Khang Tử Hinh chủ động hỏi mình có thể lên tòa làm chứng cho Kỳ Tề được không, Kỳ Tham cảm giác được ánh mắt của chị cả vừa quét qua mình, hiểu được ý của chị ấy, nhưng vẫn có chút khó chịu trả lời: “Không cần! Trước mắt cảnh sát còn chưa biết cô cũng dính líu đến vụ án này, cho nên cô cứ im lặng đi, coi như mình chưa từng tham gia vào chuyện đêm đó là được rồi. Nếu không…. mọi chuyện sẽ phức tạp hơn. Nói như vậy đã hiểu chưa?”
Mặc dù Khang Tử Hinh rất mất mát vì mình không thể giúp được gì, nhưng vẫn vì đại cục mà cân nhắc nghe lời. Sau đó Kỳ Tham bắt đầu chỉnh sửa hồ sơ liên quan đến vụ án, phát hiện đêm đó bởi vì Kỳ Tề nóng lòng muốn dẫn Khang Tử Hinh ra ngoài mà không có bất kì chuẩn bị nào, khiến cho toàn bộ nhân viên trong KTV đều nhìn thấy cô cả người đầy máu rời đi. Có lẽ lúc đó trạng thái của cô rất kinh khủng nên người xem cũng không chú ý đến Khang Tử Hinh đang được cô bọc áo khoác ôm trong ngực. Bây giờ nhân chứng đã thấy rõ mọi chuyện, rất bất lợi cho Kỳ Tề. Trước mắt ngoài chuyện phải sử dụng thủ đoạn ra thì không còn cách nào cả.
Ngày hôm sau Kỳ Tham lái xe đến tiệm sửa xe, một phần là vì chiếc xe mà Huy Tử cho cô mượn xài không thuận tay lắm nên cần sửa lại, một mặt là vì muốn Huy Tử dẫn theo người đi tìm nhân chứng nhìn thấy tận mắt chuyện hôm đó, để họ xóa bỏ hoặc thay đổi lời khai.
“Sao ạ…. Làm gì cơ? Chị Ba có chủ ý gì sao?” Huy Tử há hốc miệng nhìn Kỳ Tham đang ung dung ngồi trên sofa.
Kỳ Tham lạnh lùng nói: “Ông chủ của KTV đó, không phải hôm qua tôi bảo cậu đi thăm dò tình huống của hắn rồi à? Địa chỉ nhà, tình trạng hôn nhân, người nhà cùa hắn. À…. Hắn có một đứa con gái học tiểu học và một bé trai đang đi nhà trẻ, đúng không? Thân là ông chủ lại không có cách nào quản lý tốt miệng mồm của nhân viên, để mặc cho bọn họ không biết gì cả mà đi khai bậy khai bạ với cảnh sát. Thật đúng là khiến người khác không thể không nổi giận mà. Như vậy, phiền cậu giúp tôi hỏi hắn một chút, giữa con trai và con gái, hắn muốn đứa nào?”
“Ý của chị Ba là?” Huy Tử không dám tin mà nhìn cô, dù sao người đang ngồi trước mặt hắn bây giờ cũng là một luật sư hợp pháp chứ không phải là loại người có xuất thân như hắn. Nhưng mà Kỳ Tham lại nổi giận, có cảm giác không cách nào câu thông với đám người đần độn này.
“Đi theo chị tôi lâu như vậy, cậu không nghe rõ ý tứ của tôi sao? Nhiều nhất là hai ngày, tôi muốn tất cả nhân chứng từng đến đồn cảnh sát phải thay đổi toàn bộ lời khai! Bớt nói nhảm đi!”
“Dạ dạ, chị Ba!” Huy Tử phản xạ có điều kiện đứng thẳng tắp người lớn tiếng trả lời.
Kỳ Tham chờ bọn họ sửa xong xe cho mình rồi thì mới chạy đến bệnh viện mà tên trùm ma túy đó đang chữa trị. Không biết sau khi tên trùm ma túy này bị thương rồi thì có cảnh sát giám hộ hay không, nhưng mà Kỳ Tham cũng không định đến xem hắn có tính tình thế nào, dù sao thì dựa theo lời chị cả nói, bị đâm đến vậy mà còn chưa chết đã là chuyện may mắn lắm rồi.
Chạy quanh hành lang bệnh viện một vòng, sau đó đứng trước quầy khu nội trú hỏi thăm tình hình trước mắt của trùm ma tuý thì mới biết, tạm thời hắn ta đã qua thời kì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn còn đang hôn mê sâu, hai cánh tay lúc được đưa đến bệnh viện thì đã sớm tàn phế rồi, sớm muộn gì cũng phải cắt bỏ. Sau lưng nạn nhân có nhiều vết đâm bằng dao cùn, tổn thương nội tạng, mất nhiều máu…. Cho nên mới nói, dưới tình huống như vậy mà còn giữ được mạng là quá may mắn rồi.
Căn cứ theo ghi chép trên hồ sơ điều tra, “hung khí” mà Kỳ Tề sử dụng lúc đó chỉ là một con dao ngắn dùng để điêu khắc mà thôi. Đây là một điều kiện có lợi để giảm bớt tội danh cho cô.
Nhưng mà thân thủ đúng là rất giỏi, chỉ dùng một con dao điêu khắc mà có thể khiến đối phương bị thương đến nông nỗi vậy nha, chị cả. Kỳ Tham rất sung sướng mà rời khỏi bệnh viện, ngửa mặt đón ánh mặt trời.
Mấy ngày nay Kỳ Tham đều bận rộn không về nhà, cơm ngày ba bữa đều giải quyết ở bên ngoài, nhưng bây giờ Kỳ Tề về rồi, Kỳ Tham vẫn nhớ sau khi bôn ba xong thì về nhà ăn cơm tối với chị gái.
Cơm tối hôm đó là do Khang Tử Hinh nấu, nói như thế nào nhỉ, bản thân cô bé Khang Tử Hinh này không khiến người ta chán nghét, là một cô gái sáng sủa như ánh mặt trời. Nhưng mà tại sao…. tại sao lại nấu cơm khó ăn đến vậy? Kỳ Tham không chút lưu tình một trận chê bai đồ ăn quá khó nuốt, sau đó bị chị cả âm trầm liếc mắt vài cái thì lòng mang bất mãn nhưng không dám thể hiện ra ngoài quá rõ ràng. Vì thế sau khi cơm nước xong, cô liền xụ mặt nói với Khang Tử Hinh: “Rảnh rỗi tôi sẽ dạy cô nấu cơm.”
“Nấu cơm à…. Em tự mình học.” Bình thường Khang Tử Hinh không lớn không nhỏ với Kỳ Tề quen rồi, dù sao trong tối ngoài sáng gì Kỳ Tề đều luôn cưng chiều nàng, nhưng mà lúc đối mặt với Kỳ Tham thì nàng hoàn toàn bị yếu thế.
“Không được.” Kỳ Tham không nể tình trợn mắt với nàng. “Nấu ra thức ăn khó nuốt như vậy, cô muốn đầu độc dạ dày của mọi người đến khi nào?”
“Ồ….” Khang Tử Hinh đáng thương núp sau lưng Kỳ Tề tìm kiếm an ủi, Kỳ Tham chê nàng không có tiền đồ mà hừ lạnh một tiếng.
Dưới năng suất làm việc của đám Huy Tử mà nhân viên của quán KTV kia nhanh chóng thay đổi lời khai của mình, từ đủ lời chính diện tố cáo Kỳ Tề thành câu nào cũng mập mờ không rõ ý. Kỳ Tham bày tỏ lòng đồng cảm sâu sắc với thái độ thức thời của bọn họ. Chẳng qua nhớ đến lão đại ma túy còn đang nằm viện kia, cô luôn cảm thấy nếu để cho hắn thanh tịnh nằm ở đó thì cũng quá có lỗi với những chuyện mà Kỳ Tề ban tặng cho hắn. Cho nên Kỳ Tham rất nhàn nhã ban xuống chỉ thị thứ hai với Huy Tử.
“Đám tay sai của tên trùm ma túy kia hẳn đang nóng lòng muốn báo thù cho đại ca, vì để tránh cho chúng ta lại rơi vào cục diện bị động, không bằng mình chủ động xuất kích trước đi.”
Huy Tử cũng đang có ý đó, nhưng mà vẫn băn khoăn: “Chị Ba, đàn em dưới tay chúng ta rải rác khắp nơi sợ rằng sẽ lỏng lẻo, ngoài ra trước giờ chúng ta đều không động chạm gì đến đám “bán phấn trắng” kia, cho nên chị xem…..”
Kỳ Tham không chút lo âu mà cười lạnh một phen: “Đám cặn bã luôn sống dưới cống ngầm kia vẫn luôn cho rằng mình lòng dạ hiểm độc có thể che kín pháp luật xã hội. Các cậu sao không thử nghĩ cách lôi toàn bộ bọn chúng ra trước ánh sáng đi. Sau đó, lại nghĩ cách dụ bọn chúng đến trước mặt đám cảnh sát ăn tiền thuế của nhân dân nhưng không tiện làm người tốt ra sức vì dân đó.”
Huy Tử nghe lời cô nói mà tưởng tượng đến cảnh tượng giao tranh của cánh sát và tội phạm ma túy, không khỏi cảm thấy lòng bàn chân run lên, càng thêm kính nể sợ hãi Kỳ Tham. “Em biết rồi, chị Ba!”
“Trước khi lão đại bọn chúng có thể mở miệng nói chuyện, dọn dẹp sạch sẽ bọn chúng đi.” Kỳ Tham bổ sung thêm một câu. “Tôi nói là, toàn bộ!”
Tuyệt đối không thể để nơi này lưu lại bất kì nhân tố uy hiếp không an toàn nào với chị cả.
“Nhưng mà lấy người ở đâu ra đây?” Huy Tử dè dặt hỏi cách giải quyết.
Kỳ Tham hời hợt trả lời: “Lúc trước chị tôi đi theo Bạch gia không phải sao? Tay sai của bọn họ trước giờ đều rất nhiều không phải sao, mượn người của Bạch gia nhị lão đi. Tôi nghĩ hai vị trưởng bối chắc sẽ không keo kiệt đến nổi không chịu thả người đi.”
Huy Tử lau mồ hôi lạnh trên trán: “Nhưng mà hình như chị Hai có ý…. Không để cho Bạch gia biết chuyện này.”
“Không để cho Bạch Thảo, cũng chính là chị Cả trong miệng các cậu biết là được rồi.” Kỳ Tham mất kiên nhẫn liếc nhìn hắn. “Dựa theo lời tôi nói, trực tiếp đi tìm cha mẹ của chị Cả các cậu đi!”
“Được! Không thành vấn đề!” Huy Tử vội vàng ngậm miệng.
Bạch gia Đại tiểu thư năm đó đối nghịch gia đình ra ngoài làm lưu manh, nguyên nhân trong đó là gì thì Kỳ Tham không biết, nhưng mà quan trọng chính là, Bạch gia nhị lão vì an toàn của con gái trong xã hội mà mượn giao hảo nhiều đời của hai nhà Bạch – Kỳ. Mà năm đó Kỳ gia cũng đã bị Vệ gia chỉnh cho sụp đổ, vì trả ân tình của Bạch gia mà Kỳ Tề phải đến đây làm phụ tá cho con gái Bạch Thảo nhà họ. Kỳ Tề ở bên cạnh Bạch Thảo mười năm, mười năm qua, những năm tháng thanh xuân bị bào mòn trong cái xã hội sống trên lưỡi dao này. Mà cuối cùng Bạch Thảo cũng quay về Bạch gia, như vậy ân tình mà Kỳ gia nợ nhà họ Bạch cũng đã trả đủ.
Nhưng mà Kỳ Tề xảy ra chuyện ngày hôm nay, Bạch Thảo cũng không thể thoát khỏi liên quan…. Cho nên, Bạch gia cần cống hiến một chút mới đúng chứ? Hai nhà Kỳ – Bạch, xem ra đã định trước là mối quan hệ nợ đến trả đi rồi.
Trước khi Kỳ Tham rời khỏi tiệm sửa xe, vì để đề phòng cảnh sát không tìm đủ lí do khởi tố Kỳ Tề mà kiếm chuyện thì cô đã để đám Huy Tử sửa sang lại nơi này một chút. Trên phương diện pháp luật không cho phép sự xuất hiện của những chỗ như thế này, nếu đến cuối cùng xảy ra chuyện không may gì sẽ thành tự dẫn lửa thiêu thân, mà người lãnh hậu quả cuối cùng chính là chị cả của cô.
Sau khi an bài xong hết mọi chuyện thì tâm tình rất thư thích. Ngày hôm đó không còn chuyện gì để làm nữa nên Kỳ Tham liền lái xe về nhà chị gái. Lúc mở cửa thì thấy Khang Tử Hinh đang đổi thuốc thay băng gạc cho Kỳ Tề, hai người tựa đầu vào nhau, vô cùng thân mật thắm thiết. Tâm tình Kỳ Tham nháy mắt liền chìm xuống đáy cốc.
“Tối nay ăn gì? Em đi nấu. Còn ăn thêm cơm do Khang Tử Hinh nấu nữa thì dạ dày của em sẽ thủng mất.”
“Em nấu cơm nào có tệ đến vậy chứ chị Tham?” Đúng như dự đoán, Khang Tử Hinh lớn tiếng phản bác.
“Không tin thì lát nữa so sánh là biết.” Kỳ Tham châm chọc, “Tôi có thực lực thì mới dám xuất khẩu cuồng ngôn như vậy.”
Kỳ Tề ở bên cạnh tạm giảng hòa: “Ừm, được rồi, từ trước đến nay Tiểu Tham luôn không nắm chắc thì không nói. Không ngờ thói quen lúc nhỏ này đến giờ vẫn còn giữ.”
“Chớ có tùy tiện nhắc đến chuyện lúc nhỏ!” Kỳ Tham phản bác, sau đó đi vào phòng bếp, sau lưng nghe tiếng Kỳ Tề nói với Khang Tử Hinh: “Mấy ngày kế tiếp rảnh rỗi, cứ tiếp tục dạy chị làm bảng biểu đi.”
Bảng biểu? Cái gì bảng biểu? Kỳ Tham nghe vậy thì lập tức quay lại phòng khách: “Bảng biểu gì vậy?”
Khang Tử Hinh cười trả lời: “Bảng biểu Excel đó! Kỳ Tề nói muốn học, lâu nay em vẫn luôn dạy chị ấy.”
“Học thứ đó làm gì?” Kỳ Tham không hiểu, Kỳ Tề liền nhàn nhạt trả lời: “Bên này có một tập đoàn mời chị đến nhận chức tổng thanh tra tiêu thụ. Nhưng mà việc đầu tiên là cần học thành thạo cách dùng phần mềm văn phòng.”
Kỳ Tham sửng sốt một hổi: “Đợi đã. Chị nói muốn đi làm ở tập đoàn? Chị không định cùng em về nhà sao?”
Nghe cô hỏi vậy thì Kỳ Tề cũng hơi sửng sốt, sau đó mặt không đổi sắc nói: “Chị chưa từng nghĩ đến chuyện về đó.”
Đang đùa giỡn gì thế hả? Kỳ Tham nhất thời căm tức: “Bạch gia Đại tiểu thư, chính là Bạch Thảo đó, không phải đã quay về gia tộc của cô ta bắt đầu tiếp nhận kinh doanh gia tộc rồi sao? Vậy tại sao chị còn muốn tiếp tục ở lại chỗ này?”
“Chị cũng chưa từng nói rằng mình sẽ quay về.” Kỳ Tề lãnh đạm nói, sau đó đứng dậy đi về phòng ngủ.
Kỳ Tham lập tức ngăn trước mặt cô: “Chị nói cho rõ ràng đi!”
Kỳ Tề vươn tay đặt lên cánh tay ngăn trước mặt mình: “Cần phải nói rõ ràng thế nào? Chị không phải đồ vật, càng không phải là sủng vật, sẽ không để mặc cho ai muốn đuổi thì đi, muốn gọi thì đến.”
Chị ấy đang nói gì? Chị ấy cho rằng ai xem chị ấy là đồ vật? Năm đó cha mẹ để chị ấy đến đây cũng vô cùng đau lòng, hơn nữa nhiều năm như thế, cha mẹ người nhà vì tránh cho cô thương tâm mà không dám nhắc đến chị ấy. Mà chị ấy, một đi thì không trở lại, không chút tăm hơi nào, một cú điện thoại cũng không có. Mười năm qua, giống như hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này vậy. Người phụ nữ có lòng dạ ác độc như thế, bây giờ chị em gặp nhau thì lại nói lời tuyệt tình! Sao chị ấy có thể vô tình như vậy được?
“Mười năm qua không liên lạc với người nhà, cũng không ngó ngàng gì đến tình hình trong nhà, không phải vì nguyên nhân gì khác, chính là vì cảm thấy mình giống như là phế vật bị cha mẹ ném đi, cho nên mới vì cảm giác phẫn hận đó mà tiến hành trả thù người nhà bằng sự ngăn cách, đúng không?”
Kỳ Tề lạnh nhạt nhìn em gái của mình: “Nếu đã là phế vật bị ném đi, vậy phế vật đó có tức giận hay mất liên lạc thì cũng sẽ không khiến chủ nhân sinh ra cảm giác dư thừa gì khác mới đúng chứ?”
“Đáng giận!” Rốt cuộc Kỳ Tham cũng bạo giận, cắn răng nắm lấy cổ áo chị mình. “Thu hồi lời chị vừa nói mau!”
Kỳ Tề mặt mày tĩnh lặng, đột nhiên vươn cánh tay phải ra, tùy tiện xoay một cái thì đã đẩy được ngón tay của Kỳ Tham, không tốn chút sức nào mà bẻ cánh tay của cô ra sau, nâng đầu gối đè cô xuống ghế sofa. Mặt của Kỳ Tham ép chặt lên mặt ghế, cánh tay bị siết đến phát đau, nhưng hiển nhiên Kỳ Tề đã hạ thủ lưu tình rồi, nhưng mà mười phần lực đạo đó vẫn khiến Kỳ Tham không thể phản kháng được, hô hấp khó khăn, cô tức giận mình vì năm đó không chịu theo cha học võ cho giỏi.
“Đáng chết!”
Kỳ Tề nghe tiếng mắng chửi của cô nhưng lại không buông tay, nhàn nhạt dịu giọng nói: “Lâu như vậy rồi, đối với khái niệm “người nhà” này, chị đã quá mơ hồ. Suy nghĩ và ý đồ khi cha mẹ quyết định đồng ý với điều kiện của Bạch gia, chị đã không muốn tìm tòi nghiên cứu nữa. Chỉ là…. Chị vẫn còn nhớ rất rõ chuyện em là em gái ruột của chị, như vậy đối với chị mà nói, cảm giác “người nhà” trong lòng đó, thế này đã đủ rồi.”
Nghe lời nói không chút giả dối nào của chị ấy, nháy mắt Kỳ Tham liền ngây người, trong lòng tràn ra cảm giác chua xót.
Chị, chị của cô mười năm nay vẫn luôn nhớ đến đứa em gái này sao, cho nên lấy thân phận người nhà, trong lòng chị vẫn luôn xem mình là người đáng giá để nhớ nhung nhất….
Kỳ Tề buông cô ra, đi vào phòng ngủ. Mà Kỳ Tham thì chôn mặt xuống đệm sofa, giấu đi những giọt nước mắt đã ướt đẫm khóe mi.