Cả Nhà Thái Phó Xuyên Không Đến Hiện Đại

Chương 37: 37: Viện Nghiên Cứu



Vũ khí trong video có thể ở cách xa mấy mét đục một cái lỗ sau vách tường, chỉ cách mấy trăm mét lại có thể nhẹ nhàng bắn xuyên qua đầu người làm cho người nhà họ Cảnh rất kinh sợ.

Cổ đại cũng có vũ khí gây sát thương cao, nhưng để lấy ra so sánh cùng súng ống của thời hiện đại thì đúng là đồ chơi trẻ em.

Người sống ở thời đại của vũ khí nóng gặp được vũ khí lạnh của thế giới hiện đại, chính là bị đả kích rất nặng.

Cảnh sát đang canh gác cũng không nhìn Cảnh An Hoằng, chỉ nghiêng cây súng ở trong tay, khuỷu tay nâng nâng về một phương hướng.

Trong nháy mắt Cảnh An Hoằng đã lĩnh hội được ý tứ, sau khi liên tục nói lời cảm ơn, ông nhấc chân đi về phía văn phòng của viện trưởng để báo danh.

Văn phòng của viện trưởng cũng không khó tìm, ở lầu một có một bảng giới thiệu rất tỉ mỉ về các phòng trong tầng lầu.

Điều duy nhất làm khó Cảnh An Hoằng chính là hôm nay ông đã dựa theo thói quen của giờ thượng triều trước kia, buổi sáng 6 giờ liền rời giường.

Cảnh An Hoằng cùng Khâu Thành Cảnh 7 giờ đi ra khỏi cửa, chạy xe trên đường tốn thêm nửa giờ, hiện tại thời gian cũng vừa mới 7 giờ rưỡi.

Thời gian này —— văn phòng của viện trưởng cũng không có người, cửa phòng vẫn còn khóa.

Thời điểm Cảnh An Hoằng đi tới văn phòng không nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống này, mà Khâu Thành Cảnh cũng cảm thấy ngày đầu tiên đến báo danh hẳn là đến sớm, cho nên anh ta cũng đã quên nhắc nhở Cảnh An Hoằng.

Cảnh An Hoằng đứng ở ngoài cửa hai phút, đối với viện nghiên cứu ông vẫn còn đang trong giai đoạn hoàn toàn xa lạ, cho nên ông cũng không tùy tiện đi lại, mà tính toán đứng ở trước cửa văn phòng chờ viện trưởng đi làm.

Cảnh An Hoằng là người có thói quen an tĩnh, cho nên ông cũng không cảm thấy nhàm chán, nhưng thật ra viện trưởng đi làm lúc 8 giờ rưỡi nhìn thấy ông đang đứng ở cửa, cũng không biết đã đợi bao lâu, cảm thấy rất là kinh ngạc, nhanh chóng nói xin lỗi: “Xin lỗi vì để ngươi phải đợi lâu, chúng ta đi vào bên trong nói chuyện.


”Viện trưởng cùng Cảnh An Hoằng cũng không phải là lần đầu tiên gặp mặt, những lời giao tiếp cơ bản đều miễn.

Viện trưởng của viện nghiên cứu họ Trần, Cảnh An Hoằng khách khí kêu ông là Trần viện trưởng.

Sau khi Trần viện trưởng giới thiệu đơn giản về công việc sau này của Cảnh An Hoằng, liền thông qua điện thoại nội bộ kêu người lại đây dẫn Cảnh An Hoằng đi làm quen với hoàn cảnh xung quanh.

Trần viện trưởng chỉ vào người vừa mới đi vào giải thích nói: “Đây là Tiểu Trương, ta nhờ cậu ấy mang theo ngươi đi làm quen với hoàn cảnh của viện nghiên cứu.

”Làm một chuyên gia, đãi ngộ của Cảnh An Hoằng xác thật không tồi, ông chẳng những được phân tới một gian phòng nghiên cứu rộng lớn, chính mình cũng có một văn phòng riêng.

Viện nghiên cứu có rất nhiều chuyên gia, nhưng bọn họ lại có phương hướng nghiên cứu khác nhau, nhưng trong viện nghiên cứu đều là một chuyên gia được phân thêm hai nghiên cứu sinh để làm trợ thủ.

Bởi vì hôm nay Cảnh An Hoằng mới tới nhận việc, cho nên trợ thủ của ông phải đợi viện nghiên cứu tiến hành khảo hạch mới có thể phân phối.

Sau khi mang theo Cảnh An Hoằng đi làm thẻ nhân viên, Tiểu Trương trực tiếp dẫn Cảnh An Hoằng tới văn phòng.

“Cảnh lão sư, đây là văn phòng của ngài.

”Trần viện trưởng nghĩ rằng trước đó mình đã chiếm tiện nghi của Cảnh An Hoằng, trong lòng cũng muốn quan tâm đến Cảnh An Hoằng một chút, cho nên đã phân cho Cảnh An Hoằng một phòng nghiên cứu có điều kiện không tồi.

Văn phòng của Cảnh An Hoằng có quy mô thống nhất với các phòng trong viện nghiên cứu, đây là một căn phòng không đến 10m2, có 2 kệ sánh dựa vào vách tường, trừ cái này ra thì còn một bộ bàn làm việc cùng ghế dựa.

Trần viện trưởng đã cố ý kêu người tới quét tước văn phòng này trước, cho nên hiện tại bên trong văn phòng rất sạch sẽ, ngay cả một mảnh giấy vụn đều không có.


Cảnh An Hoằng đi đến bàn làm việc ngồi xuống ghế, có chút không biết kế tiếp mình nên làm cái gì.

Cũng may Tiểu Trương được Trần viện trưởng an bài cho ông rất nhanh đã ôm một cái rương trở lại.

Rương nhỏ này tầm 30 centimet vuông, bên trong ước chừng đựng không ít đồ vật.

“Cảnh lão sư, đây là tư liệu nghiên cứu mà viện trưởng kêu ta đưa tới cho ngươi.

”Tiểu Trương thật cẩn thận đặt cái rương ở trên bàn làm việc của Cảnh An Hoằng, sau khi đặt cái rương ổn định, anh ta giống như đã ném xuống một gánh nặng lớn, thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Người khác không biết, nhưng Tiểu Trương lại biết, đồ vật trong rương này chính là tư liệu sống rất trân quý được anh ta tự mình đi đến kho hàng để lấy ra.

Khoảng thời gian trước viện nghiên cứu đã bỏ ra một số tiền lớn để mua rất nhiều sách cổ cùng tranh chữ trở về, chữ viết ở trên đó hoàn toàn xa lạ đã làm nên một trận oanh động không nhỏ trong cả nước thậm chí là toàn thế giới.

Hơn nữa đại học đế đô cùng viện bảo tàng đế đô cũng đồng thời lấy ra rất nhiều đồ vật quý trọng, trong lúc nhất thời ở bên ngoài đã xuất hiện rất nhiều lời đồn đãi.

Có người suy đoán quân đội đã phát hiện ra một di chỉ cổ thành chưa bao giờ xuất hiện ở trước mặt thế nhân, mấy thứ này đều được lấy từ bên trong di chỉ cổ thành.

Cũng có người nói có một nhà khảo cổ học đã phát hiện ra một tòa cổ mộ, mấy thứ này đều được lấy từ bên trong cổ mộ.

Có rất nhiều loại đồn đãi không thể tưởng tượng ra nhằm vào các đồ vật đột nhiên xuất hiện này, hai loại suy đoán trên đã được rất nhiều người tin tưởng.

Quốc gia cũng không có giải thích nhiều về lai lịch của mấy thứ này, ngược lại đã mượn cơ hội này bắt được không ít “cái đinh” có ý đồ đục nước béo cò ở trên mạng.


Hiện giờ những bảo bối này đều ở trong két sắt của kho hàng, trong viện nghiên cứu chỉ có các chuyên gia có cấp bậc nhân tài mới có thể dựa vào thẻ nhân viên của mình đi vào kho hàng để nghiên cứu giám định và thưởng thức, còn những nghiên cứu viên khác, cũng chỉ có thể đi tới thư viện lấy ra bản chụp để nghiên cứu học tập.

Hơn nữa viện trưởng còn đưa ra quy định cứng nhắc, mặc kệ là thi họa hay là sách vở, một người trong một lần chỉ có thể lấy đi một kiện, thời điểm tiếp xúc với tư liệu nghiên cứu, cần phải mang bao tay, phải cẩn thận, phải nhẹ nhàng, tóm lại chỉ có một câu —— không thể làm hư hao tư liệu nghiên cứu.

Có trời biết Cảnh An Hoằng mở ra cái rương, nhìn thấy thi họa cùng tranh chữ ở bên trong biểu tình trên mặt có bao nhiêu phức tạp.

Tiểu Trương không biết vị chuyên gia mới tới ở trước mặt anh ta chính là chủ nhân của cái rương bảo bối này.

Sau khi đưa đồ vật đến, Tiểu trương nói một tiếng với Cảnh An Hoằng liền đi ra ngoài, anh ta còn có chuyện khác cần phải làm.

Cảnh An Hoằng dùng một tay chống cằm, nhìn những đồ vật ở trước mắt lâm vào trầm tư.

Ngày thường Cảnh An Hoằng không có việc gì liền thích đi vào các cửa hàng bán tranh chữ để đi dạo cho qua thời gian, ông mua về nhà rất nhiều sách vở, tự nhiên là trong lòng không thể nhớ hết tất cả nội dung của sách.

Bất quá cuốn tạp ký ở trước mắt Cảnh An Hoằng vẫn có chút ấn tượng, bởi vì cuốn tạp ký này ông mới mua về nhà không bao lâu.

Ông còn nhớ rất rõ trong một lần ông đi cửa hiệu sách để chọn lựa thi họa đã thuận tay lấy thêm cuốn này tới để góp đủ số, ông nghe nói là đây là cuốn tạp ký đang được lưu hành rộng rãi.

Tác giả của cuốn tạp ký này là một vị họ Thao, ông ta đã đi khắp đại giang nam bắc ở Đại Chu triều, sau khi ăn qua rất nhiều mỹ thực, ông ta đã viết ra một quyển sách ký lục về các loại mỹ thực mà chính mình đã từng ăn.

Dùng cách nói của hiện đại, đây là một quyển sách ghi lại các món ăn đặc trưng của từng vùng miền, có thể xem như là một phần của cẩm nang du lịch khi khách du lịch muốn đặt chân đến nơi nào đó có thể lấy ra tham khảo.

Giao thông ở cổ đại cũng không thuận tiện, cho dù rất nhiều người có suy nghĩ muốn đi ra cửa để tăng kiến thức, nhưng bởi vì các loại không thuận tiện mà đánh mất ý tưởng.

Giao thông ở cổ đại không thuận tiện là việc không thể bàn cãi, hơn nữa Đại Chu triều mới thành lập được mười mấy năm, nạn trộm cướp ở các nơi cũng không được áp chế hoàn toàn, sự nguy hiểm khi đi ra ngoài là quá lớn, trừ bỏ thương đội cùng tiêu cục, người thường căn bản không dám tùy ý đi xa nhà.

Bởi vì những nguyên nhân này, sự tồn tại của cuốn tạp ký đã làm thỏa mãn lòng hiếu kỳ của những người không dám, hoặc là không thể đi ra xa nhà.


Lối hành văn của tác giả cũng không tồi, đặc biệt là phong tục ở các nơi, cảnh sắc cùng mỹ thực, chỉ dùng ít ỏi vài câu, đã phác họa ra hình ảnh, làm cho người đọc như đang đi theo tác giả đi đến những địa phương xa xôi, nếm thử mỹ thực được viết ở trong sách.

Phỏng chừng đây cũng là nguyên nhân mà cuốn tạp ký này được mọi người yêu thích và được lưu truyền rộng rãi.

Hay vì nói quyển sách này là một cuốn tạp ký thì hãy nói nó là một quyển du ký mà tác giả viết về hành trình của bản thân mình.

Bình thường Cảnh An Hoằng luôn phải vội vàng xử lý rất nhiều chuyện, sau khi mua cuốn tạp ký về ông cũng chưa có xem qua, lần trước ông đã đóng gói nó vào chung với những đồ vật khác ở trong rương để bán đi.

Suốt một buổi sáng, Cảnh An Hoằng đã ngồi ở bàn làm việc đọc cuốn du ký này từ đầu cho đến cuối.

Trong sách cũng không thiếu những địa phương mà Cảnh An Hoằng đã từng đi qua hoặc là đi ngang qua, bởi vì cuốn sách này, hậu tri hậu giác trong lòng ông cũng dâng lên một nỗi buồn nhớ nhà.

Tuy rằng Đại Chu triều không có tốt bằng thời hiện đại, nhưng ở trong lòng Cảnh An Hoằng, đó chính là cố thổ không thể quay về.

Thời điểm Tiểu Trương đem cơm trưa tới cho Cảnh An Hoằng, đã nhìn thấy ông đang thất hồn lạc phách ngồi ở trên ghế.

Thấy Cảnh An Hoằng như vậy, Tiểu Trương cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng văn tự trong cuốn sách này quá khó, vị chuyên gia mới tới này xem không hiểu cho nên có chút nhụt chí.

Tiểu Trương buông hộp cơm ở trong tay, tự mình cảm thấy tri kỷ mà an ủi nói: “Cảnh lão sư, không có việc gì, những văn tự này xác thật chưa từng xuất hiện, mấy ngày nay nhóm chuyên gia của viện nghiên cứu vì loại văn tự không biết này, đã rụng không biết bao nhiêu là tóc, ngài xem không hiểu cũng là bình thường, hoàn toàn không cần cảm thấy thất bại.

”Thanh âm nói chuyện của Tiểu Trương đã làm Cảnh An Hoằng hồi thần từ trong nỗi nhớ quê nhà.

Vẻ mặt của Cảnh An Hoằng đầy mờ mịt, chớp chớp mắt.

——người thanh niên trước mắt này vừa mới nói cái gì?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận