Tề Nghiên Dương chuẩn bị một bộ lễ phục nhàn nhã màu lam nhạt, ngoại bào màu trắng, thêu vài hoa văn bằng chỉ vàng óng.
Tóc được Uyển Đình cẩn thận vấn lên một nữa, đeo kim quan màu bạc.
Dáng vẻ lại giống như một quý tộc như trước kia, chỉ khác một điệu bộ trưởng thành hơn chút.
Sánh bước bên nàng là Chu Uyển Đình, một bộ lễ phục màu hồng nhạt, váy hoa xinh đẹp phủ xuống.
Suối tóc giai nhân xoã xuống một nữa, một nữa được hạ nhân tạo thành những kiểu cách trẻ trung, thịnh thời của Đại Ngụy.
Một người thanh tú mà cao quý, một người xinh đẹp lại băng lãnh.
Hai nàng phút chốc trở thành tâm điểm khi bước qua các hành lang dài đi đến đại điện của Ngụy cung.
Ngụy Tương Hành ngồi uy nghiêm trên long ỷ, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng không thể giấu nét non nớt đáng yêu của hài tử.
Hai nàng được triệu vào, đứng trước hoàng đế Đại Ngụy chỉ tùy tiện đưa tay cúi người xem như hành lễ
“Thảo dân (dân nữ) tham kiến thánh thượng”
Hai nàng đồng thanh hô, làm người ngồi trên cao giật mình.
“Bình thân, Tiểu Tư ban toạ cho hai chư vị”
Ngụy Tương Hành cao hứng phất tay.
Hắn cẩn thận đánh giá người bên dưới một phen.
Một mỹ nam tử như bạch ngọc, một mỹ nữ xinh đẹp tuyệt thế, phút chốc khiến hắn cảm thấy choáng ngợp.
Một nam tử thanh tú như thế hẳn sẽ không vì khuyết một mắt mà làm thuyên giảm phần nào.
Sau khi được ban toạ Tề Nghiên Dương lễ độ cúi người một lần nữa
“Tạ ơn thánh thượng”
Chu Uyển Đình cùng ngồi, một công công lớn tuổi phất tay, một hàng ba cung nữ bưng vào các đĩa trái cây nhiệt đới dâng lên.
Ngụy Tương Hành cười xán lạn, đưa tay ra ý mời.
Nàng cũng không khách khí, bóc một quả quýt, tách ra thành hai nửa, một để vào đĩa Uyển Đình, một để vào đĩa mình.
Động tác rất tự nhiên này lọt vào mắt của Ngụy đế, hắn chăm chú nhìn nàng kĩ hơn, một hồi mới lên tiếng
“Trẫm nghe La Khải Uy nói, ngươi là thế tử Định Lăng Vương của Đại Lăng.
Vì gia biến nên mới lưu lạc đến Ngụy quốc”
Tề Nghiên Dương hướng mắt đến người trên long ỷ, nhẹ giọng đáp
“Ta sớm đã không còn là thế tử Đại Lăng.
Một năm qua ta bị hoàng tộc Mộ gia đuổi cùng giết tận, may mắn lắm mới thoát một kiếp”
Ngụy Tương Hành nhíu mày, lại nói
“Thật sao? ta nghe nói Định Lăng Vương quyền cao chức trọng, hai đời là trung thần của Đại Lăng.
Cớ sao không điều tra rõ chân tướng đã kết tội Tề gia?”
Tề Nghiên Dương nhìn hắn, biết rõ người trước mắt chính là đang dò hỏi mình.
Nàng nhanh trí đảo mắt, thản nhiên đáp lại
“Đây là…lỗi của Tề gia.
Vì đã quá tin vào hoàng tộc”
Mấy tháng trước Đại Lăng còn ngỏ ý muốn liên minh với Đại Ngụy.
Mọi tin tức đều bị truyền đi xa.
Chỉ là chuyện thế tử là một nữ nhi thì không.
Mộ Lăng Thần tuyên bố ra ngoài Tề gia có ý muốn tạo phản, lén nuôi tư binh.
Tội danh này theo quốc pháp chính là tru di cửu tộc.
Đương nhiên chuyện nàng là nữ nhi chỉ có một số đại thần tham dự đại hôn trong điện của hoàng đế biết được, nhưng rất nhanh đều bị uy hiếp giữ kín miệng.
Tề gia hai đời trung quân ái quốc, vì quốc gia đoạt đất giữ biên cương, lại nói Tề Xương chỉ có một đứa cháu.
Việc để nàng cải nam trang che giấu thân phận có thể hiểu được.
Nếu triều đình muốn truy cứu, lấy công trạng của Tề gia, có thể không quá nặng.
Nhưng ý định cuối cùng của hoàng đế chính là trừ khử Tề gia, làm sao có thể chọn cách này.
Ngụy Tương Hành biết ý định của hai người đến đây.
Nhưng hắn tạm thời không thể quyết định, cười trừ lắc đầu.
Tề Nghiên Dương thầm đánh giá điệu bộ của hắn.
Làm hoàng đế ở tuổi mười lăm, hắn có thể nói là quá trẻ.
Đứa trẻ này thế nhưng nàng không thể tùy tiện đối phó.
Chỉ đành dụng hết tâm tư để mua chuộc.
“Thánh thượng.
Thảo dân nghe nói, mười năm trước Đại Ngụy tiến đánh Đại Lăng, hai nước từ đó trở mặt thành thù.
Nhưng lần này Đại Lăng muốn đem tam công chúa hoà thân, rõ biết triều đình đã thế nào mục rỗng, không còn khả năng chống đối nếu cuộc chiến nổ ra.
Vì thế nên muốn kết liên minh, đề phòng quốc đảo Cổ Lạp tiến công”
Chu Uyển Đình từ đầu đến giờ chỉ chăm chú lắng nghe.
Nhưng đến đây, nàng lại muốn nhảy dựng.
Nàng không tin người bên cạnh mình lại nói ra lời kia, đây không phải là chó cắn gà nhà, kẻ cấu kết ngoại bang đánh về quê hương mình sao.
Ngụy Tương Hành chốc lát sững người, hắn không ngờ một thế tử thừa kế vương tước, cháu của một trung thần lại có thể ở trước mặt địch nhân ra hiệu muốn đánh quốc gia của mình.
Rất nhanh, Tề Nghiên Dương nhận ra đôi mắt nghi ngờ bên cạnh nhìn về phía mình, nàng bất đắt dĩ nhìn Chu Uyển Đình, tròng mắt màu nâu nhạt còn lại ẩn chứa một chút gì đó ưu buồn, nhưng rất nhanh biến mất.
“Tề Nghiên Dương, ngươi biết ngươi đang nói gì không?”
“Ta đương nhiên biết.
Nếu bọn chúng đã gắn cho Tề gia một cái mác tạo phản.
Ta liền thuận gió đẩy thuyền, trở thành phản thần của Đại Lăng”
Ngụy Tương Hành bất giác cười lớn.
Hắn bước xuống từng bậc thảm, đi đến chỗ Tề Nghiên Dương, tự tay rót một ly rượu đưa đến trước mặt nàng.
“Có sự giúp sức của Tề thế tử, trẫm vô cùng cảm kích.
Nào trẫm kính ngươi một ly”
Ly rượu đưa đến, còn chưa nhận được liền bị cánh tay của một người quật đổ ra đất.
“Không được!”
Chu Uyển Đình đứng dậy, một tay chắn trước mặt Tề Nghiên Dương, ra sức đẩy đổ chung rượu trên tay hoàng đế.
“Uyển Đình, nàng làm sao vậy?”
“Aizz.
Mỹ nhân, nàng có thể lễ độ một chút được không a?”
Tề Nghiên Dương cũng bị động tĩnh này làm cho kinh ngạc, nàng đứng dậy, cúi người với Ngụy đế rồi kéo Uyển Đình đến một góc khuất.
“Nàng đã nói sẽ thuận theo ý ta?”
“Nghiên Dương, ta vốn nghĩ nàng đến hoàng cung là muốn bàn điều kiện với Ngụy đế, mục đích chính là mượn binh.
Nhưng ta không ngờ, nàng lại hạ mình cúi đầu trước hắn, chấp nhận chỉ điểm để hắn đánh chiếm quê hương mình!”
“Uyển Đình…nàng phải hiểu cho ta…ta..”
Tề Nghiên Dương kéo tay Uyển Đình, không ngờ bị một cái tát đau điếng giáng lên bên má trái.
Chu Uyển Đình trong lòng cực kì thất vọng cùng tức giận, nói
“Nàng nên nhớ nơi nuôi nàng lớn lên.
Tuy ta chỉ là một nữ tử phong trần, nhưng ta hiểu được đạo lý ái quốc, ta không thuần phục triều đình, không có nghĩa là sẽ đem bán quê hương mình chỉ vì hận thù cá nhân.
Tề Nghiên Dương, nàng tỉnh táo lại cho ta!”
Tề Nghiên Dương bị một cái tát làm cho ngơ ngẩn, trong lòng một trận đau lòng.
Nhìn theo bóng lưng khuất dần, nàng có chút không nỡ, thoáng thấy một vài giọt lệ nóng hổi vươn trên má.
“Uyển Đình, ta…ta không còn cách nào khác.
Thật sự xin lỗi”
Ngụy Tương Hành biết động tĩnh bên ngoài, hắn nhìn ra cửa sổ, thấy bóng lưng đơn bạc của mỹ nữ kia đi mất.
Trong lòng có chút vui vẻ, bước đến bên Tề Nghiên Dương nhẹ giọng an ủi
“Đừng lo lắng, trẫm biết nàng ta là tình nhân của ngươi.
Bất quá người làm đại sự không thể vì vậy mà mềm lòng.
Tạm thời trẫm sắp xếp cho người ở Đông Các.
Khi nào cần nghị sự liền triệu ngươi vào”
“Tạ ơn thánh thượng”
Ngụy Tương Hành gật đầu, phất tay cho lui.
Khi Tề Nghiên Dương rời khỏi, công công lớn tuổi đi đến, khom lưng nói
“Bẩm thánh thượng đã an bài”
Hắn cười lên một tiếng, hài lòng nói
“Tốt, trẫm muốn xem rốt cục hắn là người thế nào”
Chu Uyển Đình nhờ sự chỉ dẫn của các cung nữ.
Cuối cùng đi đến đại môn hoàng cung.
Chỉ là y phục nàng khác thường, đám quân lính gác cổng nhầm tưởng là tú nữ bỏ trốn liền muốn bắt trở lại vào hậu cung.
“Bỏ ra!”
Chu Uyển Đình cảnh cáo, nhưng đám ngươi không biết nguy hiểm sắp đến, chỉ tùy tiện cười ha ha muốn trói nàng.
Một cước nhẹ nhàng hạ gục một tên.
Nhưng tên lính kia nhìn thấy nữ tử biết võ công, đoán là thích khách trà trộn, liền huy động thêm binh lính tới ứng chiến.
Chu Uyển Đình tâm trạng không tốt, bị đám người này làm cho mất hứng, nàng từng bước từng bước đánh gục tất cả.
Võ công của Uyển Đình qua một năm còn chưa sử dụng tới, tuy nhiên sau khi khôi phục trí nhớ, nội lực của nàng thật sự đã cải thiện rất nhiều.
Phút chốc, khoảng hơn mười tên thị vệ đã bị trọng thương nằm la liệt trên đất.
Binh lính tiến ứng bao vây, đem mũi giáo sắc nhọn chỉa về phía nàng.
Sắp đến một trận đổ máu, náo loạn hoàng cung thật sự vướng không ít rắc rối.
Chu Uyển Đình vốn định rời đi khỏi đám hỗn loạn này, nhưng những tên kia nào để nàng như ý.
Họ bắt đầu tiến lên, một chỉ huy sứ nhìn thấy nữ tử võ công siêu quần liền không tiếc mình tiến lên trước đối kháng.
Hắn dùng trường thương, nàng tay không, phút chốc Uyển Đình đã bị thương một đường ở tay, phun ra một ngụm máu tươi
“Mỹ nhân, hoàng cung không phải nơi muốn vào liền vào, ra liền ra.
Nói! Ngươi là người phương nào?”
Uyển Đình đưa tay lau vệt máu trên khoé miệng, cười kinh bỉ.
“Ta là Chu Uyển Đình, người từ Đại Lăng.
Làm sao nào, muốn giết liền giết đi?”
Thật sự nàng không biết nên nói thân phận mình thế nào.
Vốn dĩ người được triệu vào chỉ có hậu duệ Tề gia – Tề Nghiên Dương.
Người kia thân phận thế nào cao quý, nàng chẳng qua được cùng người kia đồng hành mà thôi.
Đương lúc sắp bị binh lính tiến tới bắt giữ, Tề Nghiên Dương từ phía đại điện chạy tới, trên trán toàn là mồ hôi nhễ nhại, vừa chạy vừa kêu lớn.
“Dừng tay!”
Hình như tên chỉ huy nghe được, xoay người nhìn phía sau.
Bóng dáng một nam tử nhỏ con với tà áo có chút rộng màu lam nhàn nhạt chạy tới.
Tề Nghiên Dương đến nơi, liền hơi cúi người coi như lễ
“Các vị quan gia, đây là người của ta.
Xin các vị lượng thứ”
“Ngươi lại là ai?”
Ban đầu, khi nàng theo sau La Khải Uy tiến vào cung đã đi cửa khác, hiện tại muốn ra cung bằng cửa này e rằng phải giải thích một phen.
Nàng cầm lệnh bài kì lân của mình đưa cho hắn, khép nép nói
“Ta là Tề Nghiên Dương, người được thánh thượng triệu kiến.
Bọn ta là người từ Đại Lăng đến, đây là lệnh bài chứng minh thân phận của ta”
Tên chỉ huy cầm lệnh bài lên nhìn một hồi, đại khái thấy được khắc chữ Lăng, có lẽ là người danh gia vọng tộc ở nước láng giềng.
Vì vậy, hắn không tiếp tục truy cứu chỉ đáp
“Người của ngươi tự tiện đi lại trong cung đã là điều không phải.
Dù ngươi có là người được triệu kiến cũng không ngoại lệ.
Bất quá chuyện này ta không muốn làm khó, mọi chuyện ta đều theo mệnh lệnh của thánh thượng”
Hắn cúi người đáp lại, sau đó ra hiệu hai binh lính tiến lên nâng Uyển Đình dậy
“Đình Đình, đợi ta!”
Chu Uyển Đình không phản kháng, trước mặt Nghiên Dương lại trở nên yếu đuối như vậy, để mặc cho người ta đem mình giam lõng ở một cung điện cũ.
Lúc Uyển Đình ngoảnh mặt lại, mới thấy rõ được bộ mặt lem luốc vì nước mắt của người kia.
Nàng khóc sao? Một mình trong căn phòng khá tiện nghi, Uyển Đình ngồi bên bàn tròn cẩn trọng nhìn vào tấm bản đồ da thú cất thật kĩ bên người.
Vì thứ này mà gia đình nàng tan nhà nát cửa, phụ thân bị bắt đi chiến trường, mẫu thân cùng muội muội vô tình là nạn nhân của cuộc chiến cường quyền.
Nàng luận võ có võ, luận văn có văn vì cái gì đi tới bước đường này.
Tề Nghiên Dương, con người này có phải hay không thật ngu ngốc, nàng thật sự đã hiểu lầm người nọ chăng? Còn chìm trong suy nghĩ, đột nhiên cánh cửa mở toang, người đến mặc một bộ cung phục người Ngụy đầu đội ô sa tiến vào.
Thân hình nhỏ con trong bộ cung phục vừa vặn giống như công tử quyền quý con nhà quan lại.
Người đến là Tề Nghiên Dương, Chu Uyển Đình trợn tròn mắt nhìn, phút chốc cảm thấy thất vọng
“Nàng!”
“Uyển Đình, nàng một ngày này ở đây có thoải mái không?”
Tề Nghiên Dương tiến tới, muốn ôm Uyển Đình vào lòng nhưng bị người kia đẩy ra
“Nghiên Dương, đây là thế nào, sao nàng lại mặc quan phục của Ngụy quốc?”
Tề Nghiên Dương dè chừng, phất tay cho người hầu lui hết ra, tự mình đóng chặt cửa.
“Uyển Đình nàng phải tin ta.
Trước hết nghe ta nói một chút”
Cả hai đều mang nét mặt nghiêm trọng, Nghiên Dương ghé vào tai người kia thì thầm một vài câu.
Phút chốc khiến Uyển Đình trợn mắt kinh ngạc, vỗ bàn muốn phản đối.