Bí Mật Của Cha

Chương 27


Hai giây trôi qua trước khi hắn mở mắt ra, một chút trước khi hắn hiểu ra.

– Những viên đạn mã tứ của ông, tôi nói.

Hắn lúng búng vài từ khó hiểu rồi buông mình xuống đất và òa khóc.

– Nếu những kẻ khốn khổ đã tự làm mình nổ tung sau khi nghe lời giảng đạo của ông mà nhìn thấy ông…

Tôi ra khỏi phòng, chìm trong cảm giác u ám vì đã nhịn thở quá lâu. Phải hớp vài hớp lớn không khí mát mẻ tôi mới có thể lấy lại được hơi thở của mình.

Tôi không thể xác định được trạng thái của mình. Tôi có nhẹ nhõm không? Có thất vọng vì đã không hạ hắn? Những tình cảm trái ngược len vào tâm trí tôi, ngăn không cho tôi suy nghĩ.

Như đoán ra sự bối rối của tôi, Salomon tiến lại.

– Đó là một quyết định đúng đắn, Dany.

– Lẽ ra tôi phải giết hắn.

– Theo một cách nào đó, cậu đã làm thế rồi. Mà không trở nên giống hắn ta, một tên sát nhân.

– Chắc chắn là anh đúng. Nhưng mọi chuyện quá phức tạp.

– Nào, lại đây. Chúng ta cần phải kết thúc việc này.

Tôi đi theo anh ấy, tin chắc rằng trong tình trạng của tôi lúc này, thái độ duy nhất tôi nên làm là tin vào sự phân định của anh ấy.

JEAN

Boris Debruyne đọc lại đến lần thứ n những ghi chép được các bộ phận chuyển đến. Vụ việc trở nên thật rắc rối. Mỗi khi có một hướng mới được mở ra thì một tin tức mới lại khiến nó trở nên bất khả thi, đột ngột làm giảm mọi hy vọng muốn thấy cuộc điều tra tiến triển thêm. Ông đã đạt kỳ tích khi thúc đẩy được các cơ quay về an ninh lãnh thổ và chống khủng bố hợp tác với nhau, nhưng những nỗ lực của ông vẫn chưa được đền đáp.

Bộ trưởng không ngừng gọi tới, yêu cầu kết quả. Ông ta đã đề bạt ông vào vị trí này, tuy nhiên Boris Debruyne không ưa ông ta lắm. Bởi nếu ông ta có giao cho ông những trách nhiệm này, cũng chỉ bởi hành trình trở thành người đàn ông đầy danh vọng của ông ta có tốt đẹp cũng đều nhờ nhiệm vụ của ông, những chỗ quen biết danh giá và với những chiến tích đủ ấn tượng để cho không một kẻ ngấp nghé tiềm quyền nào có thể phản đối sự lựa chọn của ông ta.

Debruyne đã dành cả cuộc đời để phục vụ đất nước, để lập nên những hồ sơ, để nộp những bản báo cáo ít khi được ngó tới, để cống hiến cả thể xác và linh hồn cho một tư tưởng nào đó của nước Pháp, của nền Cộng hòa mà nếu ông nói ra, sẽ biến ông thành một kẻ cổ hủ của nền kỹ trị.

Nhưng cũng vẫn với lòng nhiệt huyết ấy, ông thể hiện trong các cuộc vây bắt bọn khủng bố, khi cho các nhân viên dũng cảm thâm nhập vào mạng lưới của chúng, những nhân viên mà ông biết họ cũng chẳng còn ưa gì ông lắm.

Bộ trưởng không phải người có tính cách giống ông. Thói cơ hội, luôn đạp lên làn sóng truyền thông về tình trạng mất an ninh để xây dựng hình ảnh của mình, ông ta là hiện thân của tất cả những gì mà người đứng đầu Ban phối hợp tác chiến căm ghét. Tuy nhiên, vì ông ta là cấp trên và vì ông là con người của trách nhiệm, Boris vẫn tuân theo cả những mệnh lệnh nhỏ nhất của ông ta.

Điều đáng lo là, vào chính lúc này đây, ông sẽ phải gọi điện cho ông ta để thông báo tin tức mà các bộ phận vừa bảo về. Một thông tin sẽ buộc họ phải từ bỏ tất cả những hướng đang theo đuổi để xem xét những hướng đi mới. Nhưng là những hướng nào?

Giám đốc văn phòng nhấc máy. Ông cho biết danh tính của mình và ngay lập tức được chuyển máy cho bộ trưởng.

– Tin mới à? Debruyne? Tin tốt lành chứ?

Giọng điệu mang vẻ đe dọa.

– Không, thưa ngài Bộ trưởng, một tin mới nhưng không tốt lắm. Thậm chí, hoàn toàn không phải là một tin tốt.

Bộ trưởng ngừng một chút, ngầm thể hiện cơn tức giận của mình.

– Nói đi, ông ta ra lệnh.

– Jean Larrive đã chết cách đây mười lăm năm.

— ———

Éric đến muộn mười lăm phút. Ông đã trải qua một đêm tồi tệ. Vợ và các con ông đến nói chuyện với ông trong những giấc mơ kỳ lạ. Ông không nhớ những lời họ đã nói với nhau nhưng chắc chắn là đã tranh cãi. Sự hối hận, ông nghĩ. Sự hối hận ông mang trong mình như một số người mang theo họ tấm ảnh của một người mất tích: vừa mong muốn quên đi tấm ảnh đó nhưng lại không có can đảm để vứt nó đi.

Ngay khi ông bước vào trụ sở của kênh, ông có cảm giác bồn chồn khác lạ.

– Chào Éric! Ông đã biết tin chưa?

Clara gọi ông ngay khi ông vừa ra khỏi thang máy, cứ như cô rình ông đến.

– Isabelle chắc đã để lại tin nhắn cho ông chứ? cô nói thêm trong khi kín đáo vuốt ve bàn tay ông.

Từ buổi tối mà họ trải qua cùng nhau, dù chưa quyến rũ được ông, cô vẫn thích thú với việc tán tỉnh ông ở nơi làm việc. Những cử chỉ nhỏ, kín đáo mà không ai có thể nhận ra nhưng lại có sức mạnh khiến ông bối rối.

– Tôi chưa bật điện thoại, ông trả lời, đoán ra được tính chất của thông tin ngay cả khi ông chưa được biết.

– Chúng ta nhận được một phong bì mới. Xin lỗi, ÔNG đã nhận được một phong bì mới. Một đoạn băng video cho thấy gương mặt của con tin.

Éric cảm thấy một luồng điện phát ra từ gáy và lan ra khắp cơ thể. Chỉ một câu cũng đủ để tâm trí ông lại được chìm trong một trạng thái kích động gần như là hạnh phúc. Chỉ thông tin mới có thể mang lại cho ông những khoảnh khắc bay bổng trong đam mê này. Không cần biết chính nỗi đam mê này cũng là nguyên nhân của những cơn khủng hoảng thiếu đôi khi đã nhấn ông chìm sâu vào sự hoảng loạn tinh thần, thì trong những phút, những giờ sắp tới ông sẽ được sống trọn vẹn trong đó. Ông có cảm giác trẻ lại và tâm trí ông xua đi hết những hình ảnh tiêu cực đã đè nặng suốt đêm để nhường chỗ cho sự nhạy bén của nghề báo mà ông sẽ cần. Ông đặt một nụ hôn lên má Clara rồi vội vàng tiến về phía phòng họp.

Isabelle và Charles đều ở đó cùng với đầy đủ ban biên tập.

– Chết tiệt, Éric, anh ở đâu thế ? Tôi đã cố gọi anh không biết bao nhiêu làn.

– Tôi biết, Suma nói và buông mình xuống chiếc ghế của ông, mắt nhìn chăm chú vào màn hình plasma mà cả nhóm vừa xem những hình ảnh trên đó. Cho tôi xem cái đó.

Charles nhấn nút điều khiển từ xa.

– Nó chỉ dài có vài giây thôi, ông báo trước. Chất lượng hình ảnh không được tốt lắm, tuy nhiên chúng ta thấy rõ mắt và những đường nét khuôn mặt của gã, ngay cả khi râu ria và tóc đã che khuất một phần lớn.

Đoạn video bắt đầu bằng một khung cảnh lờ mờ. Phải mất hai giây nó mới trở nên rõ nét hơn và hé lộ khuôn mặt của con tin, ánh nhìn vô hồn, sợ sệt, râu dài, tóc tai rối bù. Người đàn ông, vẻ khiếp hãi, cố gắng thoát khỏi lưỡi dao kề trên cổ và đôi mắt hoảng hốt đảo từ hướng này sang hướng khác để rồi cuối cùng nhìn chẳm chẳm vào ống kính máy quay.

– Đó, hết rồi, Clara thông báo.

Charles nói chen vào.

– Những hình ảnh này được ghi cùng lúc với những hình ảnh lần trước. Các khung cảnh, tiếng động, vị trí và một số chi tiết về tóc tai và quần áo của gã vô gia cư cho chúng ta thấy rõ điều đó. Có vẻ như bọn bắt cóc đã cố tình cắt đoạn băng này riêng ra để gửi sau cho chúng ta.

– Bọn chúng định chơi chúng ta à? Éric hỏi.

– Có thể nói như vậy, Charles đồng ý. Bọn chúng muốn khơi gọi lại sự chú ý của giới truyền thông và công luận bằng cách hé lộ khuôn mặt của con tin.

– Có thông điệp nào đi kèm cái DVD không?

– Có. Vẫn là câu hỏi lần trước: “Giá trị của người đàn ông này là gì?”, Isabelle giải thích.

Charles kích động.

– Có vẻ bọn chúng chưa thỏa mãn với câu trả lời được đưa ra cho tới bây giờ. Chúng đưa ra thêm một chi tiết nhưng vẫn đặt câu hỏi ấy.

Ông dừng lại một lát, rồi buông lời:

– Điều đó có nghĩa là số tiền quyên góp được là chưa đủ… hoặc bọn chúng không muốn tiền.

– Hay là bọn chúng muốn có số tiền đã được quyên góp cho tới giờ, một phóng viên tham gia góp ý.

– Không, Charles phản đối, bởi vì bọn chúng chưa bao giờ cho biết cách thứ gửi tiền cho chúng. Điều chúng băn khoăn, đó là câu trả lời của chúng ta.

Éric giữ im lặng, tâm trí trong trạng thái hoạt động hết công suất. Có điều gì đó khiến ông bối rối nhưng ông không thể xác định được đó là điều gì. Trạng thái phấn khích của ông đã chuyển thành nỗi lo sợ âm thầm khiến ông ngạc nhiên, làm tim ông nhói lên và đẩy ông lạc hướng.

Liệu đối thoại kỳ lạ với bọn bắt cóc có biến thành một trò gian lận? Mối đe dọa nằm chính trong việc bọn bắt cóc nhắc đi nhắc lại câu hỏi đó ư? Có thể. Dù thế nào, đó là cái mà ông quyết định sẽ tin vào để tự giải thoát khỏi sức nặng đang đè lên ngực mình.

– Chúng ta cần phải thận trọng và bảo cho Bộ Nội vụ trước khi phát đi những hình ảnh này, ông tuyên bố, vẻ bối rối, trong khi vẫn nhìn chẳm chằm vào chân dung người đàn ông trên màn hình.

Các nhà báo tiếp nhận lời đề xuất với vẻ thận trọng.

– Ông có chuyện gì vậy, Éric? Isabelle hỏi.

Suma phác một cử chỉ bằng tay cho thấy ông không thể giải thích rõ ràng được.

– Tôi không biết… Có điều gì đó khiến tôi thấy không ổn. Tôi muốn chúng ta tự bảo vệ mình thì hơn.

Charles đứng dậy, vẫn trong trạng thái kích động.

– Tôi đồng ý. Chúng ta có thể lùi việc phát sóng các hình ảnh này nửa ngày, thậm chí là một ngày, trong khi chờ thông tin về con tin. Cũng là cách để bọn bắt cóc thấy chúng ta không phải người tuyên truyền thông tin cho chúng và không phải những kẻ vâng lời chúng răm rắp.

– Nhưng nếu không thấy hình ảnh của chúng trên bản tin tối nay, chúng có thể gửi cho những kênh khác và họ sẽ không ngại ngần đâu! Clara kêu lên.

– Tôi không nghĩ thế đâu. Chúng ta, cho tới nay, vẫn là người nhận tin duy nhất của chúng, Charles trả lời.

Éric ngắt lời. Việc có thể thấy tin độc quyền tuột khỏi tay mình trở thành mối đe dọa cụ thể hơn nhiều so với nỗi đe dọa lờ mờ mà ông cảm thấy từ khi phát sóng đoạn băng video.

– Có một giải pháp trung gian, ông tuyên bố. Chúng ta có thể đề cập tới việc nhận được chiếc DVD và bức thông điệp nhưng thông báo rằng chúng đang được xem xét và sẽ được phát trong một bản tin lần sau…

– Ý tuyệt vời, Isabelle kết luận. Và đó sẽ là một chiêu kích thích trí tò mò rất tốt.

— ———

Không cần tới nửa ngày, cơ quan cảnh sát đã xác định được danh tính của con tin.

“Ông Suma, chúng tôi có một thông tin cho ông. Một thông tin rất quan trọng,” Frédéric Lense giải thích cho người dẫn chương trình trong một cuộc điện thoại. Giọng nghe nghiêm trọng, âm điệu hống hách, cuộc gặp được ấn định vào buổi chiều ngay tại Bộ Nội vụ.

Trong chiếc taxi chở ông đến quảng trưởng Beauvau, những tình cảm trái ngược làm xáo trộn tâm trí nhà báo. Trước tiên, đó là niềm tự hào được đối thoại trực tiếp với một trong những người quyền lực nhất đất nước.

Ông những muốn thoát khỏi cái cảm xúc có vẻ trẻ con đó nhưng nó chỉ chịu biến mất khi ông tiến vào sân của tòa nhà uy nghiêm. Sau đó là cảm giác hoài nghi. Rằng đã không làm đúng công việc của mình, rằng đã tham gia vào một trò chơi trong đó ông chỉ là một con tốt trong khi lại vui sướng tưởng rằng mình là người chỉ huy.

Cuối cùng là nỗi sợ hãi. Ông không nắm được logic của câu chuyện này. Và bất cứ lúc nào, ông cũng có thể phải đối mặt với một nỗi thất vọng to lớn. Mà ông linh cảm rằng cuộc gặp gỡ này sẽ chẳng tôn lên cái tôi của ông đâu, thậm chí sẽ cho ông lý do nghi ngờ uy thế của mình, sự chính xác trong đánh giá của mình. Bời vì đây là một cuộc triệu tập thì đúng hơn là một cuộc gặp gỡ, nhất là lại diễn ra không phải trong một phòng họp báo hay trong trường quay ở đài truyền hình mà là ở ngay trụ sở bộ.

Ngay khi bước vào phòng họp, Éric Suma cảm thấy một bầu không khí nặng nề. Những người có mặt mang những bộ mặt đóng kín. Nhìn cách chào hỏi của họ, cách dò xét cái nhìn của ông, giữ khoảng cách với ông, ông hiểu rằng mình không ở đây để trao đổi thông tin.

Chỉ có Frédéric Lesne chưng ra một khuôn mặt thoải mái. Sau màn giới thiệu, viên cố vấn truyền thông thông báo bộ trưởng sẽ tới trong chốc lát. Một sự im lặng xâm chiếm căn phòng. Éric tận dụng điều đó để đứng dậy, thể hiện cho những người đối thoại biết rằng ông chẳng hề bị ấn tượng bởi họ.

Bộ trưởng bước vào và, sau những lời chào hỏi ngắn gọn, ngồi xuống bên cạnh Éric. Ông này cảm thấy một cách vô thức lấy lại được tinh thần nhờ khoảng cách gần gũi ấy. Bộ trưởng hơi dịch ghế ra một chút để đối diện được cả với các cấp dưới của mình lẫn người dẫn chương trình.

– Ông có biết tại sao bộ trưởng yêu cầu ông đến không? Boris Debruyne hỏi.

Éric đánh giá việc vào đề như vậy khá khó chịu. Tại sao lại là người này nói với ông? Ông đã nghĩ rằng mình sẽ trao đổi với người đứng đầu Bộ Nội vụ và cố vấn truyền thông của ông ta, chứ không phải là ra trước một kiểu tòa án sẽ giáng xuống ông những câu hỏi phi lý như vừa rồi.

– Bởi vì các ông có một thông tin quan trọng muốn cho tôi biết, ông trả lời. Về danh tính của người đàn ông đó, chắc chắn là vậy.

Debruyne xác nhận bằng một cái gật đầu nhẹ.

– Ông có điều gì nghi ngờ về danh tính đó không? Trưởng ban Phối hợp tác chiến hỏi.

Éric không thích bị hỏi theo kiểu này lắm.

– Không gì cả, tất nhiên! Ông giãy nảy.

Một dấu hiệu báo động vang lên trong đầu ông. Như tiếng rung phát ra trong một bài kiểm tra nói thật báo hiệu một lời nói dối. Một lời nói dối được ông nói với chính bản thân mình.

– Tôi không hiểu câu hỏi của ông có ý gì! Ông buông lời trước khi thấy hối tiếc về lời nhận xét và giọng điệu ông dùng để nói ra điều ấy.

Ông tuyệt đối không nên có thái độ của một kẻ tình nghi mới phải.

– Xin lỗi về sự đường đột của tôi, Debruyne nói. Tôi không cố ý làm thế. Tôi chỉ muốn…

– Biết chúng tôi có che giấu các ông điều gì không, Éric ngắt lời ông ta khô khốc.

Bằng một nét mặt, người đứng đầu SOC khẳng định lại điều đó.

– Nhưng tại sao tôi lại phải giấu các ông điều gì đó về con tin chứ? Suma phản ứng.

Boris Debruyne liếc mắt về phía người của mình, rồi về phía Bộ trưởng, xem liệu có thể trả lời câu hỏi đó trong cuộc trao đổi này hay không.

– Bởi vì người đàn ông đó… ông có biết người đó, ông ta nói bằng một giọng không biểu lộ cảm xúc.

Éric nhíu mày, nhưng không phản ứng. Ông chờ đợi những thông tin khác về sự thật ấy, cái sự thật dù có làm ông ngạc nhiên nhưng không phải hoàn toàn ngoài dự tính.

Bằng một cử chỉ kín đáo, Debruyne yêu cầu Samuel Merie lại gần. Anh ta cầm lên một chiếc phong bì và rút ra ba tấm ảnh.

Anh ta chìa ra tấm thứ nhất: hình ảnh trích ra từ đoạn băng mới nhận gần đây nhất.

– Các chuyên gia của chúng tôi đã chỉnh sửa tấm ảnh để tách khuôn mặt ra khỏi bộ râu và trả lại cho anh ta dáng vẻ thông thường hơn.

Anh ta cầm tấm ảnh thứ hai lên và đặt cạnh tấm thứ nhất, trước mặt Éric.

– Đây là kết quả. Việc này đã giúp chúng tôi xác định danh tính của gã lang thang. Một người quen cũ.

Anh ta đưa ra tấm ảnh cuối cùng. Tấm hình một người đàn ông trẻ hơn.

Nhưng Éric đã hiểu.

Đây chính là điều ông không nhận ra khi xem đoạn băng. Hay, tệ hơn, ông đã không muốn đối diện với thực tế. Cái thực tế đã xô đẩy ông mười năm về trước.

– Ông nhận ra anh ta chứ? Anh ta hỏi, ngọn lửa sôi sục trong cái nhìn.

– Vâng, tất nhiên rồi, Éric Suma thì thầm. Đó là Daniel Léman.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận