Từ Minh Tuệ vui mừng đến nỗi không lời nào có thể miêu tả được, “Nương, may mà còn có kế sách hay của người.” Ở trước mặt mọi người cần phải giả bộ rụt rè, nhưng ở đây với mẹ ruột thì không cần.
“Vì ngươi cái gì vi nương cũng chịu làm, huống chi là loại chuyện nhỏ nhặt này. Trừ bỏ được vật trở ngại kia, cuối cùng ngươi cũng có thể ngẩng cao đầu rồi.” Nhị phu nhân xoa nhẹ đầu của nàng, cảm khái vạn phần, “Mấy năm nay con ta bị nha đầu chết tiệt kia đè áp cũng chịu nhiều ủy khuất rồi, rõ ràng là cái gì nàng cũng không bằng ngươi, lại chiếm vị trí còn áp chế ngươi gắt gao, ngẫm lại mà tức giận.”
Trong mắt của Minh Tuệ hiện lên mấy phần khó chịu, “Nếu lần này mà nàng cũng tiến cung, có lẽ ta sẽ không thuận lợi như vậy.” Tuy rằng cực kỳ chán ghét Minh Đang, nhưng trong lòng hai người cũng biết rõ lợi hại quan hệ trong đó.
“Đúng vậy a, dù nói thế nào, nàng là cũng là đích nữ (con dòng chính tông) của Từ gia, với đức hạnh của nàng kia, khẳng định sẽ không lọt vào được mắt của quý nhân, nhưng lại cản con đường tiến thân của ngươi, ngươi không có khả năng vượt qua được nàng.” Đây mới là điều làm cho các nàng tức giận nhất, dựa vào cái gì? Chỉ bằng một chữ “đích” (chỉ đích nữ: con dòng chính tông) sao? Nhị phu nhân lại nghĩ tới mẹ đẻ của nàng, tiếng nghiến răng vang lên “tanh tách”.
Trong lòng Minh Tuệ lại càng không thoải mái, “Hừ, nha đầu chết tiệt kia thật sự là rất chướng mắt.”
Nhị phu nhân đảo tròn mắt, khuyến khích nói, “Hôm nay ngươi đã là người bề trên rồi, không cần phải kiêng dè nàng nữa.”
“Nha đầu kia cứng mềm đều không ăn, gây khó dễ cho nàng cũng không có biện pháp nào dùng được.” Làm sao Minh Tuệ lại không muốn chỉnh cho nàng muốn sống không thể muốn chết không xong chứ, nhưng không nắm được nhược điểm của nàng a. “Lại không thể thật sự giết chết nàng.” Nàng biết đây là điểm mấu chốt Từ Đạt, nếu cố tình phạm vào thì cũng không còn quả ngon để ăn.
Nhị phu nhân hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt độc ác nói, “Ngươi có thể hạ thủ từ người bên cạnh nàng, chẳng hạn như Hồng Thược.” Trước kia không có biện pháp, nhưng nay tình thế nghịch chuyển, một cỗ khẩu khí đã nhịn trong ngực nhiều năm kia rốt cuộc cũng không áp chế được nữa.
“Hồng Thược?” Minh Tuệ nhíu lông mày, do dự nói, “Nhưng nàng là người do lão phu nhân đưa cho nha đầu chết tiệt kia, chỉ sợ cũng không dễ dàng động vào được.” Trên dưới trong Từ phủ cũng đều phải lễ ngộ (đối xử kiêng dè) ba phần đối với Hồng Thược đấy.
“Sợ cái gì?” Nhị phu nhân trừng mắt, trong lòng nàng, những hạ nhân kia cũng không bằng cả heo chó, muốn bán muốn giết cũng đều có thể. “Hiện giờ thân phận của ngươi đã khác, lão gia nhất định sẽ đứng về phía ngươi. Chẳng lẽ hắn còn có thể che chở cho hạ nhân sao?”
“Nói rất đúng.” Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng, trên mặt Minh Tuệ hiện lên thần sắc vui mừng, “Từ lâu ta đã không vừa mắt nàng rồi, ở mọi nơi đều che chở cho nha đầu chết tiệt kia, từ bỏ nàng thì chính là chặt đứt phụ tá đắc lực của Từ Minh Đang.” Trước kia phụ thân nàng không cho bất luận kẻ nào động vào Hồng Thược, nhưng hôm nay đã khác, thân phận cùng địa vị của nàng đã thay đổi lớn. Mọi người trong phủ này có ai tôn quý hơn nàng chứ?
Nhị phu nhân cười âm hiểm, “Không sai, sau đó sẽ trừng trị nha đầu chết tiệt kia, lúc đó thuận lợi hơn nhiều.”
“Ý kiến hay, nhất tiễn song điêu (một mũi tên hạ hai chon chim).” Tâm tình của Minh Tuệ rất tốt, “Nhưng dùng biện pháp gì được?” Chỉ cần là chuyện có thể gây tổn thương tới Minh Đang, nàng đều muốn làm. Tốt nhất là ngày nào đó có thể nhìn thấy bộ dạng thống khổ tuyệt vọng không gượng dậy nổi của Minh Đang, như vậy thì trong lòng nàng liền thống khoái.
Nhị phu nhân chuyển động con mắt, trong đầu hiện lên một biện pháp. Tiến đến bên tai của Từ Minh Tuệ nói nhỏ, lát sau, khóe miệng của hai người đều lộ ra nụ cười nham hiểm.
Dùng cơm trưa xong, Minh Đang nằm xuống nghỉ ngơi một lát, Bích Liên theo thói quen trông coi ở phòng ngoài. Đang lúc nàng ngủ mơ mơ màng màng thì đột nhiên nghe thấy âm thanh lớn tiếng ồn ào.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Nàng bực mình nhíu mày, hạ nhân trong viện này này càng ngày càng không có quy củ, xem ra phải âm thầm chỉnh đốn một chút.
Bích Liên kinh hoảng chạy vọt vào, “Tiểu thư, đã xảy ra chuyện, Hồng Thược tỷ tỷ. . .. .”
“Nàng ấy làm sao vậy?” Minh Đang mạnh mẽ ngồi xuống, ánh mắt mở thật to, y phục dài ngắn lộn xộn.
Bích Liên tiến lên sửa sang lại xiêm y giúp nàng, “Lúc đầu nhị tiểu thư cho người đến truyền nàng qua đó để hỏi, Hồng Thược tỷ tỷ nhất định không chịu đi. Cho nên nàng liền tự mình sang đây bắt người.”
“Làm càn, nàng có tư cách gì mà tới chỗ của ta bắt người?” Minh Đang giận tím mặt, “Nàng vừa có chút quyền thế đã kiêu ngạo như vậy rồi, thật là quá mức.” Tính tình của nàng rất bao che khuyết điểm, chỉ cần là người mà nàng nhận định, quyết không cho phép người khác khi dễ.
Trong lòng Bích Liên nóng như lửa đốt, “Tiểu thư, người mau nghĩ biện pháp đi, nếu không Hồng Thược tỷ tỷ sẽ phải chịu khổ rồi.” Mấy năm nay ở chung, tình cảm ngày càng thêm gắn bó, nàng không hy vọng Hồng Thược bị thương tổn.
“Đừng hoảng hốt.” Tuy Minh Đang nói như vậy, nhưng trong lòng cũng nôn nóng. Trước khi lâm chung, Từ lão phu nhân đã đem Hồng Thược tới bên người nàng, hai năm nay gặp nhiều sự tình, đều là nàng ấy một mình gánh chịu, ngăn chặn ở phía trước, làm cho nàng đỡ đi rất nhiều tâm tư. Là người một lòng lo nghĩ cho nàng, nàng chắc chắn sẽ che chở nàng ấy.
Trong sân của Thu Thủy các, bóng cây lắc lư, đường mòn âm u uốn khúc, nhiều loại hoa rực rỡ. Người xung quanh quỳ trên đất, có mấy người nhát gan run rẩy thành một đoàn.
Dáng vẻ của Từ Minh Tuệ kiêu căng ngập trời, móng tay nhỏ dài nhắm ngay Hồng Thược, “Ngươi, đồ tiện nô này, thật to gan, cư nhiên dám trộm trang sức của ta, hôm nay thế nào cũng phải giáo huấn ngươi một chút. Người tới, lôi ra ngoài đánh bốn mươi gậy.”
Minh Đang bước nhanh đến đoạt ra, “Dừng tay, nhị tỷ làm cái gì vậy? Muốn thể hiện uy phong thì sao lại đến trong viện của ta?” Đánh bốn mươi gậy? Đây không phải muốn lấy mạng của Hồng Thược sao? Cúi đầu nhìn thấy Hồng Thược chật vật không chịu nổi đang bị mọi người áp chế phải quỳ trên mặt đất, trong mắt nổi giận đùng đùng, đi lên dùng chân đá văng những người đó ra, “Ngươi, ngươi, còn ngươi nữa, mau buông Hồng Thược ra.”
Sắc mặt của Minh Tuệ vẫn không thay đổi, một bước cũng không chịu nhường, “Không được thả, kéo ra ngoài đánh cho ta.” Hôm nay thế nào cũng phải giết gà dọa khỉ, nàng muốn cho tất cả mọi người trong phủ đều biết nhị tiểu thư mới là người tôn quý nhất, có quyền thế nhất, mà từ nay về sau, Tam tiểu thư của Từ gia đã không thể ở trên đầu nàng được nữa, nàng mới là lớn nhất.
“Ngươi. . . . . .” Mày Minh Đang nhéo một cái, căng giọng kêu to, “Oa oa, nhị tiểu thư của Từ gia muốn giết người rồi, tất cả mọi người đến mà xem a.” Cái gọi là đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, nàng không tin Minh Tuệ có thể không như vậy. Nữ tử sắp gả vào hoàng thất sẽ không chấp nhận được có nửa điểm ô danh.
Trong lòng Minh Tuệ hoảng hốt, như thế nào lại khác biệt hoàn toàn với suy nghĩ của nàng vậy? Phải là nàng đáng thương cầu xin mới đúng a. “Câm mồm, đừng có nói hươu nói vượn (nói bậy bạ).”
“Mau đến xem, nhị tiểu thư của Từ gia a, tương lai làm Tấn vương sườn phi lại muốn đại khai sát giới.” Minh Đang ngoảnh mặt làm ngơ, tiếng nói lại ngày càng lớn, dọa cả đến đàn chim chóc trên cây, từng đàn chật vật bay đi, “Mọi người nhìn thấy đều phải nói ra ngoài, nhất định phải truyền khắp các ngõ lớn ngõ nhỏ ở kinh thành. . . . . .”
Từ gia trị gia dù nghiêm ngặt, nhưng lại không thể ngăn chặn được hết mồm miệng của mọi người, nhất là Nhị phu nhân lại không phải đương gia chủ mẫu, huống hồ vị nhị phu nhân này lại là lòng mang quỷ kế. Lui một vạn bước mà nói, cho dù không ai dám truyền ra ngoài, nàng cũng có biện pháp làm cho bên ngoài biết.
Đầu Minh Tuệ đau như muốn nứt ra, nàng cũng biết rõ chiêu này lợi hại, “Tam muội, ngươi đừng ồn ào nữa.” Trời ạ, như thế nào lại có loại người không bình thường như vậy chứ?
“Không.” Minh Đang hung tợn trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt tỏa sáng, giống như có ngọn lửa bùng cháy, khí thế bức người, “Ta lại càng muốn cho người đời đều biết, ngươi muốn đụng đến người của ta sao, không có cửa đâu.”
Khí thế là này làm cho Minh Tuệ cũng bị chèn áp đến mềm nhũn ra, “Không phải ta muốn động tới người của ngươi, nhưng nha hoàn này tay chân không sạch sẽ, ta giúp ngươi. . . . . .”
Hồng Thược đỏ hồng mắt, giành nói, “Ta không có, tiểu thư, người đừng tin tưởng nàng.”
Nha hoàn Hoàng Mai bên người Minh Tuệ trách mắng, “Câm mồm, các tiểu thư đang nói chuyện, ngươi xen mồm vào như vậy còn có phép tắc gì không?”
“Vậy phép tắc của ngươi đâu?” Minh Đang lạnh lùng quét mắt về phía nàng.
Nàng giật mình lặng lẽ lui lại mấy bước, đem thân thể dấu ở phía sau người khác, nàng đã quên vị chủ nhân hung ác này mà vùng dậy thì động thủ đánh người cũng có thể. Nàng chỉ là hạ nhân, bị đánh cũng là có thể.
Minh Tuệ vội vàng kéo trọng tâm chủ đề về, “Tam muội, nha hoàn này trộm vòng tay hồng ngọc mà ta yêu thích nhất, đây là lễ vật mà lão phu nhân tặng cho ta dịp sinh thần.” Nhũ mẫu ở bên cạnh nàng đem một cái hộp đưa lên, để cho Minh Đang xem xét.
Minh Đang vung tay nhỏ bé lên, nhìn cũng chưa từng nhìn, “Nàng ấy không đi tới Thương Hải các.” Muốn dắt mũi của nàng đi sao, nghĩ cũng đừng nghĩ. Tính cách của Hồng Thược nàng rất rõ ràng, quyết không phải là loại người tiện nghi ham món lợi nhỏ. Nàng ở bên cạnh lão phu nhân đã xem qua không biết bao nhiêu đồ vật trân quý trên đời, còn có thể coi trọng cái vòng tay này sao?
Minh Tuệ thầm mắng nàng khó chơi, may mắn trước đó đều đã có chuẩn bị, “Không phải lần trước chúng ta tản bộ trong hoa viên sao? Lúc ấy nha đầu kia đã ở. . . . . .”
Minh Đang không chút để ý, chơi đùa ngón tay, “Chỉ bằng như vậy, muốn vu tội cho Hồng Thược tỷ tỷ sao?”
“Ta không vu tội cho nàng, đồ này là lục soát được từ trong phòng của nàng.” Minh Tuệ ngoắc ngón tay gọi bà nhũ mẫu đến, “Ngươi lại đây, cùng Tam tiểu thư nói rõ xem, các ngươi là lục soát như thế nào?”
Minh Đang bĩu môi, dù sao lần này là Minh Tuệ mượn cơ hội để gây khó dễ, vốn là đã có tính toán từ đầu. Đã trở mặt với nàng, vậy nàng cần gì phải cho nàng ta mặt mũi?
“Thu Thủy các của ta là chỗ ngươi muốn lục soát liền lục soát sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai nha?” Chủ mẫu đương gia của Từ gia thì cũng không nói, nhưng bất quá Minh Tuệ chỉ là đồ thứ nữ, căn bản không tư cách này. Cho dù tương lai là Tấn vương sườn phi, đó cũng là chuyện của sau này.
“Ngươi đang nghỉ ngơi, nhất thời ta nóng vội, cho nên không kịp thông báo cho ngươi.” Minh Tuệ hận nghiến răng, trong lòng biết rõ nàng nói có lý cho nên không biện hộ được, “Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là Hồng Thược đã trộm của ta. . . . . .” Rõ ràng nàng mới là người đúng lý hợp tình, nhưng vì sao lại đảo ngược rồi?
Minh Đang ngẩng cổ, đứng thẳng, trừng mắt, “Nói láo, ta nói là ngươi sai khiến người dưới đem này nọ vụng trộm bỏ vào trong phòng của nàng.” Bà nội nó chứ (nguyên văn tác giả ạ), tưởng rằng dễ dàng khi dễ nàng sao? Dù sao trước đó nàng đã là ngốc tử trong mắt của người đời rồi, nàng không ngại người khác nói nhiều thêm một cái, nói nàng là cọp mẹ …. Nàng cũng không có cái hình tượng gì đáng nói, không thèm để ý lại chua ngoa thêm chút nữa. Tuy rằng có thể nói rõ lí lẽ, nhưng đối đãi với người không phân rõ phải trái, nàng sẽ càng không phân rõ phải trái hơn. Người khác ngang ngược, nàng sẽ càng ngang ngược hơn, như vậy mới có thể ngăn chặn. Con người khi bị bắt nạt mãi cũng sẽ biết nổi dậy.
“Ngươi. . . . . . Làm sao ta có thể làm loại chuyện này?” Bị một câu bóc trần sự thật, trong lòng Minh Tuệ hoảng loạn, “Ta là người như thế nào? Đường đường là nhị tiểu thư của Từ gia, lại vô duyên vô cớ cùng so đo với một nha hoàn sao?”
Minh Đang nghiêng đầu, đánh giá nàng vài lần, “Nói không chừng là ăn no rỗi việc, không có việc gì cho nên muốn gây sự chứ sao.” Đúng là như vậy, trước kia thỉnh thoảng hạ độc trong thức ăn của nàng, trước mặt người ngoài thì cố ý chửi bới nàng, cướp đi thứ quan trọng nhất của nàng. . . . . . Chỉ cần là chuyện có thể thương tổn đến nàng, các nàng đều làm vô cùng vui vẻ. Hiện giờ lại càng thêm hung hăng gây sự, nàng cũng không thể nhịn thêm nữa.
“Ngươi dám nói ta như vậy?” Minh Tuệ thẹn quá hóa giận, dứt khoát cố chấp nói ,”Ngay cả một nha đầu mà ngươi cũng không dạy dỗ tốt, không bằng để tỷ tỷ là ta đây làm thay, bất kể như thế nào ta là tỷ tỷ, chịu vất vả chút vậy.” Giơ tay lên, vừa định gọi hạ nhân lại đây.
Minh Đang trợn tròn ánh mắt, cất cao thanh âm, lớn đến mức ở ngoài vài dặm cũng đều có thể nghe được, “Giết người, giết người, nhị tiểu thư của Từ gia muốn giết người.” Không chỉ mặt gọi tên, nhưng lại luôn mồm nói như sợ người khác không biết là đang kêu Từ nhị tiểu thư vậy. Cũng không ngại sử dụng các chiêu bài cũ, chỉ cần dùng được là được. Đối phó với loại nữ tử vừa không ra gì nhưng lại muốn lập miếu thờ danh tiết này, thì phải hung hăng cắn lấy thanh danh tốt cũng chính là nhược điểm để hủy hoại thì mới được.
Từ Minh Tuệ vừa nghe lời này, toàn bộ khí thế đều giảm xuống, nàng thật muốn hộc máu, làm sao nàng lại có thể gặp gỡ phải loại khắc tinh này chứ? Nàng còn muốn nở mày nở mặt khi gả vào Tấn vương phủ, quyết không thể để bất luận kẻ nào coi thường nàng. Nếu bị nhận cái thanh danh độc ác hung tàn này, vậy nàng còn có thể có những ngày tốt lành sao? Càng miễn bàn đến vị trí phượng hoàng cao cao tại thượng trong tương lai kia. Không được, nàng tuyệt đối không thể mang trên lưng tiếng xấu này. . . .