Cá Không Ăn Muối Cá Ươn

Chương 32


Có lẽ là lần đầu tiên vui sướng quá mức vào buổi tối, Tần Thời Dụ hưng phấn đến nỗi không thể nào ngủ được. Ngày hôm sau cô dậy sớm tỉ mỉ sửa soạn rồi đi đến địa điểm quay phim đã hẹn trước với đoàn làm phim.

Mọi người lục tục đến nơi, ngay cả Lâm Ngữ Trì được nghỉ phép cũng đi theo, chỉ là đợi mãi không thấy bóng dáng em trai nhiếp ảnh gia đâu.

Điện thoại cũng không gọi được.

Điều đầu tiên mà Tần Thời Dụ nghĩ đến không phải là chuyện cậu đến muộn, mà là liệu cậu nhóc này có xảy ra chuyện gì trên đường không?

Cũng không biết nên nói cô mồm quạ đen hay dự liệu như thần nữa, qua một lúc em trai nhiếp ảnh gia Tiểu Trần gọi điện thoại đến, nói bây giờ cậu đang ở bệnh viện.

Chuyện là như thế này.

Sáng nay Tiểu Trần ngồi tàu điện ngầm, có lẽ là vì dậy quá sớm còn mơ mơ màng màng, đầu óc và hai mắt còn chưa đi vào trạng thái làm việc, lúc xuống cầu thang ở trạm tàu điện ngầm thì ngã một cái, được người tốt đưa đến bệnh viện rồi.

Trên đường đi điện thoại cậu không có tín hiệu, vậy nên vẫn mãi không gọi được.

“Cậu không sao chứ?”

Tần Thời Dụ có hơi sốt ruột.

“Không có chuyện gì lớn, thì là bị trẹo chân mà thôi, có lẽ không thể đến buổi quay phim hôm nay… Xin lỗi chị Thời Dụ, một mình em làm liên lụy đến mọi người rồi…”

Tần Thời Dụ phát hiện mình là người có thể chất trẹo chân.

Không phải là bản thân trẹo chân thì là người bên cạnh trẹo chân, nếu không thì là người bên cạnh giả vờ trẹo chân.

“Không sao không sao, chỉ cần cậu không có chuyện gì là được, tôi tìm một người diễn thay phần của cậu. Sau này chúng ta còn rất nhiều công việc tuyên truyền, còn nhiều cơ hội, dạo này cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Được, chị Thời Dụ, em xin lỗi chị nhiều lắm…”

“Không sao, đừng nghĩ nhiều quá, yên tâm tĩnh dưỡng. Vết thương này của cậu có thể coi là tai nạn lao động, có lẽ hôm nay tôi còn bận ở đây, tôi sẽ bảo chị Phồn của cậu đến thăm cậu trước, cậu yên tâm, lương vẫn phát như thường, nghỉ ngơi cho tốt.”

Tần Thời Dụ cúp điện thoại mới thở phào một hơi.

Chỉ cần người không sao là tốt.

Cô bảo Mạnh Phồn đến bệnh viện xem Tiểu Trần thế nào, còn trợ lý nhỏ ở lại, bây giờ thiếu một nam chính nữa.

Nhưng bây giờ cô đi tìm nam chính ở đâu chứ…

Tần Thời Dụ cũng không muốn quá qua loa lấy lệ, suy cho cùng mời ekip chuyên nghiệp này đến một ngày mất rất nhiều tiền, cô cũng muốn cố hết sức tạo ra thành quả tinh tế một chút.

Vậy nên vẫn phải tìm một chàng trai nhìn nghiêm chỉnh nhanh nhẹn, diễn cũng không quá kém.

Hai điều kiện này đứng đơn độc thôi cũng đã khó rồi, hai cái cộng lại thì đúng là phải tìm trong giới giải trí mới được.

Hỏi một lượt những người xung quanh cô cũng không có ai phù hợp, hỏi một vòng trên mạng cũng không có ai trả lời.

Tần Thời Dụ bắt đầu kiểm điểm, có phải yêu cầu của mình cao quá rồi không.

Tổ quay phim chuyên nghiệp ở bên kia đã có hơi không kiên nhẫn, bắt đầu giục cô rồi.

Vào lúc này điện thoại của Trì Nghiên lại gọi đến.

“Đang làm gì đó?”

Giọng nói của anh vẫn lười biếng như bình thường, nhưng quyến luyến và dịu dàng hơn nhiều so với trước đây. Nghe được âm thanh quen thuộc ấy, thần kinh căng như dây đàn của Tần Thời Dụ thả lỏng hơn nhiều.

“Đang chuẩn bị quay phim đây.”

Cô cố gắng giấu cảm xúc đi, nhưng giọng điệu ít nhiều vẫn có chút ủ rũ.

“Sao vậy? Giọng em nghe không có sức lực gì cả, xảy ra chuyện gì rồi à?”

Tần Thời Dụ nhún nhún vai.

“Cũng không có gì, chỉ là trước đây cứ nói xấu anh, nói nhà tư bản các anh là sinh vật vô tình, bây giờ mới hiểu được anh vất vả thế nào, làm sếp đúng là không dễ dàng.”

Trì Nghiên có hơi lo lắng, hỏi đi hỏi lại cô mấy lượt, vốn dĩ cô không muốn nói không phải là muốn giấu anh, chủ yếu là cảm thấy người bên kia đều đang đợi cô, cô còn ở đây nói chuyện thì không hay lắm.

Nhưng cuối cùng vẫn không lại được anh, cô nói hết cho anh từ đầu đến cuối.

“Ồ, là như vậy sao.”

Giọng điệu của Trì Nghiên rất nhàn hạ, hình như anh cảm thấy chuyện này không phải chuyện lớn gì, Tần Thời Dụ lập tức cảm thấy tức giận một chút.

Còn về việc tại sao chỉ là một chút thì vẫn là nhờ câu tiếp theo của Trì Nghiên làm cô hiểu ra tại sao anh lại bình tĩnh như vậy.

“Anh có một lựa chọn, là thần tượng của em.”

???

“Thần tượng nào của em, Bành Vu Yến hay là Vương Gia Nhĩ hay là Bạch Kính Đình?”

“Không không không không không em chỉ quay một video ngắn thôi… Không mời được tên tuổi lớn… Tìm người bình thường là được.”

Trì Nghiên đang ở nơi đất khách quê người, anh cầm điện thoại, phải bật thốt một tiếng hay lắm.

Không ngờ đào một cái mà đào ra được nhiều thần tượng của cô như vậy.

Em muốn lên trời à Tần Thời Dụ.

“Em nghĩ gì đấy Tần Thời Dụ, cho dù em muốn anh cũng không mời đến, nhiều nhất anh chỉ mời cho em một Powell, Bùi Diễn Chi.”

Bùi Diễn Chi anh còn có thể trông chừng, bản thân anh ta cũng có chừng mực, nếu như mời mấy người mà Tần Thời Dụ nói, hai con mắt của cô còn rơi trên người người chồng chính quy là anh đây không?

Tần Thời Dụ: …???

“Không phải thầy Powell vẽ tranh sao?”

“Cậu ta từng học lớp diễn xuất, vẻ ngoài nhìn cũng được đi, lúc này rồi em đừng kén chọn nữa, dùng tạm đi.”

Tần Thời Dụ: Powell còn gọi là nhìn cũng được sao?

“Anh ấy còn từng học diễn xuất?”

“Có thể là do cậu ta hiếu học, cái gì cũng muốn học một chút.”

Tần Thời Dụ lại có một chút do dự.

Dù sao Powell cũng là người nổi tiếng, còn chưa từng lộ mặt, nhỡ đâu sau này bị người ta bóc ra thì phải làm sao?

Trì Nghiên hình như cũng phát giác ra được nỗi lo của cô, anh bổ sung: “Yên tâm đi, không có ai biết thân phận thật sự của cậu ta, hơn nữa, anh và cậu ta phong tỏa tin tức cũng không khó.”

“Hơn nữa, tên nhóc này chưa từng yêu đương, em cứ cho cậu ta một cơ hội để trải nghiệm trong phim đi.”

Trong giọng nói của Trì Nghiên tràn đầy sự đồng cảm với chó độc thân, chọc Tần Thời Dụ muốn cười thành tiếng.

Xem anh đắc ý chưa kìa.

Nói như trước kia anh có kinh nghiệm tình cảm phong phú lắm vậy.

Cuối cùng Tần Thời Dụ chấp nhận đề nghị của Trì Nghiên, không lâu sau Powell đã tới rồi.

Hôm nay anh ta mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, trên sống mũi là cặp kính gọng bạc, nhìn ôn hòa lại thanh nhã.

Anh ta rất chu đáo mua cà phê nóng cho mọi người, còn đặc biệt lễ phép xin lỗi họ.

“Xin lỗi, có hơi tắc đường, tôi đến muộn rồi.”

Tần Thời Dụ cúi đầu nhìn thời gian, rõ ràng còn chưa qua bao lâu, Powell cũng quá phong độ rồi đúng không.

Cô cười nói: “Thầy Bùi, anh khách sáo quá rồi, là chúng tôi nên cảm ơn anh đã đến cứu giúp, hôm nay làm phiền anh rồi.”

Tần Thời Dụ nói xong thì thở phào một hơi.

Vừa nãy cô vô cùng lo lắng mình mở miệng ra là sẽ thành “Powell, mà không phải là “Thầy Bùi”, nhỡ đâu làm lộ thân phận của anh ta thì thảm rồi.

Tần Thời Dụ đưa kịch bản cho Bùi Diễn Chi xem, anh ta tiếp thu rất nhanh, chẳng mấy chốc đã làm quen với cả kịch bản và cảm xúc của nhân vật. Bởi vì là phim ngắn, lời thoại cũng không nhiều, Bùi Diễn Chi đọc qua vài lần là nhớ đại khái.

Tiếp đó là giai đoạn nam chính nữ chính diễn tập.

Có lẽ bởi vì ngoại hình và khí chất của Bùi Diễn Chi quá hút mắt, trước đó trợ lý nhỏ lại chưa từng tiếp xúc với anh ta, lúc này tập lời thoại yêu cầu trao đổi ánh mắt, trợ lý nhỏ lại không ngẩng đầu một lần nào.

“Tiểu Nguyệt, em ngẩng đầu lên nhìn thầy Bùi đi.”

Tiểu Nguyệt chỉ đành miễn cưỡng ngẩng đầu, khi đến lượt cô ấy nói lời thoại, vừa mở miệng là kẹt lại: “Chúng… Chúng ta… Chia… Tay…”

Nói mấy lần đều ngắc ngứ như vậy, Bùi Diễn Chi cũng nhẫn nại an ủi cô ấy, nói cô ấy không cần vội.

Cuối cùng hai người khó khăn tập xong lời thoại.

Tiếp đó là chính thức quay phim, Tần Thời Dụ lùi sang một bên, nhường chỗ cho đạo diễn và quay phim chuyên nghiệp.

Liền mấy lượt Tiểu Nguyệt đều không thể nhập vai, chỉ cần Bùi Diễn Chi giơ tay ra là cô ấy lại kẹt.

Đạo diễn được mời đến hiển nhiên đã rất sốt ruột rồi, ông chỉ vào Tiểu Nguyệt kêu lớn.

“Cô có được không vậy, không được thì thay người, đừng làm lỡ thời gian của mọi người!”

“Mời diễn viên kiểu gì vậy, không có một chút trình độ nào hết.”

Tần Thời Dụ ngồi trên ghế dài bên cạnh, nghe thấy đạo diễn mắng Tiểu Nguyệt thì lập tức cảm thấy có hơi khó chịu, nhảy bật lên bước nhanh đến giữa hai người, cô quay người lại hếch cằm nhìn đạo diễn.

“Ông hung dữ cái gì vậy? Ông phải hiểu rõ, là tôi trả tiền thuê ông, đừng có bày ra cái vẻ đạo diễn quốc tế ra trước mặt tôi, năm sau Oscar không đề cử ông thì tôi không xem nữa.”

“Ông nhận tiền làm việc, tôi mới là bà chủ, ông làm rõ địa vị của mình đi, người của tôi có chỗ nào làm không tốt ông có thể chỉ ra, nhưng thái độ phải tốt một chút.”

Đạo diễn đó hiển nhiên đã trút giận xong, nói lời xin lỗi với Tiểu Nguyệt.

Tần Thời Dụ quay người lại thì nhìn thấy nước mắt của cô gái nhỏ rơi xuống như chuỗi hạt, cô rất đau lòng, liên tục an ủi cô ấy.

“Đừng khóc nữa, không phải vẫn còn tốt sao, lần đầu tiên quay ai mà không căng thẳng chứ…”

“Nhưng mà… Trước đó rõ ràng em… Đã tập rất nhiều rồi…”

Cô gái nhỏ thút tha thút thít, nói chuyện cũng đứt đoạn.

Bùi Diễn Chi ở bên cạnh cũng đưa giấy cho cô ấy, dịu giọng an ủi.

“Không sao, thử thêm nhiều lần là sẽ nhập vai thôi.”

Nhưng Tiểu Nguyệt như bị đả kích, nói cái gì cũng không diễn nữa.

“Xin lỗi chị Thời Dụ, có lẽ em… Thật sự không được, vẫn nên thay người thôi… Cứ như vậy chỉ mất thời gian của mọi người…”

Tần Thời Dụ và Bùi Diễn Chi thay phiên nhau khuyên cô ấy hồi lâu, nhưng vẫn không khuyên được Tiểu Nguyệt, cô ấy đã quyết tâm không muốn diễn nữa.

Không còn cách nào khác, Tần Thời Dụ cũng không thể miễn cưỡng cô ấy, suy cho cùng cô ấy cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp, lại là một cô gái ấm áp mềm mại, tâm thái không đủ mạnh mẽ cũng có thể hiểu được.

Tần Thời Dụ ngả người trên ghế, bỗng dưng có hơi nản chí.

Có lẽ vẫn nên cố gắng tìm một diễn viên chuyên diễn phim ngắn, lần này quả thực là do cô suy nghĩ không chu toàn, cô không trách bất kỳ ai cả.

Chỉ là vào giờ phút quan trọng thế này muốn đi tìm người cũng khá phiền phức.

Cô nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, đột nhiên trong đầu lóe lên một cái, cả người bật lên, tự nói một mình: “Lâm Ngữ Trì đâu? Lâm Ngữ Trì đi đâu rồi?”

Khi nhận được điện thoại của Tần Thời Dụ, Lâm Ngữ Trì đang ăn gà rán ở gần đó.

Bụng của cô ấy cứ như cái động không đáy, họ còn chưa bắt đầu quay, cô ấy đứng bên cạnh đã cảm thấy đói rồi, nhưng lại không muốn làm phiền mọi người, thế là tự mình chạy ra ngoài tìm đồ ăn.

“Lâm Ngữ Trì mày đang ở đâu đó?”

Giọng điệu Tần Thời Dụ rất gấp gáp.

“Ở gần đây thôi, sao vậy có chuyện gì xảy ra hả?”

“Mau quay lại đi, có chuyện tìm mày.”

“Tao chỉ đến xem mày quay phim thôi, sao đến cuối cùng lại thành tự mình diễn thế này, tao không chịu đâu, hôm nay là ngày nghỉ không muốn đi làm thuê cho người khác.”

Lâm Ngữ Trì nghe giọng điệu của Tần Thời Dụ còn tưởng rằng bên cô xảy ra chuyện tranh chấp gì cần cô ấy trở lại hỗ trợ, kết quả không ngờ lại là bảo cô ấy trở lại làm khổ lao, còn phải diễn nữ chính.

Lúc đó cô ấy có hơi hối hận vì đã từ bỏ gà rán vội vàng chạy về, gà rán vẫn còn hơn một nửa cơ mà.

“Không phải trước đây ở trường mày thường diễn kịch sao, một video ngắn thế này đâu làm khó được mày.”

Thấy cô ấy vẫn không đồng ý, Tần Thời Dụ thay một chiêu khác hữu dụng hơn: “Lương gấp đôi..”

Quả nhiên biểu cảm của Lâm Ngữ Trì thả lỏng hơn nhiều.

Tần Thời Dụ lại nghĩ đến điều gì đó, cô vỗ vai Tần Thời Dụ, chỉ về phía Bùi Diễn Chi.

“Nhìn thấy chưa, nam chính ở bên kia…”

Còn chưa nói xong, Lâm Ngữ Trì đã cắt ngang cô, ánh mắt nhìn chằm chằm bên đó.

“Mẹ nó, đẹp trai như vậy sao, sao mày không nói sớm, mau quay thôi mau quay thôi, quay ngay lập tức.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận