Cấm Động Yêu Nghiệt Này Là Của Tôi

Chương 15: C15: Thất Bại Toàn Tập.


Ổ khóa xoay ba vòng.

Tan tầm, Hàn Duẫn Nghiên đã về tới nhà và thay quần áo xong, từ phòng có thể nghe được âm thanh mở cửa truyền tới.

Về nhà rồi?

Hàn Duẫn Nghiên mắt sáng rực xoay người một cái, tuy là dọn về đây ít lâu, nhưng cũng là lần đầu tiên Hàn Duẫn Nghiên để ý tới việc Lâm Thi Dĩnh về nhà.

Cơ hội mất đi sẽ không trở lại đâu.!

Bịch một cái, Hàn Duẫn Nghiên quăng điện thoại lên sofa đi thẳng vào phòng, mở tủ quần áo ra, một đống quần áo làm đui mắt người hiện ra.

Quyến rũ, đáng yêu, yêu kiều, thanh thuần…Muốn kiểu nào là có ngay kiểu đó

Tích tách, tí tách, 10 phút vui vẻ trôi đi rất nhanh, Hàn Duẫn Nghiên cuối cùng cũng chọn được y phục, cầm lên chiếc váy đặt ở dưới cùng, váy này là của Khương Viên Huyên tặng vào dịp sinh nhật năm ngoái. Cũng là kiểu nàng rất thích, nhưng mà cổ chữ V khoét sâu làm nàng chùn bước, y phục này khác nào câu dẫn người khác phạm tội…
1

Cơ mà hôm nay, bộ y phục này có đất dụng võ zồi!!

Trước gương là một đại đại mỹ nhân nở nụ cười âm trầm.

Cầm lấy chìa khóa, trước khi ra khỏi cửa Hàn Duẫn Nghiên còn nhìn mình trong gương tỉ tỉ chỉnh lại trang phục, không ngừng vung lên nụ cười, âm mưu một đao đòi mạng hiệu quả nhất.

Sáu giờ ba mươi, mọi thứ xong xuôi, Hàn Duẫn Nghiên mở cửa đi thẳng tới nhà đối diện.

“King coong~”

Kèn hiệu ra quân vang lên, tử trường chính thức khai mạc.

Lâm Thi Dĩnh đang tập hát trong phòng bị tiếng chuông cửa làm mất tập trung, ngẩng đầu nhìn đồng hồ sáu giờ ba mươi, thời gian cực kỳ hợp lý để ăn cơm tôi….

Chẳng lẽ có thành viên nào còn lương tâm đ ến đấy an ủi đội trưởng vừa thoát được bệnh nặng? Nghĩ như vậy làm Lâm Thi Dĩnh nở nụ cười siêu to trên mặt.
2

Không được! Không được.! Như vậy còn đâu uy nghiêm, còn đâu vẻ sói K, ủa không vẻ Ngự Tỷ.


Lâm Thi Dĩnh tự vỗ vỗ mặt, muốn bưng bích đi nụ cười của chính mình.

Phóng khách cách cửa lớn chừng mười bước, Lâm Thi Dĩnh đầu óc lung tung cả lên, không ngừng suy tưởng. Cô nên bày cái mặt mốc nào ra? Nghiêm túc? Nhu nhược? ôn hòa hay bệnh đến sắp chết? Gặp mặt rồi nên nói cái gì? Hay là cái gì cũng không cần nói? Không thì trực tiếp bán cmn tiếng cười luôn cho rồi?!!!

Vì cái ăn, Lâm Thi Dĩnh chính là đi một bước tính một trăm bước.

Cuối cùng cô quyết định biểu hiện hình thức Lâm Muội Muội.

Cọt kẹt. Cửa rốt cuộc cũng được mở.

Chiến tranh bắt đầu rồi, đại chiến thế giới thứ N+ bắt đầu rồi.

Hàn Duẫn Nghiên đứng đợi nãy giờ cửa cuối cùng cũng được mở, cơ mà chỉ mở ra có 20cm, người bên trong còn ráng ho khan vài cái. Lúc nãy rõ ràng còn nghe được tiếng bước chân rất lưu loát giờ chẳng khác nào tiếng gỗ sắp mục tới nơi. Hàn Duẫn Nghiên bĩu môi lắc lắc đầu, đối với loại giả vờ nhu nhược của Lâm Thi Dĩnh, nàng khinh bỉ tới 12 tỷ lần.

Lâm Thi Dĩnh dựa vào cạnh cửa, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi, vẻ rạng rỡ của ngày thường giờ đã đổi thành sắp mốc sắp héo. Hơi thở mong manh, dáng vẻ như thể nhỡ mà có gió mạnh thổi là cô sẽ cuốn theo chiều gió ngay lập tức.
1

“Ai vậy.?”

Cửa vừa mở, Lâm Thi Dĩnh liền bị cặp đùi thòn dài nõn nà thu húp sự chú ý. Tầm mắt cứ như vậy đi lên dần, đường cong cứ như được vẽ sẵng trước mặt.

Vòng eo dịu dàng, tay ngọc thon dài, cánh tay không chút tỳ vết, mà cái chính ý, cái mà làm người ta để ý nhất ý, là cái cổ chữ V khoét sâu, và cái khe hỡ chính giữa như ẩn như ẩn ý.

Lâm Thi Dĩnh mắt không rời, mà cũng không có ý định rời mắt, ngây ngẩn cả người.

Đây là lần đầu tiên sau ba ngày không thấy Hàn Duẫn Nghiên.

“Này, lâu rồi không gặp nha!” Hàn Duẫn Nghiên cong mắt, vẻ mặt yêu mị tinh tế nở nụ cười.

Lâm Thi Dĩnh đứng chết một chỗ, tay nắm cửa vẫn yên vị một chỗ, tầm mắt thủy chung chỉ đặt đúng một chỗ, nãy giờ chừa hề rời đi.

Đối với kiểu nhìn mê muội này, trong lòng Hàn Duẫn Nghiên chính là 12 tỷ phần thỏa mãn.


Thành công như vậy, nàng quyết định tiến hành bước kế tiếp.

Nàng đưa tay, nhẹ nhàng vuốt vài sợi tóc vươn trước ngực, lông mi khẽ run, hai mắt chăm chú nhìn người trước mắt, giọng nói một triệu phần mê hoặc “Thi Dĩnh, ăn cơm với tôi không?
2

Một lúc lâu thiệt lâu sau, Lâm Thi Dĩnh mới đáp lại, nhỏ chíu chìu chiu.
8

“Ừm.”

Mộc nhĩ xào thịt, ớt xanh cắt sợi trộn thịt, trứng chưng, mấy món đơn giản nhưng làm người ta thèm nhỏ dãi. Hai người không có đi quán, mà là Hàn Duẫn Nghiên tự mình xuống bếp, đương nhiên là ở nhà nàng.
2

Tận đến khi Hàn Duẫn Nghiên dọn lên chén đũa, cơm cũng dọn lên, Lâm Thi Dĩnh vẫn còn đó mơ mơ màng màng, không có cách nào để phục hồi lại tinh thần.

WTF? Cái quái gì xảy ra vậy? Tại sao lại ngồi trong nhà của Hàn Duẫn Nghiên? còn ăn cơm cô ta nấu? Tuy rằng đồ ăn cô ta nấu đúng là ngon thật…Ủa, đâu được, không được! Cái này không phải điểm chính, điểm chính là tại sao mình không sợ chết dám dẫn xác tới đây?? Lâm Thi Dĩnh bụng dạ tiểu nhân không ngừng rên rĩ.

Cơ mà, đồ ăn bày ở trước mặt, ba cái lời nói trinh tiết hoa mỹ chỉ là nói tầm bậy, xạo đời thôi.

Cơm nược dọn xong, nhìn người trước mặt đũa cũng không cầm, Hàn Duẫn Nghiên quan tâm hỏi.

“Sao vậy? Sao lại ngồi đó nhìn tôi mà không ăn đi? Không phải lần trước cô nói ăn rất ngon sao?” Nàng vươn tay đặt miếng thịt vào chén cô “Mùi vị không tệ lắm đâu, cô thử xem.”

Hình ảnh quen mắt cực kỳ luôn.! À đúng rồi, chính là động tác cứu tế của Phương Minh. (Hẳn là em đang nhớ tới diễn viên nào đó trong bộ phim nào đó ~)

Lâm Thi Dĩnh cúi đầu nhìn chén cơm rồi ngẩng đầu nhìn người đối diện. Cơm nước thơm ngon, khuôn mặt xinh đẹp, dù ở phương diện nào cũng có thể nói đây là một sự hưởng thụ.

Hàn Duẫn Nghiên trong mắt hiện lên ý cười, vẻ mặt tràn đầy thuần khiết lương thiện. “Còn nóng mau ăn, nguội rồi sẽ không ngon nữa.:

Muốn bao nhiêu thục đức hiền lương là có bấy nhiêu.

Nhưng mà cô sợ ==!! Cô khó chịu nha!! Cái tình cảnh trước mặt không khác gì phim Hồng Môn Yến chiếu lúc tám giờ trên tivi.! Hơn nữa còn có câu, vô sự lấy lòng, không gian tức đạo. (Ý nà hơm có chuyện gì mà ngả ngớn tốt bụng, không nhờ vả cũng có mưu đồ khác.)


Kinh nghiệm nhiều năm, Lâm Thi Dĩnh đương nhiên biết rõ, nếu đón nhận, chắc chắn chả có gì tốt đẹp.

Ực một tiếng, Lâm Thi Dĩnh nuốt nước miếng, cực lực duy trì vẻ mặt kiên định.

Cô như ngồi trên đống lửa, mà nói đúng hơn là ngồi trên đống lửa nấu cơm ý, cơm nước trước mặt chỉ có thể nhai cỏ như bò thôi, toàn bộ tâm tư của Lâm Thi Dĩnh đều đặt vào hành động kế tiếp của Hàn Duẫn Nghiên.

Nhìn thấy Lâm Thi Dĩnh cúi đầu, Hàn Duẫn Nghiên kín đáo nở nụ cười, cười đến kinh thiên động địa, cười đến ác ý tràn đầy.
2

Vừa thấy được vẻ mặt căng thẳng của đối phương nhìn mình, Hàn Duẫn Nghiên lập tức biểu hiện ôn hòa, thản nhiên gấp lên một miếng ớt ăn đưa lên miêng.

Bữa cơm tối được hai người duy trí hết mức yên lặng, mắt thấy còn sót lại một ít cơm, Lâm Thi Dĩnh nhịn không nổi mà cảm động rơi lệm cuối cùng cũng có thể kết thúc. Nhìn như vậy cô liền thanh tỉnh được đôi chút, tập trung tinh thần ăn cơm thật sự làm cô rất mệt mỏi…

Cái gọi là cao thủ, chính là một chiêu đoạt hồn, lập tức phân định thắng thua, thợ săn ưu tú là phải kiên nhẫn, phải chờ con mồi thư giản hoàn toàn.

Hàn Duẫn Nghiên lập tức xuất chiêu.

Nàng nhếch môi, nụ cười mang theo chiến thắng. Không có chuông kèn báo động, Hàn Duẫn Nghiên đột nhiên đứng lên cúi người về phía trước.

Vào ngay khoảnh khắc Lâm Thi Dĩnh không hề có sự đề phòng nào, hơi thở ấm áp trức tiếp đập thẳng vào mặt, mùi hương chỉ có trên người phụ nữ ác độc kia quấn quanh không gian thở của Lâm Thi Dĩnh, khuôn mặt tinh xảo mê người cách mặt cô một đốt tay. Tiếng hít thở mềm mại nhẹ nhàng k1ch thích thần kinh trung ương của Lâm Thi Dĩnh căng cứng.

Trong phàn tràn ngập không khí ám muội.

Sau đó…ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua má phải, xúc cảm chân thật đến độ giống như điện giật toàn thân, trên mặt vẫn còn lưu lại cảm giác khó giải thích. Cảm giác được động tác ấm áp đang từ từ mất đi, Lâm Thi Dĩnh liền vươn người ra trước, nỗ lực giữ lại bước chân của đối phương

Đôi môi đỏ mọng cất lên thanh âm như chuông bạc, làm Lâm Thi Dĩnh thần trí bất minh.

“A~ mặt cô dính cơm này.”
1

Lâm Thi Dĩnh giống như người vừa tỉnh mộng xuân, tâm trí hồ đồ cuối cùng cũng trở về khi nhìn thấy hạt cơm trên tay Hàn Duẫn Nghiên. Mặt một màu đỏ tươi…đỏ như huyết lệ.

Cô đang làm gì vậy?!

Lâm Thi Dĩnh xấu hổ tột đổ võ bàn đứng lên, luống cuống nói không nên lời.

“Hàn Duẫn Nghiên…cô…tôi…”


Hàn Duẫn Nghiên vô tội nhíu mày “Sao vậy? Tôi làm cái gì sai sao?”

“Cô…” Vừa giận vừa thẹn chỉ vào đối phương, Lâm Thi Dĩnh sắp bể não mà chết rồi.

“Hay là cô muốn ăn thêm?”
1

Còn ăn hả?!

Nghe như vậy Lâm Thi Dĩnh trừng mắt nhìn đối phương.

“Không ăn! Không ăn! Tôi về trước đây!” Thái độ hung hăn nhưng lại không thể che đi sự hoang mang trong giọng nói.

Cô dùng hết sức đẩy ghế ra phía sau, cũng đồng thời đập đầu gối vào cạnh bàn.

“Đau đau đau!!!!”

“Bị làm sao?!” Hàn Duẫn Nghiên lập tức đứng lên.

Nghe được tiếng ghế bị đẩy ra, Lâm Thi Dĩnh lập tức đứng lên sợ hãi xua tay “Không có gì, tôi không sao. Cô ăn tiếp đi. Ờ..tôi..tôi về trước.”

Cô không có ý định dừng lại, ngay cả đầu gối đang đau cũng mặc kệ, chạy trối chết khỏi nhà Hàn Duẫn Nghiên.

Nhìn bóng lưng chật vật của Lâm Thi Dĩnh, vào đúng thời khắc cửa được đóng lại, Hàn Duẫn Nghiên kiềm không nổi ngửa cổ cười lớn, lần này nàng cuối cùng cũng báo được thù.

Về đến nhà, Lâm Thi Dĩnh không nói lời nào trực tiếp chạy vào phòng nằm xuống giường chùm chăn kín mít.

Cô vừa làm cái gì vậy????

Trên mặt vẫn còn rất nóng…

Nhớ lại một loạt hành động cùng cử chỉ chật vật, Lâm Thi Dĩnh nhục nhã ai oán rên một tiếng.

Cái này khác nào là tự chuốc nhục nhã!!!!!

Không phải bởi vì ở trước mặt Hàn Duẫn Nghiên tự đánh rớt mặt mũi, mà là cô không biết tại sao cô lại động tâm! Trong khoảnh khắc đó, cô đã thật sự rất muốn hôn lên đôi môi mỏng manh ấy….
~~~~
Thấy tui siêng năng chưa, dậy sớm up sớm nè :”>~ tui đang có mặt ở Nha Trang nì, ai thổ địa giả bộ dắt tui đi chơi đi :”>~
1


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận