Hơi xấu hổ trả điện thoại di động lại cho Lam Táp, Lăng Tử Tiên vùi đầu ăn tiếp, nhưng chẳng còn thèm nữa.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, Bạch Dạ quả thật ngồi bên cạnh, nhưng tâm trí thì ở đâu rồi, cô và Lam Táp cùng nhau ăn… Hình như là hẹn hò thật.
Stop!
Lăng Tử Tiên căm tức thổi bay ý nghĩ trong đầu đi, còn miên man nữa, cô điên mất!
Ăn cơm thôi, đói bụng thì ăn cơm.
Lam Táp nhấc chén nước, lịch sự uống, khóe miệng hơi cong, thấp thoáng mỉm cười.
Lăng Tử Tiên thỉnh thoảng trò chuyện đôi ba câu với Lam Táp, làm chung một tháng, cũng hiểu nhau chút ít, không cần quá khách sáo.
Về phần bạn nào đó, oán khí xung quanh càng nồng đậm.
Buông dao nĩa xuống, Lăng Tử Tiên hỏi Lam Táp: “Lam tiên sinh, chúng ta còn tiếp tục theo dõi? Có được không vậy?”
Bạch Ngọc và cô gái kia hình như chưa xong bữa, vẫn cười cười nói nói, mà Lăng Tử Tiên bỗng nhiên nghe được cô gái kia hỏi: Anh đã có bạn gái chưa?
Bình thường hỏi câu này đương nhiên là có ý tứ. Mà cái gọi là có ý đâu, nếu đối phương trả lời có, thì cũng cứ tiếp tục, hỏi là người như thế nào, vân vân… Mà không có, thì đương nhiên là… thổ lộ.
Nhưng theo góc nhìn của Lăng Tử Tiên, cô gái kia xinh xắn, tuổi chừng 24, 25, chắc là đã có bạn trai? Chẳng lẽ ý của cô ấy là muốn làm quen Bạch Ngọc?
Liếc Bạch Dạ, bỗng thấy cậu ta trấn tĩnh lại.
Lăng Tử Tiên còn thấy khó hiểu, bên tai truyền đến giọng nói.
“Đừng lo cho họ, Bạch Ngọc không nỡ làm tổn thương cái thằng ngốc Bạch Dạ đâu.” Lam Táp nhẹ nhàng nói.
Hơi nóng phả bên tai Lăng Tử Tiên, lập tức ửng đỏ như trứng tôm chín, không được tự nhiên.
Cứng ngắc gật đầu, còn chưa nói cái gì, tay đã bị nắm lấy.
Đương nhiên, người nắm tay cô là Lam Táp.
“Bỏ lại mấy người đó đi, chúng ta ra ngoài đi dạo.” Lam Táp nói, sau đó liền lôi kéo cô ra bên ngoài.
Đầu óc Lăng Tử Tiên trắng toát, trống rỗng, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, cả người cứng đờ, hoàn toàn dựa vào anh mà ra ngoài, trong lúc đó, Bạch Dạ vẫn chỉ lặng ngồi đó.
Bàn tay cảm nhận được độ ấm dần lan truyền, giò từ điều hòa thổi vào khiến đầu óc cô dần sáng suốt.
Bọn họ… Dường như là nhân viên và sếp, nhưng hiện giờ là như thế nào?
Tầm mắt Lăng Tử Tiên tầm mắt dừng tay Lam Táp đang kéo cô đi, lòng bàn tay thấy hơi ẩm ướt, mãi cho đến khi xuống lầu ra ngoài, Lam Táp mới thả cô ra.
Lăng Tử Tiên vẫn ở trong tình trạng bấn loạn, mà không phát hiện 2 người ra ngoài mà chưa thanh toán tiền.
“Cái kia… Lam tiên sinh, chúng ta đi đâu?” Lăng Tử Tiên tự đá bay hình ảnh vừa rồi ở trong đầu, chắc là anh tiện tay. Mà thuận tay…
“Hôm nay trời mưa, đi trước mua ít đồ.” Lam Táp chỉ về chỗ cách đó không xa, rồi vù chạy qua.
Lăng Tử Tiên bất đắc dĩ, đành chạy theo sau, trên người cô không xu dính túi, cũng chẳng có di động, còn trông cậy ai đưa về đây.
Tuy nghe dự báo thời tiết nói sẽ có mưa, nhưng giờ vẫn là chính ngọ, phải nói là khá oi bức.
Một đôi trai tài gái đi vào siêu thị, nhân viên mắt đều thẳng tắp, còn người đi qua đều ngoái đầu ngước nhìn 2 người.
Quay đầu ngắm nhìn, trăm phần trăm.
Lăng Tử Tiên đần độn đi theo Lam Táp, hoàn toàn không để ý giữa 2 người như đôi tình nhân, cũng chẳng nhận thức có thể bị lừa bán hay không.
Lam Táp mua một chiếc ô, còn có một cái kem ốc quế, cho Lăng Tử Tiên.
Nắng nóng như thế, một cây kem mát lạnh làm Lăng Tử Tiên sảng khoái vô cùng, cảm giác nóng nực cũng dịu đi nhiều.
“Lam tiên sinh, anh không cần sao?” Lăng Tử Tiên nhìn kem, lại hỏi Lam Táp.
Lam Táp mở ô dưới trời nắng, kéo cô lại gần: “Anh đang giảm béo.” (*Nguyệt: Hỏi thiệt ha, để “anh” được không nhỉ? VÌ ta định để 2 người thổ lộ rồi mới đổi, dường như chỗ này chỉ có anh Lam bắn tín hiệu thôi à.)
“Phụt” một tiếng, Lăng Tử Tiên văng.
“Khụ khụ, ” Lăng Tử Tiên ho khan, rồi đánh giá Lam Táp từ trên xuống dưới, không chắc chắn lắm mà hỏi: “Lam tiên sinh, nah đang nói đùa à?”
Lam Táp nhíu mày, nhìn cây kem trong tay cô, nói: “Nhiều sữa tươi, sẽ béo đấy.”
Nghe vậy Lăng Tử Tiên đen mặt, chọc chọc cây kem. “Lam tiên sinh, anh biết kem sẽ làm tăng cân, thế mà anh còn mua tặng tôi? Anh có biết là đàn bà con gái để ý dáng người lắm không, sao mà anh… Quá đáng thế?”
Lam Táp thoáng ngẩn người, cũng ngắm Lăng Tử Tiên một chút. Lăng Tử Tiên bị anh nhìn cảm thấy xấu hổ, nhưng anh lại cười, để lộ hàm răng trắng bóng. “Không sao đâu, anh không ngại tý nào.”
Lăng Tử Tiên lại bị sặc, tý nữa là cắn cả lưỡi.
Nhìn Lam Táp một lát, cô cực kỳ u oán hỏi 1 câu: “Kẹo thỏ trắng cũng béo mà, Lam tiên sinh, chẳng lẽ anh đã tính kế tôi ngay từ đầu?”
Lam Táp chỉ cau mày, nhưng rồi cười nhẹ, không trả lời, ý bảo cô cứ đi trước.
Lăng Tử Tiên khó chịu, lại nhìn dáng Lam Táp, nhỏ giọng nói thầm : “Người thì rõ là đẹp ra, lại còn ghen tỵ người khác, quá đáng…”
Thật lâu sau, cô lại bổ sung: Anh đẹp dáng, tôi cũng ghen tỵ, muốn báo thù!!!
——
Hí hí, giờ Lam Boss có biệt danh mới: Nhà buôn người ~~~