Trần Tín xoay người đi, hướng vào một con hẻm.
Chu Uyển Đình luôn theo sau hắn, đột nhiên người phía trước mất dạng, khiến nàng có chút lúng túng.
Đột nhiên Trần Tín từ đằng sau tiến tới, chùy thủ sắc nhọn đã ở ngay cổ nàng.
“Ngươi là ai? Theo dõi ta có mục đích gì?”
Chu Uyển Đình thân vận một bộ y phục màu đen có chút bó sát, tóc vấn lên cao thân thể mảnh khảnh nhìn sơ qua giống như một nữ tử cải nam trang.
Hắn hơi dụng lực, chùy thủ tiến sát vào tất da thịt phút chốc rỉ ra chất lỏng màu đỏ.
“Sao ngươi không né tránh?”
“Tại hạ Chu Uyển Đình, ta bất đắc dĩ theo dõi ngươi, muốn tìm ngươi bàn chuyện.
Ta không có ý đối địch với ngươi, sao có thể né tránh?”
Trần Tín cười sảng khoái rút chùy thủ về, cất vào dưới cổ giày vỗ tay khen ngợi
“Quả thật là một nữ tử không tầm thường.
Ta thích!”
Chu Uyển Đình đưa tay thành quyền khách khí nói
“Quá khen.
Vậy…”
“Thành ý của ngươi, ta thấy rõ, nhưng để bàn chính sự nên tìm chỗ k ín đáo một chút a”
Chu Uyển Đình còn tưởng hắn cứng đầu khó chịu, nghe được lời đồng ý tự nhiên kia khiến nàng có chút vui vẻ, cười mỉm gật đầu đi theo.
Hai người đi đến một tửu lâu nhỏ ven đường, cách xa trung tâm thành Huy Châu một chút.
Nhìn sơ qua một lược liền cảm nhận được nơi này không đơn giản là tửu lâu bình thường.
Khách đến thưởng rượu ăn uống hầu như là người trong giang hồ, nếu không mang mạn che mặt thì chính là cầm theo vũ khí.
Tiểu nhị nhìn thấy Trần Tín đến có chút sợ hãi không dám qua loa lập tức đến hỏi thăm
“Hai vị khách quan dùng gì ạ?”
“Như cũ được rồi!”
Trần Tín liếc hắn một cái rồi đáp lời.
Tiểu nhị gật đầu lia lịa chạy vào trong căn dặn phòng bếp.
Chu Uyển Đình ngồi xuống đối diện hắn, nhìn xung quanh đánh giá một phen.
Nơi này thoạt nhìn cũ kĩ so với Nghiên Đình Lâu của ái nhân không thể sánh bằng.
Sàn nhà xây dựng nhiều loại gỗ khác nhau, bàn ghế có dấu hiệu chắp vá, có lẽ nơi này thường xuyên xảy ra đánh nhau.
Hai người tìm một bàn khuất ít người, Trần Tín thấy nàng trầm ngâm liền mở miệng
“Cảm thấy không thoải mái sao? Trần mỗ chỉ có tiền ăn những chỗ này.
Xa hoa quá…haha ta không theo kịp”
“Bỏ đi, ta vào vấn đề chính”
“Được!”
Trần Tín rót một ly trà cho nàng, một ly trà cho hắn, đưa lên miệng nhắp một ngụm, ánh mắt có chút sắc bén nhìn nàng.
Chu Uyển Đình đối mặt với hắn, hít một hơi bắt đầu nói
“Ta nghe nói Trần công tử có võ nghệ cao cường, không những thế còn phi thường nhanh nhạy.
Uyển Đình ta không nhiều lời, chỉ muốn công tử giúp ta một chuyện”
Trần Tín cười khẩy, đáp
“Hẳn ngươi đã nghe qua cái giá phải trả cho ta.
Ta làm việc đều đặt cược tính mạng của mình, cho nên…”
“Ta hiện tại không có tiền!”
Chu Uyển Đình dứt lời, thái độ Trần Tín lập tức thay đổi.
Vẻ mặt lộ ra chút tức giận, liếc nhìn nàng
“Không có tiền? Không tiền còn muốn bàn bạc với ta sao?”
Trước sự mỉa mai của hắn, nàng vẫn thản nhiên cười trừ, lấy trong túi ra một tấm bản đồ da thú cuộn tròn lại có định bằng một sợi chỉ dày.
“Hiện tại không có tiền, nhưng ta có thứ này.
Ngươi có thể cân nhắc không?”
Nàng để bản đồ lên bàn để hắn tự mình mở ra xem.
Quả nhiên đây là bản đồ mật thất hoàng cung Đại Lăng.
Hắn không tin vào mắt mình, có chút run rẩy nhìn sơ qua một lượt
“Ở đâu ngươi có nó?”
“Ở đâu ngươi không cần biết.
Các bảo vật võ lâm từ lâu bị thất truyền hầu như đều nằm trong tay hoàng đế.
Cẩu hoàng đế yêu thương thái tử như thế, hẳn là Đông Cung có không ít bảo vật.
Ta chỉ nói như thế, nếu không bằng lòng, ta…không còn cách khác”
Nói xong, Uyển Đình muốn đoạt lấy tấm bản đồ, còn chưa đoạt được đã bị Trần Tín giấu vào tay áo
“Ể, Chu cô nương đừng nóng vội.
Giao dịch này ta nhận, hơn nữa còn có thể giúp cô nương đoạt võ lâm trong tay”
Chu Uyển Đình đắc kĩ xoay cười, nhìn thẳng vào mắt hắn rồi nói
“Không cần, ta chỉ cần mạng của Ngụy Chính Thuần.
Ta muốn lật – đổ – đương – triều”
Nàng nhất mạnh bốn chữ cuối cùng, khí thế mang theo lửa giận từ sâu trong lòng, dù không lớn tiếng nhưng cũng đủ khiến Trần Tín thán phục vài phần.
Hắn gật đầu xem như hiểu ý, gọi tiểu nhị mang thức ăn lên, tự nhiên rót hai chén rượu đầy một cho hắn một cho nàng
“Trần mỗ bội phục, nguyện bán mạng cho Chu cô nương.
Kính!”
Hắn bưng chén rượu đưa tới, nàng không khách khí nâng lên, cụng chén rồi uống cạn.
Chu Uyển Đình trở về khách điế m, đầu óc đã có chút lâng lâng vì men say.
Trời đã sập tối, không khí bên ngoài dường như dần lạnh hơn giống như tâm trạng của nàng vậy.
Nàng ngã lưng xuống giường, cuộn mình vào trong chăn hưởng thụ ấm áp.
Nàng nhớ người kia, rất nhớ.
Mệt mỏi đến thiếp đi, trong cơn mơ màng, nàng cảm nhận hơi ấm quen thuộc phả vào tai nàng nhẹ giọng nói
“Đình Đình, Dương nhi rất nhớ nàng, muốn ôm nàng, muốn hôn nàng.
Sẽ sớm thôi, ta sẽ đến với nàng”
Chu Uyển Đình trong mộng nhìn thấy Nghiên Dương ôm lấy mình, ở bên tai mình thì thầm những câu không đứng đắn.
Phút chốc thân thể không tự chủ mà nóng lên.
Nàng khó chịu, rất khó chịu, ước chi có người kia bên cạnh ngay lúc này.
Không biết vì men say hay vì chính ý thức nàng bị suy nghĩ không đứng đắn đánh bại, nàng vặn vẹo người trên trong chăn bông, không tự chủ đưa ta lùng vào trong áo x oa nắn hai khoả của chính mình.
Cảm giác thật dễ chịu, hai mắt nàng nhắm nghiền, trong cơn say nhìn thấy Tề Nghiên Dương ở trên người mình, hai tay nàng ấy chạm qua từng tấc da thịt, còn nói rất yếu nàng.
Nhưng có lẽ kĩ năng của nàng còn non kém, không thể tự mình thoả mãn.
Nơi hoa nguyệt trong biết vì sao luôn cảm thấy khó chịu, phút chốc chảy ra thật nhiều nước.
Chu Uyển Đình bất giác đưa tay xuống phía hạ bộ, học theo cách làm của Nghiên Dương thoả mãn nơi tư m ật.
Có lẽ hơi thô bạo, nàng cảm thấy có chút đau thật không giống với khi Nghiên Dương làm với mình.
Nàng vô thức nức nở, cố nén tiếng ngâm nga không thoát ra khỏi miệng
“Ưm~~”
Quần quật một lúc, nơi đó liền tràn ra một chất lỏng nhớp nháp, nàng thở hồng hộc, toàn bộ tâm trí đều thanh tỉnh.
Nàng bật người dậy, nhìn thấy y phục bị mình làm cho xộc xệch, dưới đệm bông còn bị bẩn một mảng.
Thật muốn đánh chết chính mình
“Mình đang làm cái quái gì vậy.
Ahhh.khốn kiếp!”
Nàng đường đường là một nữ nhân hào kiệt, lại tự mình làm ra loại chuyện xấu hổ này, hơn nữa còn gặp mộng xuân.
Chu Uyển Đình chán ghét vỗ vỗ trán vài cái, rồi nhanh chóng thay y phục khác.
Khách điế m này xem như khá chu đáo, đã nửa đêm nhưng vẫn có người chuẩn bị phòng tắm cho nàng.
Uyển Đình ngâm mình trong mộc dũng, tận hưởng sự ấm áp của nước nóng pha lẫn vào trong.
Ánh mắt nhìn vào hư không, nàng chợt nhớ đến người nhà.
Chu Uyển Nhu rất thích tắm như thế này cùng nàng, hơn nữa còn hay dụm tiền cùng nàng đi suối nước nóng nhỏ ở gần Kim Lân Quận.
Muội muội hay vuốt tóc nàng, còn hay thì thầm kể nàng nghe nhiều chuyện kì thú mà nàng ấy nghe được khi buôn bán ở chợ.
Nàng nhớ đến khuôn mặt có chút già nua của mẫu thân, đêm nào cũng về trễ với một đòn gánh.
Bà ấy rất hay hối thúc nàng thành thân, còn hay bày cớ cho nàng tiếp xúc một vài nam tử ưa nhìn.
Nghĩ đến người thân, Uyển Đình bất giác rơi nước mắt.
Giọt lệ óng ánh nóng hổi lăn dài trên má rồi trượt rơi xuống nước trong mộc dụng tạo ra một làn sóng nhỏ lăn tăn.
Nàng cảm thấy chính mình hiện tại thực cô đơn.
Nếu như có người kia bên cạnh, có lẽ không đến nỗi như thế này.
Suy nghĩ bao lấy Uyển Đình, nàng đưa tay ôm mặt khóc nức nở, một tay che miệng mình, không để tiếng nấc truyền đi.
Nàng biết nơi đâu cũng có tai mắt, nàng nhất thiết không để ai nhìn thấy bộ dạng đáng thương này của nàng.
Sau một hồi khoảng gần một canh giờ, Uyển Đình lau sạch sẽ người rồi thay y phục, hai mắt vẫn còn chút đỏ hoe, nhưng nàng không quan tâm, quyết trở lại phòng ngồi vào bàn chấm bút viết thư.
Nàng gửi mật thư đến Biện Thành Đại Ngụy, trong thư đại khái chính là muốn viện trợ chút kinh tế.
Nàng đã quyết rồi, Tề Nghiên Dương người này với nàng không biết từ khi nào đã ăn sâu vào gốc rễ, khiến nàng ngày đêm không thể buông bỏ, thế nên nàng không thể để một mình người kia bôn ba ở đất khách, chính nàng cũng muốn báo thù nhà.
Sáng hôm sau, Uyển Đình đến nhà nhỏ của Đinh Trung Thành, đưa hắn mật thư nhờ gửi đi.
Nghe nói Biện Thành gần đây lớn mạnh hơn nhiều, tư binh của Tề Nghiên Dương cũng phát triển không ít.
Uyển Đình cười mỉm hài lòng rồi rời đi.
Nàng đến điểm hẹn, là tửu lâu cũ khi trước.
Trần Tín đã sớm ở đó, cùng bàn còn có thêm vài người, nam có nữ có dường như là người đến chào hỏi nàng.
Uyển Đình ung dung bước vào, khoác một áo bào màu trắng tinh khiết, đầu đội mũ che mạn, khuôn mặt mỹ lệ xinh đẹp phút chốc ẩn hiện sâu tấm màng khiến người ta tò mò mà ngây ngốc.
Trần Tín lần đầu thấy bộ dạng này của nàng, thầm cảm thấy ngưỡng mộ cùng yêu thích.
Nàng đi tới, hắn lập tức lễ độ kéo ghế mời ngồi.
Tổng cộng có tất cả là năm người, trong đó có hai nữ tử, một lớn một nhỏ.
“Uyển Đình tới trễ, mong các vị thứ lỗi”
Trần Tín xua tay bảo muốn phạt rượu, nữ tử nhỏ tuổi liền lên tiếng bênh vực nàng
“Ca, đừng làm khó nàng.
Dù gì cũng coi như chủ tử của chúng ta”
Uyển Đình nghe người kia nói, chú ý đánh giá một phen.
Nữ tử ấy chừng mười lăm tuổi, tóc thắt hai bính, y phục đơn giản màu vàng nhạt, bên hông còn treo một thứ vũ khí nhỏ bé.
Nữ tử thấy nàng nhìn liền vui vẻ cười nói
“Mỹ nữ tỷ tỷ, ta là Trần Tiểu Điệp là muội muội ruột của Trần Tín ca ca.
Còn đây là Lôi Á tỷ tỷ, người kia là Sở Viêm, người kia nữa là Hiên Viên Thuật”
Từng người được điểm tên đều gật đầu với nàng, Lôi Á thoạt nhìn đứng đắn cùng cao ngạo, pha chút nhan sắc ưa nhìn.
Ước chừng hơn nàng vài tuổi.
Sở Viêm cao hơn nàng đến một cái đầu thân thể cao lớn có chút rụt rè.
Hiên Viên Thuật lạnh nhạt cười, người này trên nét mặt nhìn ra chút âm độc cùng bí hiểm khiến người ta sợ hãi.
Trần Tín cười trừ, vỗ vai nàng nói
“Đừng lo, những người này đều là bằng hữu của ta.
Chúng ta vào sinh ra tử đều cùng nhau, hiện tại ta làm việc cho ngươi, bọn họ xem như cũng là người của ngươi, giúp sức cho ngươi!”
Chu Uyển Đình cảm kích vô cùng, gật đầu cười đáp
“Đa tạ các vị tương trợ, Uyển Đình không có gì báo đáp…”
“Đừng lo, bọn này không cần thứ gì, ngoại trừ tấm bản đồ đó”
Lôi Á lạnh nhạt đáp.
Uyển Đình có chút gượng gạo, trực tiếp rót rượu mời từng người
“Ha ha, ban nãy là ta đến trễ, ta tự phạt mình ba ly a”
“Hảo, đúng là nữ hiệp giang hồ, có khí phách.
Mời!”
Sở Viêm cười ha hả đưa ly rượu của mình lên, kính nàng..