Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương 20


Đỗ Minh Trà vẫn ôm cặp sách cũ, dưới sự yêu cầu của ông cụ Đặng, đi theo ông về ‘nhà’.

“Tốt xấu gì cũng quay về ăn bữa cơm” Đặng lão tiên sinh không nặng không nhẹ nói “Nghỉ học cũng ở bên ngoài thì giống cái gì.”

Đỗ Minh Trà nói: “Vâng.”

Đặng Ngôn Thâm không nói một lời, sợ chọc phải vảy ngược của ông cụ Đặng. Đặng Tư Ngọc ngược lại giống như bình thường, ôn nhu an ủi Đỗ Minh Trà: “Bị dọa sợ phải không?”

Đỗ Minh Trà rất khách khí: “Vẫn ổn.”

Ấn tượng lớn nhất của Đỗ Minh Trà đối với Đặng Tư Ngọc chính là hiền thục.

Dịu dàng hiền thục.

Đặng Tư Ngọc là cô gái ngoan ngoãn, em gái ngoan, cháu gái ngoan giống như trong tưởng tượng của tất cả đàn ông, ăn nói nhẹ nhàng, dịu dàng, làm việc nhẫn nại, điềm đạm, trước giờ không to tiếng hay tranh chấp với ai.

Chú Đặng Biên Đức cũng định bồi dưỡng Đỗ Minh Trà thành tính cách như vậy, nhưng đáng tiếc tính cách của Đỗ Minh Trà đã định hình rồi, căn bản sẽ không để bản thân phải chịu thiệt.

Địa điểm ăn chung không ngoài dự đoán lựa chọn ở nhà của Đặng Biên Đức, món ăn vừa được bưng lên, ông cụ Đặng đã nhận được điện thoại, ông ta đứng dậy, đi đến chỗ vách ngăn nhận điện thoại.

Đặng Biên Đức ở trên bàn ăn nói bóng nói gió Đỗ Minh Trà: “Chú đã sớm nói rồi, con gái nên có dáng vẻ của con gái trong nhà, không nên quá mạnh mẽ. Con gái mạnh mẽ có gì tốt? Gây sự khắp nơi, đàn ông cũng không thích phụ nữ mạnh mẽ——”

“Đó là do anh ta quá yếu đuối, tự ti” Đỗ Minh Trà cắt đứt lời ông ta “Đàn ông ưu tú sẽ không bởi vì bạn gái quá mạnh mẽ mà không thích.”

Đặng Biên Đức bị nghẹn xuống, sắc mặt sa sầm: “Lời của con như vậy, chú rất không thích.”

Đỗ Minh Trà nói: “Vừa khéo, con cũng không thích lời của chú.”

Lời qua tiếng lại mấy câu, trước mặt mọi người làm mất tôn nghiêm của ông ta, Đặng Biên Đức tức không nói ra lời, ném vỡ cái thìa sứ: “Lời bây giờ của mày căn bản không phải là lời mà con cháu nên nói, con ruồi không tự bâu vào quả trứng lành, một tay không thể vỗ ra tiếng, mày chẳng khác gì đức tính của bà mẹ kỹ nữ kia của mày——”

“Bốp!”

Thanh âm chói tai.

Đặng Biên Đức bị Đỗ Minh Trà dùng sức tát cho một cái, mặt lệch sang một bên.

Đặng Ngôn Thâm đang không biết làm thế nào để can ngăn cũng sững sờ luôn, anh ta thậm chí không có nhìn rõ Đỗ Minh Trà đứng dậy lúc nào.

Đỗ Minh Trà đứng ở trước mặt Đặng Biên Đức, lòng bàn tay đỏ ửng, rủ mắt nhìn ông ta: “Một tay không thể vỗ ra tiếng? Hiện tại có ra tiếng hay không?”

Đặng Biên Đức không ngờ rằng sẽ bị con cháu ở trước mặt mọi người bạt tai, sững sờ, không thể tin nổi: “Mày đánh tao?”

“Chú là trưởng bối, lời nói ra cũng nên tích đức chút” Đỗ Minh Trà nhìn thím ở bên cạnh, ánh mắt đơn thuần vô hại, dịu giọng nói “Chú xem, cho dù bây giờ chú đối với con không tốt, nhưng con cũng không đem chuyện chú chơi gái, tình một đêm, bị chụp ảnh khỏa thân sau đó bị người ta uy hiếp 5 vạn tệ nói ra ngoài.”

Đặng Biên Đức kinh sợ đến mức đũa cũng rơi xuống: “Mày….Mày….”

Trên mặt ông ta vẫn còn in dấu tay, nhìn vô cùng khôi hài. Thím ở bên cạnh không nói một lời, nắm lấy tai ông tay, nghiến răng: “Ông già chết tiệt…..”

Đặng Tư Ngọc cả quá trình vẫn duy trì trầm mặc, cô ta chỉ cụp mắt nhìn đồ ăn ở trước mặt, im lặng.

Giống như một con búp bê tinh xảo.

Đặng Ngôn Thâm đứng dậy, có một loại cảm giác thế giới bị đảo lộn: “Em nghe được từ chỗ nào? Lúc nào thì biết được?”

Lúc ông cụ Đặng cầm điện thoại đi vào, nhìn không thấy ai trên bàn, kêu lên một tiếng: “Người đâu?”

Không ai trả lời, ông ta cũng không quan tâm, chỉ cầm điện thoại đưa đến bên tai Đỗ Minh Trà: “Thẩm nhị gia của con nghe nói chuyện hôm nay của con, đặc biệt gọi điện thoại đến hỏi thăm.”

Đỗ Minh Trà lần đầu tiên nói chuyện điện thoại với nhân vật Thẩm nhị gia trong lời đồn, sững sờ mấy giây, nhớ ra thân phận của mình, mở miệng: “Cháu chào ông.”

Đối phương không trả lời.

Đỗ Minh Trà nghe thấy tiếng hít thở đè nén.

Đỗ Minh Trà nghĩ có thể là xưng hô có vấn đề, cô vô cùng lễ độ, lại gọi một tiếng: “Ông hai?”

Đối phương trực tiếp cúp điện thoại.

Đỗ Minh Trà: “…..”

Được thôi, nhân vật lớn đều vui buồn thất thường như vậy sao?

Đưa điện thoại cho ông cụ Đặng, Đỗ Minh Trà đi bên cạnh cầm cặp của mình: “Ông ơi, cháu về trường trước đây.”

Ông cụ Đặng nhíu mày: “Quay về làm gì? Cơm còn chưa ăn.”

Đỗ Minh Trà không quay đầu, dưới ánh đèn, ông cụ đặng phát hiện cô hình như gầy hơn so với đợt trước gặp.

“Con không thể ăn” Đỗ Minh Trà xoay người, ánh mắt yên tĩnh “Bữa cơm tối nay thật phong phú, ngoại trừ hải sản còn có thịt bò, thịt cừu, mỗi món đều là thực phẩm gây kíc.h thích. Ông ơi, con sợ sau khi ăn xong mặt mãi mãi không khỏi được.”

Cô rất bình tĩnh nói xong mấy câu này, hơi gật đầu, xoay người rời đi.

Bờ vai gầy gò, cơ thể đơn bạc.

Tướng mạo của cô rất giống mẹ mình, nhưng giờ phút này, ông cụ Đặng đột nhiên nhìn thấy hình dáng của con trai mình thời còn niên thiếu.

Cơ thể của ông cụ Đặng cứng đờ.

Ông cụ kêu lên một tiếng sợ hãi không biết làm sao: “Trà Trà….”

Đỗ Minh Trà không dừng lại, trên lưng cô là cặp sách, đơn độc rời khỏi căn nhà này.

Bên ngoài trời đêm có chút lạnh, Đỗ Minh Trà cầm điện thoại trong tay tra bản đồ, trạm dừng xe buýt gần nơi này nhất cần phải đi một đoạn đường dài. Cô không có áo khoác chống rét, chỉ có thể ôm cánh tay, lặng lẽ rời đi.

Đỗ Minh Trà biết nguyên nhân ông cụ Đặng không thích cô.

Ba của cô là Đặng Phù Lâm là con trai trưởng trong nhà, thông minh, lanh lợi, từ nhỏ đã được bồi dưỡng trở thành người thừa kế tương lai.

Mà mẹ của cô là Đỗ Uyển Linh, hồ đồ vô tri, không học hành gì nhiều, chỉ là đứa trẻ mồ côi bị lừa bán đến nhà chứa.

Ở đó ngày đầu tiên bị ép đi kéo khách, Đỗ Uyển Linh kéo được Đặng Phù Lâm.

Vốn dĩ hai người không có khả năng liên quan đến nhau, sau lần kéo khách đó thì ở cùng nhau.

Mấy chuyện này đều là sau khi ba mẹ qua đời, từ trong miệng của những người khác vụn vặt ghét lại mà thành.

Đỗ Minh Trà không quan tâm đến danh tiếng của bản thân như thế nào, nhưng cô không cho phép người khác bôi nhọ ba mẹ cô.

Đỗ Minh Trà đi bộ trên con đường dài, có một chiếc xe màu đen chạy ngang qua người cô, dừng lại cách cô 50m, lại lùi ngược lại.

Cửa sổ phía sau của xe mở ra, Đỗ Minh Trà nhìn thấy Cố Nhạc Nhạc thò đầu ra, đang kinh ngạc nhìn cô: “Trà Trà!”

Chưa đợi Đỗ Minh Trà lên tiếng, Cố Nhạc Nhạc mồm miệng như súng liên thanh pằng pằng bắt đầu nói.

“Chị sao lại ở chỗ này?”

“Chị muốn đi đâu?”

“Không cần nói, mau lên xe đi!”

Cửa xe bên cạnh mà ra, Đỗ Minh Trà nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Thẩm Hoài Dữ.

Anh đổi áo sơ mi mới màu đen sậm, càng tôn lên làn da trắng sáng của anh, mang theo hơi thở lạnh nhạt không nhiễm khói lửa nhân gian.

Dưới màn đêm yên tĩnh, ánh mắt anh khó có thể hiểu được.

Giả sử nói ánh mắt lúc trước nhìn cô giống như một đóa hoa anh túc, thì bây giờ nhìn giống như một biển hoa anh túc vô tận.

Đỗ Minh Trà sững sờ một chút.

“Lên xe” Thẩm Hoài Dữ nói “Bên ngoài lạnh.”

Đỗ Minh Trà nói cảm ơn, ngồi lên xe.

Vừa hay ngồi bên cạnh Thẩm Hoài Dữ, cô cẩn thận bảo trì một khoảng cách nhất định với anh, tranh thủ tránh tiếp xúc cơ thể với anh.

Lúc cửa xe đóng lại, cô ngửi thấy một mùi hương dụ dỗ người trên người của Thẩm Hoài Dữ.

Đỗ Minh Trà nhịn không được hỏi: “Thầy Hoài vất vả vậy, nghỉ lễ vẫn dạy bù sao?”

“Không phải dạy bù” Cố Nhạc Nhạc bĩu môi “Hai ngày này Hoài Dữ có trách nhiệm chăm sóc con.”

Đỗ Minh Trà ồ lên một tiếng.

Xem ra thật sự có quan hệ rất tốt với Thẩm Hoài Dữ.

Cô vô cùng mong muốn học tập chuyên gia làm thế nào để dạy dỗ tốt đứa trẻ nghịch ngợm.

Cố Nhạc Nhạc hỏi: “Chị đi đâu? Em đưa chị đi.”

“Đưa chị đến trạm xe điện ngầm gần đây là được” Đỗ Minh Trà nói “Làm phiền mọi người rồi, chị muốn quay về trường.”

Thẩm Hoài Dữ không nói gì, chỉ là lúc này mới nhìn qua: “Bây giờ quay về?”

“Đừng về trường” Cố Nhạc Nhạc nói “Hoài Dữ cũng ở nhà của con, trong nhà vẫn còn có phòng trống, giường nhà con vừa to vừa mềm, có thể hai——Ưm.”

Bị Thẩm Hoài Dữ bịt miệng lại.

Thẩm Hoài Dữ lạnh nhạt nói: “Quay về cũng được——Lão Lý, đi đến chỗ trạm tàu điện gần nhất.”

Cố Nhạc Nhạc không thể tin nổi nhìn Thẩm Hoài Dữ.

Cậu làm sao vậy? Không muốn cưới vợ sao?

Xe vừa chạy, Đỗ Minh Trà hơi dựa người ra phía sau, cười gian nhìn anh: “Đúng rồi, thầy Hoài, bên này tôi có hai tin tức tốt, một là liên quan đến tôi, một là liên quan đến thầy, thầy chọn nghe cái nào?”

“Cô.”

Đỗ Minh Trà vươn eo: “Hôm nay tôi cuối cùng cũng đánh một người tôi ghét.”

“Rất tốt, phụ nữ không thua gì đấng mày râu” Thẩm Hoài Dữ dừng lại một giây, lại hỏi “Còn chuyện liên quan đến tôi?”

“”Đồng nghiệp của thầy——cũng chính là tôi, cuối cùng cũng đánh được một người mà mình ghét” Đỗ Minh Trà cười híp mắt, vẻ mặt như kiểu con cá cuối cùng cũng cắn câu, khiêu khích “Kinh ngạc không? Kí.ch thích không?”

Thẩm Hoài Dữ nhìn Đỗ Minh Trà, bỗng nhiên cười một cái: “Vừa khéo, bên này của tôi cũng có tin tức liên quan đến cô, một tốt, một xấu, cô muốn chọn nghe cái nào?”

Đỗ Minh Trà không chút do dự: “Tin tức tốt.”

Thẩm Hoài Dữ chỉnh sửa lại tay áo: “Tôi đã giúp cô liên hệ một việc làm thêm.”

Đỗ Minh Trà nhất thời không phản ứng lại: “Hả?”

Chính là cái link hôm nay tôi gửi cho cô xem, ngày mai phỏng vấn, sau khi đỗ, hôm sau bắt đầu làm chính thức, lương 2000 một ngày” Thẩm Hoài Dữ hỏi “Có làm không?”

Đỗ Minh Trà vừa nghe thấy ngày lương, lập tức kích động liên tục gật đầu: “Làm!”

Đối với cô mà nói, khoản thù lao này đã đập đến đầu óc hôn mê rồi.

Ngoài vui vẻ ra, Đỗ Minh Trà bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, truy hỏi: “Thế tin xấu là gì?”

Thẩm Hoài Dữ chậm rãi nói: “Điều kiện tiền đề là hôm nay cô phải ngủ ở nhà của Nhạc Nhạc.”

“Kinh ngạc không? Kích động không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận