Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới

Chương 2


Sở Thiên Tầm ở trong một khu nhà ống ngang.

Tòa nhà tập trung rất đông hộ gia đình, mỗi tầng chia thành hai ba mươi phòng nhỏ chen chúc hàng trăm người. Hiệu quả cách âm rất kém, tầng trên tầng dưới ăn uống đánh nhau làm việc đều bị nghe rõ rành mạch.

Sở Thiên Tầm một tay bưng cái ấm sành, một tay xách bó củi đi qua hành lang treo đủ loại quần áo chui vào nhà bếp công cộng trong sân.

Vách tường trong bếp bị khói hun đen thui, xung quanh là bệ bếp xây bằng đất, ở thời đại này, điện lực đã trở thành tài nguyên quý hiếm, muốn ăn gì đó nóng hổi chỉ có thể nhóm lửa nấu cơm.

Sở Thiên Tầm đi đến một cái bếp trống, thuần thục nấu một nồi nước, bẻ miếng bã đậu trong tày ném vào nồi. Loại bã đậu màu vàng này được làm từ cặn của nước ép đậu tương, vừa cứng vừa khô, không nấu nước thì không thể nuốt trôi, lại không có dinh dưỡng gì, ở thời đại hoàng kim, loại thực phẩm này cho heo ăn nó còn chê, bây giờ lại thành món chính của phần lớn loài người.

Sở Thiên Tầm quấy nước đậu màu vàng trong nồi, thầm tính toán mình còn thừa bao nhiêu ma chủng nữa.

Hiện tại loại tiền thông dụng của loài người chính là một loại tinh thể màu xanh biếc được gọi là ma chủng. Giết chết ma vật là có thể lấy được ma chủng trong người nó, tất cả Thánh Đồ có dị năng đều cần ma chủng để tăng thực lực, bởi vậy ngoài lương thực ra, ma chủng chính là loại tiền lưu thông duy nhất.

Cho dù cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nhưng Sở Thiên Tầm biết mình không thể tiếp tục nghỉ ngơi. Cô tính toàn chờ mấy người Cao Yến đi săn về sẽ báo cáo với đội trưởng mình chuẩn bị tham gia hành động săn ma tiếp theo.

Cháo đậu vàng bắt đầu sôi trào, Sở Thiên Tầm lấy một quả cả chua nửa xanh nửa đỏ từ trong túi ra.

Cô trồng vài cây cà chua trong bồn ở trên cửa sổ nhà, mấy ngày nay chưa tưới nước cho chúng nhưng chúng không những không chết mà còn có quả chín, làm cho Sở Thiên Tầm vui sướng không thôi.

Hai cô gái ở bếp đối diện hâm mộ nhìn cô cắt quả cà chua đầy vitamin quý giá kia thành mấy miếng rồi gạt vết vào nồi không bỏ sót dù chỉ một giọt nước.

“Bữa nay ăn ít thôi, tiết kiệm chút lương thực.” Cô gái nói với người bạn bên cạnh.

“Không làm vậy thì còn làm gì được nữa, bây giờ ‘Nhân Ma’ Diệp Bùi Thiên kia đang ở thị trấn Bắc cách đây mấy chục km, Thần Ái triệu tập hơn mười cao thủ ở đây bao vây tiêu diệt mấy ngày. Ai biết cuối cùng sẽ đánh tới mức nào, có thể lan đến thành phố Xuân hay không, dân đen như chúng ta nên chuẩn bị nhiều cho tốt.”

“Nghe nói Diệp Bùi Thiên kia là tên biến thái giết người không chớp mắt, hy vọng nhóm cao thủ cố gắng chút để tiêu diệt được ma quỷ kia luôn, cũng giúp chúng ta yên tâm ra ngoài săn ma.”

Thời điểm cái tên Diệp Bùi Thiên này truyền vào tai, trong đầu Sở Thiên Tầm đột nhiên xuất hiện gương mặt một người đàn ông, người kia có nụ cười sạch sẽ, ở thế giới trong mơ, người kia thường xuyên đỏ mặt nắm tay mình.

Sở Thiên Tầm lắc đầu, gạt những suy nghĩ không thực tế này đi.

Đừng nghĩ, kia chỉ là một giấc mơ, kẹp chặt đuôi mà sống mới là điều nên làm, đừng đi trêu chọc nhân vật khủng bố này.

Cô bưng một nồi đồ ăn đi về phòng ở.

Vừa mới đi tới cửa, cô nhìn thấy đám Thánh Đồ tách ra, nâng một người đầy màu đi vào phòng cách vách phòng Sở Thiên Tầm.

“Sao lại thế này?” Sở Thiên Tầm đặt đồ ắn xuống, chạy sang xem.

Cao Yến nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, đôi mày thanh tú nhíu chặt vào nhau, bụng cô ấy bị sinh vật nào đó cắn thủng một miếng, phần éo bị toạc ra. Máu không ngừng chảy ra khỏi lớp vải, chỉ chốc lát đã nhuộm đỏ giường.

Cô ấy còn sống, nhưng đã cách cái chết không xa. Mặc dù năng lực khôi phục của Thánh Đồ hơn xa người thường nhưng cũng không có cách hồi phục vết thương nặng như vậy.

Mấy người đàn ông đưa Cao Yến trở về có quen biết Sở Thiên Tầm, trong đó có một người chính là tiểu đội trưởng Vương Đại Chí của chiến đội cô theo.

Mấy người Vương Đại Chí lắc đầu nhìn Cao Yến, anh ta không nói thêm gì cả.

Làm một đồng đội, ở thời đại ngày nào cũng có người chết này, có thể đưa cô ấy về, để cô ấy chết trong nhà đã coi như làm trọn tình nghĩa.

“Lúc trước cô hôn mê bất tỉnh, Cao Yến cũng coi như đã chăm sóc cô. Cô nhìn cô ấy, khi nào người đi thì gọi chúng tôi đến giúp.” Vương Đại Chí vỗ vai Sở Thiên Tầm, chuẩn bị dẫn người rời đi.

“Chờ một chút.” Sở Thiên Tầm ngăn bọn họ lại: “Mời người chữa trị, đội trưởng, làm phiền anh mời giúp một đến đây.”

Vương Đại Chí hơi ngạc nhiên, ngày thường anh ta không thấy quan hệ của Sở Thiên Tầm và Cao Yến tốt tới mức này.

Thánh đồ có năng lực chữa trị được gọi là người chữa trị, người chữa trị cấp cao là một nghề nghiệp rất được hoan nghênh ở thời đại này, mời bọn họ đến một chuyến rất tốn kém. Không có ai sẵn lòng lãng phí số tiền này trên một người không thể cứu cả.

Người chữa trị được mời đến là một người phụ nữ trung niên cao gầy, bà ta liếc nhìn Cao Yến đang nằm trong vũng máu liền quay người bước đi luôn.

“Người sắp chết còn gọi tôi đến làm gì.”

“Mong chị cố hết sức.” Sở Thiên Tầm giữ bà ta lại: “Chỉ cần cầm máu, gắng gượng thêm vài ngày là được.”

Cô cung kính đưa túi ma chủng ra. Thánh Đồ nữ kia ước lượng túi ma chủng rồi hừ một tiếng, hai tay bà ta tỏa ra ánh sáng màu trắng, chiếu lên vết thương trên người Cao Yến.

Người trong phòng đã đi hết.

Sở Thiên Tầm giúp Cao Yến đổi một cái chiếu khác, sau đó sững sờ ngồi bên cạnh nhìn cô ấy.

Sắc mặt Cao Yến tái nhợt, đầu đầu mồ hôi lạnh, nhưng tinh thần vẫn khá tỉnh táo, cô ấy nghiêng mặt không nhìn Sở Thiên Tầm đang ngồi trên đầu giường.

“Trong quạt điện.” Cao Yến nói.

Sở Thiên Tầm chưa kịp phản ứng: “Chị nói gì?”

“Cái bệ dưới quạt điện, mở ra đi.” Cao Yến yếu ớt nói lại.

Sở Thiên Tầm lấy cái quạt nhỏ trong góc long lổ ánh sáng ra.

Cô mở cái vệ ra, bên trong có một gói to, mở ra xem thì thấy một đống ma chủng ở đó.

“Cô được hời rồi, cầm đi.” Cao Yến nói: “Sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy, thế đạo này, bà đây chán sống rồi.”

Sở Thiên Tầm lẳng lặng nhìn túi một lúc, sau đó buộc túi đựng ma chủng lại.

“Không, chị chờ em, vẫn còn cơ hội, em lên thị trấn Bắc một chuyến. Đi mua thuốc cứu chị.”

Tại thế giới bị đủ loại đạo giáo thống trị này, có một tổ chức tôn giáo khổng lồ tên là Thần Ái. Nó từng sản xuất một loại thuốc có thể làm da thịt người chết mọc lại, nghe nói đây là vật mà Thần ban cho loài người để cứu vớt thế giới, bởi vậy nó được gọi là Thánh Huyết.

Nhưng Sở Thiên Tầm biết phía sau cái thần thoại thánh khiết này dơ bẩn tàn nhẫn cỡ nào.

Nếu cảnh cô nhìn thấy trong mơ là thật, trên thực tế cái gọi là Thánh Huyết kia chính là máu thịt của Nhân Ma Diệp Bùi Thiên.

Thời gian đầu khi ma chủng vừa buông xuống, tổ chức Thần Ái khi đó vẫn là một tập đoàn chế thuốc nhỏ bé đã phát hiện Diệp Bùi Thiên bị thương nặng trong một kho hàng, ngoài ý muốn biết được máu thịt của Diệp Bùi Thiên thân là người bất tử có năng lực khôi phục khác hẳn người thường. Đám giáo đồ mặt ngoài lương thiện này đã tàn nhẫn bắt nhốt Diệp Bùi Thiên khi đó còn vô cùng yếu đuối, lợi dụng năng lực bất tử này đểu liên tục lấy máu trên người anh, chế tao ra cái gọi là Thánh Huyết, cũng tuyên bố với bên ngoài là vật do Thần ban cho, mượn thứ này để chiêu mộ tín đồ, khuếch trương thế lực.

Bây giờ không còn mua được Thánh Huyết trên thị trường nữa, nhưng thị trấn Bắc là nơi nghiên cứu chính của Thần Ái, cho nên vẫn có thể mua được Thánh Huyết trên chợ đen với giá trên trời, Sở Thiên Tầm bèn thử một lần.


*

Mặt trăng lạnh lẽo treo trên bầu trời.

Dưới ánh trăng là một chiến trường bị cát vàng bao trùm.

Hầu hết tất cả Thánh Đồ đến chiến trường này đều bắt đầu hối hận, bọn họ đã chiến đấu suốt ba ngày, không biết bao nhiêu chiến hữu đã ra đi. Nhưng người đàn ông cả người đấm máu kia vẫn đứng trong cát vàng mù mịt như trước, giống như người này sẽ không bao giờ chết, cũng không bao giờ ngã xuống.

Anh bước đi từng bước, cát đỏ bao quanh người anh.

Ác quỷ dưới đêm tranh, Tu La dưới địa ngục, kẻ khác sợ hãi đến từng lỗ chân lông.

Một sợi tơ nhện trong suốt quấn lên tay Nhân Ma đang bước tới, đôi mắt tĩnh lặng của Nhân Ma khẽ chuyển động, anh dừng bước.

Ngay trong giây phút ấy, có vô số sợi xích bạc mỏng như tơ nhện bay ra, quấn quanh hai tay của Diệp Bùi Thiên rồi kéo anh lên không trung.

“Bắt được, tôi bắt được gã!” Thánh đồ sử dụng dị năng đánh lén được anh lập tức mừng rỡ như điên: “Mau, mọi người lên đi! Chặt hai chân của gã trước.”

Diệp Bùi Thiên ngước mắt nhìn, người đàn ông đang bị trói chặt này như gặp được chuyện gì rất vui vẻ, tiếng cười đầy tùy ý lan xa trong biển cát bụi.

Cát vàng trong không trung cuồn cuộn di chuyển, quấn quanh hai tay anh, cứ thế trực tiếp kéo đứt hai cánh tay của chính mình.

Được tự do, ma quỷ xuất hiện từ biển cát bụi, anh lao tới đám kẻ địch bao vây tiêu diệt mình.

Kẻ đánh lén từ phía xa vội vàng xoay người bỏ chạy, hạt cát màu đỏ tản ra không trung, ngưng lại thành một đôi tay đuổi theo bóp cổ kẻ đó.

Tiếng hét thảm thiết vang lên chói tai, máu loãng cũng theo đó chảy ra ròng ròng.

“Ma… Ma quỷ.” Rốt cuộc đám Thánh Đồ bao vây tiêu diệt Nhân Ma không thể giữ vững tinh thần được, cả đám bắt đầu xoay người chạy tứ tán.

Trận chiến đẫm máu kéo dài ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng yên tĩnh xuống.

Cồn cát bao trùm phạm vi mấy km trở thành phần mộ của đám người tham lam này.

Trăng lạnh sáng chói, gió đêm phất qua cồn cát tĩnh lặng, máu chảy thành sông.

Nhân Ma cả người bị tàn phá nằm giữa núi thây biển máu, anh mở to mắt, lẳng lặng nhìn trăng tròn trên bầu trời. Hai tay anh bị bẻ gãy, dị năng hao hết, cả người đầy vết thương, đã không còn sức lực hành động. Lúc này chỉ cần một đứa trẻ cũng có thể cầm dao chặt mất đầu anh.

Nhưng anh không thèm quan tâm, sống chính là tra tấn anh, chết đi mới là chuyện anh cầu mà không được.

“Thật không thú vị, vẫn không chết được. Đây là sự trừng phạt đối với Nhân Ma à?” Anh nhếch môi cười không ra tiếng.

Xem đi, máu anh trải đầy đất, bộ phận cơ thể văng khắp nơi. Đây là thứ mà đám người kia lao lên như thiêu thân muốn cướp đoạt.

Diệp Bùi Thiên anh tuy sống không vui vẻ gì, nhưng anh cố tình muốn vùi đám người xua như xua vịt mà vẫn cố tìm đến kia xuống nền đất, chứ không muốn để đám đê tiện ra vẻ đạo mạo kia chiếm được của hời.

Trăng tròn dần bị tầng mây che đậy, sắc mặt Diệp Bùi Thiên dần trở nên ảm đạm.

Anh là ma quỷ cuồng giết người, tiếng xấu lan xa, ai nghe thấy cũng hoảng sợ.

Không ai biết anh có một nhược điểm buồn cười, đại ma đầu khiến người khác nghe tên là sợ mất mật như anh lại sợ bóng tối.

Thởi gian đầu khi ma chủng buông xuống, anh bị nhốt ở tận cùng bóng đêm suốt ba tháng, từ đó, dù anh trở nên hùng mạnh cỡ nào, anh cũng không thể thoát khỏi nỗi sợ hãi cực đoan với bóng đêm.

Anh không khỏi thầm cầu nguyện ánh trăng đừng biến mất. Nhưng anh biết vô ích, dường như cho tới bây giờ, sẽ không có một ai hoặc một thứ gì trên thế giới này đáp lại lời khẩn cầu của anh.

Trên thực tế, anh còn quen với nỗi sợ hãi, vô số kinh nghiệm nói cho anh, biện pháp duy nhất để đối mặt với đau đớn chính là nhẫn — cho dù anh có chịu được hay không.

Ánh trăng cuối cùng sắp biến mất, bóng tối hóa thành một cánh tay lạnh lẽo bắt đầu bò về phía người anh, chẳng mấy chốc sẽ che miệng anh lại, nắm lấy trái tim anh, kéo anh vào thế giới không thể hô hấp.

Chợt có tiếng động truyền đến từ đám cây cối bên cồn cát.

Con ngươi Diệp Bùi Thiên chuyển động, ở rừng rậm bền cạnh bóng tối, một ngọt lửa đột ngột xuất hiện, ngọn lửa sáng cam chiếu sáng khuôn mặt nho nhỏ, khuôn mặt nho nhỏ kia đang ngó nghiêng đánh giá bên này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận