Hắn cứ đắm chìm trong đó, yên lặng cảm nhận sự ấm áp buông lỏng này, không hề đề phòng, cơ thể không phải co cứng khẩn trương, thả lỏng hoàn toàn.
Dòng người không ngừng vội vã tới lui bên cạnh, thỉnh thoảng có người dừng chân nhìn nam sinh có vẻ tươi cười dưới ánh mặt trời đến sáng lạn, còn hơi ngớ ngẩn này, rút di động ra chụp tách một cái, sau đó che miệng cười trộm rời đi.
Không bao lâu sau, một chiếc xe phóng vèo qua gần bên cạnh Giang Khương, khiến vẻ tươi cười trên khuôn mặt Giang Khương giảm đi, rốt cục cũng bị đánh thức lại dưới ánh nắng.
Giang Khương mở hai mắt, hơi nghi hoặc nhìn bốn phía một hồi, sau đó mới nhớ ra vừa rồi mình cảm thấy rất thoải mái, giống như duỗi hẳn cột sống, cảm thấy như người cũng dài ra vậy…
Lúc Giang Khương đi vào phòng khám, lúc đó tình cờ gặp bác sĩ Hồ ló mặt ra. Thấy Giang Khương mang theo đồ về, bác sĩ Hồ cười nói:
– Giang Khương… Mang đồ về phòng để rồi xuống ăn cơm tối nhé…
– Vâng… cháu biết rồ, ông Hồ…
Giang Khương cười đáp một tiếng, sau đó vội vàng trở về phòng cất đồ.
Nhìn bóng lưng Giang Khương, trong mắt bác sĩ Hồ đột nhiên lóe lên vẻ nghi hoặc, đột nhiên cảm thấy hiện giờ Giang Khương dường như hơi khác so với Giang Khương mình mới tiếp xúc.
Giang Khương đầu tiên lễ phép lạnh nhạt, bên trong mang theo một tia hơi thở lạnh lẽo âm trầm mà người ta khó phát hiện ra. Hơi thở như vậy rất hiếm khi xuất hiện ở người tuổi như hắn. Nhưng giờ chưa tới bao lâu, tia hơi thở âm u ẩn sâu trên người Giang Khương lại giống như đã hoàn toàn biến mất trong nháy mắt, khiến cho Giang Khương trước mặt có dáng vẻ đầy sáng sủa của người tuổi trẻ.
Chẳng qua bác sĩ Hồ cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều, cười cười rồi đi ra cửa.
Lúc ăn tối, rốt cục Giang Khương cũng gặp được toàn bộ nhân viên của phòng khám.
Nhìn đầy người ngồi ở bàn ăn, Giang Khương mới thực sự xác nhận, phòng khám của bác sĩ Hồ này giống hệt một bệnh viện nhỏ.
Chị Ngô, anh Hoàng phòng dược, chị Trương, chị Lưu, Tiểu Tình, Tiểu Lệ, Tiểu Mỹ là y tá; ngoại khoa có bác sĩ Lý, phụ khoa có bác sĩ Lưu. Dì La bảo mẫu, công cả bác sĩ Hồ và Trương Nhạc, tổng cộng là mười một người. Hiện giờ có thêm Giang Khương là thành đủ một tá.
– Mọi người lại làm quen một chút… Vị này là Giang Khương, từ hôm nay trở đi sẽ trở thành một thành viên của phòng khám chúng ta rồi…
Một số đồng nghiệp ngồi ở đây, không ít người lúc chiều đã gặp Giang Khương, đương nhiên dù chưa gặp thì cũng biết tên hắn, biết chiều nay hắn thực hiện thủ thuật kia rồi…
– Hai mươi tám giây… Bỏ qua thời gian gây tê, thời gian thực hiện thắt mạch máu chính thức chỉ có hai mươi tám giây….
Chị Trương y tá lúc đó giúp đỡ tiến hành thủ thuật nhớ rất rõ, hơn nữa từ chiều tới giờ thỉnh thoảng vẫn than thở nói với những đồng nghiệp chuyện này. Thủ thuật kể cả bác sĩ La đứng đầu khoa cấp cứu của không dám làm, vị bác sĩ trẻ họ Giang này lại chỉ mất có hai mươi tám giây đã thành công. Lúc ấy cô nhẩm tính được rất rõ ràng.
Cho nên những đồng nghiệp chưa gặp Giang Khương cũng đều dùng ánh mắt tò mò, rối rít nhìn về phía hắn, quan sát người thanh niên nhìn có vẻ còn rất ít tuổi này.
– Chào mọi người, tôi là Giang Khương… Sau này mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn…
Mặt Giang Khương đầy nụ cười, gật đầu chào hỏi.
– Ôi chao.. Hoan nghênh hoan nghênh… Bác sĩ Giang, sau này mọi người cùng nhau giúp đỡ nhau… Ha ha…
Bác sĩ Lý cười ha hả, đáp lời cực kỳ nhiệt tình.
– Đúng đúng… Bác sĩ Giang đừng khách sáo…sau này mọi người đều là đồng nghiệp…
Những người còn lại cũng rối rít đáp.
Trong bữa cơm tối, Giang Khương liền dần dần trở nên thân quen với mọi người. Ăn xong, hắn đi dạo quanh một vòng phòng khám coi như làm quen một chút.
Chẳng qua Giang Khương cũng phát hiện ra việc kinh doanh của phòng khám cũng không tồi, dù là buổi tối, thỉnh thoảng vẫn có người tới khám bệnh.
Đối với nội khoa mà sắp tới mình sẽ dành phần lớn thời gian, Giang Khương dần dần cũng trở nên quen thuộc. Trương Nhạc theo danh nghĩa là theo học bác sĩ Hồ, thực tế gã đã có quyền khám bệnh độc lập, hơn nữa còn phụ trách giúp bác sĩ Hồ tiến hành điều trị thuốc tây y với bác sĩ Hồ, đồng thời tiến hành chẩn trị sơ bộ về phương diện Trung y.
Mà chủ yếu bác sĩ Hồ tiến hành chữa bệnh theo Trung y, khi Trương Nhạc dùng thuốc tây thì chỉ nhìn đại khái một chút, sau đó vẫn muốn để Trương Nhạc sử dụng Trung y cho nghiêm chỉnh hơn.
Chuyện này khiến Giang Khương cảm thấy hơi kỳ quái. Một bác sĩ đã có chứng chỉ hành nghề tới học Trung y của bác sĩ Hồ thì đúng là cũng hơi quái lạ.
Chẳng qua đây là chuyện riêng của người ta, Giang Khương cũng không suy nghĩ nhiều. Hắn chỉ mặc đồng phục, sau đó nghe bác sĩ Hồ hỏi bệnh, khám bệnh, cũng xem mạch của bệnh nhận một chút, cuối cùng xem phương thuốc bác sĩ Hồ và Trương Nhạc kê.
Cơ sở Trung y của Giang Khương cũng không tồi, mặc dù hắn chưa học Trung y chính thức nhưng từ nhỏ đã được ông nội dạy dỗ về phương diện này. Đồng thời nhiều lần xem bệnh, ông cũng để Giang Khương ở bên cạnh theo dõi, vừa giảng giải một số bệnh cho hắn nghe. Cho nên khi xem bệnh và thuốc bác sĩ Hồ kê, đại đa số Giang Khương vẫn hiểu được.
Về phần tay y thì lúc này Giang Khương đúng là rối rắm. Từ bé ông nội chẳng dạy gì, đến lúc lớn thì đi theo đội trưởng ba năm, bị bọn họ ép phải đọc một bụng sách, trừ lý luận ra, nội khoa, ngoại khoa các thứ rối tinh rối mù, kể cả tim gan phèo phổi cũng miễn cưỡng nghe được ai hô hấp nặng, ai hô hấp yếu, có rì rào phế nang hay không, nhưng căn bản là không hiểu nhiều.
Như vậy Giang Khương đột nhiên có thể kết luận, xem ra đánh trận trên giấy, đại đa số thời điểm đều không ăn thua…
Nhưng bác sĩ Hồ cũng khá hài lòng với Giang Khương. Ít nhất thỉnh thoảng khi hỏi hai ba câu về vấn đề Trung y, Giang Khương đều có thể đáp hết sức ổn thỏa.
Người bệnh tối đến cũng không nhiều, vốn phần lớn bác sĩ và y tá đều về nhà từ sáu giờ tối nhưng hôm nay bởi Giang Khương đến nên bọn họ ở lại cùng ăn tối, sau đó ngồi thêm hai giờ nữa mới đồng loạt tan sở.
Lúc này khoảng tám giờ bác sĩ Hồ cũng rời khỏi phòng khám, còn lại Trương Nhạc và một y tá Tiểu Mỹ và anh Hoàng có trách nhiệm trực ở phòng dược.
Lúc này Giang Khương cũng đã biết chín giờ rưỡi phòng khám sẽ đóng cửa, chẳng qua khi hắn thấy mới chín giờ mà mắt đã díp lại buồn ngủ.
Cũng chẳng còn cách nào, Giang Khương đành phải tự biết mình, không thể tự tiện đóng cửa phòng khám, ngồi gà gật đợi hết giờ
Còn may tới chín giờ, cơ bản không có bệnh nhân nữa, thỉnh thoảng chỉ có người tới mua thuốc nên Giang Khương cứ ngồi đó gà gật, cuối cũng cũng không ngủ hẳn.
Nhưng vẫn còn Trương Nhạc ngồi đối diện, nhìn Giang Khương với vẻ quái dị. Lúc này còn sớm thế mà thằng ranh đối diện đã gà gật rồi à? Ngồi thế mà lưng vẫn thẳng tắp, nhưng hai mi mắt lại sắp dính vào nhau rồi.
– Chà… Giang Khương. Nếu cậu mệt thì đi ngủ đi… Để khi tôi đi sẽ khóa cửa lớn cho…
– À… Không sao đâu. Không sao đâu…
Giang Khương cố tỉnh táo đáp Trương Nhạc một câu, nhưng vẫn không đứng dậy. Hắn cảm thấy giờ mình không thể như ở nhà được, nhất định phải gượng tỉnh táo, sửa thói quen mới chín giờ đã mệt rã rời này. Hắn bác sĩ Hồ tối nào cũng chín rưỡi mới đóng cửa phòng khám, nếu đi ngủ sớm thì thật xấu hổ.
May mà ba năm nay ý chí lực của hắn được rèn luyện không tồi, sau khi uống một chén trà đặc xong, vẫn có thể cố tỉnh thêm nửa giờ, mặc dù hơi mơ hồ nhưng vẫn không ngủ gật hẳn.
Đang lúc mơ hồ, đột nhiên trong não lóe lên tin tức:
– Cơ thể mạnh mẽ kháng cự hôn mê… Thời gian hôn mê đẩy lùi một giờ…
Sau khi tiếng nói này vang lên, đột nhiên tinh thần Giang Khương rung động, mở to hai mắt, phát hiện ra mình chẳng còn buồn ngủ chút nào nữa, đầy tỉnh táo như vừa ngủ dậy vậy.
Trương Nhạc lúc này đang ngồi đối diện đọc sách, thỉnh thoảng buồn cười nhìn Giang Khương, chờ xem Giang Khương có thể cố tới lúc nào mới gục xuống bàn, lúc này lại bị Giang Khương mở bừng mắt ra dọa giật mình.
Thấy hai mắt vẫn còn hơi mơ hồ của hắn, trong nháy mắt liền trở nên tỉnh táo, Trương Nhạc thật sự bị làm cho mặt đầy nghi ngờ. Rốt cục thằng ranh này chơi trò gì vậy…
Mà lúc này Giang Khương cũng xoa xoa đầu nghi hoặc, không biết rốt cục mình bị làm sao, sao gà gật thế mà giờ lại tỉnh như sáo.
Chín rưỡi, phòng khám đóng cửa. Đợi tới sau khi mọi người đi cả rồi, Giang Khương mới đóng chặt cửa lớn, sau đó liền trở về phòng. Chỉ là hắn vừa tắm rửa vừa nghĩ ngợi, không hiểu cuối cùng là có chuyện gì.
Không còn thấy buồn ngủ, Giang Khương tắm rửa xong liền hơi hưng phấn ngồi lên giường, mở TV ra, định xem. Phải biết là từ sau khi hắn trở về, cứ chín giờ là mệt rã rời nên còn chưa thức khuya xem phim bao giờ…. Chẳng qua mới vừa xem vài phút, đột nhiên cơn buồn ngủ lại kéo đến.
– Mẹ nó… Sao lại đến rồi…
Thấy không ổn, Giang Khương mắng thầm một tiếng, lập tức bấm điều khiển tắt TV, sau đó đưa tay tắt đèn, lăn quay ra giường.
Quả nhiên khi Giang Khương không cố gắng chống cự, lúc này vừa nằm lên giường lên mê man đi…
Sau đó có những tin tức xuất hiện:
– Cơ thể tiến vào trạng thái hôn mê…. Bắt đầu phân tích năng lượng tinh thần lạ…
Theo những tin tức này xuất hiện, trước mắt Giang Khương sáng ngời, sau đó vị tổ sư gia của hắn lại xuất hiện, bắt đầu lắc lư giảng giảng cách chế thuốc mới…
– Sâm Tô Ẩm dùng thêm Trần Bì, Chỉ Xác, Tiền Hồ và Bán Hạ, Can Cát Mộc Hương, cho thêm nước quýt, dùng thích hợp nhất khi bị ngoại cảm. Sâm Tô Ẩm: Ích khí giải biểu, lý khí hóa đàm; chủ trị: Người yếu gặp phong hàn, bên trong có đờm…
Tư duy của Giang Khương lại rơi vào hoàn cảnh mơ hồ kỳ dị kia, không còn chút cảm giác nào với thế giới bên ngoài. Vốn bác sĩ Hồ còn vui mừng vì rốt cục tối đến phòng khám này có người gác đêm, nếu biết hiện giờ Giang Khương ngủ say như chết, coi như phòng khám có bị người ta khuân đi hết Giang Khương cũng không tỉnh lại, không biết có tức mà ngất đi hay không.
Giang Khương nằm im lặng như thế, không biết ở đại học Đông Khương đối diện cửa sổ của hắn, một số tin tức về hai người đã khiến một số người chú ý.