Ở ghế dài của khách sạn, Lâm Tư Nhàn thấy ba mẹ Thời thì cười, trêu: “Từ lúc Khê Bạch nhà tôi chuyển trường đến đều nhờ Nguyệt Nguyệt chăm lo cả, tôi đều thấy hết trong mắt nên rất biết ơn cháu nó. Tôi còn đang bận tâm làm sao để cám ơn đây, hay là tôi đành trả ơn bằng cách tặng luôn người sang nhỉ.”
“Nguyệt Nguyệt nhà chúng tôi phải cám ơn Khê Bạch vì đã tận tình quan tâm mới đúng. Cháu nó dạy kèm cho con tôi lâu đến vậy và còn giúp nó đậu vào một trường tốt nữa.”
Mẹ Thời cười nói: “Khê Bạch vừa đẹp trai vừa thông minh. Bọn trẻ có thể thành đôi thì tôi thật sự rất mừng.”
Lâm Tư Nhàn còn nói: “Tôi rất thích Nguyệt Nguyệt. Cám ơn hai người đã dạy Nguyệt Nguyệt tốt như thế.”
“Khê Bạch mới tốt đó…” Hai bên khen qua khen lại, ba Thời một câu cũng không chen vào được chứ nói gì Thời Nguyệt và Kỷ Khê Bạch.
Mặt Thời Nguyệt ửng đỏ cả lên, cô nào biết lần đầu yêu lại gặp phụ huynh nhanh đến thế, cảm giác như ngày mai là kết hôn rồi vậy.
Kỷ Khê Bạch nhìn hai tai đo đỏ của cô, lặng lẽ nắm tay cô bên dưới và dí sát vào nói: “Đừng căng thẳng. Xem như diễn tập trước khi kết hôn nhé.”
Tim Thời Nguyệt chợt đập không ngừng, vì những lời này mà mặt càng ngày càng đỏ. Đáy lòng cô hơi hờn dỗi, chỉ có thể trừng mắt liếc cậu.
“Khê Bạch. Sau này đến Nam Thành phải chăm sóc cho Nguyệt Nguyệt thật tốt đấy.” Lâm Tư Nhàn nhìn hai người: “Nguyệt Nguyệt, nếu Khê Bạch bắt nạt con thì con cứ gọi cho dì, dì sẽ xử nó cho con.”
Thời Nguyệt ngoan ngoãn đáp: “Dạ dì.”
Kỷ Khê Bạch cũng vào lúc này nói: “Chú, dì, mong hai người hãy yên tâm. Con sẽ chăm sóc thật tốt cho Nguyệt Nguyệt.”
***
Khai giảng vào tháng chín, ba Thời lái xe đưa Thời Nguyệt và Kỷ Khê Bạch đến đại học Nam Thành nhập học.
Công việc của Lâm Tư Nhàn quá bận rộn nên không thể đến được, còn mẹ Thời thì cũng bận bịu với việc ở cửa hàng nên chỉ còn mỗi ba Thời đảm nhiệm việc này.
Thời Nguyệt chọn ngành Y học lâm sàng, còn Kỷ Khê Bạch thì học ngành Vật lý học. Sau khi hai người bước vào trường bèn chia ra.
Kỷ Khê Bạch đẩy vali tạm biệt Thời Nguyệt: “Đến đó nhắn tớ ký túc xá của cậu, tớ đến tìm.”
Thời Nguyệt cười gật đầu: “Vậy cậu cũng phải nói ký túc xá của cậu cho tớ đó.”
“Ừm.” Kỷ Khê Bạch cười lên tiếng, rồi quay sang chào tạm biệt ba Thời: “Thưa chú, con đi ạ.”
Ba Thời gật đầu, sau đó cùng Thời Nguyệt đi đến hướng học viện Y.
“Ba, lát điểm danh xong thì ba về đi ạ. Mấy việc tiếp đó con có thể lo được.” Thời Nguyệt nói.
Ba Thời khá lo lắng: “Ba sắp xếp hết cho con ba mới về.”
Thời Nguyệt lắc đầu: “Con là sinh viên rồi mà. Kỷ Khê Bạch còn tự mình đăng ký kia kìa, con cũng làm được.”
Ba Thời xoa đầu Thời Nguyệt, hơi cảm thán trong lòng, ông nói: “Nguyệt Nguyệt của ba là sinh viên rồi. Hãy chung sống hoà bình với bạn cùng phòng đấy nhé.”
Thời Nguyệt cười tủm tỉm nói: “Chắc chắn rồi, con thích kết bạn nhất!”
Ba Thời sắp xếp hết đồ dùng cho Thời Nguyệt rồi mới rời đi trong lưu luyến.
Thời Nguyệt gửi thông tin về ký túc xá của cô cho Khê Bạch, sau đó cũng bắt đầu quét dọn.
Ký túc xá gồm bốn người một phòng, mọi người đều đến đủ, họ vừa bắt tay dọn dẹp vừa trò chuyện.
“Nghe nói tân sinh viên năm nay có một cậu trai trông rất được, hơn nữa còn là Thủ khoa khối Khoa học tự nhiên của Ninh Thàng nữa.” Sau khi dọn xong, bạn cùng phòng nói vậy.
“Hình như tớ cũng có nghe, là Khoa Vật lý.”
“Thật á? Ai gặp qua người thật chưa, tớ muốn biết đẹp cỡ nào quá.”
Thời Nguyệt khẽ giật mình, người đó trừ Kỷ Khê Bạch thì còn là ai nữa. Chưa kịp nói chuyện, điện thoại Thời Nguyệt đã rung lên.
Là tin nhắn của Kỷ Khê Bạch: Dọn xong đồ chưa? Tớ tìm cậu, mình cùng ăn trưa.
“Vậy nhé, trưa nay tụi mình cùng nhau ăn!”
“Được đó được đó!”
Thời Nguyệt vừa trả lời xong tin của Kỷ Khê Bạch thì nghe bạn cùng phòng bảo thế, bèn vội nói: “Tớ mới đồng ý đi ăn trưa với bạn trai rồi, hay tớ hẹn lại cậu ấy tối nay nhé.”
Cô và Kỷ Khê Bạch cũng đã ăn cùng rất nhiều bữa, bữa này cũng không quan trọng lắm. Dù sao bữa ăn đầy tiên với bạn cùng phòng, một hoạt động tập thể thì cô nên đi hơn.
Bạn cùng phòng tức khắc mở to hai mắt: “Thời Nguyệt, cậu có bạn trai rồi á? Vậy được đó, chúng tớ cũng muốn gặp!”
“Đúng đúng. Tớ còn tưởng phòng tụi mình đều độc thân không đó, không ngờ cậu đã thoát ế lâu rồi nha.”
“Bạn cùng bàn cấp ba.” Thời Nguyệt trả lời.
“Vậy đi cùng đi!”
Thời Nguyệt nói: “Tớ hỏi cậu ấy trước đã.”
Kỷ Khê Bạch tất nhiên chịu rồi, cậu cũng hy vọng cuộc sống ký túc xá của Thời Nguyệt có thể suôn sẻ nên cũng không từ chối.
Thời Nguyệt từ lầu ba đi xuống đã nhận được rất nhiều sự tò mò về người bạn trai của mình từ bạn cùng phòng.
“Bạn trai cậu học ngành gì?”
“Khoa Vật lý.”
“Khoa Vật lý.”
“Khoa Vật lý à? Trùng hợp thế, bạn học của hot boy trong truyền thuyết ư? Bạn trai cậu tên gì nhỉ?”
“Kỷ Khê Bạch, thật ra…”
Thời Nguyệt vừa định nói thì bốn người đã dắt tay ra khỏi ký túc xá, còn Kỷ Khê Bạch thì đứng cách đó không xa, xung quanh cậu toàn là những ánh mắt đánh giá từ phụ huynh và sinh viên.
Tuy cậu chỉ mặc một chiếc áo thun trắng bình thường nhưng gương mặt đẹp trai đó khiến không ai có thể phớt lờ, chỉ cần đứng yên ở đó đã trở thành tiêu điểm của cả trường.
“Đó là bạn trai tớ!” Thời Nguyệt chỉ sang.
Bạn cùng phòng mờ mịt ngó sang, rồi bất ngờ: “Thời Nguyệt, không lẽ bạn trai cậu là…”
Thời Nguyệt giới thiệu bọn họ với nhau, cười nói: “Chắc cậu ấy là hot boy mà mấy cậu nhắc lúc nãy ấy.”
Nhóm bạn cùng phòng rất nhanh đã rơi vào trạng thái khiếp sợ, tạm thời chưa thể bình tĩnh nổi.
“Tớ không ngờ tiếng tăm của cậu lại lớn thế đấy.” Thời Nguyệt bất lực bĩu môi: “Cũng là ngày nhập học đầu tiên mà chênh lệch ghê.”
Kỷ Khê Bạch nhịn không được xoa đầu Thời Nguyệt, đáy mắt đầy ý cười: “Nhưng tớ có chủ mất rồi.”
—-
Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc rồi, một bộ truyện ngắn thui, hy vọng mọi người đọc truyện vui vẻ ~
—-
Editor: *Tung bông* HOÀN TRUYỆN RỒI CẢ NHÀ ƠIIIIII 🥹💕