Lưu Ý Hiên ôm lấy Chu Uyển Đình nâng lên vai, hướng long ỷ trên cao đi tới, hắn muốn làm ra loại chuyện xấu hổ kia trên ngai vàng, một h am muốn thật sự khiến người ta buồn nôn.
Hắn đặt Uyển Đình xuống dưới long ỷ, trên mặt vẫn giữ nguyên một điệu cười xảo trá, khiến nàng một phen rùng mình.
Đại não trỗng rỗng mang theo sự sợ hãi, nàng chưa từng nghĩ thân thể này sẽ bị nam nhân nào xâm phạm đến, đơn giản vì nàng đã là nữ nhân của Nghiên Dương, hơn nữa nàng thà chết cũng không để bất cứ ai xâm phạm đến sự cao ngạo của nàng.
Nhưng hôm nay, lẽ nào chính mình bất lực yên lặng để bản thân rơi vào tay một tên cặn bã, không nàng không thể.
Nếu như hắn dám đụng đến nàng, cư nhiên nàng sẽ chọn cái chết để rửa sạch thân thể này.
Lưu Ý Hiên nắm lấy cổ áo Uyển Đình, mạnh bạo kéo xuống một cái xoẹt.
Bờ vai trắng nõn có chút gầy hiện lên trước mắt.
Cảnh đẹp lấp ló phía vạt áo khiến hắn càng hưng phấn, một tay hướng tới muốn trực tiếp kéo mảnh vải vướng víu kia ra.
Lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng xé gió, một lực đạo cực mạnh xuyên qua không khí đánh tới hắn.
Động tác nhanh nhẹn khiến hắn không kịp trở tay, trúng một chưởng của Lôi Á.
Lôi Á đánh Lưu Ý Hiên văng ra xa rơi xuống đại điện, nàng ta nhanh chóng cởi áo choàng của mình khoác lên Uyển Đình, đồng thời giúp nàng giải huyệt đạo
“Khụ khụ”
Huyệt đạo bị hoá giải, máu đột ngột lưu thông khiến áp lực trở nên lớn hơn khiến Chu Uyển Đình ho khan một tiếng.
Nàng nắm chặt lấy góc áo khoác choàng lấy mình, trong con ngươi nhìn ra rõ sự sợ hãi, thân thể còn đang run lên từng cơn.
Nhìn cảnh này, Lôi Á tức giận đến muốn gi ết chết tên kia.
Nàng ta ôm Chu Uyển Đình vào lòng từ từ an ủi
“Uyển Đình tỷ, không sao không sao.
Có muội đây sẽ không ai làm hại đến tỷ”
Cùng lúc này, sát thủ bắt đầu xông vào tẩm điện hoàng đế, đám binh lính lâu la đều đã bị trừ khử sạch sẽ.
Hoàng cung hiện tại đã nằm trong tầm kiểm soát của Lôi Á và Hiên Viên Thuật.
Sát thủ mặc hắc y bó sát, người nào người nấy vấn tóc lên gọn gàng, khuôn mặt toàn bộ được che lại chỉ để lại hai đôi mắt tinh anh nhìn thấu mọi thứ trong đêm, ai nấy đều có một vũ khí chuyên biệt cho mình, kẻ thì là đao lớn nặng chục cân, kẻ thì trường kiếm dài hai thước, kẻ sử dụng chùy thủ, kẻ dùng búa bén, kẻ lại sử dụng phi tiêu để ám sát.
Thân thủ nhanh nhẹn, võ công lại cao cường giỏi nhất là ám toán, tất cả đều dưới sự điều động của Trần Tín mà làm việc nhận tiền.
Chưa bao giờ trong lịch sử, một toán sát thủ giang hồ lại đủ khả năng làm loạn cả hoàng cung như thế, tất cả hết thảy đều phải có nội ứng ngoại hợp.
Lúc này, viện binh từ các châu tỉnh khác đã dần được tập hợp tiến về hoàng cung để cứu giá, thiên binh vạn mã như xuyên màn đêm hướng kinh đô không được chậm trễ.
Đội quân gồm mười vạn kỵ, bộ dưới sự chỉ huy của Tổng đô đốc Triệu Khải chớp mắt đã cách cổng kinh thành hai dặm.
Chưa kể quân đội từ biên cương dưới trướng các vương gia còn đang điều động ngày đêm trở về kinh thành, nghe phong phanh còn có cả chi viện từ Đại Ngụy
Hai ba tên sát thủ nhanh chân chặn lối thoát khỏi tẩm điện hoàng đế, Lưu Ý Hiên không còn cách nào khác chỉ đành buông tay chịu trói.
Lưu Ý Hiên bị thủ hạ của Hiên Viên Thuật bắt gọn, đem hai tay hai chân trói chặt, trên đầu trùm một cái bao bố đen, bị vứt nằm ở xó cửa, toàn thân bị điểm nguyệt không thể cử động hay nói chuyện.
“Lôi Á, may mà có muội đến đúng lúc”
Lôi Á đứng bên cạnh, tay còn đặt bên vai nàng, sợ rằng Chu Uyển Đình sẽ vô lực ngã.
Nàng ta nhìn đến Lưu Ý Hiên, chán ghét nói
“Đây là trách nhiệm của muội, muội không bảo vệ tỷ chu toàn thật đáng trách.
Có thể hay không để muội xuống tay giết hắn”
“Không được, Lưu Ý Hiên hắn đáng chết nhưng không phải bây giờ.
Ta muốn để chính Tề Nghiên Dương trừng trị hắn.
Hắn nên biết động vào nữ nhân của thế tử gia sẽ có kết cục như thế nào!”
Chu Uyển Đình rất nhanh lấy lại tinh thần, nhìn đến tẩm điện bị làm cho lộn xộn, thi thể hoàng đế vẫn còn lạnh lẽo nằm dưới chân long ỷ, nhìn khuôn mặt già nua sớm không còn huyết sắc, trong lòng dâng lên chút thương hại
“Lôi Á, hoàng cung thế nào rồi”
“Hoàng cung ta đã kiểm soát phần lớn, chỉ còn khu vực phế cung hẻo lánh và các cung điện cách xa.
Nhưng mà viện binh trước mắt đã ở cổng kinh thành ta không thể chậm trễ”
“Muội mau đến phế cung, phải nhanh chóng tìm ra được thái tử”
Chu Uyển Đình lần này liều mạng đặt cược.
Trước khi viện binh xông vào hoàng cung phải bắt được thái tử làm con tin, nếu không coi như lần này nàng và các huynh đệ đều phải chết, nhưng nàng không muốn chết, nàng không được phép thất bại.
Chu Uyển Đình khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, rất nhanh đã đổi một bộ hắc y bó sát, vũ khí trong tay tùy tiện lấy một trường kiếm chắc chắn, nhanh nhẹn dẫn theo hai ba tên sát thủ dùng khinh công nhảy đi trên các mái ngói vàng tấp liên tiếp nối dài.
“Chu cô nương, phía trước là Đông cung”
Một tên sát thủ đi phía trước nàng xoay mặt lại báo cáo.
Đông Cung hoàn toàn bị kiểm soát.
Ánh lửa đốt lên sáng trưng, đâu đó bốc lên khói đen nghi ngút, phút chốc trở nên hỗn loạn tan thương.
Chu Uyển Đình nhẹ nhàng nhảy xuống, đặt chân trong đình viện Đông Cung.
Nơi nơi đều thấy xác người nằm ngỗn ngang, hầu như là binh lính và thái giám.
Đông Cung thành một mớ hỗn loạn, bốn năm sát thủ kiểm soát bên ngoài rất nhanh ý thức được nàng đã đến liền đi tới chào hỏi và báo cáo
“Chu cô nương, chúng ta đã lục soát rất kĩ.
Các cổ vật thất truyền một phần đã được tìm thấy, đã giao cho Hiên Viên công tử”
Chu Uyển Đình nghe xong gật đầu như đã hiểu, đối với nàng những thứ cổ vật kia đều chỉ là hư vô.
Tấm bản đồ mật thất cũng không còn quan trọng nữa.
Cái nàng cần hiện tại chính là đầu của Ngụy Chính Thuần.
Chưa được bao lâu, những sát thủ từ trên đài quan sát ở cửa cung đã có tín hiệu, pháo sáng bắn lên trời khiến hết thảy giật mình.
Điều này cho thấy quân hoàng thành đã tiến gần sát hoàng cung.
Chu Uyển Đình lúc này mới cảm thấy run sợ.
Vệ binh hoàng thành không sai biệt phải đến mười vạn, chút sát thủ ít ỏi một trăm mấy người này dù có phép thần thông cũng khó mà địch lại.
Trong lúc nguy cấp, Lôi Á cùng hai tên sát thủ bên cạnh còn lôi theo một lớn một nam một nữ tiến đến chỗ nàng
“Uyển Đình tỷ, đã bắt được thái tử và hoàng hậu”
Mộ Tích Giả bị trói toàn thân, miệng không ngừng kêu r ên bị bắt quỳ xuống trước mặt nàng.
Hoàng hậu phía bên cạnh đầu tóc sớm đã rối bù, nào còn vẻ mẫu nghi thiên hạ xinh đẹp xa hoa nữa.
Mộ Tích Giả quỳ rạp dưới chân, dáng vẻ nhu nhược hướng Uyển Đình cầu xin
“Ta..ta không biết ngươi là người phương nào, nhưng xin ngươi đừng giết ta.
Cầu xin ngươi tha cho ta con đường sống.
Ta sẽ cầu xin phụ hoàng ban vương tước cho ngươi, ngươi muốn gì ta đều chấp nhận cả!”
Hoàng hậu một bên trợn tròn mắt không tin nhi tử của mình lại là thái tử thừa kế chính tông lại có thể nói ra những lời đáng xấu hổ này.
Bà nghiến răng quát lớn
“Ngươi điên rồi.
Là thái tử điện hạ sao có thể buông lời cầu xin kẻ thấp hèn này cơ chứ.
Bổn cung sống là hoàng hậu đương triều, dù có chết cũng đừng hòng lấy từ bổn cung bất kì thông tin gì”
“Mẫu hậu, người đến nươc này rồi sao còn sĩ diện làm gì.
Quan trọng nhất chính là mạng sống của người đó có biết không!”
Chu Uyển Đình bị màn đối khẩu này làm cho tức cười.
Nàng nhìn hai mẹ con đang liếc hái trợn nhau như kẻ thù liền buông lời
“Hahaha.
Ta cảm thấy ngươi nói đúng, ngươi cũng đúng.
Làm sao bây giờ?”
Lúc này, Lôi Á đứng bên cạnh nhắc nhở
“Thái tử muốn sống, hoàng hậu muốn chết, được thôi vậy ngươi g iết chết mẫu hậu của ngươi, bọn ta liền để cho ngươi sống!”
Nghe đến đây, Chu Uyển Đình bất giác rùng mình, vội đáp
“Lôi Á, ta không cần…”
“Tỷ đừng có xen vào chuyện này.
Ta chỉ cầu xin tỷ để ta tự giải quyết thái tử cùng hoàng hậu đi”
Lôi Á ngắt lời nàng, trong ánh mắt hiện lên sự giận dữ cùng tàn độc.
Nhìn hai người trước mắt đau khổ nhìn nhau, Lôi Á nhịn không được cười lên khoái chí.
Nàng cắt dây trói của Mộ Tích Giả, lấy một thanh kiếm dưới đất thảy xuống trước mặt hắn rồi nói
“Kết thúc đi”
Mộ Tích Giả nước mắt giàn giụa, hai tay run rẩy nhặt kiếm lên.
Hắn luôn miệng nói xin lỗi mẫu thân, từng bước từng bước tiến tới chỗ hoàng hậu.
Mà hoàng hậu lúc này giống như bị đè x uống bởi một tản đá tâm lí, trong lòng đau đớn tột cùng.
Bà không ngờ đứa con bà cùng hoàng thượng dạy dỗ, là người sẽ kế vị ngai vàng lại có thể hành động như thế.
Tủi nhục cùng uất hận, hoàng hậu hít vào một hơi tự mình lao vào thanh kiếm đang chỉa tới trong tay nhi tử.
Kiếm đâm xuyên thân thể có chút yếu ớt của hoàng hậu, máu tươi lập tức loang ra thấm đẫm cả một góc áo phượng hoàng.
Hoàng hậu tức tưởi phun ra một ngụm máu làm ướt cả khuôn mặt sợ hãi của Mộ Tích Giả.
Sau đó hức hức vài cái liền nhắm lịm mắt, mãi mãi ra đi.
Mộ Tích Giả rút kiếm ra, ôm thi thể dần lạnh tanh của mẫu hậu ngồi khụy xuống mà nấc lên từng tiếng.
Nhìn cảnh đau thương này, Uyển Đình có chút không đành lòng muốn rời đi.
Trái ngược với nàng, Lôi Á trưng ra vẻ mặt tự nhiên bình thản, đôi khi còn cần lên giọng cười quái đản.
Nàng mãi không hiểu, cho đến khi Lôi Á cất lời
“Thế nào, cảm giác gi ết chết mẹ ruột có vui không nào haha? Ngươi nhớ không, chính ngươi đã ép tỷ tỷ ta phải giết cha, sau đó cưỡng ép bắt nàng trở thành trắc phi nhốt tại Đông cung này.
Thái tử điện hạ người có nhớ vị trắc phi mà ngươi đoạt về từ Ung Châu không? Haha, có lẽ ngươi đã quên vì sau khi hạ sinh tiêủ điện hạ thì tỷ đã qua đời rồi.
Cảm giác này khiến ta vui đến không kìm lòng mà thốt lên THẬT THÚ VỊ”
Nghe đến lời này, Mộ Tích Giả đột nhiên nhớ lại quãng kí ức đen tối mà hắn từng làm.
Hắn đã đến Ung Châu làm từ thiện theo ý chỉ của phụ hoàng.
Tại đây hắn đã cưỡng ép một cô nương trong một gia đình nông thôn.
Có lẽ, người đứng trước mặt hắn chính là cô bé 12 tuổi năm ấy chứng kiến cảnh tỷ tỷ bị hắn ép giết cha mình.
Hắn khóc nức nở, gục đầu xuống thi thể mẫu hậu, hắn không thể nào tiếp tục xin tha thứ.
Hắn đặt thi thể của hoàng hậu xuống, sau đó lết đến chỗ Uyển Đình, ôm lấy chân nàng
“Ta cầu xin ngươi, ta biết ta đáng chết.
Nhưng xin hãy cứu lấy đứa con bé bỏng của ta.
Đừng giết hại nó”
Uyển Đình sau khi nghe Lôi Á nói, lòng phẫn nộ đối với hắn chỉ có thừa, bèn dùng chân đá hắn ngã ra đất, cảm thấy so với Lưu Ý Hiên hắn càng giống như một loài cầm thú.
Lôi Á nhìn nàng khó xử liền tiếp lời
“Ngươi yên tâm, nhi tử của ngươi là giọt máu cuối cùng của tỷ tỷ, ta sẽ không giết nó.
Bất quá…”
“Báo! Đã bắt được một hài tử ba tuổi đang trốn ở sau hòn non bộ”
Lời của binh sĩ khiến nàng giật mình.
Biết được con mình còn an toàn, Mộ Tích Giả cười lên một tiếng chua xót rồi tự nguyện để Lôi Á xử trí.
Uyển Đình không còn muốn can thiệp vào chuyện này, trực tiếp đi đến chỗ đang bắt giữ tiểu điện hạ.