Bí Mật Của Cha

Chương 14


Một vài tiếng gõ nhẹ vang lên trên cánh cửa phòng họp. Trên màn hình kiểm soát, sếp của SOC nhận ra một trong các cộng sự của mình. Ông nhấn nút mở cửa. Người đàn ông ghé vào tai ông và thì thầm vài lời.

– Các vị, chúng ta có tin mới. Một thông điệp mới được gửi tới Télé 8.

DANIEL

Cô ấy ngồi cạnh tôi, im lặng. Cô ấy muốn nói chuyện với tôi, nhưng không tìm ra từ ngữ. Trước đây chúng tôi chưa bao giờ cảm thấy sự ngượng ngùng này: khi tôi trở về sau chuyến đi, chỉ cần cô ấy hỏi xem mọi việc thế nào là chúng tôi có thể bắt đầu nói chuyện được.

Lúc nãy, khi Pierre đẩy cửa, cô ấy đã thoáng thấy tay thằng bé đặt trong tay tôi. Cô ấy chào tôi như nói lời chào với một người hàng xóm mà người ta muốn giữ khoảng cách. Rồi cô ấy đổi ý, tiến lại phía tôi và đặt một nụ hôn lên má tôi trước khi lẩn tránh và đi sang phòng khách. Đó chẳng phải là một hành động bột phát, chỉ là một cảnh đã lặp đi lặp lại, bị lãng quên, và nay tìm thấy lại. Tôi không biết cô ấy nghĩ gì, muốn gì.

Giờ thì cô ấy nhìn tôi, lấy đầy hơi vào phổi để tống ra được những từ ngữ bị giữ chặt trong cổ họng nghẹn cứng. Nhưng cô ấy đã thở ra, và lại tiếc nuối vì sự thiếu can đảm của mình.

— ———

Ôi Betty, anh muốn giúp em biết chừng nào. Anh muốn ôm em trong vòng tay và khóc cùng em biết chừng nào. Hẳn sẽ tốt cho chúng ta biết mấy khi cùng hòa nước mắt và thầm nhớ về đứa con trai đã mất; nói về nó qua làn nước mắt của chúng ta. Đó là một đoạn đường chúng ta phải qua để rồi một ngày nào đó có đủ sức mạnh ngồi nhớ lại những khoảnh khắc hạnh phúc ám ảnh ký ức chúng ta. Chúng ta có thể làm được điều đó nếu như chúng ta bình đẳng trước thảm kịch này, thế nhưng trong mắt em, anh là kẻ có tội, còn em là nạn nhân.

Anh có thể giúp em, có thể mở lời trước.

Nói với em rằng anh giận mình kinh khủng vì đã không đến đón Jérôme sau buổi tập của con, ngày hôm đó. Giải thích cho em nghe tội lỗi của anh khi đã ưu tiên một cuộc hẹn làm ăn và việc anh thường xuyên nghĩ về điều ấy như thế nào. Giá như anh nói với Sullivan rằng mình phải đi đón con! Giá như anh đủ can đảm để báo cho em biết là anh sẽ về muộn! Nhưng cuộc hẹn đó, nỗi mệt mỏi chán chường của anh… Số phận đã sắp xếp trước những cái chết ư?

Anh có thể nói với em, để cho em chửi mắng anh như buổi tối định mệnh ấy.

“Đồ khốn nạn! Đồ khốn nạn!” em gào lên. “Anh yêu công việc hơn cả con trai anh! Lúc nào anh cũng muốn nhiều hơn. Nhiều quyền lực hơn, nhiều tiền hơn. Nhưng cái quyền lực chết tiệt của anh thì giúp gì được cho anh bây giờ chứ? Anh sẽ làm gì với tiền của anh? Chết cùng với chúng đi! Hãy tự chôn mình cùng các tài khoản ngân hàng của anh đi, nhưng hãy trả lại con trai cho tôi!”

Tay em đấm lên ngực anh, móng tay em cào vào mặt anh, nhưng anh không thấy đau. Nỗi đau nằm ở chỗ khác, thiêu đốt, gặm nhấm. Betty, em có biết những lời nói của em đã tàn phá trái tim anh thế nào không? Em có biết anh cảm thấy thế nào khi thấy em bị nỗi đau và hận thù làm cho thay đổi?

Có thể những câu nói đã không được cất lên từ miệng em ngày hôm nay là những lời xin lỗi. Bởi anh biết rằng kể từ lúc đó em đã tự trách mình vì đã ném vào anh những điều kinh khủng ấy, tất cả những điều ấy. Bản chất tốt bụng vốn có trong em không chịu được việc nhìn thấy nỗi buồn của anh nặng nề thêm vì thái độ gây hắn của em. Nhưng anh sẽ không giúp em đâu, Betty ạ. Anh không cần phải nghe gì hết, nhất là không khóc trong vòng tay em. Ngay cả khi có thể đây là lần cuối cùng anh nhìn thấy em.

Bởi anh muốn giữ nguyên vẹn nỗi đau của mình, tiếp tục là kẻ có tội. Vài ngày nữa. Thời gian để hoàn thành nhiệm vụ của anh.

Biểu hiện trìu mến của Pierre, nụ hôn của em trên má anh, cảm giác bất lực của em khi không thể cất lời được cũng đủ làm lung lay sự vững vàng trong anh. Hãy cho anh vài ngày nữa làm tên chạy trốn điên khùng mà anh muốn làm. Vì chúng ta, vì anh, vì con.

Anh đứng lên đây, Betty. Anh để em lại một mình, bối rối trên chiếc sofa này. Ngày mai anh sẽ đi trước khi em tỉnh giấc, để tránh mọi nguy cơ phải nghe em thuyết phục. Anh sẽ đến cuộc hẹn với Sullian, rồi sẽ lại bay ngay.

Anh đi đây, Betty, anh có một cuộc hẹn.

— ———

– Tại sao bố không nói chuyện với mẹ?

Tôi giật mình và tìm kiếm nó. Con trai tôi đang ở đây, đang ngồi xệp trên cỏ. Tôi không còn hy vọng thấy nó nữa. Từ hơn một giờ nay tôi chờ đợi nó xuất hiện, ngồi trên thành bể bơi.

– Jérôme… Bố rất vui vì được gặp con! Tại sao con không bao giờ hiện ra với bố ở Luân Đôn.

Thằng bé không trả lời. Đầu vẫn cúi.

– Bố phải nói với mẹ, nó tiếp tục, không để ý tới câu hỏi của tôi.

– Con không muốn trả lời bố à?

– Con đã đặt ra một câu hỏi trước bố.

Vẻ xa cách, nó chờ đợi.

– Bố không biết, Jérôme ạ. Bố không thể.

Nó nhún vai.

– Không đúng. Đó là vì bố không muốn.

Chính xác thì nó biết điều gì?

– Thế thì hỏi làm gì khi con đã biết câu trả lời?

– Vì câu trả lời cần được chính bố nói ra. Đó là giải pháp duy nhất.

Nó nói về giải pháp gì vậy?

– Giờ đến lượt con. Tại sao con không bao giờ xuất hiện lên với bố ở Luân Đôn? Bố đã rất nhớ con.

– Bố sẽ nhớ con cả đời, bố à. Bố cần phải quen với điều đó.

Quen với điều đó…

– Đó là tất cả lý do?

Thằng bé khẽ mỉm cười rụt rè.

– Không. Sự thực là con đến thăm bố của con. Mà ở đó, bố không thực sự là bố của con.

Lời phán xét đó làm tôi thấy mọi thứ đảo lộn.

– Con không nhận ra bố, nó tiếp tục. Cho nên con không tìm thấy bố.

Tôi im lặng, cố đoán ra ý nghĩa những điều nó nói.

– Thực sự là con không giải thích cho bố được, thằng bé nói tiếp. Những từ ngữ ở đây không dùng để diễn tả những gì con cảm nhận được ở trên đó. Những từ ngữ ở đây không thể hiểu được thế giới nơi đó. Các linh hồn lại gần nhau là vì một vài “sự gần gũi” nhất định, vì những “giá trị chung được chia sẻ”, như trước đây bố vẫn nói. Ở đó, linh hồn bố đã mất đi.

Những lời nói của thằng bé khiến tinh thần tôi suy sụp và tôi cảm thấy trống rỗng. Tôi không còn sức lực để giải thích hay để hỏi nó nữa. Tôi cần phải giữ được sự vững vàng, kiên quyết.

Nó tiếp tục dấn tới.

– Mẹ muốn nói chuyện với bố, bố biết đấy. Mẹ luôn nghĩ đến bố. Mẹ cần bố. Mẹ vẫn tiếp tục khóc nhưng bố thì chẳng bao giờ có ở đó để an ủi mẹ cả. Pierre cũng vậy. Mẹ chăm sóc nó nhưng không đúng cách. Mẹ bao bọc nó quá, sợ rằng nhỡ có điều gì xảy ra với nó. Bố cần phải ở lại, nói chuyện với họ, yêu thương họ.

Những lời khuyên đó làm tôi nghẹt thở. Thực tế thật không thể chịu nỗi, đó là một sự dữ dội khủng khiếp khi người ta tìm cách chối bỏ nó.

– Bố yêu họ.

Câu trả lời yếu ớt. Nhưng tôi có thể hét lên điều gì đây?

– Bố! cuối cùng nó cũng tỏ ra giận dữ.

Thái độ trốn tránh của tôi đã làm nó nổi giận.

Nhưng tôi cần phải vững vàng, không nghe lời nó, không hiểu những gì mà nó tìm cách nói với tôi.

– Bố sẽ không nói về điều đó đâu!

Giọng tôi cương quyết, gần như độc đoán.

Thằng bé ngắt một bông hoa, vuốt ve nó, ngửi nó.

– Con yêu bố, bố ạ, nó nói thêm mà không hề nhìn tôi.

Tại sao lại có sự dịu dàng này? Trái tim tôi hoảng hốt. Tôi nghĩ rằng mình đã hiểu.

– Bố… biết… Nhưng sao con lại nói với cái giọng như thế?

Nó đứng lên, quay lưng lại tôi, nhìn ra hàng rào.

– Vì con muốn bố biết điều đó. Bởi vì con không thể nói gì hơn với bố, vì những thứ còn lại đều ở bố.

Nó dừng lại một lát, khẽ lắc đầu, trìu mến, nhưng mắt không nhìn tôi.

– Và cũng bởi vì… con sẽ không trở lại nữa.

Tôi đứng dậy, sợ hãi.

– Không, Jérôme, con không thể bỏ rơi bố được! Bố cần con! Bố đã tưởng mình phát điên khi thiếu con ở đó, mà tệ hơn, bố đã phát điên rồi! Con đang tìm cách trừng phạt bố, phải không? Bố đoán được con nghĩ gì về kế hoạch của bố, nhưng bố sẽ đi đến cùng! Vì bố cần điều đó! Bố không thể cứ chấp nhận mà không nói gì, không làm gì. Bố không thể nhẫn nhịn như tất cả mọi người. Bố cần phải hành động, phải cho chúng thấy! Bố muốn chúng biết rằng người ta không thể giết trẻ con mà không bị trừng phạt! Rằng người ta không có quyền làm cho cả một gia đình trở nên bất hạnh dưới danh nghĩa là bảo vệ một lý tưởng nào đó! Rằng bố không phải kẻ hèn nhát. Bố không thể sống được nếu như không trả thù cho con! Bố xin con, Jérôme, hãy hiểu cho bố, đừng bỏ bố lại!

Những lời của tôi biến thành nước mắt, những giọt nước mắt ngập trong mắt tôi. Nhưng tôi không nhìn thấy nó nữa. Tôi lau nước mắt bằng gấu tay áo và tìm nó. Thằng bé đã đi rồi.

– Jérôme!

Màn đêm đón nhận tiếng gọi của tôi và khiến nó lịm tắt dần.

— ———

Cuộc hẹn với Sullivan đã diễn ra tương đối tốt đẹp, nói cách khác là không có xung đột và bất ngờ nào. Ăn mặc lịch sự, mỉm cười, tỏ ra đáng tin cậy, tôi đã gạt được ông ta. Tuy nhiên, trong bữa ăn, tôi bắt gặp ông ta đang dò xét tôi với một vẻ tò mò khác thường. Để đề phòng ông ta nhận ra, tôi gán vẻ mặt thất bại của mình cho khó khăn về vụ Sparks.

Ông ta không tiếp tục chủ đề đó. Một câu hỏi đè nặng lên tôi: tôi đã thay đổi nhiều thế ư? Tình trạng sức khỏe tâm thần yếu ớt của tôi thể hiện ra trên nét mặt, qua thái độ của tôi ư?

Lúc đầu bữa ăn, khó lắm tôi mới có thể tập trung vào cuộc trao đổi. Để tìm ra được đủ động lực và lòng kiên nhẫn, tôi quyết định coi đây là một bài luyện tập. Chẳng phải là tôi sắp phải vào lại vai của một chuyên gia marketing có trách nhiệm, vai mà nhất định tôi phải diễn cho thật tốt bởi vì tôi đã có được một cuộc hẹn nói chuyện qua điện thoại với Moktar el-Fassaoui ư?

– Cậu biết không, Sullivan nói với tôi bằng giọng tin tưởng trong khi sáp lại gần tôi để nhấn mạnh sự thân mật của khoảnh khắc đó, cậu làm việc cũng là vì bản thân cậu nữa. Tôi bắt đầu già rồi… Vài năm nữa, tôi sẽ rút lui… và cậu là người thích hợp nhất để thay thế tôi.

Tôi phải mất hơn một giây để có được phản ứng thích hợp và cảm ơn ông ta vì sự tin tưởng ấy, một giây mà ông ta đã nhận ra nhưng cho rằng đó là vì xúc động.

Trên máy bay trở lại Luân Đôn, tôi nghĩ tới những ngày sắp tới của mình và tập trung vào thử thách. Quan trọng hơn nhiều so với một sự nghiệp được vạch sẵn hay một lời hứa hẹn bên bàn ăn. Bởi vì bây giờ tôi đã có một kế hoạch.

Tôi đặt tay lên túi áo vest để cảm nhận được lá thư dành cho Betty. Tôi đã viết nó sáng nay, trước một tách cà phê nóng, tại quán Petit Paris.

Có thể, tôi sẽ không phải gửi nó cho cô ấy.

Tất cả còn phụ thuộc vào kết quả sứ mệnh của tôi.

— ———

Tôi đã có được số điện thoại của Moktar el-Fassaoui. Không phải là không gặp khó khăn nào bởi vì tôi phải liên lạc với bạn bè trong giới tài chính tại Paris, chịu đựng những lời chia buồn ngập ngừng cùng những câu bày tỏ tình bạn giả tạo của họ. Nhưng việc phải tận dụng lợi thế có được nhờ vào vị trí của một nạn nhân không làm tôi ngần ngại chút nào.

– Daniel, nếu như tôi có thể làm điều gì đó… một trong số họ mở lời.

Tôi chộp ngay lấy câu nói sáo rỗng đó của anh ta.

– Có, anh có thể đấy. Tôi cần anh giúp một việc.

– Rất sẵn lòng, cái con người rất quảng giao trong giới kinh doanh đó vồn vã đáp, ngạc nhiên vì thấy tôi chấp nhận lời đề nghị của anh ta ngay lập tức.

– Tôi cần số điện thoại của một chuyên gia tài chính Luân Đôn.

Anh ta im lặng một lúc, hẳn là lúng túng và thất vọng vì thái độ cơ hội không đúng lúc của tôi, nhưng không thể rút lại lời được nữa. Để bổ sung, tôi ngay lập tức đưa yếu tố cảm xúc vào.

– Tôi đang làm việc ở Luân Đôn để cố… quên một chút. Tôi nhấn chìm mình trong công việc, và điều đó tốt cho tôi.

– Tôi hiểu, anh ta ấp úng, an tâm hơn vì lý lẽ đó. Công việc chắn chắn sẽ giúp anh. Hãy nói cho tôi biết anh cần tìm gặp ai. Tôi hứa với anh sẽ làm tất cả để có được số của người đó.

Ngày hôm sau, anh ta gửi cho tôi một bức thư điện tử với số điện thoại riêng của Moktar el-Fassaoui.

Vậy là tôi bắt đầu chuẩn bị không ngừng nghỉ, tin rằng mình đã có một hướng đi đúng. Nó rất mong manh, vì thế lại càng hấp dẫn tôi bởi nó khơi dậy những kỹ năng của tôi. Cách xử sự với loài người này, tôi biết rõ. Thế nên tôi đã đưa ra tất cả các tình huống có thể, dự đoán trước các câu hỏi và phản ứng mà cuộc gọi của tôi có thể gây ra. Tôi tập lại vai diễn của mình chính xác, cẩn thận, tập nữa tập nữa, cho đến lúc cảm thấy chắc chắn đã đoán được hết mọi phản ứng có thể xảy ra.

Trước khi gọi điện, tôi tập trung, một cách để đẩy lùi nỗi sợ hãi đang siết chặt tim tôi và tìm lại sự bình tĩnh. Tôi nhất định cần phải tỏ ra thuyết phục trong vai trò một thương gia đang cố nhử một con mồi.

Khi hắn nhấc máy, tôi nói đúng theo những lý lẽ đã chuẩn bị.

Trước tiên, đặt vấn đề: các tranh luận liên quan đến hoạt động của hắn tạo ra một hình ảnh đáng ghê sợ có khả năng kìm hãm sự phát triển của hắn, có hại cho danh tiếng của hắn và ngăn cản hắn tận hưởng tối đa thành quả từ những nỗ lực của hắn.

Tiếp theo giới thiệu cho hắn một phương cách: xây dựng lại hình ảnh của hắn dựa trên hai biện pháp. Thứ nhất, để các chuyên gia marketing và công chúng thấy được những mặt còn giấu kín mà lại rất cao quý trong con người hắn; thứ hai, loại bỏ dần những điều gây ra tổn thất và xóa đi những khía cạnh ít được đánh giá cao.

Sau đó, tiến cử cho hắn một người: tôi. Nói cách khác là một chuyên gia trong lĩnh vực truyền thông, có năng lực, kinh nghiệm và kín tiếng, phó giám đốc của một trong những văn phòng tư vấn uy tín nhất của Pháp.

Cuối cùng, trấn an hắn: khách hàng của tôi là những ông chủ doanh nghiệp lớn. Một vài cái tên được vô tình nêu ra, một vài điều ám chỉ tới vai trò của tôi trong các vụ làm ăn mà báo chí tường thuật và mọi việc đã được hoàn thành tốt đẹp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận