Bông Hồng Mất Tích

Chương 18


Bánh quy vẫn chưa thấy đâu, nhưng mải mê trò chuyện khiến họ chẳng phàn nàn gì. Tuy vậy Mathias vẫn muốn nhắc anh chàng bồi bàn để họ không bị mất mấy chiếc bánh quy vào tay những vị khách khác. Mãi đến lúc đó cậu phục vụ mới xuất hiện với hai chiếc đĩa trên tay.

Cắn một miếng bánh vani, Diana hỏi Mathias:

“Mục tiêu của anh là gì? Ý tôi là việc vẽ tranh của anh ấy.”

“Tôi có mỗi một mục tiêu và đó là vẽ tranh.”

“Tôi nghĩ, mục tiêu phải là những hoạch định cho tương lai mà?”

“Tương lai à?” Mathias mỉm cười. “Có một câu nói mà tôi rất thích là: Khi thời gian càng trôi qua thì tương lai mà chúng ta mơ ước lại chẳng còn gì khác ngoài một quá khứ không thể chạm đến được.”

Vừa cắn miếng bánh sô-cô-la của mình, anh vừa băn khoăn không biết Diana có hiểu điều mình vừa nói hay không.

Sau một thoáng im lặng, Diana bảo:

“Tôi nghĩ ý của anh là một ngày trong tương lai sẽ trở thành quá khứ và chúng ta lại trông chờ đến ngày tiếp theo. Rồi ngày ấy cũng sẽ đến vì thời gian cứ trôi đi… Vậy nên mỗi ngày chúng ta coi là một ngày của “tương lai” sẽ không có gì khác ngoài một “quá khứ” bị trì hoãn. Đó là một quá khứ chưa bị thời gian động đến… Tôi hiểu thế có đúng không?”

“Tôi chưa từng gặp ai hiểu điều đó hay hơn cô.”

“Nhưng tất cả cái đó nghe có vẻ quá triết lý thì phải. Tôi không nghĩ là nó có bất cứ giá trị thực tế nào trong cuộc sống hàng ngày.”

“Này,” anh vừa nói vừa cười. “Tôi chỉ đang cố trả lời câu hỏi của cô thôi mà.”

“À. Xin lỗi anh.”

“Thực ra tất cả những gì tôi muốn nói là tôi chỉ muốn đạt được những mục tiêu của mình trong khoảng thời gian duy nhất tồn tại – đó là hiện tại, mà thôi. Đó là lý do vì sao tôi chọn vẽ tranh là mục tiêu duy nhất của mình.”

“Nhưng anh chắc chắn phải có một kế hoạch dài hạn chứ?”

“À. Có. Tôi có một kế hoạch. Tôi đang dự định làm việc trên đường trở về thị trấn nhỏ mà tôi sống, gần Paranagua, bằng cách vẽ cảnh dọc theo bờ biển. Đến cuối mùa hè tôi sẽ có một cuộc triển lãm tại một trong những nơi tôi đã từng vẽ.”

Vậy là Mathias không phải người Rio… Thực ra thì cô cũng đã đoán là như thế rồi. Nhưng cái cách anh nói “thị trấn nhỏ mà tôi sống, gần Paranagua” cứ như thể anh đang nói về một nơi nào đó chẳng có gì quan trọng, làm dấy lên trong lòng Diana một cảm giác tương tự. Cảm giác cô đơn.

“Rồi,” Mathias cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. “Tôi thậm chí đã lập kế hoạch đặt tên cho triển lãm đó là: Sự thay đổi của biển Brazil…”

“Nghe có vẻ được đấy.”

“Nhưng tôi thực sự không biết liệu mình có thể hoàn thành được dự án này đúng thời hạn hay không. Và còn rất nhiều thứ khác mà tôi không biết nữa… Nếu tôi hoàn thành được dự án này đúng thời hạn, liệu tôi có đủ ngân sách cho một cuộc triển lãm hay không? Rồi nếu có thì tôi sẽ tìm chỗ nào thích hợp để thực hiện nó? Và nếu tôi cũng có thể làm điều đó thì liệu tôi có được các nhà chức trách đồng ý hay không? Rồi nếu được thì sẽ quảng bá nó thế nào? Nếu tôi cũng có thể làm được điều đó nữa thì liệu có ai quan tầm đến tranh của tôi không? Nếu họ quan tâm thì liệu tôi có thấy hài lòng không? Ngay cả khi mọi thứ đều theo kế hoạch một cách hoàn hảo thì liệu tôi có thấy hạnh phúc không? Nếu tôi hạnh phúc thì hạnh phúc đó kéo dài được bao lâu? Ngay cả khi nó có kéo dài rất lâu đi nữa thì tôi có vượt qua được nỗi sợ hãi rằng một ngày nào đó mình sẽ để tuột mất nó không? Rồi một loạt những thứ tôi không biết cứ thế tiếp tục, tiếp tục…”

“Rồi tiếp tục…” Diana xen vào.

“Cô thấy đấy, đó là lý do tại sao tôi quyết định lấy việc vẽ tranh là mục tiêu của mình.”

“Vậy, thử nói về cuộc triển lãm nhé. Nếu nó diễn ra thì anh sẽ chọn nơi nào để tổ chức?”

“Tôi cũng chưa biết; lúc trước tôi đã định sẽ tổ chức ở nơi nào tôi vẽ được bức tranh đẹp nhất.”

Cả hai đều đã ăn hết chiếc bánh đầu tiên của mình. Diana vẫn còn một chiếc bánh quy sô-cô-la trong đĩa, chiếc bánh quy vani của Mathias vẫn còn. Sự khác biệt trong cách họ chọn chiếc bánh thứ nhất để ăn khiến Diana chú ý. Cô thì giữ chiếc cô thích nhất đến lúc cuối cùng trong khi Mathias ăn chiếc mình thích trước.

Giờ đến lượt mình đây, Diana nghĩ thầm. “Nhìn này,” cô chỉ tay vào chiếc bánh sô-cô-la trên đĩa của mình. “Chiếc bánh này cũng chỉ ra rằng tương lai hấp dẫn tôi nhiều hơn anh. Ngay từ khi còn nhỏ tôi đã luôn để dành những đồ ăn tôi thích nhất cho đến lúc cuối cùng. Nhưng hầu hết mọi lần khi tôi định ăn nó thì bụng tôi đã no căng rồi. Tôi e đó cũng là điều xảy ra hôm nay.”

“Cô quá no và không thể ăn được nó nữa sao? Vậy thì tôi đoán là chiếc bánh của cô sẽ được để lại trong quá khứ mà không hề được đụng tới.”

Họ cùng nhìn nhau cười cho đến khi cả hai người cùng cảm thấy phải quay nhìn đi nơi khác.

Diana nhìn đồng hồ trên tay mình. “Ồ. Cũng muộn rồi đấy.”

Mathias gọi thanh toán.

“Diana này. Đây là tùy vào cô. Nhưng nếu có bất cứ điều gì cô muốn nói thì tôi rất sẵn lòng lắng nghe.”

Mắt Diana hơi nhòa đi một lát, rồi khi lấy lại bình tĩnh, cô bắt đầu tóm lược những điều mình đã trải qua trong vòng vài tháng vừa rồi.

Mathias lắng nghe chăm chú khi Diana kể chuyện của mình cho anh. Lúc cô kể xong, anh không biết nên làm thế nào. Tất cả những gì anh có thể nói lúc đó là “Tôi rất lấy làm tiếc.”

“Điều làm tôi buồn nhất đó là ý nghĩ mẹ tôi không còn tồn tại nữa.” Diana tiếp tục. “Như thế còn tệ hơn cả bị bỏ lại mà không có mẹ. Tôi ước gì mẹ mình vẫn còn sống, ở một nơi nào đó, thậm chí đó là nơi mà tôi không thể nhìn hay nghe thấy giọng bà.”

Mathias nhận thấy những giọt lệ trong mắt cô.

“Diana,” anh nói nhẹ nhàng. “Anh có thể không bao giờ cảm nhận được nỗi đau khổ của em. Không ai có thể. Vậy nên bất cứ điều gì anh nói cũng sẽ không có ý nghĩa nhiều… Anh biết là chuyện này không hoàn toàn giống chuyện của em. Nhưng sau khi bà anh mất, anh đã rất buồn. Chỉ là anh không biết làm thế nào để chấp nhận chuyện đó. Nhưng rồi anh đọc một câu chuyện từ trong sách. Nó đã làm anh rung động.”

Diana nhớ lại những câu chuyện mà mẹ đã kể cho mình nghe, khiến cô không thể kìm được nước mắt.

“Em rất muốn nghe nó.”

“Được rồi. Chuyện là ngày xưa có một con sóng ngoài biển khơi, cứ mải cuốn trôi, cuốn trôi, tận hưởng ánh nắng mặt trời ấm áp và cơn gió trong lành. Nó cười nhạo tất cả mọi thứ xung quanh mình trên đường chạy xô vào bờ. Rồi đột nhiên nó nhận ra rằng những con sóng ở phía trước mình, từng con một đang va phải ghè đá, bị vỡ tan ra thành những mảnh nhỏ. “Ôi Chúa ơi!” nó gào khóc. “Kết cục của mình cũng sẽ giống như họ mà thôi. Rồi mình cũng sẽ bị đâm vào đó rồi biến mất!” Rồi có một con sóng khác đi ngang qua, thấy con sóng kia đang buồn rầu, nó bèn hỏi: “Sao cậu lại lo lắng như thế? Nhìn kìa, trời vẫn đẹp, nắng vẫn ấm, hãy cứ cảm nhận cơn gió trong lành đi…” Con sóng ban đầu liền trả lời: “Cậu không thấy sao? Cậu không thấy những con sóng kia đã phải va vào đá dữ dội thế nào à? Hãy nhìn cách họ biến mất xem. Thật là kinh khủng. Chúng ta sẽ nhanh chóng biến mất cũng giống như họ mà thôi.” “Ô. Thế là cậu không hiểu rồi,” con sóng thứ hai đáp. “Cậu không phải là một con sóng. Cậu là một phần của biển cả.”

Câu chuyện và lòng trắc ẩn Diana nhìn thấy trong mắt anh, lúc anh kể chuyện khiến cô cảm thấy phần nào được an ủi. Cô bỗng thấy muốn đưa tay mình ra chạm vào tay anh đang đặt trên bàn. Nhưng cô kịp ngăn mình lại, thay vào đó cô gật đầu đồng tình.

Cậu bồi bàn xuất hiện với hóa đơn được kẹp trong một vỏ sò. Thấy Diana chuẩn bị cầm lấy hóa đơn, Mathias vội bảo. “Thôi nào. Anh mời em cơ mà.”

Lúc đi cùng Mathias về công viên, Diana chợt nhớ lại lời của người hành khất. “Cô gái đó giống hệt cô. Một ngày nào đó cô ấy sẽ gặp anh chàng họa sỹ.”

Trong một thoáng cô đã nghĩ đến việc kể chuyện này cho chàng họa sỹ nghe để anh không nhầm Maria với cô nếu có ngày nào đó những con đường đưa họ lại gần nhau. Nhưng cô không muốn lão hành khất tham gia vào chuyện của mình nên cô lại thôi.

Khi đã về tới giá vẽ của anh, Diana đưa tay ra: “Tối nay em đã có khoảng thời gian rất tuyệt, Mathias ạ. Hoặc Jon. Cám ơn anh.”

“Không. Anh phải cám ơn em mới đúng.”

Diana đã nghĩ đến việc hỏi xem khi nào anh rời Rio. Cô cũng muốn nói thêm là anh có thể tìm thấy cô ở khách sạn phía dưới đường kia và thậm chí cô còn có thể giải thoát cho anh khỏi cái khách sạn rẻ tiền kia bằng việc cho anh dùng một phòng trong khách sạn của mình. Nhưng rồi cô lại nói lời tạm biệt và rời đi mà không đề cập đến bất cứ điều gì trong những điều mình nghĩ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận