– Thế em chính là người đã tháo thang dây mang đi.
– Vâng, – Kasahara May nói, hơi cau mày. – Em đấy.
Tôi quay ra nhìn bãi cỏ rộng. Đất ấm toả một làn hơi nước trông như khói vì nóng. Kasahara May nhét mẩu đầu thuốc lá vào một lon Sprite rỗng.
– Trong mấy tiếng đầu tiên em không cảm thấy gì đặc biệt. Dĩ nhiên, ngồi trong tối như hũ nút thế kia thì cũng không khoái lắm, nhưng em không sợ, không hãi, không gì cả. Em không như mấy đứa con gái hơi một tý là ré lên. Nhưng em biết đó không phải chỉ là bóng tối. Anh Chim vặn dây cót đã ở dưới đó hàng mấy tiếng liền, anh biết chẳng có lý do gì để sợ cả. Thế nhưng sau khoảng hai, ba tiếng, em càng lúc càng cảm thấy ít biết được chính mình hơn. Ngồi im lặng dưới kia trong bóng tối, em có thể nghe có cái gì đó bên trong em – bên trong cơ thể em ấy – đang càng lúc càng lớn ra. Cảm thấy như cái vật gì đó ấy đang mọc dần lên trong em, như rễ cây trong chậu, khi nào đủ lớn nó sẽ xé toang em ra. Đến khi đó thì em coi như là hết, như cái chậu vỡ nát ra thành hàng triệu mảnh vậy. Nó là cái gì chịu không biết được, nhưng khi em còn ở dưới ánh mặt trời thì nó vùi bên trong em, còn trong bóng tối thì nó được hút một thứ dưỡng chất đặc biệt nào đấy rồi lớn lên nhanh ơi là nhanh, đến phát sợ lên ấy! Em cố kìm nó xuống mà không được. Chính khi đó em mợi thực sự sợ. Chưa bao giờ trong đời em sợ đến thế. Cái gì đó ở bên trong em, cái vật trăng trắng kinh tởm ấy nó đang chiếm lĩnh dần, chiếm lĩnh em, ngốn dần thân thể em. Lúc đầu thì cái thứ kinh tởm ấy nó bé lắm, Chim vặn dây cót ạ.
Kasahara May ngừng nói một chút, nhìn chăm chăm vào hai tay mình, như đang hồi tưởng lại những gì đã xảy ra với mình ngày hôm đó
– Em sợ thật đấy, sợ chết điếng, – cô nói. – Có lẽ trước kia em muốn anh sợ chính là sợ như thế này đây. Em đã muốn anh phải nghe thấy tiếng cái vật kia đang nhai nuốt mình.
Tôi ngồi xuống một chiếc ghế xếp, ngắm thân thể Kasahara May chỉ che hờ bằng bộ bikini bé xíu. Cô đã mười sáu tuổi nhưng dáng người chỉ như cô bé mười ba, mười bốn tuổi. Ngực và đùi cô còn xa mới nảy nở đầy đủ. Thân hình cô gợi cho tôi nhớ tới những bức hoạ chỉ dùng một số nét tối thiểu nhưng vẫn cho ta một cảm thức sống động về thực tại. Thế nhưng, đồng thời ở nó vẫn có một cái gì đó cho ta ấn tượng già cốc đế.
Rồi bỗng tôi buột miệng hỏi cô:
– Em đã bao giờ có cảm giác mình bị cái gì đó làm cho ô uế không?
– Ô uế? – Cô nheo mắt nhìn tôi. – Ý anh là ô uế về thể xác ấy à? Anh định nói là bị hiếp?
– Về thể xác. Về tinh thần. Hoặc thế này hoặc thế kia.
Kasahara May nhìn xuống thân thể mình, rồi lại nhìn sang tôi.
– Về thể xác thì không. Em vẫn là gái tân. Em có ột cậu trai sờ mó. Nhưng vẫn mặc nguyên quần áo.
Tôi gật đầu.
– Về tinh thần… ừm… em không biết. Em thật không hiểu bị ô uế về tinh thần nghĩa là thế nào.
– Anh cũng chẳng biết, – tôi nói. – Vấn đề là mình có cảm thấy điều đó từng xảy ra với mình hay không. Nếu em không cảm thấy thì hẳn có nghĩa là em chưa bị ô uế.
– Sao anh hỏi em thế?
– Bởi vì một vài người mà anh biết có cảm giác ấy. Nó làm sinh ra đủ thứ phức tạp. Nhưng có chuyện này anh muốn hỏi em. Vì sao em luôn nghĩ đến cái chết thế?
Cô ột điếu thuốc lên môi rồi khéo léo mồi lửa bằng một tay. Đoạn cô kéo kính râm lên.
– Anh thì không hay nghĩ đến cái chết à, hở Chim vặn dây cót?
– Dĩ nhiên là anh có nghĩ đến cái chết. Nhưng không phải luôn luôn. Chỉ thỉnh thoảng thôi. Như hầu hết thiên hạ.
– Em thì em nghĩ thế này Chim vặn dây cót, – Kasahara May nói. – Mỗi người sinh ra trên đời này đều có một cái gì đó riêng biệt nằm ở sâu bên trong người đó. Và cái đó ấy, dù là cái gì đi nữa, trở thành một nguồn nhiệt điều khiển mỗi con người từ bên trong. Dĩ nhiên em cũng có. Như mọi người khác. Nhưng đôi khi nó bị rối loạn. Nó phình lên rồi co lại bên trong em, nó làm em lộn tùng phèo lên. Thật sự là em chỉ muốn truyền đạt cái cảm giác đó cho người khác. Nhưng dường như em không làm nổi. Người ta không hiểu. Dĩ nhiên có thể tại em không biết giải thích sao cho thật rõ, nhưng cũng tại người ta không chịu lắng nghe nữa. Họ vờ nghe, nhưng thật ra họ có nghe đâu. Vì thế mà đôi khi em nổi điên lên rồi làm những việc rồ dại.
– Những việc rồ dại á?
– Như là nhốt anh dưới giếng chẳng hạn, hoặc như khi đang ngồi trên yên sau xe máy thì choàng tay che mắt anh chàng đang đèo mình.
Khi nói vậy, cô đưa tay sờ vết thương trên mặt.
– Chính vì vậy mới xảy ra tai nạn phải không? – tôi hỏi.
Kasahara May nhìn tôi với vẻ dò hỏi, như thể cô không nghe thấy tôi nói gì. Tôi không nhìn ra được nét cảm xúc trong mắt cô sau cặp kính râm dày, nhưng một sự vô cảm nào đó hình như đã lan ra trên khắp mặt cô như dầu rót lên mặt nước lặng.
Điếu thuốc ngậm giữa hai môi, Kasahara May vẫn nhìn tôi. Hay đúng hơn, cô vẫn tiếp tục nhìn vết bầm của tôi.
– Em có phải trả lời câu hỏi ấy không, hở Chim vặn dây cót?
– Không, nếu em không muốn. Chính em khêu chuyện ấy ra mà. Nếu em không muốn nói tới chuyện đó thì đừng nói.
Kasahara May trở nên hết sức trầm lặng. Hình như cô phân vân không biết phải làm gì. Đoạn cô hít khói thuốc vào đầy phổi rồi từ từ thở ra. Bằng một động tác nặng nề, cô gỡ kính rồi quay mặt về phía nắng, hai mắt nhắm tịt. Quan sát cô, tôi thấy như dòng chảy thời gian đang dần dần chậm lại, như thể dây cót của thời gian đang bắt đầu chùng xuống.
– Anh ta chết, – cuối cùng cô nói, giọng vô cảm, như thể cô vừa miễn cưỡng chấp nhận một cái gì đó.
– Chết à?
Kasahara May bập bập tàn thuốc. Đoạn cô nhặt khăn tắm dưới đất lên lau mồ hôi trên mặt, lau tới lau lui mấy lần. Cuối cùng, như thể sực nhớ ra một việc quan trọng quên thực hiện, cô nói một cách vắn tắt, kiểu sự vụ:
– Lúc đó bọn em đi khá nhanh. Chuyện xảy ra ở gần Enoshima.
Tôi nhìn cô không nói một lời. Cô cầm mỗi tay một mép chiếc khăn tắm mà ấn khăn vào khăn mặt. Khói trắng tuôn ra từ điếu thuốc giữa những ngón tay cô. Không có gió nên khói bốc thẳng lên, như từ một đống lửa báo hiệu thu nhỏ. Cô hình như đang phân vân không biết nên cười hay nên khóc. Ít nhất là tôi cảm thấy vậy. Cô phân vân trên lằn ranh hẹp chia cách khả năng này với khả năng kia, nhưng rốt cuộc cô không ngả về bên nào cả. Kasahara May lấy lại vẻ mặt cũ, đặt khăn tắm xuống đất rồi rít một hơi thuốc. Đã gần 5 giờ chiều, nhưng cái nóng chẳng có vẻ gì là dịu đi.
– Em đã giết anh ấy, – cô nói. – Dĩ nhiên em không có ý định giết anh ấy. Em chỉ muốn đẩy tới những giới hạn. Bọn em vẫn làm như vậy luôn. Như là trò chơi ấy. Em bịt mắt hoặc cù lét anh ấy trong khi cả hai đang đi xe máy. Nhưng chẳng chuyện gì xảy ra cả. Cho đến hôm đó…
Kasahara May ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào tôi.
– Dù sao thì em cũng không có cảm giác mình bị ô uế đâu, Chim vặn dây cót à. Em chỉ muốn đến càng gần hơn càng tốt cái vật khốn nạn ấy. Em muốn dụ nó ra khỏi em rồi đập nát nó thành từng mảnh. Mà muốn dụ nó ra được thì mình phải thực sự đẩy đến tận cùng. Không có cách nào khác. Anh phải có một miếng mồi ngon để nhử nó. – Cô chậm rãi lắc đầu. – Không, em không nghĩ là mình đã bị làm ô uế. Nhưng mặt khác em cũng không được cứu vớt. Không ai có thể cứu vớt em lúc này được, Chim vặn dây cót ạ. Thế giới có vẻ hoàn toàn trống rỗng đối với em. Mọi thứ em thấy quanh mình đều có vẻ giả tạo. Cái duy nhất không giả tạo là cái thứ kinh tởm nằm ở trong em ấy.
Kasahara May ngồi một lát, thở từng hơi nhỏ đều đặn. Không có âm thanh nào khác, không tiếng chim, không tiếng côn trùng. Một sự tĩnh mịch khủng khiếp trùm lên khu vườn, như thể cả thế giới này đã trở nên trống rỗng.
Kasahara May ngoảnh lại đối diện tôi. Dường như lúc đó cô vừa nhớ ra điều gì đấy. Giờ đây mọi nét biểu cảm đều biến mất khỏi mặt cô, như thể cô vừa được gội sạch chẳng còn lại gì.
– Này Chim vặn dây cót, nói em nghe, anh đã ngủ với cô Kano Creta gì đó chưa?
Tôi gật đầu.
– Đến Crete rồi anh có viết thư cho em không? – Kasahara May hỏi.
– Có chứ. Nếu anh đi.
– Này Chim vặn dây cót biết không, – ngần ngừ một lát cô nói, – em nghĩ có khi em sẽ đi học lại đấy.
– Ồ, thế ra em đổi ý về chuyện trường học rồi à?
Cô khẽ nhún vai.
– Đó là chuyện khác. Em không chịu về trường cũ đâu. Trường mới thì ở xa đây. Thành thử chắc là em sẽ không gặp anh một thời gian.
Tôi gật đầu. Rồi lấy trong túi ra một viên kẹo chanh cho vào miệng. Kasahara May đưa mắt nhìn quanh rồi châm một điếu thuốc.
– Này Chim vặn dây cót, ngủ với nhiều đàn bà khác nhau thì cũng thú phải không?
– Còn phải nói.
– Ờ, cái đó thì em có nghe rồi.
– Đúng, – tôi nói, nhưng không biết nói gì hơn.
– Mà thôi, quên đi. Nhưng này Chim vặn dây cót, anh biết không, chính vì gặp anh mà rốt cuộc em mới quyết định đi học lại đấy. Không đùa đâu.
– Sao vậy? – tôi hỏi.
– Ừ, tại sao nhỉ? – Kasahara May nói. Rồi cô nheo nheo đuôi mắt mà nhìn tôi. – Có thể là em muốn quay trở lại một thế giới bình thường hơn. Nhưng được gần anh, em thật sự rất vui, Chim vặn dây cót à. Không đùa đâu. Anh là một người cực kỳ bình thường, nhưng anh lại làm những chuyện chẳng bình thường chút nào. Và anh lại rất ư là – nói thế nào nhỉ? – không thể đoán trước được. Thành thử la cà bên anh thế này không hề chán chút nào. Anh không biết được ở gần anh em thấy dễ chịu đến thế nào đâu. Mà không thấy chán có nghĩa là không phải nghĩ về bao nhiêu là chuyện ngu ngốc. Đúng không nào? Cho nên về chuyện ấy thì em rất vui khi có anh. Nhưng phải nói thật, gần anh em cũng thấy lo lo là.
– Lo lo thế nào kia?
– Nói sao nhỉ? Đôi khi, nhìn anh, em có cảm giác như anh đang chiến đấu rất dữ với một cái gì đó vì em. Em biết nói thế nghe lạ lắm, nhưng mỗi khi như vậy, em thấy mình đang ở bên anh, đang đổ mồ hôi cùng anh. Hiểu ý em không? Anh luôn luôn có vẻ bình thản, như thể dù có gì xảy ra đi nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến anh, nhưng thật ra anh không phải vậy. Theo cách riêng của anh, anh đang chiến đấu hết sức mình, mặc dù thoạt nhìn người ta không biết đâu. Nếu không vậy thì anh đã chẳng chui xuống giếng như thế, đúng không? Nhưng dù sao đi nữa, anh cũng không phải đang chiến đấu vì em, dĩ nhiên. Anh đang gồng hết sức mình vật lộn với cái gì đó rất to lớn, mà lý do duy nhất khiến anh làm vậy là để tìm cho bằng được Kumiko. Thành thử chẳng có lý do gì để em phải vã mồ hôi vì anh cả. Em biết rõ thế, nhưng dẫu vậy em cũng không khỏi cảm thấy anh đang chiến đấu vì chính em, Chim vặn dây cót ạ – rằng theo cách nào đó có lẽ anh đang chiến đấu vì nhiều người khác đồng thời với chiến đầu vì Kumiko. Có lẽ chính vì vậy mà đôi khi anh có vẻ như một gã lơ ngơ láo ngáo. Em nghĩ như vậy đó, Chim vặn dây cót à. Nhưng mỗi khi thấy anh làm vậy, em thấy căng thẳng, lo lo, rốt cuộc thì chẳng còn hơi sức nào nữa. Em thấy như thể anh chắc sẽ không thắng nổi. Nếu phải đặt cược thì em sẽ cược anh thua. Rất tiếc, nhưng nó là vậy. Em thích anh lắm, nhưng em không muốn trắng tay.
– Anh hoàn toàn hiểu.
– Em không muốn thấy anh sa cơ, cũng không muốn phải vã mồ hôi thêm vì anh nữa. Chính vì vậy em mới quyết định quay về một thế giới bình thường hơn một chút. Nhưng giá như em không gặp anh ở đây – ở đây, ngay trước căn nhà hoang này – thì chắc mọi sự đã không thành ra như thế. Hẳn em đã chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện đi học trở lại. Em sẽ nấn ná mãi trong một thế giới chẳng bình thường cho lắm. Thành thử theo nghĩa đó thì chính là do anh cả, Chim vặn dây cót ạ. Anh không hoàn toàn là kẻ vô ích đâu.
Tôi gật đầu. Đã lâu lắm rồi lần đầu tiên mới có người nói điều gì đó tốt đẹp về tôi.
– Lại đây, chim vặn dây cót, – Kasahara May nói. Cô nhổm dậy trên chiếc ghế xếp.
Tôi đứng dậy, đi về phía cô.
– Ngồi đây, chim vặn dây cót, – Kasahara May nói.
Tôi làm theo, ngồi xuống cạnh cô.
– Cho em xem mặt anh nào, chim vặn dây cót.
Cô nhìn tôi đăm đăm một hồi. Thế rồi, một tay đặt trên đầu gối tôi, cô ấn lòng bàn tay kia lên vết bầm trên má tôi.
– Tội nghiệp Chim vặn dây cót, – Kasahara May nói, giọng gần như thì thầm. – Em biết rồi anh sẽ gặp đủ thứ chuyện. Mà thậm chí anh chẳng biết vậy nữa cơ. Và anh cũng không thể lựa chọn gì hết. Kiểu như mưa rơi trên đồng ấy. Giờ nhắm mắt lại nào, chim vặn dây cót. Nhắm thật chặt vào. Như là bị dán keo ấy.
Tôi nhắm chặt mắt lại.
Kasahara May chạm môi vào vết bầm của tôi – môi cô nhỏ và mỏng, như không phải môi thật mà là một thứ bắt chước làm cực khéo. Rồi cô hé môi ra và miết lưỡi lên khắp vết bầm của tôi – thật chậm rãi, từng li từng tý một. Suốt thời gian đó bàn tay vẫn để nguyên trên đầu gối tôi. Cái đụng chạm ấm áp, ẩm ướt của bàn tay đó như thể đến với tôi từ xa, từ một nơi thậm chí còn xa hơn cả những cánh đồng xa nhất trên thế giới. Đoạn cô cầm lấy tay tôi, đặt nó chạm vào vết thương bên cạnh mắt cô. Tôi vuốt ve vết sẹo dài chỉ hơn một xăng-ti-mét ấy. Khi tôi làm vậy, những làn sóng của ý thức cô rung qua đầu ngón tay tôi mà nhập vào tôi, như tiếng vang vi tế của một niềm ham muốn. Một ai đó cần phải ôm người con gái này vào tay, siết cô thật chặt. Hẳn là ai khác chứ không phải tôi. Ai có đủ phẩm chất để cho cô một cái gì.
– Tạm biệt chim vặn dây cót. Hẹn ngày nào đó gặp lại anh.