Boss Quỷ Thoại Đầu Tiên

Chương 36: 36: Vùng Đất Phước Lành



Tìm được người rồi, đi ra từ cấm địa người sống
***
Hai tay bị đè lên đỉnh đầu, khi bị quỷ khí mạnh mẽ tràn vào Vệ Ách hơi ngửa ra sau, cậu vừa từ cõi chết trở về khuôn mặt mất máu quá nhiều hiện lên một vẻ đẹp lạ lùng, trong bóng tối hai cánh môi tràn ra sắc đỏ rung động lòng người.
Giống như hai cánh hoa hồng có thể hái được.
Quỷ khí lạnh lẽo mang theo sự tức giận của Chủ Thần tràn vào cơ thể như hàng ngàn lưỡi đao bằng băng giày xéo.
Vệ Ách lại bật ra một tiếng cười lạnh giữa hàm răng: “Chỉ là vật chứa? Vậy còn phải kéo dài tính mạng cho vật chứa —— thì tính là gì đây?!”
Dù bị áp chế hoàn toàn, giọng điệu của Vệ Ách vẫn rất gay gắt, sự khinh thường và giễu cợt của cậu đến mức có thể hóa thành một lưỡi đao thực sự.

Sắc mặt Chủ Thần chợt lạnh xuống, hắn đột nhiên nâng đầu gối lên thụi vào thanh niên tóc bạc bên dưới vào chiếc ghế da trong xe, thanh niên hừ ra một tiếng những lời chế nhạo sau đó lập tức bị ép trở về.
Chủ Thần niết mặt cậu, kéo gò má cậu lại gần.
Hơi thở gần như kề sát bên tai, giọng nói lành lạnh của Chủ Thần truyền vào: “…!Mày đúng là muốn chết.

Sâu kiến.”
Trong không gian tối tăm, quỷ vật mặc hỷ bào đỏ tươi kinh khủng đang áp sát tới gần.

Mái tóc dài đen nhánh dán lên khuôn mặt trắng bệch của quỷ vật, hiện ra vẻ hung ác và nguy hiểm không phải người.
Vệ Ách không hề sợ hãi bị nguy hiểm áp sát, dù bị đè lên đệm da cứng của ghế ô tô, hai tay bị nắm chặt, đôi môi đỏ mọng vẫn khiến tim người ta đập nhanh cong lên độ cong trào phúng.

Ánh mắt dưới hàng mi mỏng vừa lạnh vừa châm chọc: “Tao muốn chết, sao mày lại không dám để tao chết? Bị sâu kiến giam giữ, ngay cả giết cũng không dám, vô dụng đến mức này, mày không phải tồn tại độc nhất ở chiều cao hơn à?”
“Ngài Chủ Thần —— tôn quý.”
Ba chữ “ngài Chủ Thần” phun ra lạnh lẽo như đao.
Con ngươi bạc quỷ dị của quỷ vật lóe lên ánh sáng nguy hiểm, ngay sau đó hắn bóp cằm Vệ Ách kéo thanh niên dưới thân lại gần, cắn vào một bên cổ cậu ——
Cổ Vệ Ách đột nhiên căng thẳng, răng nanh sắc nhọn của Chủ Thần như răng của dã thú đâm vào da thịt, máu tươi bị quỷ vật hút vào môi.
Một cảnh tượng kinh dị kỳ lạ, hiển nhiên quỷ vật đang nếm thức ăn của mình.
Khuôn mặt Vệ Ách chợt lóe sát khí, bên trong hai cổ tay bị đè lên đỉnh đầu nổi lên một đường gân màu xanh nhạt.

Cậu vùng vẫy muốn thoát khỏi trói buộc của Chủ Thần, xiềng xích máu lóe ra từng tầng ánh sáng mật chú rồi siết chặt.

Trên hỷ bào của quỷ vật liên tục bốc lên khói xanh.
Chủ Thần lại chỉ đè chặt lại Vệ Ách, áp chế cơ thể cậu.
Hàm răng sắc bén cắm vào trong máu thịt, cắn rồi mài hai cái.


Máu đỏ từ cổ thanh niên tràn ra, thấm ướt đường môi vừa mỏng của Chủ Thần.
Khi hắn nhả ra, bên cổ Vệ Ách đã có thêm một vết máu ký hiệu của đồ ăn.
Chủ Thần từ trên cao nhìn xuống thanh niên tóc bạc đang tức giận, khóe môi dính máu lạnh lùng nhếch lên.
“Muốn chết hả? Vậy cũng không phải do mày quyết định.” Một tay hắn niết mặt Vệ Ách rồi cúi người, mái tóc dài đen nhánh rủ xuống bên má Vệ Ách, đôi môi dính máu gần như dán lên người bên dưới, hơi thở lạnh lẽo máu tanh phả vào môi Vệ Ách: “—— chỉ là một con sâu kiến, tao muốn mày chết thì phải chết, tao muốn mày sống thì dù mày muốn chết cũng phải sống cho tao.”
“Tao đảm bảo, chắc chắn sẽ đích thân ăn sống mày từng miếng một, khiến mày trở thành…!đồ ăn đau đớn nhất!”
Ánh máu nổ tung, Chủ Thần lại biến thành một pho tượng thần bằng đá quỷ dị.
Chiếc xe đổ nát dừng ở ngã tư đường bị phong tỏa.
Tượng thần của quỷ quái đã bị kéo trở lại cơ thể của Vệ Ách.
Tóc bạc của Vệ Ách xõa tung tán loạn, cậu nằm nghỉ ngơi trên đệm da ở ghế sau, cổ tay tái nhợt buông thõng trên thành ghế màu đen.

Quỷ khí âm lãnh tràn ngập trong cơ thể, Vệ Ách hơi ngẩng đầu lên —— cậu có một trực giác rằng nếu cậu cố gắng tự sát một lần nữa thì quỷ khí sẽ làm trước một bước, khống chế hành động của cậu.
Sát khí thô bạo dâng lên trong lòng, Vệ Ách nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén cảm xúc mất kiểm soát của mình
—— bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Nếu không thì chẳng làm được gì cả.
Khoảng mười phút sau, bằng vào khả năng tự kiềm chế nhiều năm của mình, Vệ Ách dần bình tĩnh lại sau cơn điên loạn, cuối cùng cậu cũng về quê hương nhưng đã cảnh còn người mất.
Bây giờ không thể kéo Chủ Thần cùng chết cũng không sao.
Bọn Đường Tần từng nhắc tới, một khi vượt ải phó bản “Quỷ Thoại” thất bại thì khu vực tương ứng với phó bản sẽ lập tức bị quỷ xâm chiếm.
Hiện giờ cả khu thành Nam đã trở thành “cấm địa người sống cấp hai”, rất có thể liên quan với vượt ải phó bản thất bại —— có lẽ ba năm trước, khi cậu bị cuốn vào không gian vô hạn, khu thành Nam tình cờ gặp phải phó bản mở ra.

Còn kết quả vượt ải…!cửa sổ của những tòa nhà đột ngột mở ra trên đường đi, bóng đen sau cửa sổ chính là câu trả lời.
Đầu tiên phải tìm ra phó bản nào liên quan đến khu thành Nam.
Sau đó tìm ra cách giải quyết Chủ Thần.
—— nếu hệ thống Quỷ Thoại đã có thể áp chế Chủ Thần trở thành “quỷ” giam giữ vào trong cơ thể cậu, vậy cậu có thể tìm ra cách để luyện hóa Chủ Thần.
Trong phó bản, Giải Nguyên Chân đã từng nhắc tới, “quỷ diện” Trương Viễn đã từng dung nạp một lệ quỷ trong cơ thể gã.

Xét từ giọng điệu của Giải Nguyên Chân, tuy thần trí của Trương Viễn sẽ bị lệ quỷ ảnh hưởng trở nên hung bạo độc ác hơn người bình thường, nhưng nói chung, lệ quỷ đó vẫn bị Trương Viễn khống chế.
Dường như có thể cảm nhận được suy nghĩ của Vệ Ách, giọng điệu nhạo báng của Chủ Thần cao ngạo vang lên trong ý thức.
—— mơ tưởng hão huyền.
Mí mắt của Vệ Ách cũng không nâng đã đáp lại sáu chữ: “Đồ vô dụng bị giam giữ.”
Tượng thần quỷ quái bị xiềng xích trói chặt, cung phụng ở dưới xương sườn chợt lóe lên ánh sáng xám xịt.

Quỷ khí trong thân thể của Vệ Ách bắt đầu tuôn ra, thân thể cậu lập tức lùi lại không thể kiểm soát được ngã trở lại vào chiếc đệm.


Tuy sau khi quỷ khí dâng trào, sợi xích quấn quanh tượng thần quỷ quái xanh trắng lập tức bị siết lại nhưng Vệ Ách khó vùng vẫy ra khỏi đệm hơn trước.
Trong ý thức, tiếng cười nhạo của Chủ Thần lạnh lùng vang lên.
Ý nghĩa quá rõ ràng —— đồ vô dụng? Xem ai là đồ vô dụng bị ai kiểm soát.
Cơ thể bị khống chế, đôi chân dài của cậu giẫm lên chiếc ghế bị lật, lồng ngực của Vệ Ách phập phồng dữ dội, sát khí thoáng hiện qua khuôn mặt.
Cậu hít sâu một hơi, nhẫn nhịn ham m.uốn liều chết đánh cược một lần trở về.
Hơn mười phút sau, cảm giác cứng nhắc bị kiểm soát đó mới từ từ biến mất, Vệ Ách đơn giản sắp xếp ra một ít mục tiêu ngắn hạn, gạt sự giễu cợt của Chủ Thần sang một bên, giơ cùi chỏ phá vỡ cửa xe, trèo ra khỏi chiếc xe hỏng hóc và lộn xộn.

Vừa bước chân xuống đất, mùi hôi thối trong không khí đã ập thẳng vào mặt, còn hăng nồng và sặc mũi hơn cả trong xe.
Đôi chân dài giẫm lên những mảnh vỡ của chiếc xe bị hỏng, Vệ Ách quay đầu nhìn thoáng qua khu thành Nam sau lưng.
Khu thành cũ vừa quen thuộc vừa xa lạ bao phủ trong một lớp sương mù xám xịt, bóng ma chập chờn, sát khí ngút trời.
—— nếu mày muốn trở về, tao có thể tận thưởng mày ngay bây giờ.
Phớt lờ sự mỉa mai ác ý của Chủ Thần, Vệ Ách xách đao Hộ Tát cầm đao đi về phía cửa quốc lộ bị phong tỏa.

Lưới phong tỏa vừa mới bị xe kéo ra thủng một lỗ lớn.

Lưới sắt bị hư hỏng nghiêng ngã xuống đất, Vệ Ách nhấc chân đá mạnh vào lưới sắt.
Không giấy tờ, không điện thoại.
Sau khi xác định hướng đi tiếp theo dựa vào ký ức mơ hồ của mình, Vệ Ách xách đao đi thẳng về phía tỉnh lộ.
Mới đi được mấy bước, Vệ Ách lại vòng trở lại xé một tấm tôn lớn trên mui xe đã vỡ thành từng mảnh.

Cậu dùng đao Hộ Tát khắc hai hàng cảnh báo, cắm mạnh xuống giữa lưới phong tỏa bị hư hỏng rồi tiếp tục đi về phía tỉnh lộ.
—— —— ——
Toàn mạng còn đang xôn xao với tin tức vượt ải phó bản lần này, khi tìm kiếm người chơi cao thủ mới xuất hiện thì công sự X bí mật của quận F.
Căn cứ phân cục kiểm soát phục hồi quỷ dị ở Phúc Kiến tổng thể là kiến trúc màu xám trắng, một chiếc trực thăng từ Long Hổ Sơn vội vàng đáp xuống bệ đáp của căn cứ.

Đạo sĩ trẻ tuổi mặc đạo bào vội vã ra ngoài với hai sư đệ, gặp một nhân viên cục kiểm soát đã chờ đợi từ lâu.
Người chơi bị phó bản bắt ở đâu thì đều được thả về ở đó.
Giải Nguyên Chân không liên lạc được Vệ Ách, lại nhận được tin tức của cục kiểm soát, vì vậy anh đã báo cáo với sư trưởng rồi dẫn theo hai sư đệ vội chạy thẳng đến cục kiểm soát.
Ngồi máy bay mấy tiếng Giải Nguyên Chân đã đến tổng căn cứ cục kiểm soát.
“Tin nhắn tổ trưởng Vương gửi nửa chừng là?” Anh xách theo một hộp gỗ cũ bèn hỏi.
Giải Nguyên Chân trở về hiện thực cũng không khác mấy so với trong phó bản.


Một thân đạo bào đơn giản của phủ Thiên Sư, búi một kiểu tóc đơn giản và cài ngang một cây trâm gỗ.
Nhìn chẳng giống bậc cao thủ trẻ được nhiều người chú ý.
“Hạ lưu sông Long Khê ở tỉnh Phúc Kiến phát hiện dấu vết của thần bảo hộ mười ba tân nương và tân nương đẫm máu A Tú, tổ trưởng Vương đã đi trước và đã đợi sẵn trong phòng phân tích cùng với giáo sư Tạ.” Chuyên viên văn phòng liên lạc của cục kiểm soát vừa nói vừa đi: “Cục kiểm soát ở Phúc Kiến đã gửi tin tức về rằng đa số mười ba tân nương đều dễ tiếp xúc, bằng lòng lập tức ký kết khế ước, nhưng tân nương đẫm máu A Tú có vẻ không muốn tiếp xúc với chuyên viên.”
Giải Nguyên Chân phản ứng rất nhanh: “Cổ đang đợi Vệ Ách?”
Trước đây cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Phó bản kết thúc, quỷ quái được chuyển hóa thành thần bảo hộ sẽ xuất hiện trong hiện thực.
Chỉ có điều quỷ quái trong phó bản tự khôi phục thì khác —— khi vượt ải phó bản thành công, quỷ quái chuyển sang phe thân thiện sẽ không làm hại con người một cách tùy tiện.
Chỉ có điều nếu muốn quỷ quái phù hộ một phương, trước tiên phải tìm được quỷ quái phe thân thiện của phó bản xuất hiện trong hiện thực, sau đó trải qua một loạt các nghi thức nghiêm khắc, mời quỷ quái trấn thủ tại nơi đó, xác nhận phạm vi bảo vệ của mình, ký khế ước với dân làng và cho “thần bảo hộ” một danh phận.
Nếu không “danh chính ngôn thuận”, dù vượt ải phó bản quỷ quái đã chuyển phe thân thiện cũng không thể thực sự trở thành thần bảo vệ trấn giữ một phương, chiến đấu cho người dân trong vùng đất của mình.
Theo lời của tổ trưởng Vương của cục kiểm soát phục hồi kỳ dị là:
—— ngay cả công danh bạn không cho người ta thì làm sao có thể mong đợi người ta cực khổ ra sức giúp cho bạn? Chu Bái Bì cũng không có bóc lột như thế đâu! (*)
(*) Chu Bái Bì là một tay ác bá địa chủ trong truyện “Nửa đêm gà gáy” của tác giả Cao Ngọc Bá.

Trong truyện, Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm đã giả tiếng gà gáy vào nửa đêm để buộc họ phải rời giường sớm nai lưng ra lao động (trong khế ước bán thân có quy định: gà gáy là phải rời giường làm việc).
Lời này của tổ trưởng Vương, vừa thô vừa hợp lý.
Mỗi khi vượt ải một phó bản, nhiệm vụ quan trọng nhất của cục kiểm soát là tìm ra những quỷ quái trong phó bản đã giáng thế vào hiện thực, biến quỷ thành thần.
Đa số các quỷ quái đều khá hợp tác với cục kiểm soát và ký khế ước.

Song có mấy quỷ quái có oán khí và sát khí nặng nề thì chỉ muốn người chơi có mối quan hệ lớn nhất với chúng trong phó bản hoặc cụ già đức cao vọng trọng trong địa phương đích thân đi mời, mới bằng lòng vào làng tạo kết giới bảo vệ một phương.
Lần này quỷ quái chuyển hóa của “hương hỏa Mân Nam” có: “Mười ba tân nương”, “tân nương đẫm máu A Tú”.
Trong đó, tân nương đẫm máu A Tú nằm trong “mười ba tân nương”, cũng là quỷ quái riêng biệt mạnh nhất.
Nếu y không lập khế ước bảo vệ khu vực, những khế ước còn lại của “tân nương” khác sẽ không thể hoàn toàn vững chắc.
“Cả phó bản, người từng tiếp xúc với tân nương đẫm máu A Tú chỉ có Vệ Ách, đạo trưởng Giải và Đường Tần.” Chuyên viên văn phòng liên lạc vừa nói, vừa đưa nhóm Giải Nguyên Chân vào một phòng họp: “Đường Tần ở Thượng Hải, sau khi nhận được tin nhắn của chúng tôi đã đến nơi tân nương đẫm máu A Tú xuất hiện trước, cô ấy thử giao tiếp nhưng kết quả hình như không được tốt lắm.”
Trong lúc nói chuyện, Giải Nguyên Chân đã trông thấy “không được tốt lắm” trong lời của chuyên viên liên lạc.
Bức tường phía trước của phòng họp là một màn hình cực lớn, lúc này đang đang phát hình ảnh được quay từ nơi khác:
Cũng không biết là ngọn núi lớn nào ở phía Nam Phúc Kiến, một khúc quanh của dòng sông uốn quanh thung lũng.

Nước sông đỏ như máu, đối lập rõ rệt với rừng trúc xanh biếc hai bên bờ sông.

Trong hẻm núi nghèo có một hang đá khổng lồ.

Sương máu lượn lờ trước cửa động, một chiếc trực thăng cỡ nhỏ từ từ hạ xuống.
Đường Tần mặc áo jacket kéo dây thừng trượt xuống.
Sương máu tản ra một chút để Đường Tần có thể vào hang.

Tổ trưởng Vương, giáo sư Tạ, ngay cả nhóm Giải Nguyên Chân vừa mới đến cũng lo lắng nhìn.
Chưa đầy một phút, Đường Tần đã bị sương máu đưa ra, cô bất lực nhún vai trước ống kính.

Người đầu tiên đi mời là Đường Tần đã không công mà lui.
Người thứ hai bước vào là một “hương lão hiền hòa” nổi tiếng lúc bấy giờ.
Vị “hương lão hiền hòa” này vừa mới vào sơn động đã bị sương máu “rầm” một tiếng hất vào vách đá đối diện.
…!Hất không hề khách sáo, một chút mặt mũi cũng không cho.
Sương đen mênh mông cuồn cuộn, truyền ra âm thanh quỷ dị âm u: “—— cái dòng thứ cặn bã mà cũng dám mời bà?!”
Tổ trưởng Vương: “…”
Giải Nguyên Chân: “…”
Ừm, khỏi phải suy nghĩ, lai lịch của “hương lão hiền hòa” này chắc chắn không rõ ràng, chốc nữa còn phải cho chuyên viên thẩm tra.

Sau nhiều lần thất bại, chiếc trực thăng bay vòng quanh ở giữa sông phải tạm thời rời khỏi hiện trường, chỉ còn lại những người đứng trước ống kính truyền tải hình ảnh cảm thấy lo lắng.
Tân nương đẫm máu “A Tú” cũng không phải cố ý làm khó dễ.
Triều đình cổ đại mời ẩn sĩ rời núi làm quan đều phải cử người khẩn thiết mời mọc nhiều lần.
Còn lệ quỷ vốn là vì oán hận mà chết, hóa thành thù hận, oán hận quá nặng, bây giờ muốn thay đổi lập trường bảo vệ người sống, nhất định phải có một người đặt cho chúng một “danh hiệu” có trọng lượng mới có thể chấn nhiếp một thân oán khí của lệ quỷ, để chúng biến thành thần bảo vệ một cách hợp tình hợp lý.
Lúc này những người đi mời, tất nhiên không đủ phân lượng đảm đương nổi “danh hiệu” này.
Sau khi mọi người thất bại, ánh mắt của tổ trưởng Vương, giáo sư Tạ và những người khác đều nhìn sang Giải Nguyên Chân.
“Tiểu đạo đi cũng vậy thôi.” Trái lại Giải Nguyên Chân rất thẳng thắn trả lời, không hề che giấu hay khoe khoang nào: “Trong phó bản, người từng tiếp xúc với A Tú, chỉ có một mình Vệ Ách.

Cậu ấy đã vượt qua thứ gì đó trong phó bản mới được tân nương đẫm máu A Tú tán thành.

Chỉ có một mình cậu ấy mới đủ tư cách đáp ứng danh hiệu này.”
Nói đến đây, Giải Nguyên Chân lại hỏi: “Vẫn chưa tìm thấy Vệ Ách à?”
Chuyên viên văn phòng liên lạc thở dài: “Camera giám sát ở Phúc Kiến đều sắp bị chúng tôi tra nát rồi.

Danh sách tất cả người chơi ghép với phó bản đều khớp hết nhưng chỉ không có cậu ấy.”
Ban đầu cục kiểm soát tìm Vệ Ách, chủ yếu là vì coi trọng người chơi có tiềm lực cao và lo lắng tình trạng của Vệ Ách.

Mà tình hình hiện tại đã trở thành không có cậu thì không được.
Tổ trưởng Vương đau đầu phất tay bảo mọi người tăng cường độ điều tra tất cả giám sát mấy ngày qua, sau đó sàng lọc kỹ lưỡng một lần nữa.
Chuyên viên văn phòng liên lạc lên tiếng trả lời đang định ra ngoài thì điện thoại bỗng reo lên bên hông là chuyên viên cơ sở bận rộn gọi tới.
“—— tổ trưởng Vương.” Chuyên viên đối diện ấp a ấp úng, giọng điệu vô cùng khác thường: “Tìm, tìm thấy người rồi.

Không phải, chúng ta bị tìm thấy rồi.”
Tổ trưởng Vương, cả đám Giải Nguyên Chân đều sửng sốt: “Có ý gì?”
“Vệ Ách…!cậu, cậu, cậu ấy đi ra từ cấm địa người sống!”
Tác giả có lời muốn nói:
Bốn ngàn hai chữ, nhiều hơn bình thường! Chủ Thần, bây giờ anh là đồ tồi thực sự..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận