cùng Lý Quý Hâm làm một trận cho ra nhẽ thì lại bị Thẩm Vân Tân ngăn lại.

“Thái phó không cần phải tức giận làm gì, tìm một thái giám tới nhặt lên là được rồi.” Hắn nhàn nhạt trả lời.

Đang chuẩn bị kêu người tới lại bị Lý Quý Hâm bắt dừng: “Thái Tử điện hạ khả năng nghe sai rồi! Ý ta muốn nói chính là, Thái Tử điện hạ ngài hoặc là thái phó đại nhân, xuống nước giúp ta đem vòng bảo hộ bị gãy này vớt lên.”
Trong lòng công chúa ngốc sửng sốt mất một lúc.


Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, cái nữ phó này bất quá cũng chỉ mới tới chưa đầy hai ngày, thế nhưng lại nhất quyết dùng loại phương thức tranh cãi chính diện thế này để giúp nàng lấy lại công bằng!
Không uổng công nàng giữa trời mưa to đi đưa một tấm chăn, nếu đó có là mười tấm chăn, như thế cũng là đáng giá!
“Như thế thì thật quá đáng!” Thẩm Vân Tân tức khắc mặt trầm xuống sắc: “Vì cái gì phải nghe theo lời ngươi?”
Hắn đang chuẩn bị kêu người tới thì Lý Quý Hâm lại rét căm căm cười.

Công chúa ngốc đột nhiên đi lên phía trước, tung tăng nhảy nhót mà chạy đến trước mặt Thẩm Vân Tân, tựa hồ nàng đã không có chút nào là mang thù khi nắm lấy tay hắn lắc tới lắc lui làm nũng: “Hoàng huynh! Hoàng huynh! A Dao không có tức giận, A Dao còn muốn làm mồi cho cá nha! Ngươi đem mồi câu đưa cho A Dao được không nha?”
Mồi câu đang đặt ở trên ghế đá, còn chiếc ghế đá lại ở bên rìa đình.

“Ngươi xem đi.” hắn vừa cười vừa nói: “A Dao còn không tức giận, nữ phó đây là vì ai đòi lại công bằng hả?”
Dứt lời hắn vừa cười vừa trả lời công chúa ngốc: “Được! A Dao không tức giận.

Hay là A Dao ngoan, Hoàng huynh lấy mồi câu cho ngươi?”
Công chúa ngốc ngoan ngoãn đi theo phía sau lưng hắn, đến bên cạnh ghế đá, tiếp nhận mồi câu do Thẩm Vân Tân đưa cho, nhưng nàng không chịu buông tay, mà vẫn túm lấy hắn hướng phía bên cạnh kéo tới.

Trong lòng Thẩm Vân Tân đã có phòng bị, hắn nghĩ khả năng công chúa ngốc sẽ đem hắn đẩy xuống nước, vì vậy mà không dám tới quá gần.

Đúng lúc này, cái người vốn đang ướt dầm dề là công chúa ngốc lại là trượt bàn chân!
Một tiếng thét chói tai vọt ra khỏi đình, Thẩm Vân Tân giật mình cả kinh!
Mới vừa rồi Lý Quý Hâm không có nhìn đến cảnh tượng công chúa ngốc rớt xuống nước, nhưng lúc này nếu là thật thấy chết mà không cứu thì sẽ để cho Lý Quý Hâm bắt được nhược điểm!
Công chúa ngốc lắc lư lảo đảo ở bên rìa đình, vẻ mặt kinh hoảng cùng thất thố mà cố giữ cho được cây cột bên rìa đình, Thẩm Vân Tân căng da đầu đi lên giữ chặt lấy nàng: “A Dao cẩn thận!”
Nhưng lúc này không biết công chúa ngốc đã lấy được sức lực từ đâu tới, miệng thì cuồng loạn gầm rú tay thì kéo theo Thẩm Vân Tân cùng nhau đi xuống!
Trong khi Thẩm Vân Tân đại kinh thất sắc thì Lý Quý Hâm cũng quyết đoán ra tay.

Nàng dùng một tay bắt lấy đoạn lan can không bị hỏng, một tay tóm giữ lấy Thẩm Dao Quân!
Rồi sau đó dùng sức đem công chúa ngốc quăng lên đình.

Công chúa ngốc vẫn đang giãy giụa rồi đột nhiên một bàn chân hung hăng đá một cái, đem Thẩm Vân Tân đạp xuống nước!
“Bùm” một tiếng, trên mặt hồ bắn lên những làn sóng nước trắng xóa.


Thang Vệ Quốc ở giữa đình trợn mắt há hốc mồm, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.

Kỹ thuật diễn của công chúa ngốc rất tốt, nàng lập tức gào khóc thật to: “Anh anh anh, hoàng huynh đi xuống hồ cho cá ăn mà lại không mang theo A Dao! A Dao không vui! Canh Cho Chó, mau hãy đem hoàng huynh kêu lên đi!”
Những lời này của nàng, không thể nghi ngờ là giống như một kiểu ra lệnh, ám chỉ Thang Vệ Quốc phải xuống nước cứu người.

Lúc này Lý Quý Hâm trực tiếp xanh mặt, nàng lạnh lùng nói: “Thời điểm Trường Ninh công chúa bị rơi xuống nước thái phó đại nhân đã không ra tay cứu, hiện giờ Thái Tử điện hạ rơi xuống nước, nếu thái phó vẫn không chịu cứu thì làm sao nói ai nghe nữa? Vì mặt mũi của thái phó đại nhân, tốt nhất hãy để cho ta tiễn ngươi một đoạn đường đi!”
“Lý Quý Hâm! Ngươi định làm cái gì?” Thang Vệ Quốc lên tiếng quát mắng.

Nhưng thân là một cái quan văn, làm sao Thang Vệ Quốc lại có thể ngăn cản được Lý Quý Hâm được học võ từ nhỏ đây!
Chỉ nghe thấy lại là “Bùm” một tiếng, Thang Vệ Quốc trực tiếp bị Lý Quý Hâm thả vào trong nước.

Nếu là sư phụ cùng đồ đệ, vậy thì cho các ngươi ở dưới nước cùng nhau gặp mặt đi!
Công chúa ngốc vừa lau nước mắt vừa chạy đến bên cạnh đình, nàng không quên dùng cả hay tay khoát nước lên hai người kia mà hô to: “Hoàng huynh! Hoàng huynh! Đại ma vương đang ở dưới nước, ngươi phải giúp ta bắt được nó nha!”
Trên mặt nước, là một đoạn vòng bảo hộ làm bằng gỗ đang lập lờ lẻ loi, đó chính là đại ma vương nàng vừa nhắc tới.

Phối hợp ăn ý đến như vậy, làm cho Lý Quý Hâm không thể không vui mừng.

Thái Tử điện hạ bị rơi xuống nước, bọn thái giám nha hoàn hầu hạ xung quanh tức khắc vội vàng thành một nồi cháo, kẻ muốn cứu người thì lao xuống nước cứu người, người cần thông báo thì chạy đi thông báo.

Lý Quý Hâm không chạy cũng không né, nàng mang theo công chúa ngốc ngồi đợi ở trong đình.

Người cũng đã bị nàng quăng xuống nước rồi, họa là tránh không khỏi.

Ánh mặt trời ôn hòa chiếu vào trong đình, trên bàn đá bàn cờ vây vẫn ở trong thế hoà.

Nàng nhàn nhã đổ chén nước trà đưa cho công chúa ngốc: “Một lát nữa Hoàng Thượng tới chất vấn, công chúa có sợ hãi hay không?”
Công chúa ngốc ngây thơ ngẩng đầu lên: “Có đại ma vương ở đây, nhất định phụ hoàng sẽ thay A Dao giết đại ma vương!”
Lý Quý Hâm cười cười: “Ta là nói, công chúa đem Thái Tử đá xuống nước thì có sợ bị Hoàng Thượng quở trách hay không?”
Công chúa ngốc vẫn thiên chân vô tà như thế: “Hoàng huynh là xuống nước giúp A Dao đi bắt đại ma vương nha!”
Câu trả lời tuyệt vời biết bao nhiêu.

Chỉ một cái kẻ ngốc hồn nhiên như thế mới có thể trả lời được câu không chê vào đâu được như vậy.

Làm sao Thái Tử điện hạ lại có thể bị công chúa đá xuống nước chứ? Hắn đi xuống là để bắt đại ma vương! Làm sao Thái phó đại nhân lại có thể bị nữ phó ném xuống nước chứ? Hắn là lo lắng Thái Tử điện hạ bị cảm lạnh, nên mới đi xuống hỗ trợ!

“Đúng vậy, hắn đi để giúp ngươi bắt đại ma vương.” Lý Quý Hâm hé ra một chút tươi cười, không còn là cái vẻ bình đạm thanh lãnh nữa, mà có thêm một phần tươi đẹp.

Trong lòng công chúa ngốc đã thật sự rõ ràng, cái Mỹ Nhân Nữ Phó này, không đơn giản chút nào!
“Chờ đến lát nữa nha, ngươi nên lắng tai nghe ta nói chuyện, biết chưa hả?” Lý Quý Hâm nghiêm túc giáo dục công chúa ngốc: “Mỗi tiếng nói, mỗi cử động của ta đều là làm gương cho ngươi học hỏi.

Mặc kệ là chính trực thiện lương hay là dối trá ác độc, ngươi đều phải nhớ cho kỹ một điều này, trên hết tất cả, ngươi phải bảo hộ chính mình cho thật tốt.”
Công chúa ngốc làm như cái hiểu cái không gật gật đầu, nhưng trong lòng thì hiểu thực rõ ràng.

Những lời Lý Quý Hâm vừa nói kia, đạo lý cũng giống như những lời hoàng hậu từng nói lúc trước cho nàng nghe.

Đám nha hoàn thái giám vội vã đem Thẩm Vân Tân cùng Thang Vệ Quốc từ trong nước cứu lên.

Vào giờ phút này hai người kia cũng giống hệt như công chúa ngốc: cả người ướt dầm dề, chật vật đến không nỡ nhìn.

Sau khi đi lên, Thang Vệ Quốc còn căm giận trừng mắt lườm Lý Quý Hâm một cái, thế nhưng nàng chỉ đáp trả bằng một nụ cười tươi như trước đó.

Những người không hợp mắt cùng những chuyện vừa xảy ra kia không có tư cách gì đến phá hư tâm tình tốt đẹp của nàng lúc này.

Công chúa ngốc thì vẫn ngốc như cũ, sau khi nhìn thấy hai người kia thì đột nhiên ghé vào trên bàn đá ôm bụng cười: “Ha ha ha, Canh Cho Chó biến thành chó rơi xuống nước!” Rồi sau đó lại nước mắt rưng rưng mà nhìn Thẩm Vân Tân: “Hoàng huynh! Hoàng huynh! Đại ma vương đâu rồi?”
“Đại ma vương” vẫn ở trong nước như cũ, mặt nước dần dần bình lặng trở lại, những con cá bị làm cho kinh động bây giờ vây quanh ở bên cạnh nó, cái miệng của chúng mổ mổ cái khúc gỗ từng là lan can kia.

Thẩm Vân Tân không thèm để ý tới công chúa ngốc, mà chỉ là nhìn thoáng qua Lý Quý Hâm, trong mắt của hắn rõ ràng đang nói: Ngươi xong đời!
Lý Quý Hâm vẫn cứ vân đạm phong khinh như trước, thật giống như việc này cùng nàng một chút quan hệ đều không có.

“Này có là gì chứ, chẳng qua chỉ là là gậy ông đập lưng ông mà thôi.” Nàng rũ mắt ý cười doanh doanh mà nói với công chúa ngốc.

Một cú đá kia của công chúa ngốc thật sự là quá chuẩn, chuẩn đến nỗi nàng thiếu nước vỗ tay.

Chỉ là nàng cũng không biết rằng công chúa ngốc thực ra không ngốc.

Công chúa ngốc thuận theo gật gật đầu: “Ân ân, ai làm ta đi xuống làm mồi cho cá, ta cũng sẽ làm cho kẻ đó đi xuống làm mồi cho cá!”
Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, Lý Quý Hâm vừa lòng gật đầu, nàng nhìn ra phía xa nơi hoàng đế đang vội vàng đi tới rồi cúi đầu trầm giọng nói: “Kế tiếp đây điều ta muốn dạy cho ngươi chính là, thế nào làm hắn đánh rụng răng rồi lại nuốt trở về trong bụng.”
Công chúa ngốc ngước mặt 45 độ nhìn lên không trung, thuần lương vô hại mà trả lời: “Đúng lànhư vậy! Khiến cho hắn phải chính miệng nói với phụ hoàng, là tự hắn đi xuống cho cá ăn!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận