– Chào anh.
– Chào ông! – người nhân viên quầy tiếp tân nhận ra nụ cười không tắt trên gương mặt gã.
– Ông cần hỏi việc gì?
– Vâng, vợ tôi là Diane Stevens đi cùng với một cô bạn vừa mới tới đăng ký ở lại đây. Tôi muốn lên trên phòng dành cho họ chút ngạc nhiên. Phòng số mấy vậy hả anh?
Người nhân viên tiếp tân nói.
– Dạ không được! Khách sạn dành riêng cho mấy bà, không tiếp mấy ông. Ông có thể gọi máy đây…
Flint đứng nhìn quanh bên ngoài phòng khách.
– Sao hôm nay đông người vậy.
– Không sao, – gã nói, – Chốc nữa mấy bà sẽ trở xuống.
Flint đi ra ngoài lấy điện thoại di động bấm số gọi:
– Bọn chúng đang ở tầng trên, thưa ngài Kingsley. Tôi không được phép lên đó.
Tanner lặng thinh một hồi, ngẫm nghĩ.
– Nầy Flint, theo đúng bài bản bọn chúng sẽ tính chuyện chia tay. Cậu ở lại đó, chờ tôi đưa Carballo tới trợ giúp. Đây là ý đồ của ta.
° ° °
Bên trong căn phòng ở trên lầu Kelly vặn radio nghe chương trình đài phát thanh ca nhạc, khắp gian phòng tràn ngập một điệu nhạc rap.
– Bà nghe được sao? – Diane cáu tiết hỏi. Bà không ưa nhac rap, – Nhạc gì mà lạ. Ồn ào quá sá.
– Bà không thích Eminem. Còn LL Coll J và R Kelly, Ludacris?
– Bà muốn nghe mấy tên đó hát thôi sao?
– Không, – Kelly nói mỉa. – Tôi còn thích nghe Symphonie Fantastique của Berlior, Etudes của Chopin, Almira của Handel nữa đó. Tôi thích nhất là được nghe…
Kelly nhìn theo Diane bước tới tắt máy radio.
– Ta lo tính chuyện lúc ra khỏi đây xoay sở ra sao, Stevens?
– Bà biết ai muốn giúp bọn mình?
Diane lắc đầu.
– Bạn bè của Richard cùng phục vụ cho cơ cở KIG, làm sao tìm được người ủng hộ giúp mình? – Nàng nhìn Kelly – Bà thì sao?
Kelly khẽ rùng mình.
– Tôi với Mark sống ở Paris từ ba năm qua. Quen biết số bạn bè làm người mẫu ngoài ra không còn biết ai, dễ gì họ giúp được ta.
– Mark có nói với bà vì sao phải đi qua Washington?
– Không.
– Richard cũng không bao giờ cho tôi hay. Tôi có cảm giác trong vụ nầy còn nhiều bí ẩn, cũng vì lý do ra đi mà hai ông ấy bị giết chết.
– Khá lắm, ta biết được lý do. Còn cách giải quyết thì sao?
– Ta tính sau, – Diane nghĩ ngợi một hồi, mặt mày hớn hở. – Khoan đã. Tôi vừa nhớ ra một người có thể giúp chúng ta. – Nói hết câu bước tới bàn điện thoại.
– Bà gọi cho ai?
– Người thư ký của Richard?
Bên kia đầu dây nghe tiếng – Đây là cơ sở KIG.
– Cho tôi gặp Betty Barker.
° ° °
Bên trong văn phòng, Tanner ngồi theo dõi trên màn hình tín hiệu màu xanh phân tích giọng nói. Gã nhấn nút gọi máy. Nghe tổng đài báo:
– Miss Barker vừa đi ra ngoài.
– Ông có thể cho biết làm sao để gặp được?
– Không thể. Ông vui lòng cho biết địa chỉ và số phone tôi sẽ cho cô ta…
– Không sao, – Diane gác máy.
Tín hiệu màu xanh vừa tắt.
° ° °
Diane hỏi qua Kelly.
– Tôi có cảm giác Betty Barker là đầu mối để ta lần dò ra mọi việc bí ẩn. Tôi tìm mọi cách để tiếp cận. – Nàng cau mày – Chuyện nầy lạ.
– Nghĩa là sao?
– Bà thầy bói đoán trúng. Bà thấy chung quanh tôi là chuyện chết chóc, và… Chợt Kelly lêu lên:
– Đừng nói nữa? Bà chưa báo cho FBI và CIA chưa?
Diane trố mắt nhìn lại.
– Bà đừng lo. – Kelly cảm thấy trong người càng tức tối hơn. – Ta đi kiếm gì ăn.
Kelly buột miệng nói.
– Đợi tôi gọi chỗ nầy xong đã. – Nàng nhấc máy gọi tổng đài khách sạn – Cho tôi một cuộc gọi đi Paris. Nàng cho biết số, chờ máy. Thoáng chốc nhìn Kelly mặt mày sáng rỡ – À, Philippe, ông khoẻ chứ?… Tôi ở bên nầy bình yên… Nàng liếc nhìn Diane.
– Vâng… vài hôm nữa tôi về… Con Angel thế nào đó? – À khá lắm. Nó nhớ tôi chứ?… Ông để tôi nói chuyện với nó? Nàng đổi ra giọng người lớn nói chuyện với trẻ con. Angel cưng, khoẻ chứ?… Mẹ đây, cưng nhớ mẹ hở…, ta cũng nhớ mi đấy, mẹ sẽ về sớm nựng nịu con.
Diane chới với chưa hiểu.
– Thôi nhé, cưng… khá lắm, Philippe… cám ơn ông.
Hẹn gặp lại.
Kelly nhìn mặt mũi Diane ngơ ngác.
– Chuyện con cún của tôi đấy mà.
– Thế à. Con cún nó nói với cậu những chuyện gì?
– Nàng cún. Con chó cái nhà tôi đó.
– Thì ra vậy.
° ° °
Vì muốn được ở yên một chỗ, hai người dặn bộ phận phục vụ mang cơm tận nơi.
Câu chuyện thiếu đầu thiếu đuôi, Diane muốn nói lại từ đầu cho Kelly nghe.
– Thì ra bà đã từng ở Paris?
– Có chứ.
– Mark là công dân Pháp.
– Không đâu.
– Hai người lấy nhau đã lâu chưa?
– Làm gì có.
– Mà sao lại gặp nhau được?
Chẳng ăn nhập gì tới bà, Kelly nghĩ trong đầu nói:
– Không nhớ từ lúc nào, tôi quen biết nhiều người.
Diane nhìn theo Kelly.
– Tại sao không muốn thoát khỏi cảnh ràng buộc lâu nay?
Kelly nói ra ngay.
– Có ai bảo với bà sống trong cảnh ràng buộc là để ngăn cách người ta?
– Có khi còn muốn giam cầm người ta mãi nữa đó hơn nữa…
– Nầy Stevens, bà lo phần mình đi. Tôi vẫn sống bình thường cho tới lúc tình cờ gặp bà. Thôi bỏ qua đi.
– Được thôi, – Diane chưng hửng. Người sao mà đanh đá, nàng nghĩ.
° ° °
Bữa cơm lặng lẽ rồi cũng trôi qua, Kelly nói:
– Tôi muốn đi tắm.
Diane không nói gì.
Bước vô buồng tắm, Kelly thay đồ leo vô bồn nước mở vòi. Được ngâm mình trong nước nóng nàng cảm thấy dễ chịu. Nàng nhắm mắt thả hồn bay bổng…
° ° °
Những lời Meadows nói còn văng vẳng bên tai “Bà biết không ông ta say mê đắm đuối. Ông muốn lấy bà ngay. Bà đừng để cho ông thất vọng” Kelly nghĩ
Meadows nói thật. Kelly thích thú được gần gũi với Mark. Vui vẻ hồn nhiên, biết âu yếm và chăm sóc nàng.
Cạm bẫy tình, nàng nghĩ, ông chỉ là bạn thôi. Thà đừng chơi trò ú tim. Ta dừng lại đây.
Sau bữa tiệc Mark gọi cho nàng:
– À, Kelly. Tối nay cô muốn đi đâu? Mark đang phập phồng chờ đợi. – Đi ăn nhà hàng hay là coi hát? Hay là đi mua sắm ban đêm, còn nữa…
– Tiếc là không thể được Mark. Tối nay tôi bận việc.
Một thoáng im lặng.
– À, tôi nghĩ là giữa ta với nhau đã có…
– Ờ, ta đã có gì đâu? Kelly đứng lại đó, tự trách mình vừa lỡ lời. Tiếc là ta có lỗi không giữ mồm giữ miệng.
– Thôi, thế nầy. Tôi sẽ gọi lại sáng mai.
° ° °
Đúng hẹn hôm sau anh gọi Kelly:
– Nếu mà tôi có làm phiền cô…
Kelly cố dằn lòng:
– Tôi lấy làm ân hận, Mark.
– Tôi đã… tôi đã có chỗ rồi! – Nàng bỏ ngang. Giây phút im lặng dài như vô tận.
– Chao ôi! – Mark vừa thốt lên, giọng ông run run. – Tôi hiểu… lẽ ra tôi phải biết là… chúng ta nên mừng cho nhau. Tôi xin chúc bà được hạnh phúc và cho tôi gởi lời chào Angel.
Mark gác máy. Kelly lặng lẽ giữ chiếc điện thoại trên tay, đau khổ. Rồi ông sẽ bỏ qua cho ta, Kelly nghĩ, và ông sẽ tìm được người yêu xứng đáng hơn.
Kelly bận rộn suốt ngày, luôn tươi cười trên sàn diễn, được sống giữa những tràng vỗ tay khen ngợi của khán giả mà trong lòng thì héo hon. Không có anh mọi thứ như đổi khác. Nàng định gọi cho anh rất nhiều lần nhưng lại thôi. Ta đã làm cho anh thất vọng bấy nhiêu cũng vừa rồi.
Mấy tuần lễ qua đi, Kelly không nghe tin Mark.
Nàng gác chuyện anh lại. Giờ nầy chắc anh đã tìm được hình bóng khác. Được vậy ta mừng cho anh, nàng nghĩ tự đáy lòng mình.
° ° °
Một buổi chiều thứ bảy, Kelly đang bận rộn cho một chương trình biểu diễn thời trang chung quanh đám đông khán giả của giới thượng lưu Paris. Nàng bước ra sân khấu sàn diễn, những tiếng xì xào khen ngợi nổi lên. Kelly mặc trên người bộ cánh thời trang dạo phố buổi chiều, tay đeo găng. Bất thình lình một chiếc găng tuột ra rơi xuống sàn. Kelly chưa kịp nhìn xuống vừa lúc chân nàng giẫm lên trượt té nhào úp mặt xuống sàn. Khán giả há hốc mồm nhìn theo. Kelly nằm im bất động, nàng cảm thấy xấu hổ. Nàng không dám kêu la, hít vô một hơi đứng lên lặng lẽ bước nhanh vô bên trong.
Vô tới bên trong phòng trang điểm, chuyên viên lo trang phục vội nói:
– Tôi có bộ đồ thay sẵn đây. Em nên…
Kelly bật khóc.
– Thôi. Tôi… Tôi không dám trở ra ngoài lần nữa trước mặt mọi người, họ sẽ cười cho.
Trông nàng mặt mũi hốc hác.
– Tôi thấy không sao.
– Tôi sẽ không bao giờ trở lại sàn diễn nữa, mãi mãi.
– Thì vậy.
Nàng nhìn quanh. Mark đang đứng chờ trước cửa.
– Mark? Sao… ông tới đây làm gì?
– À tôi đi lòng vòng bên ngoài nãy giờ.
– Ông… ông nghe chuyện gì ngoài đó chưa?
Mark nhếch mép cười:
– Khéo thật. Tôi muốn được nhìn thấy một lần.
Kelly trố mắt nhìn:
– Sao?
Ông bước lại rút khăn mù soa trong túi ra chấm lên những giọt nước mắt còn đọng lại bên má:
– Kelly, trước khi em ra sàn diễn, khán giả mong chờ được nhìn thấy thần tượng người đẹp thời trang, một ước mơ khó vươn tới. Ngay lúc em sẩy chân té ngã mọi người mới nhận ra em cũng là một người như bao người khác, họ càng ngưỡng mộ em gấp nhiều lần. Em trở lại sàn diễn tức là em muốn đem lại cho họ một niềm vui.
Nàng nhìn vô ánh mắt anh biết xót thương vì đồng loại và chính cái giây phút đó Kelly thật lòng yêu thương anh.
Người phụ trách thời trang đem cất bộ đồ ngủ vô tủ áo:
– Bà đưa đây. – Kelly nói. Nàng nhìn Mark cười trong nước mắt.
Năm phút sau, Kelly cảm thấy tự tin bước trở ra sàn diễn, một đợt sóng tung hô vang lên giữa rừng người đứng dậy đồng loạt vỗ tay.
Kelly trong tư thế tự tin đứng nhìn xuống, cảm xúc dâng trào. Nàng sung sướng nhìn thấy Mark trở lại Nàng sực nhớ cảm thấy ngỡ ngàng lúc mới gặp anh lần đầu…
° ° °
Kelly phập phồng chờ anh mở lời tán tỉnh gạ gẫm nhưng anh không phải hạng người tầm thường – tính anh dè dặt khiến nàng tự tin hơn. Hôm đó Kelly chủ động gợi chuyện và trong mỗi câu chuyện Mark tỏ ra một người hiểu biết rộng rãi, đầy hứng thú.
Một buổi tối Kelly hỏi.
– Mark, tối mai có một chương trình hoà nhạc, ông thích nghe cổ điển chứ?.
Anh gật:
– Tôi biết thưởng thức từ lúc nhỏ.
Khá lắm, chúng ta cùng đi.
° ° °
Buổi hoà nhạc hôm đó thật đặc sắc.
Về đến trước cửa nhà Kelly, Mark lên tiếng:
– Kelly, tôi… tôi lỡ lời nói dối với em.
– Tôi biết mà, – Kelly nghĩ. Anh cũng như bao nhiêu người khác. Thế là chấm dứt. Nàng lên mặt giọng cứng cỏi vậy sao?
– Ờ. Tôi… Tôi nói thiệt không thích nhạc cổ điển.
Kelly bặm môi để không bật ra thành tiếng cười.
Ngày hôm sau lúc gặp nhau, Kelly nói.
– Tôi muốn cám ơn ông đem cho con Angel, có nó đỡ buồn cũng như có ông đang ngồi đây, Kelly nghĩ. Mark có đôi mắt xanh sáng rực, miệng cười có duyên. Được gần gũi bên anh nàng thích thú không còn biết nói làm sao…
° ° °
Nước trong vòi sen mát lạnh, Kelly với tay tắt nước lau khô người, khoác chiếc áo choàng trở ra ngoài phòng khách.
– Tới phiên bà.
– Cám ơn.
Diane đứng lên bước vô buồng tắm, nhìn như vừa qua một cơn bão. Dưới sàn nước ngập, khăn tắm vứt lung tung bừa bãi.
Tức giận, Diane bước ra trở vô buồng ngủ:
– Buồng tắm như chuồng heo. Bà quen cái thói chờ ai vô sau lo dọn hay sao?
Kelly cười xoà:
– Vậy đó, Stevens. Từ nhỏ tôi quen sống có người ở lo dọn dẹp.
– Ra thế, tôi đâu phải người ở.
– Bà không phải lo mấy việc đó, Kelly nghĩ tức giận.
Diane hít vô một hơi:
– Tôi thấy thà rằng chúng ta nên…
– Ở đây không có chuyện – ta với tôi, thưa bà Stevens. Chỉ cậu và tớ thôi.
Hai người nhìn nhau một lúc. Không chờ phải nói, Diane quay vô lại buồng tắm. Sau mười lăm phút trở ra Kelly đã lên giường ngủ.
– Đừng, đừng tắt đèn? – Diane vừa nghe tiếng la.
Diane nhìn Kelly, kinh ngạc.
– Sao vậy?
– Để đèn cho sáng.
– Cậu sợ nhìn thấy bóng tối hở?
– Ờ tôi sợ. Tôi sợ bóng tối. – Chỉ có nàng biết thôi từ lúc Mark chết.
Diane lên giọng kẻ cả.
– Sao vậy? Chắc hồi nhỏ ông bà hay kể chuyện ông kẹ cho nghe nên còn sợ cho tới bây giờ?
Nàng lặng thinh một hồi, lên tiếng:
– Thế đó.
Diane quay về giường ngủ, lặng lẽ được ít phút rồi nhắm mắt lại. Hình ảnh Richard chợt hiện về trong đầu Richard, anh ơi. Em không tin là có ai phải chết vì đau đớn. Giờ em muốn tin. Em cần anh, được anh dìu dắt. Em muốn có hơi thở, ấm áp và tình thương của anh. Anh ở nơi nào mà như gần đâu đây. Em nghe thấy hơi thở của anh. Ơn Trên cho em được gần anh một lúc rồi thôi. Chúc anh ngủ ngon. Thần hộ mạng của em. Anh đừng xa em. Em van anh.
Nằm trên giường bên kia, Kelly nghe từng tiếng khóc thầm của Diane. Rồi Kelly bặm môi, nghĩ trong đầu: Im đi, im đi nào. Nàng không ngăn được dòng nước mắt lăn dài xuống hai bên má.