Bút Kí Huyền Môn

Chương 34: Vạn nẻo luân hồi ai hiểu tình ai


Chính giữa vòng xoáy của quỷ vụ Dương Vũ tay vẫn cầm chắc hắc hạo diệt thần châm quan sát bốn phía, chỉ là bốn con quỷ thi kia cực kì nhanh nhậy, chỉ cần hắn quay đi hướng nào là sau lưng lập tức có đánh lén, mỗi đòn đếu hết sức hung hiểm, chỉ trong giây lát mà sau lưng hắn đã chằng chịt vết thương, máu tươi cứ thế nhỏ xuống ướt đẫm cả một khoảng đất dưới chân hắn nhưng cơ hồ nhìn bộ dáng hắn không cảm nhận thấy một chút đau đớn nào, hơn nữa trong lòng mắt xuất hiện sự tức giận tột cùng, hét lên một tiếng vang trời theo đó là một màn quỷ lực kinh người tràn ra từ cơ thể làm cho màn quỷ vụ kia bị thổi bay, từ trong đó hiện ra bốn nhân ảnh khác cũng chính là bốn con quỷ thi kia, nộ khí sung thiên, từ trong tay tràn ra quỷ khí hòa lẫn với máu tươi lăng không lên mà đánh tới một con ở trước mặt hắn, con quỷ thi kia dường như vẫn còn chút bàng hoàng liền không kịp né tránh, chỉ thấy trước mắt đang bị Dương Vũ đánh tới thì liền bộc phát thi khí cùng quỷ khí ra đỡ thế công những tưởng rằng có thể chặn được một đòn này của hắn nhưng khi vừa mới va chạm với thần trâm trong tay Dương Vũ thì liền lập tức bị đánh văng ra xa, đập vào vách tường bất động, từ trong cơ thể quỷ khí tuôn trào ra bên ngoài tạo thành một hư ảnh của một nữ nhân, Dương Vũ thấy vậy cũng không ngừng tay, lao tới đánh tiếp một đòn làm hư ảnh kia vỡ nát thành một đám tinh phách từ từ bay ra khỏi huyệt động 

Lúc này thì Quảng Viễn chân nhân cũng đã bình phục được đôi chút, thấy cảnh tượng trước mắt thì kinh hoàng vô cùng, cố gắng đứng dậy hướng Dương Vũ thều thào 

-Dương Vũ, cậu sao vậy … có nghe thấy tôi nói gì không…

Dương Vũ nghe thấy lời nói của ông ta thì có vẻ như cảm nhận được một điều gì đó, khẽ quay người lại nhìn ông ta một cái,chỉ thấy trong mắt hắn khẽ giao động như thể đang đấu tranh nội tâm vì một điều gì sau đó liền rông giận lên một tiếng mà ngã khụy xuống đất, quỷ khí quanh thân từ từ bị hút vào trong thân thể, từ từ trở lại trạng thái bình thường 

Đúng lúc này hai con quỷ thi kia thấy hắn đang rơi vào tuyệt cảnh liền lao vào tấn công, song chưởng dơ lên ý đồ muốn xé toạc hắn ra, Quảng Viễn chân nhân thấy hắn bị như vậy thì lập tức không suy nghĩ nhiều liền lao tới đẩy hắn ra một bên, còn mình thì bị hai con quỷ khi kia dùng tay đâm xuyên người, một cú đẩy này có thể đã làm Dương Vũ nhận ra tình hình, nhìn lại Quảng Viễn chân nhân như vậy thì hai tròng mắt lại lập tức đỏ rực, quỷ khí bạo phát xem chừng còn có phần kinh thiên hơn lúc trước, tay trái huy động thần châm bộc phá ra uy lực đánh thẳng vào đỉnh đầu một con quỷ thi lập tức làm thân thể nó vỡ vụn, tinh phách từ trong đám quần áo lại bay ra nhưng lần này Dương Vũ không còn để đám tinh phách đó bay mất,liền hút một hơi vào miệng rồi nuốt chửng, lại nhìn qua con quỷ thi còn lại, thấy nó đang có vẻ rất tức giận nhìn mình thì từ từ tiến tới, quỷ khí lại một lần nữa bộc phát theo từng bước chân, tay trái nâng thần châm lăng không mà đánh tới, con quỷ thi kia có vẻ như đã cảm nhận được mình không phải là đối thủ của hắn liền xoay người mà bỏ chạy, Dương Vũ thấy vậy liền rống lên một tiếng rồi phi thẳng thần châm lên người nó, một châm này của hắn phi đến giường như mang theo quỷ khí cường đại pha vào đó là sự tức giận tận cùng, không phải nói cũng biết kết cục của con quỷ thi kia, bị trúng một châm này của hắn thì đến ngay cả hồn phách cũng không còn toàn vẹn, chỉ còn lại một đám bụi mờ mờ bay tứ tán trong không khí 

Mọi chuyện đến lúc này đã kết thúc, thế nhưng không dừng lại ở đó, Dương Vũ lúc này có vẻ đã mất kiểm xoát, hét lên một tiếng vang trời rồi lao ra khỏi huyệt động, trên thân mình quỷ khí bao phủ, trong tay thần châm đánh về tứ phía như thể muốn trút bỏ hết sức tức giận bị kìm hãm, máu từ sau lưng vẫn cứ ồ ạt chảy ra như xuối, thực sự trong thâm tâm hắn còn không biết hắn đang làm cái gì, chỉ tồn tại một cảm giác tăm tối, không đau đớn, không giận dữ, cảm giác này chỉ là bị chiếm hữu bởi một thế lực vô hình nào đó

Trong lúc này thì ở trên một đỉnh của một ngọn tre cách đó không xa, một nhân ảnh vẫn đang rõi theo hắn, có chút nhíu mày như thể đang suy nghĩ một điều gì đó khó nói thành lời, sau đó một hồi lâu mới thở dài một hơi, từ sau lưng lấy ra một cây cổ cầm đặt tới trước mặt mà đánh một khúc, cây đàn không cần điểm tựa vẫn lở lửng trên không trung, nhân ảnh kia nhìn nhìn về phía Dương Vũ rồi lại nhìn về cây đàn như là chần trừ điều gì nhưng vẫn quyết định đàn lên một khúc, tay bắt đầu di chuyển lên từng dây đàn, miệng thì ngâm nga một khúc nghe qua thập phần thê lương

“lấy chỉ đỏ mà buộc duyên hồng

Tưởng duyên sẽ chặt, người sẽ chẳng đi

Thế mà sau canh dài, người mất, tình cũng tan 

Sợ thế gian đầy oán trách, gieo mình theo hoàng tuyền

Bỉ ngạn đỏ không thấu hết tình duyên

Người ở lại để ta tìm người mãi 

Vạn nẻo luân hồi, ai hiểu hết tình ai “

“vạn nẻo luân hồi, ai hiểu hết tình ai”

Lời ca oán than hòa vào tiếng đàn âm trầm truyền tới tai Dương Vũ, chỉ thấy hắn như thể là bị dằng xé,tâm can như bị từng câu từ, từng giai điệu thiêu đốt, hai tròng mắt lúc nãy cũng không còn đỏ nữa mà đã trở lại như bình thường, từ từ ngã khụy xuống đất mà gào thét lên như một con thú dữ rồi ngất lịm đi, nhân ảnh kia cũng dừng đàn, trên khóe mắt lộ ra một dòng lệ rồi, thở dài một hơi rồi lăng không tiến lại chỗ Dương Vũ đang bất động, nhìn hắn một cái rồi lắc đầu, như cảm nhận được gì khẽ quay đầu ra phía sau mà nói 

-đến rồi thì ra đi, ẩn nấp cái gì, mau giúp ta đưa tên tiểu tử này cùng lão đạo kia về đạo quán 

Từ phía sau một nhân ảnh nghe tiếng gọi thì từ từ bay tới, là một nam nhân mặc áo choàng dài, vành mũ che kín mặt nhìn người phía trước khẽ nói 

-tiên cô, thật sự là hắn?

-không nghe ta nói gì sao? 

Người kia có vẻ giận dữ quát, đó không ai khác chính là Ngọc tiên cô, hóa ra bà ta vẫn luôn theo dõi cuộc chiến của hai người Dương Vũ, nhưng không hiểu vì chuyện gì mà không ra tay tương trợ 

Nhân ảnh phía sau ngữ khí tiên cô đã biến đổi thì lập tức chắp tay bay vào phía huyệt động vác theo xác của Quảng Viễn chân nhân ra ngoài, đã chết, một đời tông sư lại rơi vào hoàn cảnh này, âu cũng là cái số phận của một đạo sĩ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận