Tần Lâm nhanh nhẹn tránh thoát tay y, cười nói:
– Chính ngươi tìm lương y hành tẩu không chữa khỏi, mới chịu tới y quán chúng ta. Lúc mới tới đây đã bị thối nhiễm trùng, sưng to làm mủ, nếu không phải thuốc y quán chúng ta có hiệu quả tốt, chỉ sợ hạ thân ngươi đã thối mất rồi… Mập, ngươi nói cho mọi người biết chúng ta đã cho y uống thuốc gì.
Lục Viễn Chí đã có chuẩn bị, cười híp mắt bắt đầu kể:
– Là Hoa Độc tán đặc hiệu, chuyên trị các loại bệnh hoa liễu, chính là lấy các loại thuốc như Mộc Cận, Nhũ Hương, Một Dược, Xuyên Bối, Hoàng Liên, Thiên Hoa Phấn, Đại Hoàng, Cam Thảo, Trân Châu Phấn, Ngưu Hoàng, Băng Phiến, Hùng Hoàng Phấn… điều chế mà thành, hiệu nghiệm như thần.
Nếu như Tần Lâm thoạt nhìn còn có mấy phần đùa giỡn, không đủ làm cho mọi người tin tưởng, tên mập Lục Viễn Chí kia chính là hài tử mười phần đàng hoàng, người Kỳ Châu đều biết hài tử mập Lục gia hàng thịt kia từ nhỏ sẽ không nói láo. Y vừa nói như thế, không còn ai nghi ngờ gì nữa, những người rảnh rỗi không có việc làm bắt ghế ngồi mua hạt dưa cắn, pha ấm trà ngon chuẩn bị xem cuộc vui, làn sóng tán chuyện xông thẳng lên trời:
– Họ Hoàng quả nhiên vô sỉ, mắc bệnh hoa liễu còn lớn lối tới treo lụa như vậy, da mặt thật dày, ta khen y đó!
– Còn không phải là ỷ vào trắc phi Kinh Vương tỷ tỷ của y sao?
– Ngươi nói y mắc bệnh hoa liễu, tỷ tỷ của y có thể hay không… Ha ha ha, coi như ta chưa nói gì…
Thật ra thì vẫn có không ít người biết Hoàng Liên Tổ là tới đưa sính lễ bức hôn. Treo lụa cho y quán cố nhiên là một trong những nghi thức như ban nhạc, cũng không lý nào dán chữ Hỷ màu đỏ trên rương lễ vật, lại còn dẫn theo cả bà mai.
Nhưng Lý Thời Trân là thần y Kinh Hồ từng chữa bệnh cho vô số người,, mỗi lần gặp ôn dịch liền bỏ hết tiền của trong nhà ra chẩn tế cứu trị, dân chúng hết sức kính ngưỡng; Hoàng Liên Tổ lại là ác bá nhà giàu ỷ thế hiếp người, Kỳ Châu không người nào không nghiến răng oán hận. Vì vậy chỉ cần Tần Lâm đứng ra đặt chuyện như vậy, tự nhiên ai nấy đều phụ họa rằng Hoàng Liên Tổ chữa hết bệnh hoa liễu tới trước y quán treo lụa tặng lễ, mà ngậm miệng không nói tới chuyện y tới đây là để bức hôn.
Sắc mặt Hoàng Liên Tổ thoạt xanh thoạt đỏ, tiếng bàn tán của dân chúng truyền vào tai, khiến cho y giận dữ đùng đùng, chỉ tay ra bốn phương tám hướng nhục mạ:
– Các ngươi chẳng khác nào đám chó hùa, cũng dám quản chuyện của đại gia đây. Nếu còn dám nói hươu nói vượn cái rắm gì nữa, đại gia giết các ngươi cũng chẳng khác nào làm thịt một con chó.
Vốn là hành động Hoàng Liên Tổ đã bị người Kỳ Châu nghiến răng oán hận, hiện tại y còn mắng loạn như vậy, nghe Tần Lâm nói đến chuyện bệnh hoa liễu, sợ hãi trong lòng dân chúng dần dần chuyển thành khinh bỉ. Cũng đã có một ít thanh niên trẻ tuổi vô lại không sợ chuyện bắt đầu huýt sáo reo hò, dần dần mọi người náo động.
Kim Mao Thất có chút nhãn lực, mắt thấy tình hình bất ổn vội vàng khuyên nhủ:
– Hoàng Đại nhân, chúng giận khó phạm, nếu làm cho dân biến hoàn toàn không ổn chút nào. Năm ngoái cục thuế mỏ bạc phủ châu gây ra dân biến, ba Cẩm Y Hiệu Úy bị loạn dân đánh chết, liên đới Tri Châu cùng cẩm y Bá Hộ đều bị cách chức… Theo ta thấy, chúng ta nên nghĩ biện pháp khác đi…
– Ngươi chờ đó, đại gia không lột ngươi một lớp da, sẽ viết ngược chữ Hoàng!
Hoàng Liên Tổ nổi giận đùng đùng trừng mắt Tần Lâm, sau đó xoay người rời đi, sau lưng truyền tới tiếng cười của mọi người đợt sau cao hơn đợt trước. nguồn truyencc.top
Thanh Đại cười hì hì từ trong cửa đưa ra túi thuốc, Tần Lâm giơ gói thuốc chạy một mạch đuổi theo kêu:
– Hoàng lão ca, bệnh hoa liễu của ngươi còn phải dùng hai lần thuốc nữa mới có thể khỏi hẳn, nếu không tương lai có chuyện gì không hay, tẩu phu nhân trách tội, huynh đệ cũng khó có mặt mũi nhìn nhau…
———–
Mấy ngày gần đây, bên trong bên ngoài Kỳ Châu thành đồn ầm lên chuyện Hoàng Liên Tổ mắc bệnh hoa liễu. Tất cả y quán lớn nhỏ trong thành hàng năm chữa khỏi bệnh nhân nhiều không đếm xuể, nhưng bệnh nhân có thể mắc hoa liễu sau khi trị hết bệnh còn khua chiêng gõ trống tặng lễ treo lụa cảm tạ y gia, quả thật Hoàng Liên Tổ được coi là người đầu tiên, da mặt dày đã vượt qua tiền nhân, có thể sánh ngang với Quán Hy ca (Trần Quán Hy) mấy trăm năm sau cùng ghi dấu sử xanh.
Đầu đường cuối hẻm toàn bàn chuyện bệnh tình của Hoàng Liên Tổ và sở thích đặc thù của y, cho nên danh tiếng Trương Công Ngư Trương Đại lão gia trí phá án mạng cũng bị ép xuống… Dĩ nhiên, cũng có người lớn tiếng nói rằng do một sĩ tử trẻ tuổi trợ giúp phá án, Trương Công Ngư tham công lấy làm của mình.
Bất quá cách nói có dụng ý khác này bị người phát ngôn quan phương nha môn Kỳ Châu do ba ban nha dịch làm chủ nghiêm chỉnh bài bác. Thôi Bộ Đầu cao kiến chỉ ra, phàm là con dân Đại Minh có đầy đủ phẩm chất tốt đẹp trung hiếu nhân nghĩa lễ trí tín phải tự giác không được tin lời đồn đãi, cũng không lan truyền lời đồn đãi, phải tin vào năng lực phá án của quan phủ Kỳ Châu do Trương Đại lão gia làm trụ cột.
Trong lúc cả thành như sôi trào, cuộc sống của kẻ gây ra cả hai chuyện này là Tần Lâm Tần Mộc Cận tiên sinh lại hết sức yên tĩnh.
Trước Tần Lâm đã dặn dò Lục Viễn Chí không nên nói ra chuyện hắn giúp đỡ phá án mạng ở Xóa Loan thôn, cho nên mọi người trong y quán đều không hay biết. Lý Thời Trân lại lo lắng Hoàng Liên Tổ trả thù Tần Lâm, lấy uy của thái thế thúc hạ lệnh cấm túc xuống, liên tục mấy ngày đều không cho phép hắn ra đại môn y quán một bước.
Vì vậy vốn Tần Lâm phải là thân ở đầu sóng ngọn gió, nhưng mấy ngày liên tiếp lại ngoan ngoãn ở trong y quán, ngày ngày đi học, trêu chọc Thanh Đại một chút, cuộc sống an nhàn như vậy cũng có vẻ thú vị.
Lý Kiến Nguyên, Lý Kiến Mộc nghe nói trong nhà gặp chuyện không may, từ Hoàng Châu phủ học chạy về Kỳ Châu, la hét muốn tìm bạn đồng học của mình tới đại náo một trận.
Lý Thời Trân vung quải côn đánh đuổi hai người bọn họ chạy về Hoàng Châu, râu bạc giận tới nỗi run rẩy:
– Muốn làm loạn sao, nếu là vào thời Hồng Vũ, ắt phải xử trảm làm gương!
Dĩ nhiên bây giờ là năm Vạn Lịch, chế độ nghiêm ngặt thời Hồng Vũ, Vĩnh Lạc đã sớm phế bỏ, tuyệt đại đa số thời điểm không tra Lộ Dẫn, con em tam giáo cửu lưu có thể mạo tịch đi ứng thí khoa cử, gấm lụa màu vàng sáng ngự dụng cũng được bán ra khắp trong dân gian. Muốn làm loạn, bãi chợ chỉ cần không tới mức xảy ra án mạng, hơn phân nửa cũng sẽ không rơi đầu.
Bất quá người cầm đầu gây loạn sẽ không trốn thoát cách trừ công danh vĩnh viễn không cần phân xử, tiền đồ coi như phá hủy. Lý Kiến Nguyên, Lý Kiến Mộc thật vất vả mới thi đậu Tú Tài vào phủ học, há có thể bởi vì tên tiểu nhân Hoàng Liên Tổ này mà bao nhiêu công lao trở nên dã tràng xe cát.
Dưới thế công của quải trượng Lý Thời Trân, hai vị này chỉ có thể ôm đầu trốn chui như chuột trở về Hoàng Châu phủ học.