Bí Mật Hai Dòng Họ

Chương 41: 41: Vết Áo Rách



Vừa về đến nhà ông Chu cậu Phúc đã gặp ngay ông đang đứng trước bậc cửa, dáng vẻ chờ đợi mà lên tiếng đầu tiên:
“Cậu vất vả quá!”
Vừa nói xong ông đã chạy lại ngay trước mặt cậu, tay bắt mặt mừng mà nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới.

Ông Chu nắm lấy vai cậu lắc vài cái thật mạnh nhìn lại cái dáng vẻ chắc chắn khỏe mạnh của cậu mới yên tâm mà cười lớn tiếng:
“Cậu về là tôi mừng rồi! Mừng rồi!”
Từ ngày khi trước, cậu biết rằng ông Chu đối xử với cậu rất tốt nhưng trước cái dáng vẻ nhiệt tình lại có nhiều phần miễn cưỡng như thế này, cậu Phúc cảm thấy có nhiều điều kỳ lạ nhưng vẫn không biết được là kỳ lạ ở chỗ nào, chỉ đành đưa mắt nhìn sang mợ Thi mặt đã tái mét từ lâu.
Cậu hẩy hẩy tay về phía mợ rồi lại nhìn sang bóng ông Chu quay người đi khuất.
Phía bên xa, nơi ánh nhìn của mợ Thi chưa từng dừng lại cũng chưa từng thay đổi nét mặt mà vẫn cứ hoảng sợ như vậy.

Nơi phía góc cửa sổ phía xa ấy dáng vẻ của cậu Hai nhanh chóng lẩn khuất đằng xa, cùng dáng khấp khỏm vô cảm đầy nặng nề vang lên những tiếng bước chân lạch cạch.

Nhưng không phải chỉ có dáng vẻ duy nhất của hai người đó, thứ khiến cậu Phúc chết lặng ngay ánh mắt nơi hiện lại phía sau một dáng đen toàn thân phủ kín bởi những âm khí ám bụi.

Gương mặt lạnh lẽo trắng bệch hoà quyện với những luồng khí âm u cùng đám bọ ve giun sán, cả những giận dữ đau khổ hết một lượt đều hiện lên trong chính cái gương mặt ấy.
Cậu Phúc hoảng sợ.

lùi lại một bước phía sau lảo đảo bước chân trong vô thức, đưa mắt nhìn về ô cửa sổ trước mặt nhưng thứ cậu nhìn thấy chỉ là một không gian chống hoắc im lặng.
Không có cậu Hai ở trên đấy, cũng không nghe thấy những tiếng lạch cạch của bước chân cậu Cả.


Không có gì hết, chỉ có một ô cửa sổ với cánh cửa liên tục mở ra đóng vào nhịp nhàng trong buổi trưa lặng gió.
Cậu Phúc nắm lại cái dây cương ngựa:
“Mợ có thấy…”
“Là cô Mai Hoa!”
Đúng vậy!
Mợ Thi đã nhìn thấy ngay phía đó.

Là dáng vẻ của cô Mai Hoa!
Cô ấy hiện lên, toàn thân trắng toát trong một vùng trời tĩnh lặng của màn đêm bao trùm.

Gương mặt bị cào xé tới mức tơi tả đầy đau đớn, dòng huyết lệ chảy dài ướt đẫm cả thân thể.

Hai tay điên dại vô thức cào cấu khắp cả người hiện lên những giun dòi bọ nhặng bâu kín.
Nhưng nỗi đau thân thể ấy có là gì kia chứ! Nó không thể nào sánh được với nỗi đau tinh thần khi cả thể xác và tinh thần của cô ấy lại bị chia ra làm hai.
Nơi linh hồn bị khóa chặt trong gian nhà họ Chu này không thể nào nhìn thấy ánh sáng, nơi thể xác bị thiêu rụi đến cả đống tro tàn cũng bị người ta tùy ý bỏ mặc.
Cậu Phúc lôi ra từ trong tay nải một đoạn lụa nhung đen đã bị xé rách nhàu nát mà còn đẫm lại những đất cát cùng mùi nhang hương vương vấn.

Cậu nắm chặt nó trong tay nhìn về ô cửa sổ:
“Tôi nhất định sẽ tìm được cách đưa cô ra khỏi đó, trả cô về với đất mẹ.

Cũng sẽ tìm mọi cách để có thể tìm ra được người thực sự đã làm hại cô.”
Bữa trưa ngày hôm đấy, cả gian nhà họ Chu đều tụ tập đầy đủ không thiếu lấy một người.
Có lẽ là họ chào mừng sự quay trở lại của cậu Phúc sau vài ngày vắng bóng.

Cũng có thể là họ đang muốn thăm dò cậu sau cái chuyến đi mang tên trông nhang đèn nhưng thực chất là muốn đem mạng cậu xoa dịu cái oán khí trinh nữ xót lại.
Ngày hôm nay vẫn như thường ngày, vẫn là khi mọi người tề tựu đông đủ nhưng cậu Cả và cậu Hai vẫn là người vắng bóng tới sau cùng.
Ông Chu nhìn sang chỗ ngồi trống mới cười:
“Phúc! Hôm nay cậu về cũng là một ngày vui.

Gần đây, sức khỏe của cậu Cả đã có nhiều chuyển biến thực tốt hơn.

Hôm nay cậu ấy còn tự đi ra ngoài sân sau để thưởng hoa mợ Thi tự tay trồng nữa đấy! Còn khen hoa rất thơm!”
Tuy rằng là nói với cậu Phúc nhưng ánh mắt lại nhiều phần ngập ngừng như đang cố kéo dài thời gian nên cậu cũng chẳng để tâm trong lòng quá nhiều mới nhìn sang mợ Thi:
“Cậu Cả khoẻ lại là chuyện vui! Nếu ông cho phép, con có thể thường xuyên tới bắt mạch cho cậu ấy.

Biết chút y thuật cũng nên dụng những lúc thế này!”
Cậu biết rõ rằng bình thường nhà họ Chu này không thích những người theo nghề y.


Nhưng nếu như ông Chu đang vui thế này mà cậu mở miệng thì rất có khả năng sẽ được ông ấy đồng ý.

Chỉ cần có cơ hội này, cậu sẽ có nhiều thời gian nên gian sảnh chính, tiếp xúc với mọi người, tiếp xúc được với những bộ trang phục cầu kỳ và có thể nhanh chóng tìm ra được manh mối cho tấm vải trong tay kia.
Cậu Phúc nhìn ông Chu một lượt.

Rõ ràng trên gương mặt kia đang nhiều phần lưỡng lự hoá sững sờ.

Bản thân ông chưa từng một lần nghĩ rằng cậu Phúc ở nơi đây lâu như thế, rõ ràng biết mọi thói quen của gia đình này nhưng lại mở miệng ra để nói câu như vậy với cái dáng điệu đầy mong chờ.

Đối với cậu hiện tại, vừa là người con rể, vừa là người có ơn đối với nhà họ Chu này.

Cậu cũng chưa một lần nên tiếng muốn cầu khẩn chuyện gì nhưng bây giờ lại vì bệnh tình cậu Cả mong chuyển biến tốt hơn mà mở lời muốn giúp.
Chẳng lẽ một lời cậu nói ra ông lại có thể không chấp nhận?
Thời gian như ngừng lại chỉ chờ đợi lấy một cái gật đầu đang chuẩn bị sẵn.
Bỗng nhiên từ bên hông truyền lại một tiếng giọng quen thuộc:
“Phiền phức như thế này không dám làm cậu lo lắng.

Cậu cứ yên tâm làm một thần y của cậu đi.

Nhà họ Chu này tự khắc biết lo toan cho cậu Cả.”
Tiếng giọng nhạt nhẽo, thần thái tự nhiên vô cùng đánh thép không lương nhờ, không cầu khẩn lấy một ý.
Cậu Hai xuất hiện, chẳng cần phải nói thêm một lời nào nữa cũng tự khắc hoá đá cả bầu không khí vốn dĩ vẫn còn có nhiều phần nóng ấm giả tạo.
Ông Chu chen thêm lời vào:
“Toàn! Mày đây là không hiểu chuyện hay sao? Cậu Phúc là người trong nhà, toàn tâm toàn ý giúp chuyện của nhà có gì mà lại phải nói rằng cần hay không cần? Cậu ấy muốn giúp là vinh hạnh của nhà họ Chu này.


Tao còn chưa nói gì, mày sao phải lên tiếng sớm như thế!”
Vừa dứt lời thái độ của ông Chu đã lập tức quay ngoắt trăm sáu mươi độ nhìn về cậu Phúc mà niềm nở:
“Cậu bận chuyện như vậy, làm sao mà chúng tôi dám để cậu phải bận tâm nhiều thêm chứ? Dương nó cũng đã tiến triển tốt hơn, thôi thì cậu cứ tiếp tục bận việc của cậu.

Nếu có gì tôi sẽ lương nhờ cậu sau!”
Cậu Phúc nhấp môi nên chén rượu nóng đặt ở bàn mà tươi cười ngoảnh mặt ra đằng sau uống một hơi lấy cạn.

Tầm mắt của cậu chưa kịp suy nghĩ điều gì đã nhanh chóng chạm phải tà áo của cậu Cả mà dừng lại:
“Cậu Hai hôm nay nom có vẻ không được rảnh rang thoải mái thời gian cho lắm.

Chắc vì thế mà lại để cho cậu Cat mặc chiếc áo rách như thế kia ra ngoài.

May mà là ở trong nhà này chứ ra bên ngoài, người ta sẽ nghĩ không tốt đâu.”
Cậu Phúc đứng bật dậy tiến lại chỗ đoạn rách, thuận tay mà giấu sau chiếc áo trùng dài bên ngoài che khuất:
“Nếu cậu Hai bận, có thể để người hầu làm giúp.

Không cần phải cố sức như này đâu!”
Lời chưa dứt, cậu Cả đã nắm lấy cổ tay cậu Phúc mà siết một lực:
“Là tôi thích nó!”
Cả hai nhìn nhau, cười nên một cái đầy toan tính riêng biệt..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận