Khi Sở Dao tỉnh lại đầu đau muốn nứt ra, đập vào mí mắt là một khuôn mặt chữ điền góc cạnh rõ ràng, hai hàng mày rậm, mắt nhỏ thon dài cực linh động, đúng là Từ Công Danh. Nàng hơi kinh hãi, vội vàng từ trên ghế đứng dậy hành lễ: “Từ đại nhân.”
Không cần phải quan sát hoàn cảnh, chỉ cần nghe tiếng kêu rên lọt vào tai là đã biết mình đang ở phòng thẩm vấn trong chiếu ngục.
Từ Công Danh chắp tay sau lưng mỉa mai: “Sở Bách hộ, đang êm đẹp vì sao ngất đi rồi, thân thể của ngươi cũng không khoẻ? Vừa vặn Thái y chưa rời khỏi đây, hay là cũng chẩn bịnh cho ngươi một chút, nếu không truyền tới tai Sở Thượng thư…”
“Sở Tiêu” vội nói: “Bệnh cũ, không sao, đa tạ Từ đại nhân quan tâm.”
Từ Công Danh nhếch miệng cười lạnh: “Vậy ngươi hãy nói thật một câu, đến tột cùng ngươi sử dụng ám chiêu gì trên người Chỉ Huy Sứ đại nhân thế?”
Đại nhân bệnh tới hung mãnh, Thái y nói là lông tơ tắc nghẽn không thở được, hắn căn bản không thể hiểu nổi nguyên nhân. Mọi ngày đại nhân vẫn thường xuyên tiếp xúc với lông tơ đâu bao giờ xảy ra vấn đề, trừ khi đầu đại nhân… bị lừa đá, ôm một đống lông tơ liên tục hít vào thì mới có thể ra nông nổi. Theo như biểu tình nghiến răng nghiến lợi của đại nhân khi nhắc tới Sở Tiêu hôm nay, khẳng định bệnh kia có liên quan đến Sở Tiêu.
Sở Dao hơi rũ đầu, im lặng chống đỡ, nàng cũng không rõ tình huống cụ thể giữa ca ca và Khấu Lẫm, cho nên ít nói ít sai. Hơn nữa nàng đã sớm chú ý tới trên bàn bày một bộ quan phục Cẩm Y Vệ mới tinh được gấp chỉnh tề, bên cạnh còn đặt một thanh Tú Xuân Đao. Lại nhìn trên người “chính mình” vẫn mặc thường phục, nàng suy đoán mục đích của Từ Công Danh tới gặp cũng không phải để hưng sư vấn tội.
“Sở Tiêu” vẫn luôn không hé răng, Từ Công Danh quả nhiên cũng không tiếp tục bức bách, chỉ nói: “Ngươi thân mang Hoàng mệnh, ở Cẩm Y Vệ lãnh chức Bách hộ chỉ vì che giấu tai mắt, chưa từng nghĩ tới phân công nhiệm vụ cho ngươi, sợ làm ngươi phân tâm không vẽ được Núi Sông Vạn Dặm. Nhưng hôm nay xem ra ngươi chắc hẳn cảm thấy quá nhàn, vì thế Đại nhân cố ý dặn dò, nói ngươi tinh lực quá mức tràn đầy, sau này không ngại an bài chút nhiệm vụ đơn giản thích hợp cho ngươi, vừa không làm ngươi ở trong nha môn cảm thấy phiền chán, lại không khiến người khác nghi ngờ. Cẩm Y Vệ ở trong tay đại nhân, trên dưới tuy là bền chắc như thép, nhưng thế gian “không có tường nào là không bị lọt gió”, nếu lỡ không cẩn thận bị tiết lộ ra ngoài tí tẹo nào thì vẫn phải đến phiên đại nhân gánh vác hậu quả.”
Bảo họa bị trộm, quan viên trong triều không mấy người biết được nên đến nay cũng không có bất luận tin tức gì truyền ra bên ngoài, còn các quan viên đủ tư cách biết việc này đều hiểu rõ ràng đây là một vấn đề quan trọng. Vấn đề này giống như cây kim đâm vào trong tim Thánh Thượng, kẻ nào dám can đảm nói bậy một câu, xui xẻo tới tai Cẩm Y Ám Vệ vô hình vô ảnh thì trên cơ bản nửa đời sau cũng chỉ có thể vượt qua ở chiếu ngục.
Sở Dao biết đây chỉ là Khấu Lẫm cố ý tìm phiền toái cho ca ca nhưng chưa chắc cũng không phải là một chuyện tốt. Sở Tiêu ở trong vụ này cứ bị nhốt trong nha môn ăn không ngồi rồi, phỏng chừng là phiền chán muốn chết, sau này còn lại gần nửa năm nữa, tìm một nhiệm vụ nào đó cho ca ca làm thì chắc cũng hợp ý hắn.
“Sở Tiêu” ôm quyền nói: “Nguyện ý nghe Từ đại nhân sai phái.”
Từ Công Danh vốn dĩ cho rằng “Sở Tiêu” sẽ lôi mật chiếu của Thánh Thượng ra áp đảo mình, chưa từng nghĩ sẽ đáp ứng sảng khoái như vậy làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn: “Vậy được, ngươi hãy đi thay quan phục, sau đó mang mười giáo úy đi ra thành Tây đào mương máng tắc nghẽn, xong lại đi thành Đông tu sửa đường phố bị sụp, vị trí cụ thể thì trước khi ra cửa sẽ có người nói cho ngươi.”
“Sở Tiêu” hơi giật mình: “Từ đại nhân, đây phải là chức trách của Ngũ Thành Binh Mã Tư chứ ạ?”
“Làm sao vậy, cho rằng ta cố ý làm khó dễ ngươi à?” Từ Công Danh cười lạnh căm căm, “Sở Đại Tài tử bác học kiến thức rộng, chẳng lẽ không biết Cẩm Y Vệ còn có hai loại chức trách sửa chữa đường phố và khơi thông mương máng?”
Sở Dao dĩ nhiên biết, nhưng với những loại công việc cực nhọc dơ bẩn lại trùng hợp với chức trách của Ngũ Thành Binh Mã Tư, Cẩm Y Vệ luôn luôn làm bộ lờ đi giống như không biết đến.
“Thuộc hạ lĩnh mệnh.”
“Không hoàn thành không được trở về.”
“Vâng.”
Đối phương đã quyết tâm, có tranh cãi biện luận cũng không có ý nghĩa. Không cho Khấu Lẫm phun ra một ngụm ác khí nghẹn trong ngực đó là không có khả năng, bị phân công chút việc dơ bẩn còn đỡ hơn nhiều so với bị tống tiền. Dù gì Sở Tiêu cũng mang Hoàng mệnh trên người, có lẽ Khấu Lẫm cũng không dám làm quá phận.
Sở Dao cụp mắt lấy bộ quan phục trên bàn đi về phòng vẽ tranh để thay ra. Thoát y mặc vào quan phục, động tác của nàng nhẹ nhàng chậm chạp, tận lực không chạm vào thân thể, tầm mắt càng không dám nhìn xuống thân dưới. Tuy là thân thể của ca ca nhưng nàng cũng rất quẫn bách, đặc biệt khi đi nhà xí là khổ nhất, đôi mắt nhắm không được mà mở to càng không được. Bởi vậy mỗi lần yêu cầu “Nhập thân”, Sở Dao đều không ngại phiền nhắc đi nhắc lại Sở Tiêu phải uống ít nước, ngàn vạn lần phải uống thật ít nước.
Thay xong Phi Ngư phục đeo Tú Xuân Đao bên hông, nhét vào người lệnh bài bằng ngà, Sở Dao duỗi cánh tay đánh giá bộ dáng oai hùng của chính mình, có một cảm giác sửng sốt kiểu như nằm mơ không chân thật.
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Cầm theo bản đồ ra cửa, mười giáo úy của Bắc Trấn Phủ Tư hôm nay sẽ theo “Sở Tiêu” làm nhiệm vụ đã sớm mang công cụ chờ bên ngoài nha môn.
Nàng y theo điểm đánh dấu trên bản đồ, đầu tiên là đi bộ về hướng thành Tây. Cống rãnh và mương máng trong kinh thành gánh vác công năng thoát nước rất quan trọng, nếu có rất nhỏ tắc nghẽn mà không dọn sạch, gặp được mưa to thì thật dễ dàng gây ra lũ lụt, cũng không phải là một việc nhỏ. Đến nơi đường mương bản đồ đánh dấu, Sở Dao nhìn xuống thăm dò liền thấy đáy mương quả nhiên tụ lại không ít bùn lầy. Tương đối kỳ quái chính là, dưới mương còn có rất nhiều đá cục nằm ngổn ngang, giống như có người khuân đến thảy vào. Chắc không phải Khấu Lẫm vì làm khó dễ nên cố ý cho người làm vậy chứ nhỉ? Sở Dao cực kỳ hết ý kiến.
Tốt xấu gì Sở Tiêu cũng lãnh chức Bách hộ, không cần tự mình đi xuống đào bùn chỉ cần đứng phía trên trông coi là được. Kiểm tra xong, “Sở Tiêu” quay đầu ra lệnh cho các giáo úy: “Bắt đầu đi.”
Nhóm giáo úy uể oải đáp ứng “Vâng” rồi chậm rì rì cầm xẻng nhảy xuống mương, một đám giống như không được ăn cơm no. Sở Dao không khỏi nhíu mày, dựa theo tốc độ như vậy thì có đào đến tối mai cũng chưa sạch.
Nhóm giáo úy vừa lao động vừa trộm ngắm biểu tình của Sở Bách hộ, sau đó lại nhìn nhau. Bọn họ chờ “Sở Tiêu” mở miệng răn dạy thì mới có cơ hội căn cứ theo Đoạn đại nhân phân phó, dùng lời nói để chèn ép và chọc giận hắn. Nhưng lạ thay “Sở Tiêu” lại cứ thản nhiên đứng yên không nói một lời, làm cho màn biểu diễn bọn họ tập luyện thật tốt từ trước không có cơ hội mở màn.
Bởi vì Sở Dao cơ bản không thấy có gì đáng để nổi giận, nàng và Sở Tiêu có thể thay phiên nhau, bọn họ thích kéo thì cứ kéo, xem ai lì hơn ai. Cứ thế mà cầm cự hết một buổi trưa. Tới gần lúc hoàng hôn, Sở Dao suy nghĩ chắc sắp đến thời điểm Sở Tiêu tỉnh táo lại, dùng nhánh cây viết xuống một chữ “Tĩnh” trên đất bùn dưới chân.
Vừa mới viết xong thì từ xa có một hàng bốn người chậm rãi đi tới, làm như kinh ngạc hô lên: “Ôi chao, các ngươi nhìn kìa, không phải là Sở Đại Tài tử hay sao? À không, hiện giờ phải xưng hô một tiếng Sở Bách hộ mới đúng.”
Sở Dao làm như không có việc gì dùng chân che đi chữ dưới bùn. Thanh âm này nàng nghe có chút quen tai, nhất thời nghĩ không ra là ai, suy đoán chắc là bạn cùng trường Quốc Tử Giám lúc trước của ca ca.
“Ba năm không thấy, Sở huynh hồi kinh cũng không muốn cùng chúng ta tụ hội một chút?” Bốn người kia đi về hướng “Sở Tiêu”, chưa tới gần liền dùng tay áo che mũi, “Khụ khụ, Sở huynh đang làm gì vậy? Thông mương máng à? Đây không phải công việc của Ngũ Thành Binh Mã Tư hay sao?”
Nhìn bọn họ khoa trương biểu diễn một cách vụng về, “Sở Tiêu” vẫn không có biểu tình dư thừa, chắp tay: “Hóa ra là Thẩm huynh, Liễu huynh, Dương huynh và Triệu huynh.”
Là bạn cùng trường Quốc Tử Giám với ca ca lúc xưa, cũng là hậu nhân thế gia, nhưng Sở Dao không rõ quan chức hiện nay của bọn họ, chỉ biết là thuộc về phe Viên đảng, chó săn của Viên Thiếu Cẩn. Nhìn dáng vẻ coi bộ Viên Thiếu Cẩn đã biết được ca ca đắc tội với Khấu Lẫm nên bị phái tới khơi thông mương máng, vì thế bèn cố ý triệu tập bốn người này đến đây trào phúng.
Quả nhiên, liền nghe tên cầm đầu Thẩm Kỳ bóp cổ tay thở dài: “Sở huynh tuy rằng bỏ lỡ thi Đình, tốt xấu gì cũng hái được cái danh Hội Nguyên, hiện giờ vậy mà…”
Hắn nói xong họ Liễu tiếp tục, họ Liễu nói xong họ Dương tiếp tục. Thao thao bất tuyệt châm chọc mỉa mai mà không hề gây được một chút lực sát thương nào cho Sở Dao, thầm nghĩ ba năm qua đi thế nhưng Viên Thiếu Cẩn không hề tiến bộ. Nàng không muốn để ý tới cứ để mặc kệ bọn chúng nói cho sướng, muốn chờ cho bọn chúng cảm thấy không thú vị tự động rời đi. Đang chán muốn chết quét mắt ra đầu hẻm, nàng thoáng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc mặc áo xanh đậm.
Hô hấp Sở Dao cứng lại.
Nàng dùng ánh mắt ngăn lại đối phương đang định tiến lại gần khiến đối phương dừng bước chân, sau đó nhanh chóng chuyển tầm mắt vượt qua mương máng lên đường phố rộng rãi phía trên. Chỉ thấy trước một nhà tửu lầu có mấy chiếc xe ngựa dừng lại, trong đó có một chiếc trang trí rất hoa mỹ.
Bốn người đang lải nhải phát hiện thần thái “Sở Tiêu” có điểm lạ, đồng loạt đưa mắt nhìn theo hướng “hắn” đang dõi trông, cũng thấy được chiếc xe ngựa đập vào mắt mọi người kia.
“Sở Tiêu” lại bỗng nhiên thu hồi ánh mắt, mặt hướng về Hoàng cung chắp tay cung kính nghiêm trang nói: “Vô luận đang ở vị trí nào, mục đích cuối cùng của người làm quan đều để phục vụ cho Đại Lương, chia sẻ với Thánh Thượng, tạo phúc cho bá tánh mà thôi.” Nói xong bèn nhìn thẳng hướng tới mương máng đi đến, “Sở mỗ đi làm việc trước, sau này chúng ta lại tụ.”
Bốn người kia đầu óc mờ mịt, nhìn bộ dáng này là chuẩn bị xuống mương máng cùng nhóm giáo úy đào bùn?
“Chẳng lẽ…” Thẩm Kỳ lại lần nữa hướng lên chiếc xe ngựa hoa lệ kia liếc mắt một cái, có thể đảm đương đầu lĩnh của tiểu đội bốn người, hắn vẫn có chỗ hơn người, “Xe ngựa kia…” Ba người khác nín thở.
Cùng trường nhiều năm, “Sở Tiêu” trong mắt bọn chúng giỏi nhất là diễn kịch, luôn ngầm không coi ai ra gì quậy tung trời nhưng trước mặt phu tử lại bày ra vẻ kính cẩn nghe theo thuần lương phúc hậu vô hại, hai gương mặt của hắn thay đổi liên tục, quả thực khiến người khác không thể nào xem thấu.
Thông qua hành động và ngôn ngữ của “Sở Tiêu” cùng với kinh nghiệm bị chơi khăm ở Quốc Tử Giám, bốn người suy đoán xe ngựa kia vô cùng có khả năng là của đương kim Thánh Thượng. Thánh Thượng cải trang ra cung không phải là chuyện hiếm lạ, thời điểm này không chừng đang ngồi ở trà lâu nhìn bọn họ…
Nhưng tiểu tử này quỷ kế đa đoan, cũng có khả năng đang thiết lập cái hố cho bọn họ nhảy vào.
Làm sao bây giờ?
Đương nhiên thà rằng tin là có, chứ không thể đoán rằng không!
Bốn người trao đổi ánh mắt, vội vàng thay đổi một gương mặt tươi cười đuổi theo “Sở Tiêu” chân thành tha thiết tuyên bố: “Sở huynh nói không sai, chúng ta làm quan là vì Thánh Thượng phân ưu, công việc tạo phúc cho dân chúng thì không phân biệt đắt rẻ sang hèn…”
Nói xong còn sợ “Sở Tiêu” sẽ cự tuyệt, xăn tay áo đồng loạt hăng hái nhảy ngay xuống mương.
“Sở Tiêu” dừng lại bước chân, nhàn nhạt quét mắt liếc bọn họ một cái, quay qua nhóm giáo úy đang xem náo nhiệt: “Hiếm khi bốn vị đại nhân rảnh rỗi không có việc gì làm nên muốn tạo phúc cho bá tánh trong thành, ta cũng không tiện cự tuyệt. Như vậy đi, lưu lại năm người hiệp trợ các đại nhân dọn sạch mương máng, năm người khác theo ta đi đến thành Đông tu chỉnh đường phố.”
Bốn người nghe vậy sống lưng cứng ngắt, tiểu tử này quả nhiên là cố ý!
“Sở…” Câu chửi vừa định ra khỏi miệng lại cắn răng nuốt xuống, rốt cuộc biết rõ có thể là cái hố mà vẫn nhảy vào, là chính bọn họ!
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
“Sở Tiêu” mang theo năm gã giáo úy rời khỏi thành Tây thì hoàng hôn đã buông xuống, trong thành ánh đèn dần dần sáng lên.
“Các ngươi ở đây chờ ta một chút, ta đi nhà xí.” “Sở Tiêu” ra lệnh một câu rồi quẹo vào ngõ nhỏ.
Trong chỗ sâu nhất của ngõ nhỏ dừng lại một chiếc xe ngựa mộc mạc, người đánh xe nhìn thấy “Sở Tiêu” mỉm cười chào hỏi: “Sở công tử, chủ tử chúng ta đã chờ một lúc rồi.” Thanh âm eo éo, vừa nghe liền biết là một hoạn quan.
Trong xe ngựa, nam tử mặc áo xanh vén rèm lên: “A Tiêu, muốn gặp ngươi một chút thật là không dễ dàng.”
Hắn đầy mặt tươi cười, tương phản hoàn toàn với sắc mặt khó coi cực kỳ của “Sở Tiêu” đang chắp tay hành lễ: “Thái Tử điện hạ.”