Dương Hạo đương quốc, trải qua năm năm phát triển, Kim Lăng lại khôi phục lại cảnh tượng phồn hoa thịnh vượng, hơn nữa còn giàu có hơn trước. Hai bờ Tần Hoài thuyền bè tấp nập, đêm xuống đèn chăng dọc hai bờ, thỉnh thoảng có tiếng thiếu nữ gần đó ngân nga một khúc nhạc, hòa với tiếng buôn bán nhộn nhịp. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Trên đường cái dù các cửa hàng bán vải, bán trang sức, khăn trùm đầu, túi… Tiệm nào tiệm nấy dựng sát nhau thành hàng, đầy vẻ sung túc. Các cửa hàng cũng mọc lên như nấm theo những ngành nghề sản xuất mới hưng, Kim Lăng trăm nghiệp hưng vượng, sức sống bừng bừng.
Lấy ngay tiệm bán vải cực lớn trước mặt này làm ví dụ, trong năm năm đã có tới ba lần mở rộng, vẫn cung không đủ cầu, tơ lụa ở đây đều là những loại cực phẩm quý giá, đa phần đều là để bán ra nước ngoài, bán cho phía bắc, Đại Lý ở phía nam, Giao Chỉ cũng cần, lượng khách lớn nhất có hai nơi, một là ở đông, một là ở tây.
Phía tây là đại thương nhân họ Lý ở Diêm Châu Hà Tây, vị Lý công tử này xây dựng điểm buôn bán ở Kim Lăng, nhiều năm thu mua, những tơ lụa, gốm sứ qua tay hắn nghe nói đưa qua Thiên Trúc, Đại Thực, Đại Tần thậm chí là những quốc gia Tây phương, trong một năm lượng hắn thu mua rồi bán ra đạt đến một con số kinh người.
Một đại khách hàng khác là đến từ phía đông, đi qua phía bên kia bờ biển là Nhật Bản, vị đại khách thương này họ Bích, khẩu âm Biện Lương, có điều thân phận thật sự của hắn luôn không có ai biết được, có người nói hắn là đại hải tặc cực giỏi, lý do là vì có rất nhiều lão đại ăn chặn trên biển hay mấy con sông đều phải cung kính trước mặt hắn.
Lại có người nói hắn là con rể của một đại thủ lĩnh thuộc nước Nhật Bản, được thiên hoàng lệnh làm chư hầu, thế lực ở thượng quốc rất lớn, vì thế hắn mới có thể buôn bán được nhiều cực phẩm như vậy. Lý do là vì từng có hải thương nhìn thấy hắn dáng vẻ uy phong bát điện ở nước Nhật Bản. Còn có người nói con người này thực tế là tổng quản nội thị trong hoàng thất Đại Tống, lý do là vì hắn không có mọc râu, hơn nữa có người từng nhìn thấy hắn ra vào hoàng thành Đại Tống.
Mọi người nói qua nói lại rất nhiều, cũng không biết rốt cuộc hắn có thân phận gì, kệ hắn. Người này tuy lai lịch bất minh nhưng vàng bạc của hắn không phải là giả. Theo sự phát triển hưng thịnh mấy năm nay của Đại Tống, thứ trên thị trường thiếu thốn không phải là vật tư mà là tiền mặt, tuy vàng bạc Tây Vực và Nam Dương không ngừng chảy vào, nhưng vẫn không thể đáp ứng được nhu cầu lưu thông vật tư, mà người này ở khắp các địa phương của Đại Tống đều có bạn làm ăn, khi giao hàng hóa đều dùng vàng bạc chi trả, vì thế hắn là người khách được quan phủ địa phương và thương gia hoan nghênh nhất.
Buôn bán tơ lụa hưng vượng, theo đó mà các ngành trồng dâu nuôi tằm, dệt vải, nhuộm vải, thêu thùa, may y phục… Cũng không ngừng mở rộng, huống hồ quan gia đã liệt Hàng Châu vào danh sách năm cửa khẩu thông thương mậu địch lớn nhất. Thuyền đại hải do Đường gia chế tạo mỗi ngày không ngừng ra ra vào vào. Đâu chỉ có tơ lụa, gốm sứ mà ngay cả lá trà, trang sức, đủ các loại thương phẩm bây giờ đều cung không đủ cầu. Nghề nghiệp thủ công cũng tăng nhanh, mấy phường nhuộm vải của Thôi gia ở Giang Nam mỗi nơi chiêu mộ nhân công không dưới mấy nghìn người.
Phường Kê Lung phồn vinh nhất Kim Lăng, một hàng bốn người đang chậm rãi đi, nhìn đông nhìn tây, xem ra có vẻ hết sức nhàn nhã, nhìn dáng vẻ bọn họ có lẽ là một đôi phu phụ và một đôi nô bộc. Đi phía trước là một nam tử khí độ ung dung chừng ba mươi tuổi, mặt như quan ngọc, mặt mày anh tuấn, nhìn qua cũng có được cảm giác khí phái.
Bên cạnh hắn là một nữ tử xinh đẹp mặc bích la sam, thân dài ngọc lệ, eo nhỏ như liễu, đang đúng vào độ phong tình dung mạo thành thục nhất. Khuôn mặt có che một chiếc mạng mỏng, nhưng ngũ quan xinh đẹp lúc ẩn lúc hiện càng làm lộ vẻ kiều mỹ của nàng.
Đi sau hai người là đôi nam nữ mặc thanh y, nam tử khoảng trên dưới hai mươi tuổi, mặc trang phục nô bộc, trên vai đeo một cái túi, dáng đi chân tay rất hiên ngang. Người nữ tử mặc thanh y trên mặt cũng che một chiếc mạng mỏng, bước đi nhẹ nhàng, thân hình uyên chuyển, tuy quấn tóc kiểu nô bộc nhưng dáng vẻ của nàng trông còn cao quý ưu nhã hơn nhiều thiên kim khuê tú đại hộ.
Bách tính Kim Lăng đã từng nhìn thấy nhiều quan viên, vừa nhìn thấy khí chất của bốn người này liền biết đó là người thuộc đẳng cấp tôn quý. Nhàn rỗi không có việc gì làm nên đi đạo phố phường, cho nên những người buôn bán hay lôi kéo khách cũng không dám chạy tới quấy rầy, bốn người cứ như thế mà đi, vô cùng tiêu diêu tự tại.
Cả chặng đường chỉ thấy những cửa hàng đủ màu sắc sáng rực cả đường, mãn cả nhãn.
Mỹ nhân mặc bích la sam đi sát bên cạnh quý nhân khoảng tam tuần, tươi cười bình phẩm những tiệm hàng bên đường: “Từ khi quan nhân cho mở các khoa khai công, lý khoa, nhân tài bách nghiệp có thể làm quan thì mấy năm nay cuộc sống của Đại Tống ta thay đổi không ngừng, mới mẻ thêm tầng tầng lớp lớp. Người qua người lại, nhà cửa mọc lên như nấm sau mưa. Quan nhân, chàng xem, chủ nhân cửa hàng này vừa mới chế ra một loại trang sức cực phẩm, hoa văn tinh xảo, tuy giá cả cực cao nhưng vẫn cung không đủ cầu”.
Quý nhân tam tuần mỉm cười gật đầu, mỹ nhân liền che tay cười: “Thật là tốt, cuộc sống sung túc đường hoàng, tuy không sánh bằng sự trang nghiêm của Trường An, nhưng sự phồn hoa lại không hề kém, đặc biệt có phong vị Giang Nam, chuyến này đi quá không uổng”.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng chuyển chuyển con ngươi, cười khúc khích: “Đáng tiếc, Tử Du tỷ tỷ lại có mang rồi, không có phúc khí theo quan gia đi tuần thiên hạ. Hi hi, Tử Du tỷ tỷ thật là biết sinh, năm năm sinh ba đứa con trai, cứ như thế này mà sinh tiếp thì hai nhà Chiết Dương cộng lại thì người ta phải trố mắt mà nhìn rồi”.
Quý nhân đó ho nhẹ một tiếng, cười khổ nói: “Cái này… Tử Du… Ha ha ha, Tử Du cũng thật quá biết sinh một chút. Thôi, sau này nên dùng song tu pháp nhiều một chút, nếu không cả đời này nàng ngay cả cung môn nhi cũng không được đâu”.
Đôi nam nữ thanh y phía sau nghe thấy, không nhịn nổi mà trong mắt cũng lộ ra một ý cười. Bốn người tuần hành này đương nhiên chính là Dương Hạo, Trúc Vận, Mục Vũ và Mã Diệc.
Trúc Vận cười nói: “Nhưng trong nhà phò mã lại liên tiếp sinh hai nữ nhi, làm cho La lão đầu buồn tới mức râu cũng rụng một nửa rồi. Muốn nạp thiếp cho phò mã, nhưng lại sợ chàng không vui”.
Dương Hạo cười nói: “Nhà lão La con cháu đầy đàn, Khắc Địch không sinh con trai cũng không sao chứ? Ta thấy lão La cũng không buồn bực lắm như nàng nói. Khắc Địch nhậm chức lưu thủ U Châu kiêm quản chế binh mã ở Nữ Chân mới có ba năm, lão La cả ngày đi theo ta to nhỏ, muốn điều Khắc Địch về Trường An, nói ông ta muốn có thêm tiểu tôn nữ rồi”.
Trúc Vận hừ một tiếng nói: “Lão La chi nói miệng thế thôi, đúng rồi…”.
Nàng đột nhiên dừng bước, cười như không cười nhìn Dương Hạo: “Theo như thiệp biết, vị công chúa Da Luật Nhã đến bây giờ vẫn chưa gả cho ai, phò mã vừa đến U Châu là nàng ta lại tìm đủ cớ chạy tới, quan nhân phái phò mã đến thủ U Châu, nhưng chắc là không có ý định gì khác chứ?”.
Dương Hạo xoa xoa mũi, cười khan nói: “Muội tử của ta là Đại Trường công chúa, cho dù Khắc Địch có thật sự nạp thiếp thì thân phận đối phương cũng không thể quá thấp, phải không? Việc này à, để xem duyên phận đi, tiếp theo như thế nào ta không quản được”.
Trúc Vận bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng, mắt thấy phía trước đã là ngã tư, Trúc Vận lại dừng bước, nói: “Quan nhân tuy đã lệnh cho nghi trượng đi từ từ ở sau, có điều tính đến thời điểm này có lẽ cũng nên tới rồi, chúng ta bây giờ về cung sao?”.
Dương Hạo lắc đầu nhẹ, đứng trầm ngâm trong chốc lát nói: “Nàng về cung trước đi, nhiều năm không đặt chân đến Kim Lăng rồi, ta muốn đi một mình một chút”.
Trúc Vận vâng một tiếng rồi xoay người đi, một đám người sớm đã đứng ở một góc, ăn mặc như văn sĩ từ đi tới nghênh đón. Trúc Vận lên xe, vừa vào bên trong ngồi xuống đột nhiên lại vén rèm cửa sổ lên, thò đầu ra ngoài, cười ranh mãnh nói: “Quan nhân, A Cổ Lệ sắp đến Kim Lăng rồi, chàng định… Làm gì người ta?”.
“Cái gì mà làm gì?”.
Trúc Vận hừ nhẹ một tiếng nói: “Tâm tư của người ta đối với chàng đến cả kẻ mù cũng nhìn ra, chàng biết mà chúng thiếp không biết sao? Người ta thay chàng củng cố Lũng Hữu, ổn định Cam Châu, bây giờ công đức đã viên mãn, lại giao đại quyền lại, tùy cho chàng phái đi làm quan. Một nữ nhi gia có thể có bao nhiêu tuổi xuân cơ chứ? Đông Nhi, Tử Du, còn có cả mấy tỷ muội Diễm Diễm đều đã gật đầu rồi, còn nếu như Dương đại quan nhân chàng thật sự có lòng dạ sắt đá thì coi như thiếp chưa nói gì đi”.
Trúc Vận buông rèm xuống, một đoàn thị vệ bảo vệ xe ngựa rời đi, Dương Hạo lắc đầu cười, quay lại nhìn Mục Vũ, trầm giọng hỏi: “Việc ta giao cho khanh làm thế nào rồi?”.
Mục Vũ liền tiến lên một bước, vừa đi vừa nói: “Tuân dặn dò của quan gia thần đã đưa thái tử và thái phó tiên sinh đến U Châu trước rồi. Thái tử rất thích nơi đó, trước khi ra khỏi Quan Trung thái tử còn khóc quấy cả ngày, nói là nhớ quan gia và hoàng hậu nương nương, bây giờ đã tốt hơn rồi. Ăn được, ngủ được, phò mã đã tặng cho thái tử một con ngựa nhỏ, thái tử tuổi tuy nhỏ nhưng về khả năng săn bắn lại không hề nhò”.
Dương Hạo cười vui vẻ: “Thật là tốt, đọc trăm vạn cuốn sách cũng không bằng hành tẩu ngàn dặm được, tuyệt đối không thể để thái tử ở trong thâm cung quá lâu, nuôi dưỡng thành một kẻ đần độn như Tấn Huệ đế. Các hoàng tử khác sau này cũng sẽ làm như thế, mỗi một thái phó mỗi năm phải thay nhau đưa một hoàng tử đi, nửa năm sống trong cung, nửa năm ở bên ngoài, tạo thành một thông lệ”.
Mục Vũ nói: “Vâng, sau đó thần đã đến thượng kinh, theo như lời quan gia dặn dò, dâng lên quốc thư và tư thư cho Tiêu hậu nương nương, có điều… Có điều dặn dò của quan gia, thần mới chỉ hoàn thành một nửa”.
Dương Hạo nhíu mày, ngạc nhiên nói: “Hoàn thành một nửa, nghĩa là sao?”.
Mục Vũ cười khổ nói: “Quan gia hẹn Tiêu hậu nương nương hội ngộ, thương lượng việc hai nước tiến thêm một bước mở rộng giao thương, thay đổi luật pháp mậu dịch, Tiêu hậu nương nương đã đồng ý rồi. Có điều thứ mà quan gia sai thần đưa cho Tiêu hậu nương nương, nương nương chỉ nhận một nửa”.
“Sao cơ? Chỉ nhận một nửa?”.