Sau khi được anh đặt lên giường, cô lăn một vòng, dùng chăn quấn lấy mình, sau đó nhớ ra điện thoại vẫn còn ở phòng khách bèn nói: “Anh Thận, anh ra phòng khách lấy giúp em cái điện thoại đi.”
Giọng nói vẫn chưa hoàn toàn mất đi vẻ kiều diễm của sự kích động vừa rồi.
Tịch Thận Trạch rất thích việc Phương Thư Mạn sai khiến anh như vậy. Anh sẵn sàng giúp cô làm những việc vặt vãnh, cũng hy vọng cô sẽ luôn cần anh như thế.
Tịch Thận Trạch giúp cô lấy điện thoại vào phòng ngủ, sau đó cũng lên giường.
Sau khi nhận được điện thoại, Phương Thư Mạn mới thấy hai tin nhắn mà Trần Hâm Nguyệt gửi cho cô cách đây hơn hai giờ.
Tin nhắn đầu tiên là một bức ảnh.
Trong ảnh, anh ngồi trên chiếc ghế dài dưới gốc cây trong sân nhà tang lễ, đang nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay của cô. Còn cô thì đứng trước mặt anh, cúi đầu nhìn anh.
Một bức tranh rất dịu dàng và đầy tình yêu.
Dưới tấm hình này còn có một tin nhắn văn bản: [Suýt quên gửi cho cậu, hai người trông đẹp đôi thật.]
Phương Thư Mạn rất thích tấm hình này.
Cô gửi cho Trần Hâm Nguyệt một biểu tượng cảm xúc dễ thương, sau đó lưu hình ảnh rồi đặt làm hình nền màn hình chính của điện thoại.
Một lát sau, Phương Thư Mạn giơ điện thoại lên cho Tịch Thận Trạch xem hình nền màn hình mới của cô, đôi mắt cong cong mỉm cười hỏi: “Đẹp không?”
Tịch Thận Trạch không ngờ cảnh tượng này lại được người khác chụp lại, anh có chút kinh ngạc nói: “Bạn em chụp à?”
“Ừ.” Phương Thư Mạn nói với anh: “Hâm Nguyệt chụp đấy.”
“Anh cũng muốn.” Giọng điệu của Tịch Thận Trạch rất cứng rắn.
Phương Thư Mạn cố tình trêu anh: “Không cho.”
Tịch Thận Trạch nhướng mày, “Em chắc không cho chưa?”
Cô ngoảnh đầu sang một bên, khẽ hứ một tiếng: “Không cho.”
Nói xong còn nhấn mạnh lại một lần nữa: “Nói không cho là không cho mà.”
Tịch Thận Trạch đột nhiên tiến lại gần rồi bắt đầu cù vào nách cô.
Phương Thư Mạn vốn đang dựa vào đầu giường, trong nháy mắt đã bật cười ngã xuống. Cô lăn qua lăn lại trên giường, không nhịn được cười: “Anh Thận… Anh Thận đừng cù nữa, em cho anh, em cho anh mà!”
Tịch Thận Trạch không dừng lại mà còn làm tới, thong thả hỏi cô: “Cho anh cái gì?”
“Ảnh, a ha ha ha ha, cho anh ảnh!” Cô vội vàng trả lời.
Tịch Thận Trạch xấu tính nói: “Vừa nãy không chịu ngoan ngoãn cho anh, bây giờ chỉ đưa ảnh thôi thì không đủ rồi.”
Phương Thư Mạn lập tức nói: “Anh muốn gì em cũng cho, đừng cù nữa…”
Cô cười đến nỗi chảy cả nước mắt.
Thế là Tịch Thận Trạch thừa nước đục thả câu: “Anh muốn một cơ hội.”
Cô vừa túm lấy tay anh vừa hỏi: “Cơ hội gì cơ?”
Chưa đợi Tịch Thận Trạch nói, Phương Thư Mạn lại vội vàng đồng ý: “Cho cho cho, cơ hội gì em cũng cho anh.”
Cô quả thực không chịu nổi thế tiến công cù nách mãnh liệt của anh.
Nghe cô nói vậy, Tịch Thận Trạch mới miễn cưỡng buông tha cho cô.
Phương Thư Mạn nằm trên giường, thở dài một hơi.
Chỉ là, cô còn chưa kịp thở mấy hơi thì đã bị anh ôm lấy eo lật người, lập tức nằm sấp lên người anh.
Mái tóc dài của cô rối tung, Tịch Thận Trạch giúp cô vén lại.
“Em làm đi.” Anh nói ngắn gọn.
Nói xong còn dùng một động tác ra hiệu cho cô.
Phương Thư Mạn có chút xấu hổ: “Anh Thận, anh còn nhớ mình là bệnh nhân không vậy?”
Tịch Thận Trạch bình tĩnh trả lời một câu đầy lý lẽ: “Vết thương trên đầu không ảnh hưởng đến việc anh làm và những việc anh muốn làm.”
Không cho cô cơ hội thoái thác, Tịch Thận Trạch nhắc nhở: “Vừa nãy chính em đã nói là bất kể anh muốn cơ hội gì em cũng đồng ý.”
“Thư Thư, anh muốn em chủ động với anh.” Anh lại dùng tay giúp cô vén mái tóc dài xõa xuống ra sau.
Phương Thư Mạn vốn định qua loa cho xong, nhưng nghe anh nói vậy thì lập tức từ bỏ phản kháng.
“Vậy… vậy anh tắt đèn trước đi.” Cô hơi ngượng ngùng đưa ra yêu cầu.
Yêu cầu nhỏ như vậy, Tịch Thận Trạch đương nhiên sẽ đồng ý.
Ban đầu Tịch Thận Trạch muốn để cô chủ động toàn bộ.
Nhưng không lâu sau, cô đã làm nũng với anh.
Trong chuyện này, Tịch Thận Trạch phát hiện mình thực sự có hơi đánh giá cao Phương Thư Mạn.
Cuối cùng cũng đành chiều theo cô, để cô nghỉ ngơi.
Đến lượt anh ra trận.
–
Những ngày Tịch Thận Trạch dưỡng thương, Phương Thư Mạn tối nào cũng giúp anh gội đầu.
Cô rất tỉ mỉ, cũng rất dịu dàng.
Đương nhiên, việc gội đầu cho anh này cô cũng làm ngày càng thành thạo.
Ít nhất sẽ không còn ấn thêm mấy lần đầu dầu gội vào tóc anh nữa.
Ngày 22, Tịch Thận Trạch phải đến bệnh viện tháo chỉ.
Ngay từ đầu Phương Thư Mạn đã nói sẽ đi cùng anh. Nhưng trời không chiều lòng người, đúng ngày hôm đó nhà tang lễ lại tiếp nhận nhiều người mất vì một vụ tai nạn giao thông.
Phương Thư Mạn bận đến mức chân không chạm đất, cả ngày không ngồi xuống uống nước hay nghỉ ngơi. Thậm chí còn không nói đến việc xin nghỉ để đi cùng Tịch Thận Trạch đến bệnh viện tháo chỉ.
Tịch Thận Trạch không hề trách cô thất hứa. Anh biết cô có việc phải làm, và cũng hoàn toàn hiểu tính chất đặc biệt trong công việc của cô.
Thực ra bản thân Tịch Thận Trạch cũng bận.
Chiều hôm đó, anh đã xin về sớm hai tiếng để đến bệnh viện tháo chỉ.
Người tháo chỉ cho anh không phải ai khác, chính là con gái của thầy Triệu Ngọc Minh, Triệu Lạc Nhân.
Việc này là do Triệu Ngọc Minh đã dặn dò con gái trước.
Ban đầu Tịch Thận Trạch cũng không biết, mãi đến khi Triệu Ngọc Minh nói với anh rằng lúc tháo chỉ cứ đến thẳng bệnh viện số 2 tìm Triệu Lạc Nhân là được.
Sau khi bận rộn xong, Phương Thư Mạn cầm điện thoại lên mới thấy Tịch Thận Trạch đã nhắn tin cho cô hơn nửa tiếng trước, nói rằng anh đã lên đường đến bệnh viện số 2 để tháo chỉ.
Dù sao thì cũng không có việc gì khác, Phương Thư Mạn lập tức xin nghỉ với Ngụy Lộ Sinh, tan làm sớm hơn một tiếng.
Trên đường đi tàu điện ngầm đến bệnh viện số 2, cô nhắn tin cho Tịch Thận Trạch báo cô đang trên đường đến.
Nửa tiếng sau, Phương Thư Mạn nhận được tin nhắn của Tịch Thận Trạch. Anh nói: [Anh đến nơi rồi, mấy phút nữa là có thể tháo xong rồi về nhà, em về thẳng nhà luôn đi, đừng chạy thêm một chuyến nữa.]
Phương Thư Mạn trả lời anh: [Em cũng sắp đến rồi, chỉ còn hai trạm nữa thôi.]
Nhưng sau khi xuống tàu điện ngầm còn phải đi bộ thêm mấy trăm mét nữa.
Tịch Thận Trạch nhắn cho cô một tin nhắn thoại.
Anh cười khẽ, giọng nhẹ nhàng nói: “Chắc là khi em đến ga tàu điện ngầm thì anh đã tháo xong rồi, nếu anh tháo xong mà em chưa đến, anh sẽ đến thẳng ga tàu điện ngầm đón em.”
Như vậy thì cô không phải đi bộ thêm mấy trăm mét nữa, hôm nay cô đã đủ mệt rồi.
Phương Thư Mạn đồng ý: [Được.]
Đúng lúc Tịch Thận Trạch đến phòng khám của Triệu Lạc Nhân thì có một bệnh nhân vẫn còn ở bên trong, anh bèn ngồi ở hành lang chờ một lát.
Đến khi anh vào tháo chỉ, Phương Thư Mạn báo cho Tịch Thận Trạch biết cô đã xuống tàu điện ngầm.
Tịch Thận Trạch trả lời tin nhắn thoại cho cô: “Anh đang tháo chỉ, hay là em đợi anh ở cửa tàu điện ngầm một lát đi? Tháo xong anh sẽ đến đón em.”
Phương Thư Mạn không chịu, cô nói: [Hay là em đến thẳng đó luôn đi.]
Cô kiên quyết như vậy, Tịch Thận Trạch không còn khăng khăng bắt cô đợi ở cửa tàu điện ngầm nữa. Anh mỉm cười bất lực, trả lời tin nhắn thoại cho cô: “Được, anh đợi em ở bệnh viện, đến thì báo anh.”
Xuống khỏi tàu điện ngầm, Phương Thư Mạn bắt đầu chạy đến bệnh viện số 2. Cô chạy một mạch đến cổng bệnh viện, còn đang thở hồng hộc thì đột nhiên phanh gấp, dừng bước rất đột ngột.
Trước cửa tòa nhà khám bệnh của bệnh viện, Tịch Thận Trạch đang nói chuyện vui vẻ với một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng.
Phương Thư Mạn nhận ra cô ấy.
Vài năm trước cô đã từng gặp cô ấy, không chỉ một lần.
Cô biết cô ấy tên là Triệu Lạc Nhân, là con gái của Triệu Ngọc Minh – thầy của Tịch Thận Trạch.
Cô còn biết Tịch Thận Trạch đã từng hẹn hò với Triệu Lạc Nhân.
Như thể xuất phát từ bản năng sâu thẳm trong cơ thể, Phương Thư Mạn thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ đã lập tức quay người lui về bức tường bên ngoài bệnh viện.
Cô phát hiện ra rằng mình vẫn giống như bảy năm trước, khi nhìn thấy hai người họ ở bên nhau, phản ứng đầu tiên của cô lại là trốn tránh.
Mày thật sự quá vô dụng đấy Phương Thư Mạn. Cô tự mắng mình trong lòng.
Phương Thư Mạn hoảng loạn đi qua đi lại dưới chân tường, nhất thời không biết mình có nên đi đến đó hay không.
“À đúng rồi, cậu định tổ chức đám cưới vào lúc nào?” Triệu Lạc Nhân cười hỏi.
Tịch Thận Trạch nói: “Nếu không có gì thay đổi thì là năm sau.”
Khóe miệng Triệu Lạc Nhân khẽ nhếch lên: “Chúc mừng trước nhé, đến lúc đó tôi sẽ mừng cưới hai phần.”
Bởi vì khi cô ấy kết hôn, Tịch Thận Trạch cũng mừng cưới hai phần.
Về lý do… tất nhiên là vì chồng cô Lâm Trạm là bạn học đại học cùng lớp với Tịch Thận Trạch.
Sau khi nói chuyện đôi câu, Triệu Lạc Nhân nói: “Vậy cậu đợi vợ cậu tiếp đi nhé, tôi đến căng tin ăn cơm đây.”
Tịch Thận Trạch hẹn cô ấy: “Đợi lúc nào cậu với chồng cậu rảnh thì chúng ta cùng ăn một bữa cơm.”
Đang định quay người đi đến căng tin, Triệu Lạc Nhân mỉm cười nói: “Hay là chúng ta tìm thời gian rảnh đến chỗ bố tôi luôn đi, lúc đó cậu cũng dẫn vợ cậu đến.”
“Được.” Sau khi Tịch Thận Trạch đồng ý, anh đột nhiên nhớ ra còn nợ mọi người ở trung tâm giám định một bữa cơm, không khỏi thở dài cười nói: “Mấy tháng nay có hơi nhiều tiệc tùng.”
Triệu Lạc Nhân trêu anh: “Dù sao cũng đã kết hôn rồi mà.”
“Được rồi, tôi đi đây.” Cô ấy vẫy tay chào Tịch Thận Trạch, “Có rảnh thì tụ tập nhé.”
Tịch Thận Trạch gật đầu đồng ý: “Được.”
Phương Thư Mạn đứng ở gốc tường bên ngoài bệnh viện rất bối rối, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm quay trở lại bệnh viện.
Cả hai đều có thể buông bỏ quá khứ, thoải mái trò chuyện và cười đùa, cô cũng có thể bình tĩnh đối mặt với sự thật Triệu Lạc Nhân là người yêu cũ của Tịch Thận Trạch.
Phương Thư Mạn vừa mới rẽ vào cổng bệnh viện, Tịch Thận Trạch đã nhìn thấy cô.
“Thư Thư.” Anh lớn tiếng gọi cô một tiếng.
Phương Thư Mạn nghe thấy giọng anh, ngẩng đầu nhìn anh.
Tịch Thận Trạch đã sải bước tiến về phía cô.
Phương Thư Mạn có chút rối bời, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh ôm lấy eo.
Tịch Thận Trạch cúi đầu nhìn cô, khóe miệng cười nói: “Sao không trả lời tin nhắn? Anh đang định gọi điện cho em đây.”
Phương Thư Mạn lắp bắp trả lời: “Em không… không thấy.”
Thật đúng là không thấy, lúc nãy cô rất rối bời, chỉ lo lắng không thôi.
Phương Thư Mạn ngước nhìn vết sẹo ở trán anh, khẽ nói: “Vết thương khá rõ đấy, anh có hỏi bác sĩ là liệu có để lại sẹo không?”
Tịch Thận Trạch an ủi cô: “Đừng lo, cho dù có để lại sẹo thì cũng không quá rõ đâu.”
Anh nắm tay cô ra xe, hai người lên xe rồi rời khỏi bệnh viện.
Hôm nay Phương Thư Mạn rất im lặng, im lặng đến mức Tịch Thận Trạch nhận ra cô rất khác thường.
Sự im lặng này rất giống như những ngày đầu họ mới gặp lại, cô lúc nào cũng không chủ động nói chuyện, thường ngượng ngùng đến mức không thoải mái khi đối mặt với anh.
“Em làm sao vậy?” Anh quan tâm hỏi.
Việc anh đột ngột lên tiếng dường như đã làm cô giật mình, Phương Thư Mạn rõ ràng hơi ngớ ra, sau đó mới lắc đầu, cười đáp: “Em không sao.”
Tịch Thận Trạch không tin cô không sao.
Anh đoán có thể liên quan đến người đã khuất mà cô tiếp đón hôm nay, nghĩ rằng nếu cô có thể trút bầu tâm sự thì có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút, bèn thăm dò: “Hôm nay em bận lắm à?”
Phương Thư Mạn lơ đãng “ừm” một tiếng.
Nhưng Tịch Thận Trạch chờ một lúc lâu, cô vẫn không có dấu hiệu muốn mở lời với anh.
Ngay trước khi anh định trực tiếp hỏi cô có chuyện gì, Phương Thư Mạn cuối cùng cũng lên tiếng. Vì phải hỏi một vấn đề rất nhạy cảm nên cô cũng vô thức hạ giọng: “Anh Thận, sau này anh và con gái của thầy Triệu chia tay là vì lý do gì vậy?”
Cô đã sai.
Cô hoàn toàn không thể giả vờ bình tĩnh được.
Ngay khoảnh khắc Triệu Lạc Nhân xuất hiện trước mặt cô lần nữa, cô không thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cho dù cô biết rõ bây giờ Tịch Thận Trạch yêu cô, cho dù cô đã là vợ hợp pháp của anh.
Tịch Thận Trạch bị Phương Thư Mạn hỏi đến ngẩn người.
Anh với ai cơ? Triệu Lạc Nhân sao?
Tịch Thận Trạch khó hiểu nhíu chặt mày, cảm thấy chuyện này thật quá nực cười.
Nhưng ngay sau đó, anh đã nhận ra vấn đề chính.
Tịch Thận Trạch không trả lời mà hỏi lại Phương Thư Mạn: “Tại sao em lại nghĩ anh từng hẹn hò với cô ấy?”
Phương Thư Mạn buột miệng nói: “Em đã từng thấy hai người…”
Nói được nửa câu, cô liền ngậm miệng lại.
Tịch Thận Trạch lập tức hỏi: “Thấy bọn anh làm gì?”
Vì mối quan hệ của Triệu Ngọc Minh và Quảng Sĩ Ngọc nên Tịch Thận Trạch đã quen biết Triệu Lạc Nhân từ nhỏ. Hai người cùng tuổi và cùng cấp, tuy nhiên trước khi lên đại học, họ chưa từng học cùng một trường.
Có lẽ trong mắt người ngoài, hai người họ được coi là thanh mai trúc mã.
Nhưng những năm này anh và Triệu Lạc Nhân luôn giữ ranh giới rõ ràng, hai người đều có người mình thích, chỉ là mối quan hệ bạn bè tốt.
Vì vậy, Tịch Thận Trạch thực sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra khiến Phương Thư Mạn hiểu lầm như vậy.
Phương Thư Mạn nhớ lại cảnh tượng cô tận mắt chứng kiến năm đó, ánh mắt cũng theo ký ức hiện lên trong đầu mà trở nên xa xăm trống rỗng.
Vài giây trôi qua, cô nghe thấy mình dùng một giọng điệu căng thẳng trả lời anh: “Anh đã tặng cô ấy một bó hoa hồng rất lớn, còn đeo nhẫn đôi với cô ấy nữa.”
Tịch Thận Trạch: “?”
Anh tặng hoa cho Triệu Lạc Nhân bao giờ? Mà còn là “một bó hoa hồng rất lớn” nữa?
Khoan đã, hoa hồng?
Còn nhẫn nữa?
Tịch Thận Trạch cuối cùng cũng nhớ ra điều gì đó.
Anh đột nhiên hết sức kích động hỏi Phương Thư Mạn: “Lúc đó em từng đến Đại học Y thành phố Thẩm đúng không?”
“Ngày 10 tháng 6 năm 2018, ngày anh theo thầy từ nơi khác về, em từng đến đại học Y thành phố Thẩm, đúng không?”
Phương Thư Mạn cắn môi, giọng như muỗi kêu thừa nhận: “Ừm…”
Khi đó cô ở ngay gần anh, nhưng cũng từ đó mà cô bỏ lỡ anh trong suốt bảy năm.
Bởi vì cô tận mắt nhìn thấy Tịch Thận Trạch và Triệu Lạc Nhân ở bên nhau, chút hy vọng cuối cùng còn sót lại trong trái tim Phương Thư Mạn mười tám tuổi cũng đột ngột tan vỡ.