Sau khi Vương Bình đến huyện Ung Bình thì vẫn một mực ẩn nhẫn, hơn nữa lại biết giữ khoảng cách nhất định với Hoàng Tung Sơn và Vũ Đức Chi. Trong ban ngành huyện ủy thì hắn cũng khó nói nên lời, như vậy sinh ra cảm giác hắn là kẻ hiền lành.
Nhưng Trương Thanh Vân căn bản không tin vào những thứ này, thử nghĩ xem một cán bộ trẻ ai không muốn có thêm chiến công và được đề bạt? Chẳng lẽ Vương Bình hắn là người đạm bạc trời sinh? Nếu như vậy thì hắn tiến vào quan trường làm gì? Vì vậy Trương Thanh Vân phán đoán, Vương Bình sở dĩ yên phận vì đang chờ đợi thời cơ, dù sao Hoàng Tung Sơn và Vũ Đức Chi đã lăn lộn trong quan trường huyện Ung Bình rất lâu rồi, Vương Bình hắn đơn thương độc mã mà muốn phân cao thấp với bọn họ thì rõ ràng không đủ tuổi.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà thầm giật mình, mình thấy điều này thì chắc chắn Lệ Cương cũng thấy được, nói không chừng Lệ Cương đã cùng phối hợp ăn ý với Vương Bình. Trương Thanh Vân lại nhớ đến thái độ của Vương Bình trong hội nghị thường vụ, như vậy lại càng khẳng định suy đoán của chính mình.
– Khá lắm Lệ Cương, quả nhiên cũng đã có chút toan tính, xem ra mình đứng sau lưng hắn cũng coi như là đường lối đúng đắn.
Trương Thanh Vân lẩm bẩm nói.
Sáng sớm hôm sau, Lệ Cương và trưởng phòng tuyên truyền Hoàng Nguyệt Nga, chủ tịch mặt trận tổ quốc Trần Văn Thành, phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Trương Thanh Vân, đám người bắt đầu cùng nhau đi thị sát tất cả ban ngành của huyện.
Hành trình và những nhân viên trong chuyến thị sát của chủ tịch huyện Lệ Cương đều do Trương Thanh Vân sắp xếp. Ngoài những vị lãnh đạo thì Trương Thanh Vân còn cố ý điều thêm vài thủ hạ trong văn phòng huyện ủy của mình cùng đi với mục đích phô trương thanh thế. Đồng thời Trương Thanh Vân cũng kéo đến một đám phóng viên đài truyền hình huyện, đài phát thanh cùng nhau đi thị sát.
Vì vậy mà Lệ Cương đi đâu cũng có hơn mười người phía sau, đây cũng coi như là một phái đoàn.
Đợt thị sát lần này chính là lần đầu tiên Lệ Cương xuất hiện trước mặt các ban ngành, đối với Trương Thanh Vân mà nói thì cũng chính là như vậy. Vì thế mà mục tiêu của Trương Thanh Vân rất rõ ràng, hắn muốn thông qua cơ hội lần này để thăm dò quan hệ giữa tất cả các ban ngành, đồng thời cũng làm quen với tất cả lãnh đạo ban ngành, làm bước đệm cho những công tác từ nay về sau.
Trạm thứ nhất mà Trương Thanh Vân lựa chọn chính là đại đội tuần tra và cảnh sát giao thông của cục công an. Hắn làm như vậy cũng là vì đạo lý, thứ nhất là trách nhiệm của cục công an trong tế âm lịch quá mức quan trọng.
Thứ hai là gần đây Trần Vân Sơn và Vũ Đức Chi có chút thân mật. Nhưng Trương Thanh Vân biết rất rõ, Trần Vân Sơn là người được bí thư Lương tiền nhiệm đề bạt, không phải là người của Vũ Đức Chi. Sở dĩ Trần Vân Sơn phải thân cận với Vũ Đức Chi chính là muốn tạo ra cho chính mình một minh hữu khi bí thư Lương ra đi. Vì vậy mà Trương Thanh Vân phán đoán có thể lôi kéo được Trần Vân Sơn.
Đồng thời nếu xét theo phương diện khác thì Trương Thanh Vân và Trần Mại còn là bạn bè thân thiết, chọn cục công an là trạm thứ nhất trong hành trình của Lệ Cương chính là tạo ra mặt mũi cho bạn bè. Hắn muốn để cho cha con Trần gia biết chủ tịch huyện Lệ Cương có vài phần coi trọng cục công an. Tất nhiên trong vấn đề này Trương Thanh Vân cũng phải tỏ rõ ý tứ với Trần Vân Sơn, có thể nói tất cả đã là cố gắng hết sức rồi.
Trần Vân Sơn cũng là cáo già trên quan trường, lão há có thể không nhận biết được những điểm này? Vì vậy mà công tác tiếp đãi được lão sắp xếp cực kỳ cẩn thận, thậm chí lão còn phái ra vài chục tên cảnh sát đại diện. Mọi người cùng nhau tiếp nhận những lời phát biểu của chủ tịch Lệ, rõ ràng làm cho lần khảo sát đầu tiên của Lệ Cương trong huyện Ung Bình có thêm chút mùi vị như duyệt binh.
– Thanh Vân à, vài ngày trước Trần Mại còn nói muốn cho cậu tới bên cạnh tôi! Xem ra tiểu tử này đã quá lo lắng rồi, thân phận của cậu lúc này rõ ràng còn lớn hơn cả tôi.
Lợi dụng cơ hội Lệ Cương phát biểu, Trần Vân Sơn đi đến bên cạnh Trương Thanh Vân rồi khẽ nói.
– Chú Trần, sao chú lại nói như vậy? Cháu và Trần Mại là bạn học, cậu ấy đã rất quan tâm đến cháu, vì vậy cháu cũng ghi tạc vào trong lòng. Lần này chuyện cháu tiến vào trong huyện ủy cũng quá mức đột ngột, trước đó ngay cả cháu cũng không được biết. Lần này nhờ chủ tịch Lệ và bí thư Hoàng đề bạt mà có thể tiến vào huyện ủy mà thôi.
Trương Thanh Vân cung kính nói.
Trần Vân Sơn ho khan vài tiếng, lão nghĩ thầm tiểu tử này đã hạ quyết tâm đi theo Lệ Cương, vì vậy mà lão cũng lập tức nhướng mày. Một câu chào “chú Trần” của Trương Thanh Vân đã hoàn toàn làm lão thức tỉnh, Trương Thanh Vân và Trần Mại giao tình không cạn, điều này cũng không phải là bí mật, lúc này Trương Thanh Vân là thư ký của chủ tịch huyện, người ngoài sẽ nhìn cha con Trần gia chúng ta thế nào đây? Nguồn tại http://Truyện FULL
Hơn nữa trạm dừng chân đầu tiên của Lệ Cương lại chính là cục công an, đám người Vũ Đức Chi sẽ nghĩ thế nào? Trần Vân Sơn vừa nghĩ đến đây thì lập tức cảm giác được chính mình đã bị tiểu tử này đặt một đao lên cổ.
– Thanh Vân à, thanh niên thường có chút bốc đồng, khi tôi bằng tuổi cậu cũng giống hệt như vậy. Nhưng khi tuổi tác lớn dần lên thì cũng dần hiểu rõ phương hướng là quan trọng, đây là những gì được rút ra từ kinh nghiệm chính bản thân tôi.
Trần Vân Sơn thở dài một hơi nói.
Trương Thanh Vân cảm thấy chấn động trong lòng, nếu Trần Vân Sơn không có chút coi trọng mình thì tuyệt đối sẽ không nói ra lời này. Lão nói lời này rõ ràng là lo lắng năng lực của Lệ Cương, nếu Lệ Cương không đứng vững trên quan trường huyện Ung Bình thì chính Trương Thanh Vân hắn sẽ là người đứng mũi chịu sào.
– Chú Trần, chúng ta đều là cán bộ đảng, có một vài chuyện cũng là thân bất do kỷ. Nhưng ai cũng phải tin tưởng vào tổ chức, phải hiểu tổ chức, quan trọng là phải vì đảng mà phục vụ nhân dân, con đường này mới đúng đắn nhất, chú thấy thế nào?
Vẻ mặt Trần Vân Sơn lập tức biến đổi, lời nói của Trương Thanh Vân rất lấp liếm, ý của hắn chính là Lệ Cương là người được tổ chức phái đến, mà tổ chức sao lại phái Lệ Cương đến đây? Hơn nữa nếu thay đổi ban ngành lãnh đạo, nếu không phải những người có bối cảnh và năng lực thì chẳng phải rau củ sẽ thối rữa hết sao?
Trần Vân Sơn đảo mắt nhìn Lệ Cương, lúc này chủ tịch huyện Lệ đang đàm thoại với những thuộc hạ của mình. Vẻ mặt Lệ Cương rất tự nhiên, khí phách cuồn cuộn, và điểm quan trọng nhất là vẫn còn rất trẻ.
Trần Vân Sơn chợt cảm thấy sợ hãi, hắn lập tức nghĩ đến vấn đề vài ngày trước mình hỏi lãnh đạo tỉnh về lai lịch của Lệ Cương, đối phương lúc đó rất ấp úng, chẳng lẽ Lệ Cương rất có bối cảnh sao?
Trương Thanh Vân thấy vẻ mặt Trần Vân Sơn liên tục biến đổi mà thầm nghĩ chuyện hôm nay tiến triển khá tốt, nếu tác động quá nhanh cũng không ổn, vì vậy hắn lập tức nói:
– Chú Trần, huyện trưởng Lệ ở bên kia nói chuyện rất hào sảng, chúng ta cùng sang bên đấy thôi. Một lát nữa còn phải đi đến cục thủy điện.
Sau khi thị sát cả buổi sáng ở cục công an, đoàn người Lệ Cương lại đi đến cục thủy điện, phòng giao thông. Lệ Cương lần này đi thị sát với mục đích chủ yếu chính là an ủi giám sát tất cả các ban ngành và đảm bảo an toàn công tác trong tết âm lịch, những ngành cần đến vốn cũng không phải là nhiều, nhưng Trương Thanh Vân sắp xếp cho Lệ Cương đi đến thị sát hơn mười ban ngành, ngay cả phòng môi trường cũng có trong danh sách. Lệ Cương cũng không có ý kiến gì đối với cách sắp xếp này, chủ tịch huyện đã không nói thì phía dưới làm gì còn ai dám mở lời? Vì vậy hơn mười mấy người liên tục đi lại trong sáu ngày, đã đi đến tất cả các cục và các phòng quan trọng trong huyện. Mãi đến trước một ngày khi huyện ủy nghỉ tết thì Trương Thanh Vân mới được nghỉ ngơi.
Thông qua đợt khảo sát lần này mà Lệ Cương đã xuất hiện trước mặt tất cả các ban ngành, nhưng thu hoạch của Trương Thanh Vân cũng rất lớn, toàn bộ lãnh đạo từ phó khoa trở lên của tất cả các ban ngành đều đã quen mặt Trương Thanh Vân.
Đặc biệt là mỗi lần đi thị sát thì Lệ Cương đều cùng Trương Thanh Vân thương lượng với nhau, trên đường thị sát Trương Thanh Vân cũng không rời Lệ Cương, đôi khi trưởng phòng tuyên truyền cũng phải nhường chức năng lại cho hắn.
Lúc này dù là kẻ ngốc cũng có thể nhận ra được thân phận của Trương Thanh Vân, tuy lúc này hắn chỉ là phó khoa nhưng ai biết được hắn sẽ giữ chức phó khoa lâu dài? Những cục trưởng, trưởng phòng, bí thư của các ban ngành thấy hắn đều gọi một tiếng Trương chủ nhiệm. Vì vậy mà đợt khảo sát lần này đã đưa Trương Thanh Vân tiến thẳng vào trong chính trường huyện Ung Bình.