Hắn lạnh lùng nhìn bà ta, “Ngươi chứa chấp đào binh, hãy nghĩ xem quan phủ có tha cho ngươi hay không.”
Mặt Uyển Nguyệt tái nhợt, không dám tin mà nhìn về phía Triệu Vĩnh An.
Hóa ra bà ta chẳng biết gì cả, cứ tưởng mình đã bắt được một người đàn ông ngoan ngoãn.
Có bản lĩnh như vậy, tại sao không biết tìm hiểu kỹ càng chứ?
Ta cười nói, “Triệu Vĩnh An định đợi ngươi c.h.ế.t rồi nuốt trọn gia sản của ngươi, ngươi còn bảo vệ hắn, đúng là tiểu thư nhà giàu lòng dạ tốt lành.”
Người của quan phủ nhanh chóng tới, bắt giữ Triệu Vĩnh An.
Quản gia theo sau, thấy phụ tử ta không sao, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Lão Trương, thấy Chiêu Chiêu không sao rồi, ngươi yên tâm rồi chứ?”
Phụ thân ta lặng lẽ gật đầu.
Sau đó, quản gia kể với ta rằng, phụ thân ta sau khi nghe tin đã không nghỉ ngơi, truy đuổi suốt ba ngày liền mới kịp thời cứu ta.
Dù là người bình thường, cưỡi ngựa chạy liên tục như vậy cũng không chịu nổi, huống chi chân ông còn bị thương.
Khi trở về, Triệu Vĩnh An bị giam giữ, cả nhà họ Triệu cũng bị bắt.
Bởi vì tất cả đều biết hắn không c.h.ế.t, những năm qua họ đã nhận thư từ và tiền bạc của hắn.
Đây cũng là lý do mà những năm gần đây, nhà họ Triệu không làm gì mà vẫn có tiền tiêu.
Khi cả nhà họ Triệu bị bắt, họ kêu oan, nói rằng không biết gì, lại còn chửi Triệu Vĩnh An hại cả nhà.
Triệu Vĩnh An mắng lại, “Khi các ngươi nhận tiền của ta, sao không trách ta?”
Cả nhà đánh nhau, c.h.ó cắn c.h.ó.
Người phụ nữ tên Uyển Nguyệt cũng không thoát khỏi liên lụy.
Chứa chấp đào binh là trọng tội, cả gia đình đều bị liên can.
Ta không có thời gian bận tâm đến những kẻ này, mà bận rộn chăm sóc phụ thân ta, chữa trị chân cho phụ thân.
Vì cứu ta, ông đã chạy suốt ba ngày, khiến vết thương ở chân tái phát, đau đớn vô cùng.
Ta đưa ông đến y quán, hàng ngày chăm sóc, châm cứu, xoa bóp và bôi thuốc.
Thầy đứng bên cạnh chỉ dẫn, dạy ta từng bước một, không ngớt lời khen ngợi.
“Tốt lắm, cứ như vậy, đúng rồi.”
Phụ thân rất đau, nhưng khi thấy thầy khen ta, lại cười vui vẻ.
“Chiêu Chiêu của chúng ta đã có tiền đồ rồi.”
Sau hơn một tháng điều trị, chân của phụ thân dần hồi phục, rồi ông cùng mẫu thân trở về nhà.
Nửa năm sau, Triệu Vĩnh An bị kết án c.h.é.m đầu vào mùa thu.
Khi hắn bị lôi ra c.h.é.m đầu, cả người đã gần như không còn sức sống.
Trong ba ngày hắn bắt cóc ta, hắn thường xuyên đánh đập ta, mà không nhận ra hương thơm khác thường trên người ta.
Ta đã hạ độc hắn, khiến hắn dần dần gầy yếu trong ngục, đêm không thể ngủ yên, luôn bị ác mộng hành hạ.
Hắn đã từng là cơn ác mộng của ta và mẫu thân, giờ đến lượt hắn phải chịu đựng ác mộng.
Trước khi hắn c.h.ế.t, ta cũng nên báo thù.
Sau khi Triệu Vĩnh An c.h.ế.t, vẫn có người trong làng nói rằng ta nên lo liệu tang lễ và chịu tang cho hắn.
Phụ thân ta liền lấy khế ước ra, “Chiêu Chiêu là con gái của nhà họ Trương, bảo nó chịu tang cho người khác, vậy coi ta là người đã c.h.ế.t sao? Triệu Vĩnh An là một tên đào binh, các ngươi còn nói giúp hắn, có phải các ngươi có liên quan gì với hắn không?”
Dân làng không dám nói gì thêm, càng không dám nói mình có liên quan đến Triệu Vĩnh An.
Lúc này, dưới sự trị liệu và xoa bóp liên tục của ta, chân phụ thân đã linh hoạt hơn nhiều, đi lại cũng không còn khập khiễng nữa.
Giờ đây, ông càng thêm phấn chấn, bởi vì mẫu thân cuối cùng đã mang thai.
Thầy bắt mạch cho mẫu thân, nói rằng trước đây bà luôn phiền muộn trong lòng, nay đã giải tỏa được, cơ thể cũng khỏe hơn, tự nhiên dễ dàng thụ thai.
Ta nghĩ, chắc là vì mẫu thân cuối cùng đã đánh được Triệu Vĩnh An, lại còn thấy hắn bị c.h.é.m đầu, nên nỗi oán hận trong lòng đã tiêu tan, tâm tình tự nhiên tốt lên.
Vài tháng sau, mẫu thân sinh ra một đệ đệ, rất giống phụ thân, đầu tròn mặt vuông, tinh nghịch nhưng hiếu thuận và đáng yêu.
Sau đó, mẫu thân lại sinh thêm một đệ đệ và một muội muội nữa.
Phụ thân đối xử công bằng với cả bốn chúng ta, dạy chúng ta học chữ, luyện võ, dạy chúng ta phải tự cường và tôn trọng bản thân.
Nhưng các đệ muội thường nói rằng, thực ra phụ thân thương ta nhất.
“Mỗi lần tỷ tỷ về, phụ thân luôn đặc biệt vui vẻ.”
“Đúng vậy, phụ thân thiên vị đại tỷ.”
“Nhưng ta cũng thích đại tỷ, đại tỷ và mẫu thân đều tốt.”
Nhiều năm trôi qua, phụ mẫu đã già, một ngày nọ, mẫu thân vô tình hỏi về chuyện năm xưa.
“Chàng à, khi đó chàng làm sao mà chịu bỏ ra ba mươi lượng bạc để mua chúng ta về?”
Ba mươi lượng bạc, đúng là một số tiền lớn.
Dù phụ thân không biết kiếm đâu ra chút bạc để dành, nhưng lấy ra ba mươi lượng cũng phải xót xa lắm.
Phụ thân nhìn về phía ngọn núi ngoài làng.
“Một năm nọ, ta lên núi săn bắn, vết thương ở chân tái phát, không thể động đậy ở suốt trên núi, chính Chiêu Chiêu đã gọi nàng đến, giúp ta đứng dậy.”
Khi đó, cuộc sống của mẫu thân rất khó khăn, không dám tiếp xúc với người đàn ông lạ, ra khỏi nhà cũng không dám ngẩng đầu nhìn ai.
Bà cũng do dự một lát, nhìn quanh không có ai, rồi mới đỡ phụ thân dậy, đưa xuống núi.
Đó là một việc rất nhỏ, ta khi còn nhỏ đã sớm quên, mẫu thân cũng đã quên mất từ lâu.
Nhưng phụ thân lại nhớ mãi nhiều năm.
Khi nhìn thấy mẫu thân, thấy ta quỳ xuống gọi ông là phụ thân, ông đã quyết định lấy bạc ra.
“Ta nghĩ, nếu hai người không muốn sống cùng kẻ què này, đợi Chiêu Chiêu lớn hơn một chút, ta sẽ tìm cho hai người một nơi khác.”
Không ngờ, ta thật sự coi ông là phụ thân, mẫu thân cũng thật lòng muốn sống cùng ông.
Ngày tuyết lớn, ta và mẫu thân cùng lên núi tìm ông, khiến ông quyết tâm cùng chúng ta trở thành một gia đình, không bao giờ chia lìa.
Ông hỏi ta từ khi nào ta coi ông là phụ thân.
Ta cười nói, “Khi người lấy bạc ra, nói rằng từ nay con là con của người.”
Ông nói ta là con của ông, chứ không phải là đã mua ta về.
Ông chưa bao giờ coi ta là một món đồ được mua về.
Đó chính là phụ thân của ta, người phụ thân duy nhất và thực sự của ta.
Hết.