Không không không, Đường Vũ Nhiên chết rồi?
Giản Tĩnh đờ ra tại chỗ định ba giây, Tả Hinh gọi cô mới cùng cô ấy vào nhà vệ sinh.
Tòa nhà cũ có bốn tầng, mỗi tầng một nhà vệ sinh, tầng một là nam, tầng hai là nữ, tầng ba là nam, tầng bốn là nữ. Bọn họ quay ở tầng bốn, cuối hành lang chính là nhà vệ sinh nữ.
Ngoài nhà vệ sinh là hai bồn rửa tay, cách một cánh cửa, bên trong có ba gian bồn cầu thống nhất. Hai gian ngoài khóa cửa đều hiện màu xanh, chỉ có gian cuối cùng khóa lại.
“Đường Vũ Nhiên, cậu ở trong không?” Tả Hinh gõ cửa.
Bên trong không đáp.
Giản Tĩnh ngồi xổm xuống, thấy một đôi chân trắng nõn.
“Cậu đi chuyển ghế đến đây đi.” Giản Tĩnh nói với Tả Hinh.
“Bên trong có người.”
“Đi nặng à?” Tả Hinh khó hiểu.
Giản Tĩnh: “Hình như ngồi dưới đất, không chừng tụt huyết áp ngất xỉu rồi.”
Tả Hinh giật thót, vội đi lấy ghế theo yêu cầu của cô.
Giản Tĩnh tranh thủ thời gian quan sát hiện trường.
Cửa ngăn giữa nhà vệ sinh và bồn rửa tay là rộng mở, ai cũng có thể đi vào. Nhưng buồng riêng thì khóa trái từ bên trong, thuộc về gϊếŧ người trong mật thất (Điều kiện tiên quyết là người chết thật rồi).
Đương nhiên, kiểu cửa khóa lẫy như nhà vệ sinh mà gọi là mật thất… hơi khinh mật thất quá.
Khụ, đây không phải trọng điểm.
Bên trong có vết máu.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Chủ tịch Hồ khiêng ghế đến, dù sao cũng không có người ngoài, cậu ta đặt ghế dựa cạnh tấm ngăn, thúc giục: “Giản Tĩnh, lên nhìn xem, có cần gọi 120 không?”
Những người khác cũng đều chạy tới xem xét tình huống: “Cô ấy không sao chứ?”
Giản Tĩnh leo lên ghế, thò đầu nhìn vào bên trong.
Vài giây sau, cô quay người lại ý bảo bọn họ đều đi ra ngoài: “Mọi người đều ra ngoài đi, ai cũng không được lộn xộn.” Sau đó cô nhảy khỏi ghế, lấy thẻ sinh viên ra khỏi túi, nhét vào khe hở cửa, nhẹ nhàng gẩy lên trên.
Khóa buồng riêng trong nhà vệ sinh là khóa lẫy hình bán nguyệt, chỉ cần gẩy lên là có thể khôi phục vị trí cũ.
Cách.
Cửa mở.
Giản Tĩnh đã có được kiến thức kiểm tra dấu vết sơ cấp, cũng không dùng tay mà dùng thẻ sinh viên để đẩy mở cửa.
Máu tươi đầy đất.
“Đường Vũ Nhiên đã chết.” Giản Tĩnh quay đầu nhìn về phía thành viên trong đoàn: “Báo cảnh sát chứ?”
“Chết?” Những người khác đều ngây ra, đúng kiểu ‘cô đang nói cái gì thế’.
Tả Hinh cách gần nhất, vừa thấy cảnh trong nhà vệ sinh đã mềm cả chân, lảo đảo dựa vào vách tường: “Trời ạ, thật hay giả?”
“Không phải đâu?” Chủ tịch Hồ há hốc mồm: “Chuyện… chuyện gì vậy chứ? Ai làm?”
Camera Vương đẩy kính: “Hôm nay trong tòa nhà này chỉ có mấy người chúng ta thôi, thành viên câu lạc bộ khác đều không tới.”
Nam chính La hiểu vấn đề rất nhanh: “Ý cậu là hung thủ ngay trong số chúng ta à?”
“Đoán như thế quá không phụ trách nhiệm chứ.” Tả Hinh lắc đầu.
“Đừng ồn.” Đạo cụ Đặng nói.
“Cô ấy thật sự chết rồi sao? Không thở nữa à?”
Giản Tĩnh vươn tay thử hơi thở Đường Vũ Nhiên, người đã chết lâu rồi.
Cô vừa chú ý nét mặt người khác, vừa lấy di động ra nhắn cho Quý Phong… Hệ Thống yêu cầu cô phá án, nếu người tới là vị cảnh sát nào không màng nhân tình, không tiết lộ gì cho cô thì phiền to. Không bằng tìm một cảnh sát mình quen.
‘Cảnh sát Quý, một bạn học của tôi chết trong nhà vệ sinh, địa chỉ là tầng bốn khu giảng đường cũ đại học X, xin nhanh chóng phái người tới, cảm ơn!’
Quý Phong đáp lại rất nhanh: ‘Tự sát? Mưu sát?’
Giản Tĩnh chụp một tấm ảnh hiện trường gửi qua.
Quý Phong: ‘Bảo vệ hiện trường, hai tiếng nữa tới nơi.’
Giản Tĩnh không dám tin nhìn thời gian trong tin nhắn: Hai tiếng? Thiếu nữ cũng mang thai luôn rồi đấy.
Cũng may bên kia lập tức giải thích: ‘Cảnh lực hữu hạn, chúng tôi đang lùng bắt một phạm nhân gϊếŧ người hàng loạt, tạm thời không có nhân thủ để qua. Xin cô tổ chức giúp cho, vô cùng cảm ơn.’
Giản Tĩnh: “…” A, tỉ suất phạm tội chết tiệt này!
Camera Vương chú ý tới cô, sắc bén hỏi: “Giản Tĩnh, cô đang nhắn tin với ai?”
“Một cảnh sát tôi quen, bọn họ sẽ tới ngay.” Giản Tĩnh không thích Camera Vương, nhưng cũng đồng ý phán đoán của cậu ta lúc trước, hung thủ rất có thể là một trong số những người ở đây. Nếu không biển người mờ mịt, cô khoanh vùng hung phạm kiểu gì?
Đầu óc xoay chuyển rất nhanh, cô nhìn mọi người xung quanh: “Trước khi cảnh sát đến, ai trong chúng ta cũng không thể rời đi. Nhưng xét thấy lúc trước mọi người đều từng một mình rời đi, mà tôi vẫn luôn ở tại phòng học, là người ít hiềm nghi nhất, hi vọng mọi người nghe tôi sắp xếp.”
“Vừa rồi cô ở đây một mình đấy thôi.” Camera Vương phản bác.
Giản Tĩnh hỏi: “Tả Hinh đi lấy ghế cũng chỉ nửa phút, cậu cảm thấy tôi có thể trong thời gian ngắn như thế hoàn thành nhiều công tác vậy à?”
“Nơi này nhiều máu như vậy, người Giản Tĩnh lại sạch sẽ, không thể là cậu ấy.” Tả Hinh không hổ là người viết kịch bản trinh thám, lập tức nói.
“Cậu phản ứng lớn vậy là chột dạ đấy à? Hôm nay chỉ có cậu ra ngoài lâu nhất thôi.”
Camera Vương cười lạnh: “Có cái rắm ấy, tôi vẫn luôn ở tầng dưới quay phim lấy tài liệu sống, không tin cậu xem đi.”
“Đừng ồn.”
Giản Tĩnh làm thủ thế, cường ngạnh nói: “Mọi người về phòng học trước đi, chúng ta cùng nói lại tuyến thời gian hành động của mỗi người một chút.”
Chủ tịch Hồ phụ họa: “Đúng, đi về phòng nói chứng cứ cho nhau trước.”
Mọi người về tới phòng học, bắt đầu thẩm tra đối chiếu lộ tuyến hành động ngày hôm nay.
Giản Tĩnh nhìn di động: “Đồ ăn ngoài tôi gọi ship đến lúc 21 giờ 58, lúc tôi cầm lên thì mọi người quay xong rồi, thời gian chấm dứt quay đại khái là 22 giờ. Mà thời gian chúng ta phát hiện thi thể Đường Vũ Nhiên là 23 giờ 20.”
Cô mở notebook ra ghi lại: “Đối lập thời gian mọi người rời đi một chút đi. Tôi nhớ người đầu tiên rời đi là Đặng đúng không?”
“Tôi sửa sang lại đạo cụ khoảng 10 phút, sau đó vào nhà vệ sinh rửa tay. Lúc tôi đi Đường Vũ Nhiên còn đang ở đây với mọi người đúng không?” Đạo cụ Đặng hỏi.
Nam chính La nói: “Phải, 5 phút sau cô ấy mới đi.”
“Sau đó là Camera Vương, xuống dưới quay tư liệu sống.” Tả Hinh chỉ chứng, “Cậu ta đi rất lâu.”
“Camera có ghi lại thời gian, không cần cậu nói.” Camera Vương không kiên nhẫn lật xem một lúc lâu: “Tôi quay trên này đến 22 giờ 30 thì xuống dưới, 22 giờ 40 gọi anh Hồ xuống, 23 giờ 15 mới dừng.”
Tả Hinh: “Đúng rồi, lúc anh Hồ đi xuống thì tôi nhận được điện thoại của mẹ, là 22 giờ 40.”
Chủ tịch Hồ nói: “Tôi lên lúc 23 giờ 5.”
Nam chính La nói: “Lúc ấy cũng là lúc tôi đi nhà vệ sinh”
“Không đúng, trước đó cậu từng ra ngoài.” Đạo cụ Đặng chợt lên tiếng.
“Lúc ấy Tả Hinh gọi điện thoại, còn lại ba người chúng ta, cậu từng đi nhà vệ sinh một lần.”
Nam chính La lập tức nói: “Nói thế thì cậu cũng ra ngoài một lần.”
“Cậu về tôi mới đi.” Đạo cụ Đặng không phủ nhận.
Giản Tĩnh vừa nghe vừa chải vuốt, đáy lòng chửi ầm lên: sao cả đám đều từng rời đi một mình thế? Thế thì ai chẳng có hiềm nghi.
Sau khi sơ lược lại một lần, tuyến hành động của mọi người như sau:
22:00 quay xong, bắt đầu ăn bữa khuya.
22:10 Đạo cụ Đặng đi buồng vệ sinh rửa tay.
22:15 Đường Vũ Nhiên đi buồng vệ sinh trang điểm lại.
(Trong lúc đó, Đạo cụ Đặng về tới)
22:30 Camera Vương xuống dưới tầng quay chụp tư liệu sống.
22:40 Camera Vương gọi Chủ tịch Hồ xuống dưới, Tả Hinh đi ra ngoài tiếp điện thoại.
(Trong lúc đó, La, Đặng trước sau đi vệ sinh, thời gian không trùng nhau)
23:05 Chủ tịch Hồ lên phòng.
23:05 Nam chính La đi nhà vệ sinh
23:15 Mọi người lục tục về phòng học
23:20 Phát hiện thi thể Đường Vũ Nhiên.
Giản Tĩnh đau đầu muốn điên, thử hỏi: “Trong vòng một tiếng đồng hồ lúc mọi người ra ngoài, có tình cờ gặp người khác không? Vương, cậu và Hồ toàn bộ hành trình đều cùng nhau quay tư liệu sống à?”
Camera Vương nói: “Đương nhiên không phải, anh Hồ muốn tìm cảnh, tôi đi nơi khác quay thử.”
Hoàn toàn không cách nào điều tra.
Cô lại đổi phương thức hỏi: “Quan hệ của mọi người với Đường Vũ Nhiên là gì?”
Tả Hinh: “Mình không quen cô ấy lắm, chỉ gặp nhau lúc cùng sinh hoạt câu lạc bộ thôi.”
Chủ tịch Hồ: “Cô ấy năm nay vừa ra nhập chúng ta, hình như là Đặng giới thiệu nhỉ?”
Đạo cụ Đặng: “Phải, phòng ngủ của cô ấy và phòng ngủ chúng tôi có quan hệ hữu nghị. Cô ấy nghe tôi nói có câu lạc bộ như vậy thì hứng thú nên tôi giới thiệu cô ấy tới. Tôi và cô ấy không có quan hệ cá nhân, xem như quen biết thôi.”
Giản Tĩnh hỏi: “Nếu là quan hệ hữu nghị thì cô ấy có bạn trai không?”
Nam chính La: “Cô ấy là bạn gái cũ của tôi.”
Những người khác: “?”
Nam chính La cười: “Nếu không sao tôi lại đến đây giúp mọi người chứ? Cô ấy nói thiếu vai nam chính. Dù sao tôi cũng học diễn xuất, cho rằng thêm một cơ hội rèn luyện cũng không tệ nên mới đến.”
Tả Hinh: “Chia tay còn đuổi tới đây? Hai người không thấy gượng gạo à?”
“Lúc đồng ý tới còn chưa chia tay, mấy hôm trước mới chia tay.” Nam chính La giải thích.
“Tôi vốn định tìm cơ hội nói với mọi người mình không diễn nữa, nhưng chưa có dịp nào. Sau ngẫm lại thì cảm thấy dù sao xuất diễn cũng không nhiều lắm, không quá quan trọng nên cũng không nhắc nữa.”
Giản Tĩnh không khỏi hỏi: “Sao hai người lại chia tay?”
“Không vì sao cả, không hợp thì chia thôi. Cô lại không phải cảnh sát, hỏi chi tiết như thế làm gì?” Nam chính La cũng không nguyện ý trả lời thẳng.
Giản Tĩnh liếc cậu ta một cái. Cô phát hiện sau khi đổi vị trí thì rất nhiều thứ đều không giống nữa. Nam chính La hỏi lại rất giống khi cô bị Quý Phong hỏi chột dạ, không chỉ lảng tránh còn phản kích, rõ ràng nội tâm mâu thuẫn.
Rất khiến người ta chú ý nha.
Cô thả bản ghi xuống, hỏi lại Camera Vương: “Cậu thì sao?”
“Không có quan hệ gì.” Camera Vương trào phúng nói.
“Thật cảm thấy mình là cảnh sát thật à?”
Tả Hinh rất mẫn cảm: “Thái độ của cậu có vấn đề.”
“Người bình thường đều thái độ vậy thôi, vô duyên vô cớ trở thành nghi phạm, cô phối hợp như vậy là vì muốn người ta cảm thấy cô không có hiềm nghi à?” Camera Vương trả lời mỉa mai.
Mắt thấy hai người lại muốn tranh cãi, Giản Tĩnh đúng lúc cắt ngang bọn họ: “Không muốn nói tôi cũng không ép, dù sao lúc cảnh sát đến cậu cũng phải nói thôi.”
Dù sao cô cũng đã trải qua hai nhiệm vụ, lần này đã bình tĩnh hơn nhiều, bắt đầu tự hỏi nên phá án thế nào: “Trời mưa càng lúc càng lớn, nếu có dấu chân, vân vân thì có thể rất nhanh sẽ biến mất. Vậy nên trước khi cảnh sát đến, chúng ta phải tranh thủ nhìn xung quanh xem có dấu vết gì khả nghi gì không. Hung thủ chưa chắc nằm trong số chúng ta, có thể đã chạy trốn.”
“Thế này đi…” Giản Tĩnh đảo qua một vòng người, điểm danh: “La và Đặng đi xung quanh tìm xem có gì khả nghi không, chú ý cả dấu chân. Thấy thì nhớ chụp lại, nhưng đừng hành động một mình, phải luôn ở cạnh nhau.”
Cô lại chỉ vào Chủ tịch Hồ, Camera Vương và Tả Hinh: “Phiền ba người tua chậm đoạn phim đã quay xem lại, có lẽ sẽ phát hiện manh mối ngoài ý muốn.”
Camera Vương bất mãn: “Tại sao phải nghe cô sắp xếp chứ?”
Đạo cụ Đặng có vẻ cũng không vui: “Cô sẽ không định nhân lúc chúng tôi không ở đây mà lục lọi đồ vật chứ?”
“Sao có thể.” Giản Tĩnh cười khẽ: “Tôi chỉ cảm thấy Đường Vũ Nhiên là thành viên câu lạc bộ Trinh thám chúng ta, đang yên đang lành lại bị người gϊếŧ. Về tình về lý chúng ta đều nên làm gì đó cho cô ấy. Mọi người không cảm thấy vậy sao?”
Chiêu đánh vào lương tâm này rất xinh đẹp, những người ở đây ai nấy đều có tâm tư riêng, nhưng ai cũng không lạnh lùng đến mức chút chuyện nhỏ như vậy cũng không chịu hỗ trợ.
Dù sao, một tiếng trước Đường Vũ Nhiên còn đang nói cười bàn chuyện công việc với bọn họ.
Mọi người cam chịu sắp xếp của Giản Tĩnh.
Lúc này Giản Tĩnh mới có rảnh quay lại hiện trường án mạng. Lúc trước, cô xem thấy tình cảnh trong phòng vệ sinh thì ý niệm đầu tiên không phải ‘Đường Vũ Nhiên chết thật thảm’, mà là ‘nơi này có vấn đề’.
Bây giờ cô cần tìm ra vấn đề khiến người ta vô cùng lưu ý kia.