Bình Hoa Đại Thần

Chương 15: Lôi Phong xấu xa thiếu bà xã


Gần đây Tân Võ Lâm lại tổ chức thêm hoạt động mới, hoạt động lần này có thể nói đã thể hiện được toàn bộ sự rác rưởi của công ty Thắng Lợi. Hoạt động này chỉ có các khách hàng nạp tiền loại VIP5 mới có thể tham gia. Cái gọi là nạp tiền loại VIP5 này là tài khoản từ lúc bắt đầu thành lập cho đến hiện tại, số tiền đã nạp vào

đạt tới mười vạn nhân dân tệ mới có thể hưởng thụ đãi ngộ của khách quý VIP5.

Nhưng mà những lợi ích của hoạt động này thực sự là đã gây ấn tượng rất tốt, hơn nữa lần này không cần phải nạp tiền thêm, phần thưởng là bộ trang sức tốt nhất trong hoạt động của bản đồ mới. Bộ trang sức này còn tương đối quý hơn bộ Thần trang sức thuộc tính quý nhất hiện tại không biết bao nhiêu lần, hơn nữa bộ trang sức này có thể kết hợp cùng với bất kì bộ trang bị, thuộc tính phụ kiện trang bị nào. Công ty còn thuyết minh, trang sức này chỉ có trong hoạt động lần này, về sau sẽ không ra lại.

Ở mặt ngoài hoạt động này biểu hiện ra sự hào phóng của công ty Thắng lợi, kỳ thật cái này bất quá chỉ là thủ đoạn buôn bán. Trang bị đỉnh đỉnh như vậy, có thể nào dễ lấy được như vậy? Điều kiện tiên quyết đầu tiên đó là có một cái tài khoản tiền đã nạp vào phải đạt hơn mười vạn nhân dân tệ, cái này phải lấy sạch của bao nhiêu người a? Nếu thực sự có người chơi muốn có được trang bị này, hay là giả sử có người chơi nạp tiền vào kém hơn mấy ngàn hoặc là một hai vạn, khẳng định sẽ phải nạp vào thêm cho tới khi đạt đến mười vạn để tham gia, như vậy tiền đã nạp vào cùng với phần thưởng hoạt động có cái gì khác nhau?

Còn nữa, bản đồ này là đặc biệt cho trò chơi, không ai biết bản đồ này nguy hiểm như thế nào, trang sức tốt như thế, có thể dễ lấy được như vậy à? Lấy trình độ rác rưởi của công ty Thắng Lợi mà nói, không có khả năng. Công ty Thắng Lợi là công ty buôn bán, phải dựa vào trò chơi kiếm tiền, nếu bản đồ dễ chinh phục như vậy, bọn họ còn kiếm ăn cái gì?

Càng trọng yếu hơn một chút đó là… Mỗi người chơi nạp tiền vào loại VIP5 chỉ có thể đánh được bản đồ này một lần!

Mơ chắc, ác liệt cỡ nào a? Hoạt động này vừa ra, người chơi Tân Võ Lâm đã mắng chửi Thắng Lợi là rác không chịu nổi, trong mắt chỉ có tiền. Kỳ thật Từ Hoan Hoan có nói một câu hay lắm, người sáng suốt vừa nhìn thấy trò chơi này liền biết là trò chơi RMB, có tiền chính là vương giả. Công ty Thắng Lợi nếu dám làm hoạt động này, liền biết khẳng định sẽ có người đi tham gia, kẻ có tiền căn bản sẽ không lên diễn đàn để mắng chửi, mà là bất động thanh sắc đi tham gia, chỉ có người chơi không có tiền mới có thể đỏ mắt chửi ầm lên. Nhưng mắng chửi thì có làm được gì? Công ty Thắng Lợi vẫn cứ kiếm tiền theo lẽ thường, cho nên vẫn là tỉnh táo giữ lấy khí lực, hoặc là thành thật tiếp tục chơi, hoặc là quăng acc chạy lấy người, đừng đùa.

Hoa Đóa Đóa cảm thấy lời này của Từ Hoan Hoan rất sâu sắc, thật giống như Từ Hoan Hoan chính là người này, tốn chút tiền là tốt rồi, mình thỏa mãn là được rồi, cái hoạt động này, kệ cho nó bay theo gió theo mây. Bất quá Từ Hoan Hoan luôn nói thầm, trang sức này thật sự là quá tốt, mang theo nó, sẽ lợi hại đến mức nào a?

Hoa Đóa Đóa không biết thuộc tính trang bị hay là thuộc tính này nọ gì cả, đối với trang bị của chính mình hiện tại, không biết cô đã hài lòng tới mức độ nào rồi. Phong Thệ làm trang bị cho cô là trang bị y hệ tốt nhất ở khu Thiên Huyền, cũng là trong khu vực, giá trị PK bất tri bất giác đã vượt qua Mỹ Ngọc Yên Nhiên, đứng hàng thứ ba trong tổng bảng, đứng hàng thứ nhất trong y hệ.

Còn có cái gì chưa đủ a? Cô đã thỏa mãn tột đỉnh rồi.

“A…” Hoa Đóa Đóa vừa mới vào trò chơi, nhìn chằm chằm màn hình hét ầm lêm. Từ Hoan Hoan chơi trò chơi ở một bên liếc mắt cô một cái, “Làm cái gì mà hô to gọi nhỏ thế?”

“Mình… Nguyên bảo của mình sau số 1 có tận 5 số 0.” Hoa Đóa Đóa đếm đếm, á khẩu không thể trả lời được, sao lại bỗng nhiên có nhiều tiền như vậy?

Ở trong chốn Tân Võ Lâm, một nguyên bảo là một nhân dân tệ, mười vạn nguyên bảo chính là mười vạn nhân dân tệ. Từ Hoan Hoan cũng kinh ngạc một chút, đi tới nhìn vào màn hình máy tính Hoa Đóa Đóa, khóe miệng giật giật co rút, “Máy tính cậu bị hacker xâm nhập??”

“Làm sao có thể!” Hoa Đóa Đóa liếc cô một cái, “Hacker xâm nhập máy tính cũng sẽ chọn máy tính có giá trị đi?”

“Vậy vì sao mình không có, cậu lại có?” Từ Hoan Hoan ngửa mặt lên trời thét dài, dáng vẻ ghen tị muốn đòi mạng, “Giữ lại, đợi đến lúc chúng ta hợp khu, phải trợ giúp chị em đập trang bị.”

Lúc này miệng Hoa Đóa Đóa rút gân.

Bỗng nhiên màn hình xuất hiện tư tán gẫu.

【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Bà xã, ta đã giúp ngươi báo danh, tám giờ tối Chủ nhật ngươi phải đến, nếu lại thất ước ta sẽ không cùng ngươi chào hỏi nữa.

Hoa Đóa Đóa cùng Từ Hoan Hoan hai mặt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt trong chốc lát, Từ Hoan Hoan bi phẫn trào lên, khóc rống đầy nước mắt, “Má nó, ông xã này của cậu rất con mẹ nó đi tiêu tiền cho cậu, nạp hẳn cho cậu mười vạn để đi tham gia hoạt động, chết tiệt!”

Đây chẳng lẽ là Từ Hoan Hoan bùng nổ chửi bậy à, mà Hoa Đóa Đóa cũng khó nói một câu, “Vị đại thần này trong nhà hẳn là có nhiều tiền a?”

“Nhân vật phong vân của Tân Võ Lâm, tin tức bên trong có ba bản cũ, bản thứ nhất nói anh chàng này nhà ở Canada, ba ba là Hoa kiều, mở chuỗi nhà hàng ẩm thực Trung Quốc, đừng nhìn vào chỉ là mở nhà hàng, chuỗi nhà hàng này trải rộng hai bên bờ Đại Tây Dương; còn có một bản cũ nói người này học ở học viện Massachusetts nước Mỹ, từng đạt giải vàng cuộc thi kiến trúc, tiền của món giải thưởng vàng kia, có thể xây được một ngôi nhà. Còn có một bản cũ nữa nói người này kỳ thật đã ngoài sáu mươi tuổi, chơi bằng tiền tiết kiệm của hắn, kỳ thật là không có bao nhiêu tiền.

Từ Hoan Hoan còn thật sự giảng giải, Hoa Đóa Đóa cũng thật sự nghe, bất quá Từ Hoan Hoan bỗng nhiên liếc mắt nhìn về phía Hoa Đóa Đóa, nghi hoặc lầm bầm lầu bầu không thôi, “Cho dù thế nào đi nữa, nói thế nào cũng là đại thần, hắn rốt cuộc coi trọng cậu ở điểm nào? Làm gì mà đối với cậu tốt như vậy?”

Vấn đề này… Hoa Đóa Đóa khi vừa bắt đầu cũng đã nghĩ qua, cũng từng hỏi Phong Thệ, Phong Thệ chỉ phát ra một cái mặt tươi cười, nói bởi vì cô là bà xã của hắn. Hiện tại ngẫm lại, Hoa Đóa Đóa lúc ấy vì sao lại để hắn nói dối cho qua như vậy? cũng không phải bà xã thật sự.

【 tư tán gẫu 】 Hoa Đóa Đóa: Đại thần, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.

【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Nói.

【 tư tán gẫu 】 Hoa Đóa Đóa: Vì sao ngươi cưới ta a?

Hoa Đóa Đóa không yên đánh xong một hàng chữ này, cô không biết hắn sẽ trả lời những gì, trái tim cư nhiên có chút khẩn trương nho nhỏ, ngay cả cô cũng buồn bực tự hỏi, cần khẩn trương cái gì chứ?

Qua thật lâu, cũng chưa nhận được câu trả lời thuyết phục, Hoa Đóa Đóa khẽ cắn môi, chờ một chút.

【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Bởi vì ta thiếu bà xã.

Toát mồ hôi, Hoa Đóa Đóa đọc được đáp án này, hộc ra ba lít máu.

Từ Hoan Hoan nhìn thấy đáp án này, không chỉ khóe miệng giật giật, đến mắt cũng trợn trắng lên, cô cười lạnh, “Mình nghĩ là bản thứ ba có vẻ chuẩn, một ông già đã ngoài sau mươi tuổi.”

Hoa Đóa Đóa nhìn chằm chằm ba chữ “Thiếu bà xã” trên màn hình, nhất thời nghĩ đến một đoạn kí ức đã từng trải qua, về chuyện cô cùng Cố Cảnh Phong, đoạn ký ức kia Hoa Đóa Đóa cơ hồ đã quên mất.

Khi đó đúng là thời điểm cuộc thi trường kỳ gần cuối năm nhất đại học, là cuộc thi đầu tiên trong sự nghiệp đại học, Hoa Đóa Đóa vẫn có vẻ coi trọng nó, tuy rằng cô nắm chắc có thể lấy được giải ba, nhưng nếu cô muốn làm đệ tử của giáo sư Smith thì nhất định phải lấy giải nhất mới được.

Tiến vào giai đoạn ôn tập, Hoa Đóa Đóa liền chỉ có hai nơi, luôn chạy qua lại giữa thư viện cùng ký túc xá. Hoa Đóa Đóa cô, khuyết điểm một đống, nhưng có một ưu điểm không phải ai cũng có thể làm được, đó chính là lỗ tai tạm thời có thể “không thông”, vô luận bên ngoài ồn ào cỡ nào, cô đều có thể hoàn toàn đắm chìm ở trong thế giới của chính mình. Đây là được dưỡng thành từ kiếp sống học sinh trong nhiều năm của Hoa Đóa Đóa, có thể một lòng một dạ để đầu óc ở duy nhất một nơi, còn thật sự tận tâm quán triệt thực hiện.

Đoạn thời gian kia, Hoa Đóa Đóa có thể nói là ngẩn ngơ ở thư viện, bữa ăn liền nhờ bánh với nước khoáng giải quyết. Cố Cảnh Phong là trợ giáo của Hoa Đóa Đóa, mấy ngày đầu tiên cũng không tìm thấy cô, đến ngày thứ sáu, chính là thứ Bảy, Cố Cảnh Phong liền tìm được cô ở thư viện.

Anh ngồi đối diện Hoa Đóa Đóa, tùy ý tìm quyển sách xem, cũng không quấy rầy cô. Cho đến khi Hoa Đóa Đóa buông bút chuẩn bị cắn bánh, Cố Cảnh Phong ho khan một tiếng muốn khiến cho Hoa Đóa Đóa chú ý, quả nhiên, Hoa Đóa Đóa lên tiếng trả lời ngẩng đầu lên ngây ngốc nhìn Cố Cảnh Phong phía đối diện.

Cố Cảnh Phong nhìn cô ha ha cười, lật ra một quyển vở, viết chút gì đó ở mặt trên, đưa cho Hoa Đóa Đóa.

Hoa Đóa Đóa liếc mắt nhìn một cái, phía trên viết rằng: Em gái bồn cầu, đêm nay có rảnh không?

Hoa Đóa Đóa hồ nghi nhìn về phía Cố Cảnh Phong, cũng không biết trong hồ lô hắn bán thuốc gì, nghĩ nghĩ, trả lời: Đọc sách, không rảnh.

Cố Cảnh Phong nhìn bốn chữ tuyệt tình trên vở, không giận chỉ cười, viết tiếp: Cùng nhau…

Hoa Đóa Đóa không quan tâm đến hắn, tiếp tục đọc sách. Kỳ thật cô vẫn có chút nghi hoặc, trước kia Cố Cảnh Phong luôn luôn không tự động tìm cô, chỉ có cô đi tìm anh, hôm nay đột nhiên tìm cô, cũng không biết là vì sao?

Bất quá, nghi hoặc thì nghi hoặc, cô lại không quen quản chuyện người khác.

Thư viện của đại học thực tiên tiến, hoàn toàn sử dụng hệ thống điều khiển bằng điện tử, dùng thẻ điện tử để vào. Thứ Bảy người đến đọc sách không nhiều lắm, buổi tối đến đọc sách lại càng không nhiều hơn, chưa đến tám giờ đã gần như không có người.

Cố Cảnh Phong nhìn sinh viên cuối cùng cũng đã đi rồi, lại ngắm ngắm Hoa Đóa Đóa, thấy cô đang ghi chép vài thứ, hắn thử hỏi, “Mọi người đều đi hết rồi.”

Hoa Đóa Đóa cúi đầu ừ một tiếng, “Không có việc gì, em đã nói với người quản lý, em sẽ đóng cửa cuối cùng.”

Cố Cảnh Phong vẻ mặt bất đắc dĩ, tiếp tục ngồi chờ cô.

Thư viện to như vậy có vẻ thực im lặng, tựa hồ đến tiếng tim đập cũng có thể nghe được rành mạch. Tiếng bút viết lên mặt giấy trong tay Hoa Đóa Đóa, xoát xoát, trở thành âm thanh duy nhất trong toàn thư viện.

Bỗng nhiên, toàn bộ bóng đèn chợt tắt, thư viện vốn sáng trưng liền tối đen một mảnh. Hai người đều sững sờ ở tại chỗ…

“Sao… sao lại thế này?” Hoa Đóa Đóa đột nhiên không thấy gì cả năm ngón tay bị bóng đêm vây quanh, có điểm thất kinh.

Cố Cảnh Phong nhìn quanh bốn phía, tìm không thấy một chút ánh sáng, lần đầu phát hiện, thì ra thư viện trường học là kiến trúc khép kín hoàn toàn. Anh lấy điện thoại di động ra chiếu sáng, không nghĩ vừa mới thắp sáng đặt ở phía dưới cằm, Hoa Đóa Đóa đã kêu quỷ lên một tiếng.

“Có chuyện gì thế?”

“Anh giống y chang quỷ, đừng dùng ánh sáng này.”

Cố Cảnh Phong không có cách nào, liền tắt điện thoại di động, nói: “Điện thoại của em đâu?”

“Em không mang.”

Cố Cảnh Phong nản lòng, “Anh đi xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, không biết sao lại như thế này.”

“Anh đợi chút.” Hoa Đóa Đóa sốt ruột vỗ bàn, sợ hắn sẽ rời khỏi, “Em với anh cùng đi.” Nói xong quần áo Cố Cảnh Phong đồng thời đã bị bàn tay của người nhát gan nào đó gắt gao nắm lấy.

“Muốn nắm đừng nắm quần áo, không thoải mái.”

Hoa Đóa Đóa sửa lại thành túm lấy cánh tay.

“Cánh tay bị em kéo như vậy, anh cảm giác không cân bằng.”

Hoa Đóa Đóa trực tiếp nắm lấy tay hắn, lần này thì hắn không hé răng nữa, kéo Hoa Đóa Đóa xuống lầu. Cố Cảnh Phong không thường đến thư viện, không quen địa hình, chỉ có thể hỏi Hoa Đóa Đóa, bất quá Hoa Đóa Đóa hiện đang đi đằng sau lại là kẻ mù đường, nói không rõ, sở dĩ có thể quen thuộc đi vào trong này, hoàn toàn dựa vào quán tính

Cố Cảnh Phong đành phải sờ soạng đi từng bước từng bước kéo Hoa Đóa Đóa đi ra ngoài, cho đến khi Hoa Đóa Đóa bị vấp phải cái gì đó, Cố Cảnh Phong muốn đỡ cô, không nghĩ tới lại đụng vào giá sách, bởi vì va chạm mạnh, giá sách bắt đầu lung lay, Cố Cảnh Phong lại muốn ổn định, cái gọi là một lòng không thể hai hướng, Hoa Đóa Đóa ngã, giá sách cũng đổ, đống sách liền rơi xuống, Cố Cảnh Phong lập tức ôm Hoa Đóa Đóa trong ngực, để mấy quyển sách tùy ý nện trên người mình.

“Lôi Phong…” Hoa Đóa Đóa vốn định cảm ơn anh, Cố Cảnh Phong lại đột nhiên áp trên người cô…

Cuối cùng nói một câu, “Anh là Lôi Phong xấu xa, biết người thiếu bà xã, sẽ xấu xa thế nào không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận