Hai đạo sĩ áo xanh vàng cất bước đuổi theo nhanh chóng, có vẻ như đến chết cũng chưa tỉnh ngộ.
Uy Linh Tiên nhổ toẹt một cái:
– Không biết vì sao Đạo gia lại thu nhận hai tên khốn các ngươi, quả thật là xui xẻo. Chút đạo hạnh của chúng ta không đủ, toàn bị người ta khám phá, hai tên khốn này bán sách gì chứ, ta thấy các ngươi không thể làm gì khác hơn là đi giết heo!
Lục Viễn Chí cười đau cả bụng, lớn tiếng nói:
– Nhà ta thật đúng là thiếu một hảo thủ giết heo, các ngươi có muốn tới giúp một tay hay không? Bao ăn bao ở, mỗi tháng hai xâu tiền công.
Đến đây hai tên ngu ngốc cũng biết lường gạt thất bại, đạo sĩ áo vàng đuổi theo sư phụ, đạo sĩ áo xanh còn quay đầu lại, quyến luyến không thôi nhìn một chút trứng gà luộc lột ra trên bàn Tần Lâm, trong bụng vang lên một thanh âm òng ọc, lắc đầu một cái, không thể làm gì, bất đắc dĩ từ từ rời đi.
Tần Lâm thấy mấy người này hành sự có vẻ thú vị, khó được vui vẻ một lần bèn vẫy vẫy tay với y:
– Đói bụng phải không? Ta không mua sách, nhưng nếu không chê, cũng có trứng gà mời các ngươi ăn, trà lạnh mời các ngươi uống.
Đạo sĩ áo xanh ngẩn người, hỏi:
– Vậy sư phụ, sư đệ ta thì sao?
Tần Lâm gật đầu một cái, ném một miếng bạc vụn to như móng tay cho lão bản quán trà, lão bản bèn lấy rất nhiều trứng gà, bánh nướng nóng hổi đặt lên bàn.
Đạo sĩ áo xanh hết sức vui mừng, lớn tiếng kêu sư phụ, sư đệ đã sớm đi xa trở lại.
Tần Lâm cười thầm, mặc dù người này ngu dốt, không phải là đại hành gia lừa gạt, nhưng cũng còn biết trọng nghĩa khí.
Uy Linh Tiên cùng đồ đệ xoay người trở lại, nghe nói Tần Lâm mời bọn họ ăn cơm đều có chút kinh ngạc, bất quá ba thầy trò hiện tại trong bụng trống rỗng, thật sự đang đói khát, có người mời ăn như vậy tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Sắc mặt hai đạo sĩ áo xanh vàng lộ vẻ xanh xao, hẳn đã có một thời gian dài bữa no bữa đói, đối mặt trứng gà thơm ngát, bánh nướng nóng hổi không có chút lực chống cự nào, cộng thêm tính tình đơn giản, sau khi ngồi xuống cũng không nói gì, lập tức vùi đầu ăn lấy ăn để.
Ngược lại dáng vẻ lão đạo rất nghiêm chỉnh, nhìn dáng dấp cũng đói bụng không ít nhưng vẫn không vội vã ăn cái gì, vẫn từ từ uống trà, Tần Lâm hỏi câu nào đáp câu nấy. Sau khi biết được Tần Lâm, Lục Viễn Chí là đệ tử y quán Lý gia, lão đạo cũng biết thần y Lý Thời Trân, nói liên tục tiền đồ hai vị thật xa.
Thì ra đạo hiệu lão đạo kêu là Uy Linh Tiên, đạo sĩ áo xanh là Đại đồ đệ, đạo hiệu Không Thanh Tử, đạo sĩ áo vàng là Nhị đồ đệ, đạo hiệu Vân Hoa Tử, thầy trò ba người lưu lạc giang hồ.
Theo Uy Linh Tiên nói, năm đó cũng từng làm khách Phiên Vương phủ, cũng từng thăm thú Long Hổ Sơn, cũng từng kết bạn Võ Đương sơn, phong quang vô hạn.
– Kể từ khi thu hai tên đồ đệ đần này…
Uy Linh Tiên nhìn hai tên đồ đệ ăn uống nhồm nhoàm, giận không chỗ phát tiết:
– Bần đạo quả thật xui xẻo tám đời, luyện đan đan bất thành, đốt lò lửa tắt, ngay cả mười năm trước luyện thành một lò Cửu Chuyển Long Hổ Kim Đan, cũng vì thiên địa bất dung, không biết đánh mất lúc nào, hơn phân nửa là bị Dạ Du thần trộm đi, nếu không bần đạo há có thể sa sút như vậy, để cho hai vị tiểu hữu chê cười.
Không Thanh Tử vội vàng gặm bánh nướng không đáp lời, Vân Hoa Tử đang cố gắng nuốt một trứng gà luộc vào bụng, nghe vậy cũng không vội nuốt, ngậm trứng gà ở trong miệng, nhồm nhoàm nói:
– Sư phụ chưa từng có Long Hổ Kim Đan, nếu có, vì sao sư huynh với con chưa từng thấy qua?
Nghe đến đó Không Thanh Tử cũng gấp, vội vàng đặt bánh nướng trong tay xuống, tỏ vẻ oan ức nói:
– Sư phụ thích giấu giếm quá, có kim đan cũng không lấy ra cho các đồ đệ uống. Nhớ lại dọc đường kiếm được bánh bao, không phải là chúng con nhường cho sư phụ lão nhân gia ăn no trước rồi sao?
Uy Linh Tiên vốn là thuận miệng nói bậy, lại bị hai đồ đệ không biết điều lật tẩy, thật là giận đến muốn ngất đi, không cẩn thận uống một ngụm trà bị sặc, nhất thời ho khan sặc sụa.
Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử bận rộn đấm lưng bấm Nhân Trung cho sư phụ, Không Thanh Tử vừa bấm còn vừa nhìn Tần Lâm cười bồi:
– Không ngại chuyện, gia sư luôn luôn có bệnh kéo đờm, xoa xoa là tốt rồi.
Uy Linh Tiên trợn mắt một cái, có hai đồ đệ đần như vậy, quả thật lão không biết phải nói gì.
Tần Lâm cười cười, xem ra mấy tên lường gạt này cũng không phải hạng người đại gian đại ác gì, bèn an ủi:
– Hai vị cao túc tâm tính chất phác, ngược lại rất có tiên duyên, bây giờ nhất thời khốn khổ, tương lai nhất định phúc trạch thâm hậu.
Uy Linh Tiên khôi phục lại, cười khổ nói:
– Chỉ mong là như thế.
Tần Lâm suy nghĩ một chút, hỏi:
– Chân nhân đi tới Kỳ Châu, từng có giao tình gì với Kinh Vương sao?
Uy Linh Tiên lập tức tỏ ra phấn chấn, vỗ vỗ ngực lớn tiếng nói:
– Kinh Vương rất thích chiêu hiền đãi sĩ, bần đạo có thần giao với y đã lâu, lần này đi Kỳ Châu hẳn có thể kết thiện duyên với thiên tuế gia.
Tần Lâm cười thầm, thấy lão đạo này rất thích thổi phồng khoác lác. Nếu lão thật sự quen biết Kinh Vương, chắc chắn sẽ không khoác lác như vậy, nếu chỉ nói thần giao, hơn phân nửa là căn bản không quen biết.
Hắn bèn hỏi:
– Đoạn thời gian trước Bạch Liên giáo gây động tĩnh rất lớn ở Kinh Tương, thầy trò chân nhân đi tới đây, dọc đường có nghe thấy gì không?
Uy Linh Tiên lắc đầu một cái, rất là khinh thường nói:
– Không rõ ràng lắm, thầy trò ta không phải là người một đường với Bạch Liên tà giáo bọn họ. Tuy nói Đại Đạo ba ngàn đều có thể đăng tiên, bất quá bọn họ thờ Vô Sinh Lão Mẫu, chúng ta thờ Tam Thanh Thiên Tôn, Tam Thanh này chính là Ngọc Thanh, Thượng Thanh, Thái Thanh, cực đạo tôn sư, chí tôn chí cực ở tầng trời thứ ba mươi ba. Vô Sinh Lão Mẫu là Minh Vương hóa sinh, ở tầng thứ chín Đại Quang Minh thiên, pháp lực ngàn vạn lần không cản nổi Tam Thanh Thiên Tôn nhà ta…
Lão đạo này tuy là miệng huyên thiên một tấc tới trời, nhưng công khai nói ra lời Vô Sinh Lão Mẫu so ra kém Tam Thanh Thiên Tôn như thế, tuyệt sẽ không có liên hệ gì cùng Bạch Liên giáo.
Tần Lâm không khỏi có chút thất vọng, vốn hắn định hỏi thăm chút tin tức từ miệng lão đạo này.
Đã sớm đói bụng đến không chịu nổi, Uy Linh Tiên thấy Tần Lâm không nói thêm gì nữa, cũng lập tức vùi đầu ăn như lang như hổ.
Thầy trò ba người như gió cuốn mây bay ăn rất nhiều trứng gà, bánh nướng, trong lúc nhất thời quét sạch sẽ thức ăn trên bàn mới chịu dừng tay có vẻ chưa thỏa mãn, xoa xoa bụng.
Buổi trưa Tần Lâm cùng Lục Viễn Chí còn phải đi Xóa Loan thôn uống rượu mừng Ngưu Đại Lực thăng chức, đến đây cũng chuẩn bị từ biệt bọn họ.
Nhưng vào lúc này, xa xa trên quan đạo từ phía Đông Nam có một đám người chạy như bay đến, trong tay ai nấy vung vẩy đinh ba, cuốc xẻng, bồ cào, lửa giận ngút trời hét to gì đó, hiển nhiên người tới bất thiện.